Hợp Thể Song Tu

Chương 155: Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Ma



Trừ nó ra trong trữ vật đại của nữ yêu còn có mười mấy bình ngọc được cất giữ tinh xảo.

Bên trong những bình ngọc này, không một ngoại lệ, đều là xử nữ nguyên âm huyết của Tống quốc nữ tu, nguyên âm khí tức của mỗi người trong bình ngọc cộng lại, khiến sắc mặt Ninh Phàm biến đổi.

Nguyên âm khí huyết như vậy nếu ăn vào sẽ khiến cho “Âm Dương biến” công pháp đề thăng mấy cảnh giới, đều có khả năng.

Vốn dĩ mình bỏ qua cho Tống quốc nữ tu, một nguyên nhân trong đó, chính là nhóm nữ tu ấy đã đánh mất nguyên âm huyết, nhưng vừa khéo nguyên âm huyết của họ đều bị nữ yêu cẩn thận thu góp, cất giữ.

Có lẽ bản thân nữ yêu đã sắc bổ đủ, còn dư lại chuẩn bị lấy về hiến tặng cho bạn sinh yêu tướng của ả. Chẳng qua là hôm nay, những thứ này rơi vào trong tay Ninh Phàm, lại không thể chạy ra ngoài.

Hắn hơi bình phục vui mừng, lần nữa yên tỉnh như dưới giếng nước, liếc nhìn vật còn thừa lại trong trữ vật đại.

Dần dần, ánh mắt hắn ngưng trọng, từ trong trữ vật đại của nữ yêu, lấy ra mấy quyển thượng cổ quyển trục.

Những quyển trục này tất cả dùng da của thượng cổ yêu tộc chế thành, trên mỗi một quyển trục đều mang yêu khí tang thương.

Trên bảy quyển trục có bốn chữ, đều ghi chép theo chữ viết cổ yêu Ninh Phàm xem không hiểu, ba chữ khác là huyết điểm có vô số màu sắc ảm đạm giăng đầy trên đó.

Thượng cổ yêu tộc văn tự đó rất giống với minh văn của Đông Minh chung, nhưng như giống mà không phải giống, hiển nhiên cũng không phải là một loại chữ viết.

Thượng cổ yêu tộc, cũng không phải là một nhà, chữ viết cũng có thật nhiều loại.

Không nhận ra chữ viết, khiến Ninh Phàm rất bất đắc dĩ. Loại chữ viết này, chính là bác thông cổ kim Loạn Cổ đại đế, đều không cách nào phân biệt.

Bốn quyển trục có lẽ ghi lại hết yêu tộc công pháp, hôm nay xem ra mình vô duyên lấy được.

Cũng may còn lại ba quyển trục, ngược lại có thể sử dụng. Máu trên quyển trục, Ninh Phàm trong Loạn Cổ ký ức biết được là một loại thủ đoạn khác của thượng cổ yêu tộc truyền thừa công pháp.

Cổ yêu truyền thừa, một là yêu tộc văn tự, hai là huyết mạch truyền thừa. Yêu tộc văn tự là bí mật chí cao của các tộc quần, chỉ có cao tầng mới có thể biết được.

Lấy yêu tộc văn tự ký thuật, nhất định là trọng yếu công pháp để cai trị tộc.

Mà huyết mạch truyền thừa thông thường mà nói, chính là cơ sở yêu tộc công pháp.

Phương pháp sử dụng huyết mạch quyển trục, Ninh Phàm xem như lần đầu tiên sử dụng.

Hắn hơi nhắm mắt, sau khi nhớ lại, đem một trong ba cái huyết mạch quyển trục để xuống trên chân, ngón tay lại lấy cử động quỷ dị bắt pháp quyết.

Yêu thuật, lấy ngón tay thúc giục, lấy niệm làm lực, khai ích huyết mạch quyển trục truyền thừa, cũng cần yêu thuật đặc thù.

Độc huyết thuật... Thuật này là một loại yêu thuật cực kỳ cấp thấp, nhưng đối với Ninh Phàm mà nói thi triển ra lại khó khăn nặng nề.

Đây là Ninh Phàm lần đầu tiên thi triển yêu thuật. Ngón tay của hắn không lưu loát, vụng về, cùng thi triển tu sĩ pháp thuật bắt pháp quyết, hoàn toàn không phải một khái niệm.

