Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 483: Cung thỉnh bệ hạ xa giá Đông Đô (1)



Lữ Mông vừa nói xong thì một loạt lao đã từ trên trời giáng xuống, binh lính Đông Ngô vẫn xòn đang mắng chửi ầm ĩ bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị những cây lao xuyên thấu, nằm chết la liệt trên mặt đất.

Trước trận quân Lương Châu, Cam Ninh lại một lần nữa giơ cao trường đao, hắn ngửa mặt lên trời gào lên: "Quân phóng lao chuẩn bị".

Những tướng sĩ Đông Ngô may mắn không bị lao đâm trúng vội vàng giơ lá chắn lên che nhưng vào lúc này ném vào đầu quân Đông Ngô lại là những trái tuyết cầu như lần đầu tiên mà không phải là lao, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Chu Thái rất phẫn nộ hắn nhìn Thái Sử Từ nói: "Tướng quân, mạt tướng đề nghị dẫn một toán tinh binh ra khỏi doanh trại phản công, chém tận giết tuyệt đám Cẩm Phàm Tặc đáng hận kia".

"Tướng quân không thể" Lữ Mông vội vàng khuyên nhủ: "Lúc này là trời tối, không thể tuỳ tiện xuất kích".

Thái Sử Từ cũng nói: "Đúng vậy, hãy cẩn thận tối đa, chỉ cần các tướng sĩ liên tục nâng lá chắn lên thì lao của Cẩm Phàm Tặc cũng không thể làm gì được chúng ta. Các tướng sĩ hành động mệt mỏi thì cho thay người. Cầm Phàm Tặc của Cam Ninh chỉ gây náo loạn thôi, cứ để xem bọn chúng có thể gây náo loạn tới khi nào? Tất cả mọi việc cứ chờ tới bình minh hãy nói".

Thái Sử Từ vừa ra lệnh, quân Ngô lập tức không chú ý tới việc quấy rầy của quân Lương Châu nữa.

Quân Cẩm Phàm Tặc của Cam Ninh ở trước trại quân Ngô ném tuyết thêm mấy lần, xen giữa đó là lén lút ném lao nhưng không gây thêm bất kỳ thương vong nào cho quân Đông Ngô. Quân Lương Châu cứ quấy rầy như vậy cho tới giờ sửu, quân Lương Châu nhận ra không còn cơ hội nữa thì mới thu binh quay lại quân doanh.

Ngay khi quân Lươing Châu rút đi, quân Đông Ngô cũng quay về trướng nghỉ ngơi, chuyện không đề cập tới nữa.

Trước bình minh chính là lúc bầu trời tối nhất.

Trước đại trại quân Lương Châu khung cảnh vẫn rất nghiêm túc, dựa vào bóng đêm che giấu, một vạn thuỷ quân tinh nhuệ của Cam Ninh đã lặng lẽ, không một tiếng động lập trận xong.

Ánh mắt Giả Hủ vô cùng giảo hoạt, hắn nhìn Mã Dược nói: "Chúa công, đã tới lúc rồi".

"Ừ" Mã Dược gật đầu, hắn lập tức rút Thất Tinh bảo kiếm ra, tiến lên phía trước, nghiêm nghị quát to: "Toàn quân tấn công".

Cam Ninh nhảy lên ngựa, trường đao trong tay hắn hung hăng chỉ thẳng phía trước, hắn gào lên: "Tấn công!".

"Giết giết giết

Một vạn thuỷ quân gào lên như long trời lở đất, tất cả chạy theo sau lưng Cam Ninh đánh lén đại trại quân Đông Ngô ở trong sơn khẩu phía trước.

Thái Sử Từ đang ngủ say bị tiếng hò hét kinh thiên động địa đánh thức, hắn vội vàng xoay người ngồi dậy. Ngay khi tên thân binh giúp hắn mặc giáp trụ chỉnh tề, Thái Sử Từ vội bước nhanh ra ngoài đại trướng, Chu Thái, Lữ Mông cũng đã sớm có mặt. Ngay khi đó một tên tiểu giáo bước nhanh tới bẩm báo: "Ba vị tướng quân, quân Tây Lương tấn công ồ ạt".

