Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 154: Trúng kế (1)



Giờ khắc này, trong lòng tất cả người Ô Hoàn đều hoảng sợ rên lên, lang đồ phu ~ dĩ nhiên là lang đồ phu.

"Ngao ~~ "

Mã Dược cầm thanh mã đao trong tay giơ lên trời hung hăng giật mạnh, nâng đầu sói lên, ngửa mặt lên trời thét dài.

"Ngao ngao ngao ~~ "

Tất cả tướng sĩ quân Hán đều ra sức giơ mã đao trong tay lên rồi cùng tru lên, tiếng gầm mạnh mẽ vọng thấu không gian kích động quay cuồng giữa trời đất thật lâu không thôi. Trong tiếng tru lên khiến kẻ khác phải nín thở, một kỵ binh Ô Hoàn từ trong trận quân Hán giục ngựa ra, dùng tiếng Ô Hoàn cao giọng thét lên: "Tướng quân có lệnh. hàng thì không giết hàng thì không giết. "

" Nguyện hàng ~~ "

Một tên chiến sĩ Ô Hoàn nhảy khỏi mình ngựa, thành kính phục xuống đất.

"Chúng ta nguyện hàng ~~ "

"Chúng ta nguyện hàng ~~ "

Chiến sĩ Ô Hoàn vội vàng xuống ngựa, trên thảo nguyên tuyết trắng giá lạnh dõi mắt nhìn lại khắp trận, ngoại trừ ba trăm trọng giáp thiết kỵ do hứa Chử chỉ huy thì không một tên kỵ sĩ Ô Hoàn nào còn dám ngồi trên lưng ngựa ~~ Ánh mắt lạnh lẽo của Mã Dược chậm rãi nhìn thoáng qua đám hàng binh Ô Hoàn đang phủ phục, mã đao nặng nề trong tay chậm rãi hạ xuống, lưỡi đao hướng lên trên.

Gần hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn nhảy xuống ngựa trong khoảnh khắc phát cuồng từ sâu trong lòng. Lưỡi đao hướng lên trời có ý nghĩa là người Ô Hoàn đầu hàng có thể thoát khỏi vận hạn bị xử tử. Nếu như lưỡi đao quay xuống, như vậy ~~ tất cả hàng binh đều bị xử tử tại chỗ, giống như tám trăm bại binh người Tiên Ti đầu hàng ở Âm Phong Hạp cốc.

...

Tháng mười một năm Trung Bình thứ hai năm dưới thời Hán Linh đế (185 sau công nguyên), Mã Dược giương đông kích tây, vượt qua ngàn dặm tấn công Liễu Thành. Hứa Chử chỉ huy "Phá quân doanh" đại phá Ô Hoàn, chém chết Liêu Tây Ô Hoàn đại nhân Khâu Lực Cư tại bến Thiển Thủy, bức hàng quân bản bộ. Ngày hôm sau, hang ổ của Liêu Tây Ô Hoàn bị phá, cháu của Khâu Lực Cư là Đạp Đốn vội dẫn tám trăm người trong tộc chạy đến Liêu Đông, số còn lại đều đầu hàng.

Màn đêm buông xuống, Mã Dược chắp tay đứng thẳng người ở trên tường thành đã bị phá sạt xuống. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ảm đạm, vô số bông tuyết đang từ trên trời bay phất phơ xuống. Chỉ trong chốc lát thời gian, trên mũ giáp và áo choàng của Mã Dược đã bám một lớp tuyết dày, nhìn dưới ánh lửa u ám trông lại càng giống một người tuyết..

Bên trong Liễu Thành lửa cháy ngất trời bùng lên từng đám. Nam nhân kêu thảm thiết, nữ nhân rên rỉ và tiếng khóc của hài tử xen lẫn vào nhau. Trong lòng Mã Dược chỉ thấy lạnh buốt hệt như bông tuyết đang tung bay đầy trời kia.

Những người đứng đầu và các quý tộc của bộ lạc Ô Hoàn Liêu Tây đang gặp nạn cướp bóc và giết hại thảm khốc nhất. Mã Dược mặc dù tha thứ cho mục dân bình thường của bộ tộc Ô Hoàn, nhưng không thể nào tha thứ cho quí tộc bộ tộc Ô Hoàn! Bất luận do tác dụng hay do nhu cầu thì vẫn phải khao thưởng tướng sĩ thuộc hạ, do đó ắt phải khai đao với đám quý tộc Ô Hoàn này.

