Hợp Đồng Bao Nuôi Của Tổng Tài Tà Ác

Chương 6: Ngủ (2)



ɖu͙ƈ vọng giữa hai chân của Lãnh Dật Hiên từ lâu đã kêu gào đứng dậy khởi nghĩa nhưng hắn không hấp tấp nữa, hắn phải từ từ tận hưởng món ngon này trước đã. Ngón tay có chút thô ráp của hắn khẽ di chuyển du lịch trêи thân thể của An Dụ Vân, khẽ gẩy lên đoá anh đào trêи ngực cô rồi lại men theo chiếc eo thon nhỏ xuống bụng rồi nhanh chóng chen vào giữa hai chân cô. An Dụ Vân thở gấp, lần đầu tìm được cảm giác mới lạ trêи thân thể, ngoan ngoãn để Lãnh Dật Hiên làm càn. Hắn tấn công dồn dập, ngón tay cách một lớp vải mỏng mà ma sát, không lâu sau đã cảm nhận được chút ẩm ướt.

Lãnh Dật Hiên mừng như đạt được một thành công mới, hắn ngồi dậy, quyến luyến rời khỏi thân thể xinh đẹp kia, giải phóng cho ɖu͙ƈ vọng đã kêu gào từ lâu dưới thân dưới. Hắn dứt khoát cởi hẳn qυầи ɭót của An Dụ Vân ra, nhìn nữ nhân loã thể nằm dưới giường, xinh đẹp vạn phần mà cả người hắn sục sôi muốn chiếm lấy.

Không đợi lâu, hắn tách mở hai chân An Dụ Vân ra, chen thân vào giữa, rồi nhìn cô thở gấp. Hắn nhấn người, đem toàn bộ vùi vào nơi chật hẹp của cô, khó khăn mà luận động. An Dụ Vân thấy đau, cô khó khăn mà hô hấp, miệng bật ra những tiếng la kháng nghị. Lãnh Dật Hiên luận động nhanh dần, cả quá trình đều chăm chú nhìn nữ nhân dưới thân không rời nổi mắt. Thực sự quá xinh đẹp, hắn chưa bao giờ đụng đến một người quá hai lần, nhưng với nữ nhân này, hắn lại khát khao muốn đem cô về để làm của riêng. Nhưng Lãnh Dật Hiên đôi lúc lại thấy An Dụ Vân thật quen mắt, căn bản không biết đã gặp qua hay chưa.

Cả căn phòng tràn ngập mùi vị kϊƈɦ tình, tiếng rêи rỉ của nữ nhân sênh ca cùng tiếng thở dốc của nam nhân như một bản giao hưởng sống động. Lãnh Dật Hiên điên cuồng luận động, đem cả thân thể xinh đẹp của An Dụ Vân ăn đến sạch sẽ.

Sau một hồi mây mưa, Lãnh Dật Hiên mệt mỏi nằm vật xuống giường thở dốc, phải rất lâu rồi hắn mới có kɧօáϊ cảm mà làm việc này, cả người hắn như được giải phóng hoàn toàn những bí bách, sảng kɧօáϊ cực kì. An Dụ Vân hoàn toàn ngủ rồi, có lẽ vì vừa say vừa mệt. Hắn đặt lên môi cô một nụ hôn rồi bước vào phòng tắm.

Quay trở ra, hắn mang theo một chiếc khăn ướt, khẽ khàng lau người cho cô. Lãnh Dật Hiên điên rồi, đây là lần đầu hắn săn sóc nữ nhân như thế này, nhưng hắn cũng không cảm thấy quá đáng. Bảo vật thế này hắn phải nâng niu thì mới được. Nhưng điều hắn không ngờ lại là những sợi tơ máu hắn lau được. Cô gái này là xử nữ sao? Ấy vậy mà lại dâng hiến hết cho hắn? Lãnh Dật Hiên như muốn phát điên, nữ nhân từ trêи trời rơi xuống, dâng hiến cho hắn tất cả, phải chăng là món quà mà ông trời tặng hắn.

Đem theo đống suy nghĩ ngổn ngang, Lãnh Dật Hiên nằm lên giường, quyết định ngủ lại thay vì bỏ đi như thói quen. Hắn thực sự muốn đợi An Dụ Vân tỉnh dậy để hỏi cho ra nhẽ, cũng vì cảm giác muốn chiếm hữu nên sẽ đợi cô dậy rồi ép cô thành người của hắn.

Nửa đêm, cả căn phòng chìm vào tịch mịch, đôi nam nữ trêи giường ngủ say, quần áo dưới sàn thì vương vãi, một cảnh tượng quá sức tuyệt đẹp.