Thái Sử Từ ngẩng đẩu nhìn sắc trời, chân trời phía đông xuất hiện ánh sáng màu trắng bạc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thái Sử Từ thầm nghĩ: Muốn thừa dịp bóng tối trước bình minh bất ngờ đánh lén sao? Quả thực là hy vọng hão huyền. Trong mắt Thái Sử Từ đột nhiên xuất hiện sự lạnh lùng, hắn quát lên: "Nổi kèn lệnh, toàn quân nhanh chóng tập hợp, chuẩn bị ứng chiến".

Cam Ninh chỉ huy một vạn thuỷ quân như nước thuỷ triều lên cuồn cuộn tiến về phía trước, lúc này đã chỉ còn cách đại trại quân Đông Ngô khoảng hai trăm bước chân, chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là tiến vào đúng tầm bắn của quân cung thủ Đông Ngô. Lúc này trong đại trại quân Đông Ngô kèn lệnh lanh lảnh đã vang lên, tướng sĩ Đông Ngô vất vả suốt đêm, thân không cởi giáp đang từ các lều trại tràn ra ngoài, giống như những dòng suối nhỏ hợp thành một con sông lớn tập kết trước hàng rào doanh trại. Dựa theo tốc độ hành động và phản ứng của tướng sĩ hai bên, khi thuỷ quân cảu Cam Ninh còn chưa vào tới tầm bắn của quân cung thủ thì mấy ngàn quân cung thủ Đông Ngô cũng đã lập xong thế trận không mấy khó khăn. Thuỷ quân của Cam Ninh đương nhiên muốn lợi dụng bống tối đen trước bình minh đánh lén quân Đông Ngô nhưng chỉ cần nhìn qua thì hình như kế hoạch đó có vẻ không thành công, quân Đông Ngô không thể bị giết trở tay không kịp.

"Giết…".

Cam Ninh giơ cao trường đao, giục ngựa tiến lên.

Phía sau hắn một vạn thuỷ quân theo sát như hình với bóng, quyết tâm theo sát hắn, không chút do dự chạy vào trong tầm bắn của quân cung thủ Đông Ngô.

Đúng lúc đó tướng sĩ trong đại trại trung quân đột nhiên nghe thấy tiếng người ngã ngựa đổ. Mấy ngàn quân cung thủ Đông Ngô vẫn còn chưa kịp lập xong đội hình xạ kích đã kêu loạn lên ngã lộn nhào trên mặt đất. Trong khoảnh khắc tiếng kêu la, tiếng mắng chửi, tiếng binh khí va vào nhau đan xen với nhau. Trong ánh nắng ban mai mỏng manh, trong đại trại quân Đông Ngô giống như một nồi nước sôi bị đun nóng bốc lên ngùn ngụt.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thái Sử Từ vừa mới thúc ngựa chạy tới nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này không khỏi lớn tiếng quát hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?'

Thái Sử Từ vừa nói dứt lời, chiến mã của hắn đã hí lên một tiếng bi thương. Hai chân trước chiến mã khuỵa xuống ngã nhào trên mặt đất. Thái Sử Từ ngồi trên lưng ngựa không đề phòng ngay lập tức bị hất tung xuống, cũng may là Thái Sử Từ võ nghệ cao cường, phản ứng nhanh nhẹn, thân hình cường tráng của hắn lộn về phía trước một cách diệu kỳ rồi nhẹ nhàng đứng xuống đất.

Thế nhưng chuỵên xảy ra tiếp theo thực sự làm người khác trợn tròn mắt. Một tiếng oạch vang lên, Thái Sử Từ chỉ cảm thấy hai chân mình trượt mạnh, hắn nặng nề ngã dài trên mặt đất.

Lúc này đây Thái Sử Từ không còn cách nào mượn lực để hai chân đứng vững trên mặt đất, hắn ngã bầm dập cả mặt mũi. Ngay lúc đó cùng với tiếng kêu thảm thiết là cả tiếng của vật nặng rơi xuống đất và cả tiếng quát mắng liên tục vang lên phía sau Thái Sử Từ.

Thái Sử Từ cố sức bò dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Lữ Mông, Chu Thái và quân thân binh của ba người cũng không khá hơn gì. Gần như tất cả đều té ngã trên mặt đất. Lúc này Thái Sử Từ mới phát hiện trên mặt đất dưới chân hắn có một lớp băng dầy mấy tấc. Trong ánh sáng ban mai mờ nhạt, lớp băng đó phát ra áng sáng trắng long lanh, khó trách người ngựa giẫm lên đó đều té ngã xuống đất.