Đương nhiên trong chiến tranh, bên thua trận phải hiểu rõ cảnh chiến bại.

Mã Dược không có hứng thú tham gia các hành động cuồng hoan của tướng sĩ thuộc hạ, nhưng cũng chẳng hề có ý ngăn cản bọn họ, cái này chính là phần thưởng cho bọn hắn! Đối với sự trừng phạt bên thua trận, cũng là phần thưởng người thắng trận thì đừng nhắc tới nhân nghĩa đạo đức. Ở thời loạn thế này, người thắng làm vua, kẻ chiến bại đâu còn quyền làm người!

Thế nào là Hổ Lang Chi Sư?

Là hổ lang, và cũng là cầm thú! Một đạo quân Hổ Lang Chi Sư, ắt cũng là một đội cầm thú chi sư! Có chuyện cuồng hoan sau cuộc chiến thì tinh thần mới được phát tiết cực độ, mới có liều mạng chém giết và không sợ chết trên chiến trường! Mã Dược vô cùng rõ ràng đám thuộc hạ Hổ Lang Chi Sư kia của hắn được hun đúc như thế nào. Càng rõ ràng hơn phải dựa vào thủ đoạn gì để duy trì thú tính hổ lang của bọn họ.

Mã Dược không mong muốn đám thuộc hạ Hổ Lang Chi Sư tàn phá Trung Nguyên gấm vóc, mà cũng không hy vọng cẩm tú Trung Nguyên lại phá hổ lang chi sư của hắn. Cho nên ~~ hắn lựa chọn tới vùng đất hoang vu mọi rợ thưa thớt người này, đến nơi xa lạ với tình cảm của mình? Còn không phải là để tiếp tục lạnh lùng đốt phá, chém giết, cướp bóc nhằm duy trì thú tính khát máu của đạo Hổ Lang Chi Sư kia sao.

Tất cả đều chỉ là vì cuộc sống, đều chỉ là để sống tốt hơn!

Hôm nay ~~ tám trăm lưu khấu đã có thân phận quan quân, có hang ổ ổn định, có nữ nhân và hài tử. Có hàng đàn bò dê và nô tì, lại không cần cả ngày đứng trước mũi đao đầu thương, không cần cả ngày đem sinh mệnh ra đánh cuộc nữa. Thoạt nhìn tựa hồ là đã thực hiện được mục tiêu lúc ban đầu.

Nhưng mà Mã Dược so với người khác đều biết rõ, vẫn còn cách xa, xa lắm. Thực lực bây giờ còn không đủ để cam đoan tất cả tướng sĩ có thể sống đến sau cùng, sống được tốt nhất.

Cuộc chinh phạt của tám trăm lưu khấu cũng chưa kết thúc, thậm chí lại chỉ mới vừa bắt đầu!

Không muốn chết, phải khiến cho kẻ khác chết.

Không muốn bị giết, phải đi giết người khác.

Thời loạn thế thì chỉ cần đơn giản như vậy!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau, Quách Đồ khoác trên người tấm da dê thật dầy bám đầy tuyết đang bước lên lâu thành nên trông cả người giống như là béo phì ra không ít.

Mã Dược cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi: " Công Tắc, ngươi đã đến rồi à?"

Quách Đồ hai tay đút trong tay áo, khom lưng đến sau người Mã Dược cung kính nói: " Bẩm chủ công, đã phái ra kỵ binh do thám"

Mã Dược chuyên đánh lén người khác. Đương nhiên sẽ không cho người khác cơ hội đánh lén mình. Nhưng phàm là công thành thì sau khi phá thành, tất nhiên sẽ phát ra một lượng lớn kỵ binh do thám để đảm bảo các tướng sĩ thuộc hạ trong lúc làm chuyện cuồng hoan sẽ không bị quân địch đột nhiên tập kích. Điều đó đã trở thành truyền thống tốt đẹp nhất của quân đội Mã Dược.

"Ừ." Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chuyển sang người Chu Thương đang đứng nghiêm, trầm giọng nói: " Chu Thương."

Chu Thương tiến lên trước một bước, hai tay ôm quyền lanh lảnh nói: " Có mạt tướng."

Mã Dược nói: " Chỉ huy ba trăm tinh binh đi tuần tra dọc đường lớn, nếu gặp kháng cự trảm tại chỗ!"

"Tuân lệnh."

