Hôn Trộm 55 Lần

Chương 144: Anh cũng thích trời mưa? (8)



Câu nói giữa chừng của Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên bất chợt lấy một câu không chút liên quan “Đi tắm” cắt đứt mà bị dừng lại ở miệng. Cô buồn bực quay đầu, vừa định “Hả?” một tiếng, lại thấy vẻ mặt của Lục Cẩn Niên không biết đã trở nên cực kỳ lạnh lùng từ khi nào, như tảng băng bắc cực, bầu không khí xung quanh anh cũng trở nên rét hơn.

Kiều An Hảo mấp máy môi, không phát ra ra được tiếng, cũng đứng im tại chỗ không bất động.

Lục Cẩn Niên bặm chặt môi, tay gắt gao siết thành đấm, như thể cố gắng đè nén cảm xúc của mình. Sau khoảng mười giây, thấy Kiều An Hảo không có hành động gì, lại mở miệng, giọng điệu lạnh lùng pha lẫn tức giận: “Không nghe thấy tôi nói sao? Đi tắm! Chẳng lẽ còn muốn chờ tôi tắm giúp cô?”

Khi nói xong một chữ cuối cùng, thanh âm của Lục Cẩn Niên, trong nháy mắt trở nên thêm ác liệt, mang theo sự quyết đoán không cho người cự tuyệt. Kiều An Hảo khe khẽ run, sau đó nhanh chóng lùi lại hai bước, xoay người, đi về phía phòng tắm.

-

Kiều An Hảo tắm rửa xong, bước ra khỏi phòng tắm, Lục Cẩn Niên vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía phòng khách, trong tay cầm điếu thuốc đang hút dở. Khi anh nghe tiếng cửa phòng tắm mở ở đằng sau, hơi ngẩng đầu một chút, nhìn qua thuỷ tinh trước mặt, thấy Kiều An Hảo đi ra từ trong phòng tắm, liền đưa điếu thuốc bên miệng, rít sâu một ngụm, sau đó dập tắt trong gạt tàn, thong thả xoay người, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, bình thản ném thẳng một câu: "Không phải cô hỏi tôi tìm cô tới có chuyện gì sao? Cô nghĩ tôi tìm cô có thể có chuyện gì ngoài nhu cầu thể xác, ngủ với cô, làm giao dịch trao đổi."

Khi Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên kêu mình đi tắm rửa, cũng đã dự cảm anh muốn làm gì, nhưng lại không nghĩ rằng vừa thấy cô đi ra, anh liền quăng cho cô một câu như vậy.

Nhu cầu thể xác, ngủ với cô, làm giao dịch trao đổi…

Kiều An Hảo cắn chặt môi, tay vô thức giữ chắc quần áo, sắc mặt hơi hơi trở nên có chút trắng.

Lục Cẩn Niên như là không nhìn thấy phản ứng của cô, nâng tay gỡ cúc áo rồi tuỳ tiện ném lên ghế sofa, để ngực trần, đi thẳng vào phòng tắm. Khi đi ngang qua người Kiều An Hảo, anh khựng lại một chút, để lại một câu: “Đừng đứng ngốc ở chỗ này, đến chỗ cô nên chờ đi!”

Nói xong, liền trực tiếp lướt qua, bước vào phòng tắm, sau đó hung hăng đóng cửa lại.

Kiều An Hảo nghe tiếng đóng rầm phía sau, thân thể khẽ run. Lúc ban tối, anh còn dịu dàng như thế, cô đã nghĩ giữa bọn họ có hy vọng chuyển biến tốt.

Cho dù không thể yêu nhau, nhưng cũng có thể trở lại lúc cô thầm mến anh, khoảnh khắc anh để ý đến những chuyện vụn vặt của cô.

Tôi mệt hai cô cậu rồi nghen. Làm thịt tới lần thứ mấy rồi nhỉ?