"Lớp băng kia ở đâu ra vậy?" Thái Sử Từ giận dữ quát to: "Tại sao khi hạ trại không dọn sạch tuyết trên mặt đất?'

"Mạt tướng hiểu rồi" Lữ Mông đột nhiên kêu to: "Đây là quỷ kế của quân Lương Châu. Đây là do quân Lương Châu làm".

"Hả?" Thái Sử Từ hoảng hốt hỏi: "Là quỷ kế của quân Lương Châu sao?"

Lữ Mông nói: "Tướng quân có còn nhớ tối qua Cẩm Phàm Tặc của Cam Ninh quấy rối chúng ta không? Còn nhớ rõ trong mấy canh giờ Cẩm Phàm Tặc ném tuyết cầu vào trong đại trại của quân ta không? Những tuyết cầu đó đã bị các tướng sĩ giẫm nát tan thành nước sau khi các tướng sĩ quay lại doanh trại, nhất định bãi nước tuyết đó đã bị gió thổi đóng lại thành băng tuyết rắn chắc, bóng loáng vì vậy mới xảy ra chuyện này".

"Ai".

"Thì ra là như vậy".

Thái Sử từ, Chu Thái đột nhiên biến sắc, cả hai vội vã ngẩng đầu nhìn bên ngoài đại trại, quân Tây Lương đang cuồn cuộn xông tới chỉ còn cách đại trại quân Đông Ngô một khoảng cách hai mươi bước chân thế mà trong đại trại quân Đông Ngô, quân bộ binh vẫn còn ngã lên ngã xuống, bò dậy lại ngã, từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào kết trận được. Một số quân Sơn Việt bị đao, thương của quân Ngô gây thương tích, thú tính nổi lên chúng bắt đầu tự giết lẫn nhau.

Chỉ có một số ít quân cung thủ Đông Ngô không bị ngã lẻ tẻ bắn tên về phía quân Lương Châu nhưng đương nhiên không thể nào gây nên sự uy hiếp lớn cho quân Lương Châu chứ chưa nói tới việc ngăn cản quân Lương Châu tấn công.

"Mã đồ phu thật đúng là cực kỳ giảo hoạt" Lữ Mông nhìn Thái Sử Từ nói: "Tướng quân, hãy cấp tốc cho các tướng sĩ cởi chiến bào trên người ra che trên mặt đất để khỏi trượt chân ngã xuống nữa".

"Chỉ e không còn kịp nữa rồi" Trong mắt Thái Sử Từ đột nhiên hiện ra vẻ âm lạnh rất khó hiểu, hắn chỉ tay về phía trước nhìn Chu Thái, Lữ Mông nói: "Tử Minh, Ấu Bình, hai người hãy nhìn xem".

Chu Thái, Lữ Mông vội vàng nhìn theo hướng Thái Sử Từ chỉ ở trước hàng rào, cả hai thấy một loạt lao từ trong tay quân Lương Châu bay vút lên không trung sau đó làm thành một đường cong hình cánh cung cùng với tiếng rít chói tai hướng về đại trại của quân Đông Ngô bay tới trong khi đó tướng sĩ Đông Ngô trong đại trại vẫn đang siêu vẹo, ngã lên ngã xuống nên căn bản là không có cách nào giơ lá chắn lên che chắn thân mình dù chỉ một cái.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, từng loạt lao phóng ra lao vào trận quân Đông Ngô. Máu huyết bắn tung toé khắp nơi. Quân Đông Ngô đang chen chúc nhau ở một chỗ bị những cây lao sắc bén xuyên qua thân thể. Trong nháy mắt tiếng kêu la thảm thiết vang lên dậy đất.

Thái Sử Từ và Chu Thái cùng nhắm mắt lại, trên mặt cả hai hiện lên sự đau đớn khôn cùng.

Trong khi đó Lữ Mông vẫn trợn mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường tàn khốc giống như cảnh trong địa ngục Tu La. Hai tay Lữ Mông nắm chặt, binh bất yếm trá. Đột nhiên Lữ Mông đã hiểu được đạo lý của câu nói này. Mã đồ phu quả không hổ là một lão tướng thân trải trăm trận, Độc sĩ Giả Hủ lại càng túc trí đa mưu. Bản thân hắn thật sự thua sút hai người này rất nhiều.