Lúc thi triển yêu thuật, giữa ngón tay phác họa pháp quyết, thật giống như có thể câu động thiên địa... Đó là một loại cảm thụ rất huyền diệu.

Mà khiến Ninh Phàm dở khóc dở cười là hắn lần đầu tiên thi triển độc huyết thuật, lại đã thất bại kết thúc.

Thất bại không kỳ quái. Thi triển yêu thuật, đối với tốc độ bắt pháp quyết ngón tay cực kỳ coi trọng, yêu thuật càng cao thâm, thường thường đối với chỉ quyết yêu cầu càng cao.

Mà Ninh Phàm, vừa chưa quen thuộc chỉ quyết của độc huyết thuật, càng chưa quen thuộc lúc thi triển yêu lực, đem pháp lực ngày thường vận dụng thuần thục đổi thành niệm lực...

Vì vậy, dưới các loại xa lạ, đường đường Quỷ tước Ninh tôn thi triển một loại cấp thấp tiểu yêu thuật lại thất bại như thế.

Mà sau khi hắn liên tục thi triển hơn mười lần yêu thuật, không một ngoại lệ đều thất bại.

Chỉ quyết, hắn thật giống như đối mặt một tầng cách mô mà không cách nào quen thuộc.

Về phần lấy niệm lực thi triển pháp thuật, càng bị một loại quy tắc vô hình kháng cự, khiến cho hắn chỉ có thất bại.

Không chỉ có thất bại, cưỡng ép lấy thân người thi triển yêu thuật, khiến cho giữa ngón tay Ninh Phàm hơi có chút máu sưng...

Hắn dần dần hiểu ra, thiên địa quy tắc lực trở ngại hắn là sự khác biệt của nhân yêu. Nhân tộc thi triển yêu thuật dĩ nhiên là phải thất bại... Trở về gốc rể là bởi vì nhân tộc không có yêu mạch...

Không có yêu mạch thì không cách nào thi triển tiểu yêu thuật, khai ích những huyết mạch quyển trục này. Vả lại cho dù khai ích, không có yêu mạch, hơn phân nửa không cách nào tu luyện.

Ninh Phàm cười khổ, xem ra hắn cuối cùng là vô duyên với yêu thuật này... Nhưng vào lúc hắn lắc đầu, trong đan điền bên trong Âm Dương tỏa, nữ tử ấy từ sau khi cùng Bạch Phi Đằng đánh một trận liền ngủ say thật lâu, chợt ngáp một cái tuyệt vời, hồi tỉnh lại.

- Ngủ thật là ngon... Ừ? Đây là... Thượng cổ yêu tộc huyết mạch quyển trục? Ngươi từ đâu lấy được?!

Cô gái thần bí lần đầu tiên lộ ra giọng kinh ngạc.

Mà khi ánh mắt của cô gái thần bí rơi vào giữa ngón tay sưng máu của Ninh Phàm lập tức cả kinh hỏi?

- Ngươi thi triển yêu thuật rồi ư?! Thành công rồi sao?!

Ngôn ngữ dường như có một ít hưng phấn.

- Thất bại rồi...!

Ninh Phàm cười khổ.

- Sao thất bại... Làm sao ngươi biết...?

Nữ nhân không hiểu.

- Ta là Âm Dương ma mạch, không có yêu mạch, dĩ nhiên là phải thất bại.

- Sai, sai, sai... Xem ra ngươi hiểu về Âm Dương ma mạch còn chưa đủ nhiều a. Đối với loại Thái Cổ ma mạch này ngươi biết bao nhiêu? Ngươi có biết, ta năm đó vì sao sát phí khổ tâm, không muốn đi mạo hiểm đạt được Loạn Cổ truyện thừa... Phải biết, lấy phân thân của ta, lấy được Thần Ma truyền thừa khác đều dễ như trở bàn tay, mà Thần Ma truyền thừa khác rất nhiều uy lực, cũng trên xa Loạn Cổ truyện thừa...

Lời của cô gái khiến Ninh Phàm hơi trầm ngâm.

