Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 17



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

Đại quân chuẩn bị xuất phát, đêm nay Hạ Diễn đã chỉnh đốn sẵn sàng, lên giường sớm hơn mọi ngày.

Đêm đông lạnh giá, lặng ngắt như tờ, tâm tình Hạ Diễn cũng dãn ra rất nhiều so với bình thường, hai mắt nhắm nghiền giống như sắp ngủ.

Không bao lâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve kêu một tiếng lại một tiếng.

Hạ Diễn cau mày che lỗ tai, tiếng ve kêu kia thế nhưng không có biến mất, ngược lại trong đêm đông rét buốt càng phát ra rõ ràng, lúc cao lúc thấp, còn kèm theo tiếng hít thở rất nhỏ cùng hàm răng run lên.

Hạ Diễn rốt cuộc nghiến răng, hất chăn ngồi dậy: “Đi vào cho ta.”

Một bóng đen lập tức nhảy qua cửa sổ mà vào, cười xông về phía giường, giống như không thấy được sắc mặt Hạ Diễn đen như đáy nồi: “Công tử ngủ rồi sao?”

Hạ Diễn lạnh như băng nói: “Tìm ta có việc gì?”

Lạc Khiêm cười hì hì ngồi ở mép giường, toàn thân trên dưới đều mang theo khí lạnh, cả người lạnh đến phát run: “Công tử, ta có thứ tốt, ta với công tử cùng xem.”

Hạ Diễn biết rõ hắn nằm sấp trên tuyết ở ngoài cửa sổ thời gian phải đến nửa nén hương, thân thể sắp đông cứng rồi, không tự chủ dịch vào phía trong giường, mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Thứ gì tốt?”

Lạc Khiêm bò lên giường chui vào trong chăn, cẩn thận móc ra từ trong y phục một quyển sách có phần cũ kỹ. Trên bìa ngoài màu xanh lam viết hai chữ《 Phong hoa 》, chất giấy rất tốt, viền sách hơi ố vàng, dạng như thế này không phải là sách sử mà chính là kiếm phổ, quyền pháp không xuất ra bên ngoài.

Hạ Diễn cúi đầu nhìn.

Lạc Khiêm nhẹ nhàng mở trang đầu tiên ra, cười hì hì đem sách bỏ vào trong tay Hạ Diễn, nói khẽ: ” Khẳng định công tử cho tới bây giờ chưa từng xem đâu.”

Hai mắt Hạ Diễn híp lại, trước mặt thế nhưng là một nam một nữ trần truồng giao ôm, tư thế dâm uế.

Vậy mà lại là một bức đông cung.

Gân xanh trên huyệt thái dương Hạ Diễn giật giật.

Lạc Khiêm lại lật vài trang, đều là tranh vẽ nơi khuê phòng cực kỳ tư mật, chẳng qua là hoạ sĩ quả thật vẽ không tệ, không phải là đồ tầm thường ngoài phố vẽ thành, có lẽ là xuất ra từ tay họa sĩ tiếng tăm, là trân phẩm đám công tử thế gia bí mật lưu truyền.

Lạc Khiêm nhỏ giọng cười nói: “Công tử, ta thật vất vả mới có được bản đông cung này, vừa lật vài tờ liền nghĩ đến ngươi.”

Hạ Diễn bất động thanh sắc nói: “Ngươi nghĩ đến ta làm gì?”

Lạc Khiêm cười nói: “Công tử đối với ta ân trọng như núi, ta có thứ tốt, đương nhiên muốn cùng công tử xem.”

Hạ Diễn lạnh lùng nhìn hắn, trở mình ngã xuống ngủ, một chữ cũng không nhiều lời thêm với hắn.

Lạc Khiêm cũng không để ý, dựa vào đầu giường tự mình từ từ lật xem, không lâu sau đột nhiên kì lạ nói: “Ách đợi đã, sao hai người kia đều có…”

Lông mi Hạ Diễn hơi động một chút, bên cạnh lập tức có người đẩy bả vai y, hưng phấn nói: “Công tử, công tử mau nhìn, hóa ra hai nam nhân cũng có thể làm loại chuyện đó này.”

Hạ Diễn bị hắn làm cho tức giận đến mức cảm giác ngực như phát nghẹn, Lạc Khiêm lại đặt quyển sách tới trước mặt y, một chốc một lát lại không ngừng kéo vai y. Hạ Diễn nghiến răng nhẫn nhịn, trong lòng đích xác cũng có chút hiếu kỳ, nửa mở mắt liếc một cái.

Quả nhiên nhìn thấy hai nam tử bộ dáng thư sinh đang ôm nhau, một người ở trên, một người ở dưới, thân thể dùng nam căn tương liên, tư thế ám muội.