Sau khi trận chiến này kết thúc, nhất định phải tập trung đọc cách sách binh thư, nghiên cứu mưu lược mới được. Giây phút này trong mắt Lữ Mông hiện lên sự kiên định chưa từng có.

"Rút lui!" Thái Sử Từ đột nhiên mở bừng mắt. Đôi mắt vốn trong suốt, sáng ngời của hắn đã trở nên đỏ ngầu, hắn giận dữ gào lên tới khàn cả giọng: "Toàn quân rút lui về phía sau. Rút lui về sau trại".

"Không được, không thể rút lui, tướng quân" Lữ Mông vội vã khuyên can: "Lúc này mà rút lui, các tướng sĩ chưa chắc đã có thể rút lui được, hơn nữa sẽ rất dễ dàng thất bại. Không bằng hãy hạ lệnh tử thủ. Các tướng sĩ vẫn còn có thể liều chết đánh một trận ngăn quân Lương Châu bên ngoài doanh trại. Hiện tại quân ta chỉ có cách tử thủ, chỉ có thể tử thủ mà thôi".

"Trại trước đã không thể nào giữ được. Nếu không rút lui các tướng sĩ sẽ bị thương vong gần hết" Hai mắt Thái Sử Từ đỏ ngầu, hắn không muốn nghe lời khuyên can của Lữ Mông, hắn giận dữ hét to: "Truyền lệnh, toàn quân rút về trại sau".

Lữ Mông không khỏi vội vàng khi hắn thấy Thái Sử Từ không nghe theo lời khuyên can của mình, hắn nói tiếp: "Nếu đã rút lui, cũng không thể triệt thoái toàn quân về phía sau. Mạt tướng tình nguyện chỉ huy một toán tinh binh ở lại đoạn hậu".

"Được, bản tướng quân cấp cho ngươi hai ngàn tinh binh ở lại sau đoạn hậu" Thái Sử Từ nói xong hắn nhìn Chu Thái và các tướng lĩnh Đông Ngô còn lại nói: "Các vị tướng quân còn lại hãy chỉ huy binh lính bản bộ theo bản tướng quân rút lui về trại sau".

Đại trại quân Lương Châu.

Hứa Chử, Mã Đại, Trần Đáo, Pháp Chính đang tề tựu ở quân trướng của Mã Siêu.

Pháp Chính nói: "Phía bắc sơn khẩu, âm thanh chém giết vang trời. Xem ra đại quân của chúa công đã bắt đầu tấn công rồi".

"Đại quân của huynh trưởng tấn công, chúng ta cũng nên xuất binh tiếp ứng mới đúng thế nhưng đại quân của Tôn Kiên ở nam quan ải sẽ không ngồi nhìn chúng ta phá vây bên phía bắc, nhất định hắn sẽ phái binh tấn công quan ải mãnh liệt, kiềm chế binh lực của quân ta" Nói xong Mã Siêu đột nhiên quát to: "Trần Đáo nghe lệnh".

Trần Đáo bước lên, ôm quyền nói: "Có mạt tướng".

Mã Siêu nói: "Hãy chỉ huy hai ngàn thiết kỵ xuất trại, không cần đợi quân Ngô tấn công hãy lập tức phát động tập kích vào đại trại quân Ngô".

Đây mới đúng là phong cách của Mã Siêu. Xưa nay Mã Siêu luôn lấy tấn công làm trọng cho dù là trong cuộc chiến phòng ngự Mã Siêu cũng có thể biến thành một cuộc chiến tấn công.

"Mạt tướng tuân lệnh".

Trần Đáo hùng dũng trả lời rồi hắn quay người bước nhanh khỏi trướng.

Mã Siêu lại nhìn Hứa Chử nói: "Hứa Chử nghe lệnh".

Hứa Chử vội bước ra khỏi hàng nói: "Có mạt tướng".

Mã Siêu nói: "Chỉ huy hai ngàn thiết kỵ sẵn sàng tiếp ứng Trần Đáo bất kỳ lúc nào".

"Tuân lệnh".

Hứa Chử trả lời rồi cũng ra khỏi trướng.

Lúc này Mã Siêu mới đưa mắt nhìn Mã Đại, Pháp Chính, hắn trầm giọng nói: "Trọng Nhạc, Hiếu Trực lập tức làm theo kế hoạch đã định, tấn quân doanh trại quân Tào".

Mã Đại, Pháp Chính ôm quyền nói: "Tuân lệnh".