Quả thật, hắn đối với Âm Dương ma mạch, hiểu quá ít, mà Loạn Cổ đại đế, vừa khéo cũng không nói quá nhiều trong ký ức truyền thừa.

Đối với Thái Cổ thần mạch, ma mạch, hắn duy nhất thấy trừ mình ra chính là Thi ma mạch của hắc thi nọ.

Cái nhìn đối với Thi ma mạch không thiên lệch, uy lực so với Âm Dương ma mạch lợi hại không chỉ một bậc.

Âm Dương ma mạch được xưng là ma mạch, lại không có phương pháp tu luyện Thần Ma thể đối ứng. Tựa như hắc thi, thì có “Thi ma biến” luyện thể thuật. Phảng phất như Cốt hoàng chưa từng chính mắt gặp mặt thì có Vạn trượng cự nhân luyện thể thuật. Tựa như Niết hoàng có Thần Ma luyện thể thuật lợi hại.

Nhưng Âm Dương ma mạch, không có... Nếu không, Ninh Phàm cần gì phải đặc biệt tu luyện “Cự Cốt quyết”, nếu “Âm Dương biến” tự mang luyện thể thuật, thì Ninh Phàm có nắm chắc lấy luyện thể cảnh giới hôm nay, tu luyện ra Thần Ma thể trăm trượng chi thân. Như vậy, chỉ dựa vào ngân cốt đệ nhất cảnh giới, hắn hóa thân trăm trượng, có thể cùng nguyên anh trung kỳ đánh một trận... “Âm Dương biến” cùng những Thần Ma truyền thừa khác hoàn toàn bất đồng...

Vì sao ư...? Hôm nay bị cô gái thần bí hỏi một chút, Ninh Phàm mới lần đầu tiên động tâm tư.

Cô gái thần bí này có lai lịch không nhỏ, nhưng đối với Loạn Cổ truyện thừa, so với bất kỳ Thần Ma truyền thừa đều coi trọng... “Âm Dương biến” này nhất định có chỗ cường đại vượt xa Thần Ma công pháp khác.

Ninh Phàm tâm tư xoay chuyển, mơ hồ đã đoán được một ít chỗ bất phàm lớn nhất của “Âm Dương biến”, nhưng hắn không dám xác định.

- “Âm Dương biến”... Công pháp này phục đan tốc độ cực nhanh, sắc bổ nữ nhân đề thăng tu vi cũng cực nhanh. Thân là ma mạch, lại có thể trong ma tâm khai ích thần tính, biến thành thần mạch, giúp ta ngưng tụ thần tinh... Chỗ ảo diệu nhất của công pháp này dường như với một chữ “Kiêm”, gồm thâu hết thảy lực lượng không thể dung hợp, hóa thành dùng làm của mình... Chẳng lẽ nói…

Nói cho tới đây, Ninh Phàm đột nhiên đoán được một khả năng.

Mà lời của cô gái lập tức cho Ninh Phàm giải đáp.

- Ngươi nói không thể không sai, lấy cảnh giới của ngươi, có thể có ngộ này cũng không phải là Loạn Cổ đại đế có thể cấp cho. Chỗ lợi hại nhất của “Âm Dương biến”, chính là ở chỗ một chữ “Kiêm”. Lời đồn đãi lúc thái cổ, tiên hoàng giảng bài, Loạn Cổ đại đế từ trong tiên hoàng truyền kinh, nghe lấy một câu “Kiêm yêu không phải là công”, bỗng nhiên kích động cảm ngộ, đem Thần Ma thể của bản thân, sử dụng công kích thuật bỏ hoang, thay vào đó là toàn lực tu luyện một chữ “Kiêm”... Kiêm gồm thâu hết thảy lực lượng. Xem ra Âm Dương ma mạch của ngươi đã bị kích thích thần tính, cũng ngưng tụ ra thần tinh, không tệ, thật không tệ… Nhưng mà ngươi có biết, Âm Dương ma mạch không phải ma mạch, không phải thần mạch, cũng không là yêu mạch, nhưng tiên mạch này có thể biến ảo ra hết thảy năng lực của tiên mạch... tu luyện thần thuật, tu luyện ma công, tu luyện yêu thuật... Nó không đặc định luyện thể thuật, bởi vì nó có thể thích ứng cơ hồ tất cả luyện thể thuật... Ngươi dựa vào thuật này, ngưng tụ mi tâm thần tinh, cũng có thể dựa vào nó ngưng tụ con mắt bên trái yêu tinh, mắt phải ma tinh. Loạn Cổ đại đế chỗ lợi hại nhất chính là thần, yêu, ma tất cả đều tu. Một bộ công pháp này của ông ta không phải Thần Ma công mạnh nhất, lại cơ hồ có thể gồm thâu hết thảy Thần Ma công pháp, được xưng rối loạn hết một Thái Cổ... Tên Cổ, Loạn Cổ!

