Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 140



"Lam Lam, Lam Lam,... Anh yêu em...." Cận Thế Phong thì thầm những từ ngữ yêu thương, khom người tiến vào trong cơ thể Yên Lam.

Ôn nhu lưu luyến triền miên qua đi, Cận Thế Phong cùng Yên Lam cực độ mệt mỏi mà thiếp đi, thẳng đến khi tỉnh lại lần nữa.

Cận Thế Phong ngồi dậy cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường mới biết đã là ba giờ chiều.

Cận Thế Phong và Yên Lam từ ngày hôm qua đến giờ vốn không có ăn gì, hơn nữa đêm qua cùng buổi sáng hôm nay lại vận động kịch liệt, làm hai người lần đầu trải nghiệm thế nào là:

"bụng đằng trước dán vào đằng sau lưng" (*bụng lép kẹp)

Đột nhiên, một trận âm thanh ọc ọc vang lên, làm hai người đều kinh ngạc mở to mắt.

Sau đó mặt của Yên Lam đỏ bừng lên, cúi đầu, thấp giọng quát lớn Cận Thế Phong, "Anh, không cho phép!"

Cận Thế Phong đang cố mím môi lại nói: "Được rồi, anh sẽ không cười em đâu, nhưng mà Lam Lam, em hiện tại đã biết rồi chứ, tối qua anh muốn em ăn nhiều một chút mà em lại không chịu! Bây giờ thì sao hả?"

"Còn không phải là anh....Nếu sáng hôm nay anh không...." Yên Lam thẹn thùng đến không nói được nữa.

Cận Thế Phong còn chưa thuyết giáo xong lại xấu hổ nghe được từ chính bụng của mình cũng liên tiếp khoa trương phát ra âm thanh ọc ọc.

"Ha...Ha..!" Nghe thấy âm thanh trong bụng của Cận Thế Phong, Yên Lam bật cười, "Thế Phong, anh còn đi nói em! Nhìn anh xem, không phải cũng đói bụng sao?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Không biết nghĩ tới cái gì, Yên Lam vừa cười vừa nói: "Ha ha, nếu người ta biết được đường đường là tổng tài của tập đoàn Khải Phong mà lại đói đến mức bụng kêu ọc ọc thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây!"

"Được lắm, Lam Lam, em dám cười anh hả? Vậy vì sao lúc nãy lại không cho anh cười chứ!

Anh đang rất tức giận!" Cận Thế Phong mở to hai mắt, nhìn Yên Lam, hơn nữa lại chọc vào chỗ buồn của nàng, "Nhìn xem anh giáo huấn em thế nào!"

"Ha.....Ha....Ha..." Yên Lam cười đến nỗi phải thở hổn hển, cầu xin tha thứ, "Thế Phong, đừng mà! Làm ơn,.....Em sai rồi, được chưa? Tha cho em đi....."

"Lam Lam." Cận Thế Phong nhìn Yên Lam vì cười mà toàn bộ khuôn mặt trở nên ửng hồng, trong ánh mắt tỏa ra thần thái mê muội, cánh môi như bông hoa hồng, giọng hắn khàn khàn gọi nàng, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mê người kia.

Hai người đều đang ở trong trạng thái trầm luân thì thật không ngờ hai cái bụng lại không chịu thua kém, thanh âm ọc ọc lại vang lên.

"Thế Phong, được rồi đó!" Yên Lam cười đem Cận Thế Phong đẩy ra, "Nếu còn không đứng lên ăn cái gì thì chúng ta sẽ trở thành những người đầu tiên chết đói trên giường mất!"

Cận Thế Phong có chút áy náy, Lam Lam gần đây thân thể đã không được khỏe, cho dù hôm qua đã dụ nàng ăn được một ít, nhưng căn bản nàng chưa ăn được gì nhiều, chỉ lo cùng nàng triền miên, một chút cũng không lo đến thân thể của nàng.

Cận Thế Phong liền đi xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói với Yên Lam: "Lam Lam, em đi rửa mặt trước đi, anh sẽ tới giúp ông ngoại làm điểm tâm rồi quay về gọi em." Vừa nói dứt câu thì bóng dáng của Cận Thế Phong cũng biến mất ở ngoài cửa.

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong vội vàng vì mình thì trong lòng cảm động, hốc mắt không khỏi có chút ướt át.

Thế Phong chắc vì bận tâm đến thân thể của nàng nên mới vội vàng như thế! Yên Lam không nhịn được mắt liền chảy ra hai hàng lệ, nàng nằm trở lại bên giường, ôm lấy chăn bông, vùi mặt vào thật sâu để hít hà mùi hương của Cận Thế Phong Cứ như vậy cho đến bữa tối, biến mất gần một ngày, Cận Thế Phong cùng Yên Lam mới xuất hiện trước mặt ông ngoại cùng tiểu Triết.

Liễu Khi Nguyên cười cợt, trừng mắt nhìn Cận Thế Phong, "Thẳng nhóc nhà ngươi, thật đúng là giỏi!"

Cận Thế Phong nghe được lời nói của ông ngoại liền nở nụ cười ha ha, mà Yên Lam thì lại đỏ

bừng mặt cúi đầu không biết phải làm sao, chỉ có Yên Triết không rõ đầu đuôi nên nhìn đông nhìn tây.

"Mọi người sao vậy?" Tiểu Triết không rõ nên hỏi, "Chị à! chị cùng anh rể đi đâu cả một ngày vậy?"

Cận Thế Phong nhìn Yên Triết, thực nghiêm túc nói: "Có một số việc của người lớn mà trẻ con không nên hỏi!"

"Nhưng em đâu phải là trẻ con, em sắp trưởng thành rồi!" Yên Triết có chút lúng túng phản bác nói. Nhìn mặt Yên Lam ngày càng hồng, hắn hình như là ý thức được cái gì, cười hì hì nói: "Oh! Em biết rồi, thì ra là như thế, hì hì, anh rể, chị, hai người....."

"Thôi được rồi, không cần nói nữa!" Ông ngoại nhìn Yên Lam đầu càng ngày càng cúi thấp, ở một bên giải vây nói: "Mau tới ăn cơm đi! Đây toàn là những món sở trường của ta đấy!

Mau nếm thử" Nối xong liền đưa cho Yên Lam một bát canh, "Mau nếm thử xem, ông ngoại nấu canh như thế nào?"

Yên Lam nhận lấy bát canh, uống một ngụm, không khỏi thích thú, "Mùi vị thật thơm quá!

Ông ngoại, cháu còn chưa có uống qua bát canh nào ngon như vậy!"

"Hừm! Tất nhiên rồi!" Liễu Khi Nguyên đắc ý nói: "Không phải ông ngoại khoe khoang!

Nhưng đây chính là công thức bí truyền, không đưa ra ngoài đâu! Nếu ngon như vậy thì uống nhiều một chút."

Nói xong liền múc cho mỗi người một chén, "Uống nhanh một chút nếu không thì hết đó!"

Nhìn ông ngoại đói xử với mình tốt như vậy, Yên Lam rất cảm động, "Ông ngoại, bọn cháu sẽ uống hết mà, ông cũng mau uống đi!" Nói xong cũng kính Liễu Khi Nguyên một bát.

"Nhìn các cháu ăn ngon, ta đã rất vui vẻ rồi!" Liễu Khi Nguyên nói, "Được rồi chúng ta mau cùng uống canh thôi!"

Cứ như vậy, cả nhà vừa ăn vừa tán gẫu, gần hai tiếng sau mới ăn xong bữa tối.