Chu Thương hét một tiếng. Lĩnh mệnh đi.

Quách Đồ hít vào một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt. Thấp giọng nói: " Nếu Đồ không đoán sai, lúc này Lưu Ngu tất nhiên đã điều đại quân tập kết dưới thành Kế Huyện đang chờ chực chủ công tự chui đầu vào lưới. Nhưng khẳng định không ngờ được chủ công đúng là giương đông kích tây, tấn công Kế Huyền chỉ là giả, chạy ngàn dặm tập kích Liêu Tây Ô Hoàn mới là thực, hắc hắc. "

Mã Dược lại nở nụ cười xảo trá, những gì tốt đẹp lúc này cũng chỉ là vừa mới bắt đầu!

Nụ cười trên mặt Quách Đồ từ từ biến mất, với vẻ lo âu nhàn nhạt suốt đời hạ giọng nói: " Chủ công, quân ta kỳ tập Liễu Thành, một trận bình định được Liêu Tây Ô Hoàn, thu hoạch dồi dào. Nhưng mà trời mưa tuyết bất lợi cho bò dê, dân cư di tản làm ảnh hưởng nghiêm trọng tốc độ hành quân của quân ta. Một khi Lưu Ngu nghe thấy Liêu Tây binh bại, tất nhiên dẫn hết đại quân tiến công Trữ Huyền, như thế thì Trữ Huyền tất nguy to. " xem tại TruyenFull.vn

" Không sao" Mã Dược lạnh nhạt nói, " Từ Liễu Thành đi Kế Huyền xa hơn ngàn dặm, đến khi Lưu Ngu biết tin tức Liêu Tây binh bại thì ít nhất cũng là chuyện sau năm ngày! Đến khi Lưu Ngu điều động lương thảo trang bị, tổ chức đại quân bắc tiến cũng ít nhất phải mất năm ngày. Quân bộ không thể so với quân kỵ, hành quân chậm chạp, từ Kế Huyền đến Trữ Huyền ít nhất cần hành quân mười ngày."

Quách Đồ cau mày nói: " Chủ công, chỉ e Lưu Ngu sai khinh kỵ binh của Hô Xích bôn tập Trữ Huyền."

" Khinh kỵ bôn tập?" Mã Dược cười lạnh rồi nói: " Bản tướng cũng hy vọng Lưu Ngu và Diêm Nhu sẽ ngu xuẩn tới mức phái khinh kỵ bôn tập Trữ Huyền, nhưng mà việc như vậy có thể là hơi khó."

"Dạ!?"

Vẻ mặt Quách Đồ chấn động, nhìn tuyết trắng bám đầy trên lưng Mã Dược mà rơi vào trầm tư.

...

Kế Huyền, phòng lớn nghị sự của Thứ Sử U Châu.

Trương Cáp, Văn Sú, Nhan Lương, Tham Chí Vương, Khiên Chiêu, Tề Chu sáu lộ đại quân đã tề tựu dưới chân thành Kế Huyện. Nhưng thời gian trôi qua suốt mười ngày trời rồi, mà trước sau không thấy bóng dáng người nào của Mã quân! Do thám cử đi khắp vùng Ngư Dương, Hữu Bắc Bình cũng không có tin tức gì truyền về. Đại quân của Mã đồ tể kể từ khi bắc tiến giống như là biến mất vào không khí, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

" Liệu có phải là quân đội của Mã đồ tể bị chết rét ở ngoài Trường Thành không?"

Ánh mắt Văn Sú lóe ra vẻ vô cùng hung ác. Nói ra một câu cho thấy kẻ này người cũng như tên, thể hiện cực kỳ hung ác, dữ tợn như quỷ.

Trương Cáp nói: " Văn Tướng quân nói đùa, quân đội của Mã Dược mặc dù phần nhiều là người phương nam, nhưng cũng không tới mức bị chết rét ở trên thảo nguyên được. Huống hồ Mã Dược hung tàn như sói, xảo trá như cáo, từng lấy tám trăm quân ô hợp đánh đại bại đại quân tinh nhuệ mấy ngàn người của triều đình. Là một kẻ có tài câm quân, quỷ thần khó dò, theo ý mạt tướng ~~ tất nhiên có quỷ kế của Mã Dược ở đây."

" Chỉ mấy ngàn quân binh thì có thể có âm mưu quỷ kế gì?" Nhan Lương không nhịn được vung tay đấm xuống đoạn hung hăng nói.