Cô gái thần bí tinh tế kể, còn Ninh Phàm thì trầm ngâm nghe lấy. Giọng của nữ tử cực kỳ hâm mộ, hâm mộ đến không cách nào kể lể, nàng vì đạt được truyền thừa này, cam mạo nguy hiểm lớn, cũng như đắc tội không ít thế lực lợi hại. Kết quả chính là Âm Dương tỏa thật tốt rơi vào trên tay Ninh Phàm.

Khoảng cách chuyện kia đã có ít nhiều vạn năm rồi thì phải? Không nhớ rõ... Hôm nay Loạn Cổ truyện thừa bị tất cả chân tiên quên mất, trước mắt Ninh Phàm lại thu được kỳ công khiến cho vô số chân tiên động tâm... Khí vận của hắn có chút nghịch thiên.

Hay nói là bản thân của Ninh Phàm, hữu duyên cùng “Âm Dương biến” công pháp chăng?

Cô gái thần bí chợt trầm ngâm.

Nàng chợt có chút không rõ... Lấy Ninh Phàm thân nhân tộc, vì sao thi triển yêu thuật không trọng thương, chỉ là mười ngón tay sưng máu.

Phải biết, nhân tộc nếu thi triển yêu thuật, nhất định phải bị yêu khí phản phệ, yêu khí đối với tu sĩ mà nói, là một loại độc dược. Dĩ nhiên, cũng có nhân tộc tu sĩ khai ích ra yêu mạch, bắt chước yêu tộc tu luyện. Nhưng nói như vậy, yêu mạch tu sĩ không cách nào thi triển nhân tộc pháp thuật, nếu không cũng bị thương.

Nhưng Ninh Phàm là nhân tộc không thể nghi ngờ, khi hắn thi triển yêu thuật chỉ mười ngón tay sưng máu... Chẳng lẽ trong huyết thống của hắn có yêu tộc huyết mạch tồn tại hay sao?

Vả lại huyết mạch này không phải bị phế, chính là hết sức mỏng manh, nếu không lấy Ninh Phàm ngộ tính thi triển tiểu yêu thuật, dù thất bại mấy lần cũng phải thi triển ra.

Cô gái thần bí trong lòng dâng lên một nghi ngờ to lớn, đồng thời trong lòng hơi kích động.

Nếu Ninh Phàm chân thân mang không biết ít nhiều yêu tộc huyết mạch của đại lão tổ, như vậy hắn dưới sự chỉ điểm của mình có lẽ có thể thi triển ra độc huyết thuật, độc huyết mạch quyển trục. Thậm chí, hắn có thể kích thích truyền thừa mỏng manh trong huyết mạch, hoàn toàn đem ma tâm, thần tính trong Âm Dương ma mạch, cộng thêm yêu lực!

Thần, yêu, ma tất cả đều tu... Ninh Phàm sẽ trở thành một người hoàn thành hành động vĩ đại sau Loạn Cổ đại đế hay không?!

Cô gái thần bí tịch mịch không biết mấy vạn năm, lập tức bị chuyện xảy ra trước mắt dâng lên hứng thú.

Nàng muốn thăm dò một chút tường tận Ninh Phàm. Tuy nhiên, nàng chưa mở miệng, hắn đã mở miệng trước.

- Nhắc tới đây, Ninh mỗ cùng cô nương cũng coi là có không ít giao tình, ta lại vẫn chưa biết quý danh của cô nương là quá mức tiếc nuối hay không?

Ninh Phàm cười hỏi.