Lạc Khiêm tò mò nghiên cứu: “Thì ra là từ chỗ đó đi vào, trách không được… Nhưng mà chỗ đó nhỏ như vậy, làm sao…”  nói xong vén chăn lên, tay ở trong chăn khua khoắng, không biết đang sờ cái gì.

Hạ Diễn lập tức giận, trách mắng: “Đem thứ này đi đốt, bằng không đời này không cho ngươi luyện võ.”

Lạc Khiêm hơi sửng sốt: “Công tử, cái này sớm đã tuyệt bản rồi, trị giá mấy lượng bạc đó.”

Hạ Diễn nửa ngồi dậy nhìn hắn: “Không đốt thì đừng theo ta đi đánh giặc.”

Lạc Khiêm ủy khuất dẩu miệng, hậm hực cầm sách đi đến trước bàn, trong lòng chung quy vẫn không muốn, lại quay đầu lại nhìn Hạ Diễn giống như cầu xin thương xót. Sắc mặt Hạ Diễn càng lúc càng trầm, sắp phát tác, Lạc Khiêm vội vàng châm một góc sách lên nến.

Ánh lửa khẽ động, không bao lâu đã đốt quyển sách kia thành tro bụi.

Tâm tình Lạc Khiêm hơi thấp bò lên giường, Hạ Diễn đã sớm quay người vào phía trong ngủ không để ý tới hắn. Lạc Khiêm đem hai người đắp kín chăn, đầu khẽ tựa vào vai Hạ Diễn: “Công tử, đêm nay ta ngủ ở chỗ này.”

Chỉ nghe thanh âm Hạ Diễn lạnh lùng nói: “Quyển sách kia là ai đưa cho ngươi?”

Lạc Khiêm nghe ngữ khí Hạ Diễn lập tức biết y muốn phạt, rồi lại không dám bán bằng hữu, nói dối: “Ta mua lúc đi ra ngoài.”

Hạ Diễn nhàn nhạt nói: “Lý Thành, phải không?”

Lạc Khiêm ở sau lưng y le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Công tử đừng truy cứu việc này mà, nếu không sau này ta sẽ không có bằng hữu mất.”

“Có thể không truy cứu, về sau không cho phép xem loại sách này nữa.”

“Vâng.”

Hai người yên tĩnh nằm một lát, Lạc Khiêm lại nghịch ngợm cười tách ra khỏi vai y, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y nói: “Công tử, nếu như hai nam nhân cũng có thể làm, chúng ta đây cũng có thể làm nhỉ.”

Hạ Diễn hơi ngẩn người, đột nhiên trở mình ngồi dậy, ngữ khí lạnh lẽo nghiêm khắc: “Ngươi nói xằng bậy cái gì?”

Lạc Khiêm lập tức sửng sốt, trên mặt một chút ý cười cũng không còn, ngồi dậy xin dung thứ nói: “Không có! Ta biết sai rồi, ta chính là tùy tiện nói lung tung! Công tử bớt giận!”

Ngực Hạ Diễn phập phồng nhìn hắn.

Lạc Khiêm sợ hãi vô cùng cầu xin tha thứ: “Công tử… Công tử ta chính là tùy tiện nói một chút, ngươi đừng nóng giận, sau này ta tuyệt đối không dám nói lời như vậy nữa…”

Cầu xin tha thứ liên tục, tâm tình hai người từ từ bình tĩnh trở lại, Hạ Diễn không nói một lời nghiêng thân về phía trong giường mà nằm.

Lạc Khiêm không dám nhìn mặt y, nằm xuống bất an nói: “Công tử, ngươi còn tức giận sao?”

Rất lâu không có hồi âm.

Trong lòng Lạc Khiêm đang hoang mang đến không biết nên làm sao cho phải, lại nghe ngữ điệu Hạ Diễn thả chậm, trầm giọng nói: “Không tức giận.”

Lạc Khiêm vừa rồi bị dọa đến suýt nữa khóc lên, lúc này mới giật mình lấy lại hồn phách: “Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng công tử sau này không cần ta hầu hạ bên người nữa. Ta thật là đáng chết, đáng chết… Sau này cũng không dám nữa…”

Hạ Diễn nhẫn nại nói: “Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.”

Hai người không nói tiếp, đều tự mình nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau, thần sắc Lạc Khiêm dãn ra, tứ chi mở rộng, hô hấp cũng dần dần ổn định.

Tâm tình Hạ Diễn rốt cuộc trầm tĩnh lại, vừa muốn trở người điều chỉnh tư thế, trên lưng đột nhiên lại có hai cánh tay quấn lên, thân thể sau lưng dán chặt.

Không bao lâu, một chân cũng thuận thế vòng lên.

Trong bóng đêm Hạ Diễn nhíu mày, không nhúc nhích nhắm chặt hai mắt.

——

Cưng quá =)))))

chapter content