- Cô nương ư...? Ha ha... Ta so với Vũ giới Thần hoàng hôm nay cũng già hơn mấy chục ngàn lần, ngươi gọi ta là cô nương sao? Tiểu đệ đệ, ngươi rất có ý tứ... Nói cho ngươi cũng vô phương, tỷ tỷ là người của Bắc Minh thiên lăn lộn Thiên Tiên giới, năm đó tiên chức Lạc Thủy thần, được đặt tên là Lạc U, phải nhớ kỹ nha.

- Thì ra là Lạc thần... Lạc U sao, tên rất hay!

Ninh Phàm nghe nói tên của nàng, có thể tưởng tượng cô gái thần bí này có bao nhiêu tuyệt đẹp.

Lạc U sao, ngược lại là một tên u độc rất hay, chắc hẳn tính tình của cô gái này năm đó cũng nhất định là trong trẻo lạnh lùng cao ngạo. Chẳng qua là trong Âm Dương tỏa tối tăm không mặt trời quá lâu, mới có thể cùng mình nói nhiều như vậy.

Mà trước khi Ninh Phàm thưởng thức lời của Lạc U, trong lòng hắn dâng lên một phỏng đoán to gan.

Cái ý nghĩ ấy cũng chính là suy nghĩ của Lạc U.

Âm Dương ma mạch, là đồng tu thần, yêu, ma... Nếu có cơ duyên xảo hợp, kích thích một tia yêu lực, cho dù là một tia vô cùng nhỏ yếu, Ninh Phàm cũng có nắm chắc trong Âm Dương ma mạch xuất hiện thêm một loại yêu lực, mà yêu công trước mắt không thể nghi ngờ có thể thi triển.

Cổ thần, cổ yêu, cổ ma... Tam công đồng tu, bàn về uy lực, “Âm Dương biến” không bằng ma công thần thuật khác, nhưng khoe khoang huyễn diệu mà nói, trên đời này sợ rằng khó mà tìm tới loại công pháp thứ hai sánh vai với nó.

- Dám hỏi Lạc U tiên tử, ta có biện pháp kích thích một tia yêu lực, thi triển ra yêu thuật không?

- Cái này cũng là ta muốn nghiên cứu đây... Ngươi không ngại ta thi triển “Tiên thuật” với ngươi chứ?

Trong tiếng cười như chuông bạc của Lạc U mang vẻ mong đợi.

Nàng thật muốn biết, trong huyết mạch của Ninh Phàm là thật có một tia yêu tộc huyết mạch hay không?

Tứ phẩm hàn khí, Tử yếm băng sương... Ngày đó Ninh Phàm giúp Lạc U một cánh tay, từ bên trong băng dương của Bạch Phi Đằng, cướp đi vật này. Sau khi luyện hóa nó, Lạc U liền an nghỉ thật lâu, đợi sau khi nàng tỉnh lại, đã có thể cách Âm Dương tỏa, thi phóng dò xét loại tiên thuật.

Tâm tình của Lạc U tựa hồ không tệ đây.

Đối với Lạc U, Ninh Phàm vẫn tín nhiệm. Dù sao cô gái này còn cần mình trợ giúp mới có thể chạy ra khỏi Âm Dương tỏa, đương nhiên sẽ không hại mình.

Hắn hơi trầm ngâm, cho phép Lạc U thi triển tiên thuật với hắn.

Đối với sự tín nhiệm của Ninh Phàm, Lạc U cười một tiếng nhàn nhạt, vô hình trung, thân cận cùng hắn cũng nhiều một chút.

“Vấn tiên thuật”, một loại tiên thuật khảo sát tu sĩ huyết mạch. Đối với một ít Tứ thiên đại thế lực mà nói, cực kỳ coi trọng huyết mạch, thuật này truyền ra rộng rãi, dùng để tu sĩ khảo sát huyết mạch.

Lạc U hơi nghiêm túc, thi triển thuật này đối với hôm nay nàng vô cùng không thoải mái. Liên tiếp thi triển năm lần, vấn tiên thuật mới rốt cục thành công, giờ khắc này, Ninh Phàm rùng mình một cái, cảm giác bị một đạo ánh mắt như hàn băng theo dõi.

Trong huyết mạch, mỗi một tia mạch lạc, cũng trở nên cực kỳ rõ ràng sáng tỏ.