Hôn Nhân Tan Vỡ

Chương 20




Đến tối hai cha con chúng tôi cùng nhau dùng cơm rất vui vẻ. Dì Châu từ sớm đã lôi thằng Khoa về bên bà ngoại của nó, tức là nhà mẹ đẻ của dì Châu. Tôi biết dì Châu không thích có sự xuất hiện của tôi ở trong nhà, nên mới mượn cớ rời đi để khỏi phải đụng mặt.
Như vậy cũng tốt, cha con tôi lại có thời gian cùng nhau trò chuyện. Từ sáng 29 tết cha con đã bắt đầu dọn dẹp nhà, cùng nhau nấu ăn, dán giấy đỏ khắp nhà. Còn cùng nhau treo tiền lên mấy nhánh mai, không khí tết lại rộn ràng.
Hàng xóm từ sáng đến chiều đã thay nhau đến chúc tết, mọi người còn dành chút thời gian đốt nhang cho mẹ tôi.
Giờ cơm tối, cha con tôi dọn cả bàn ăn lớn.
Tết truyền thống ở Việt Nam thì trong nhà không thể thiếu thịt kho hột vịt, còn có cả canh khổ qua để ăn trước mùng một tết, bàn ăn kèm theo vài món phụ như chả lụa, lạp xưởng rất bắt mắt.
Kẹo mứt, quà bánh, thì đầy ấp một nhà. Ở quê mỗi lần đến tết mọi người lại tặng nhau vài hộp kẹo, làng xóm khắng khích trọng cái tình, cái nghĩa. Đôi ba hộp bánh cũng chẳng sánh bằng tấm lòng, khác hẳn ở chốn thành thị, người ta đối đãi với nhau rất khách sáo.
Trong nhà, dì Châu sớm đã chuẩn bị chu toàn ngay cả mân ngũ quả theo đúng tục lệ xưa nay, cầu dừa, đủ, xoài, sung, điều được dì ấy chuẩn bị. Tôi phải nói dì Châu đúng là một người phụ nữ đúng kiểu của gia đình, cha tôi đúng thật đã tìm đúng người vợ cho mình, chỉ tiếc là dì Châu không muốn làm mẹ của tôi.
-Ngọc Mai! Ăn cơm đi con, ở Bắc đồ ăn có hợp khẩu vị của con không?
Cha tôi gắp cả miếng thịt bỏ vào chén cho tôi, tôi liền cười.
-Thật ra mỗi nơi đều có món ngon món dở, nhưng mà… Thật không thể sánh được với món ăn quê nhà. Cha! Canh khổ qua ở miền tây chúng ta nấu là ngon nhất…
Tôi gắp bỏ vào chén cho cha một trái khổ qua nhồi thịt.
Không khí đang vui vẻ, thì cha tôi mặt hơi trầm xuống vài phần. Ông nhìn tôi rất lâu, sau đó liền nói.
-Con có chuyện gì cứ nói với cha. Hà tất gì phải giấu trong lòng chứ?
Tôi cười nhạt.
-Chỉ có cha là hiểu con nhất thôi, chuyện gì cũng không thể qua mắt được cha cả.
Tôi cầm đôi đũa gãy gãy miếng cơm, nuốt cũng không trôi.
-Ngọc Mai… Hai vợ chồng con đã xảy ra chuyện gì?
Tôi hít một hơi. Tôi biết cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, lần này về quê cũng là muốn đem chuyện này nói với cha.
-Cha! Con và anh Minh sẽ li hôn.
Cha tôi giống như là sớm lường trước được sự việc, cho nên cũng không mấy bất ngờ. Chỉ là gương mặt ông hiện rõ sự đau lòng tột độ.
-Không hạnh phúc, sao không sớm về nhà hả con?
-Cha! Con đã từng nghĩ bản thân chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn sẽ có thể thay đổi một người đàn ông, nhưng con sai rồi, năm năm trời con thật sự đã khóc hết nước mắt!!!
Môi cha run lên.
-Cha biết hết… Cha biết mỗi lần con chịu ấm ức đều nhẫn nhịn chịu đựng một mình, cha biết nhà người ta khinh dễ nhà chúng ta nghèo, cha cũng biết con sống ở đó chịu rất nhiều cực khổ. Nhưng cha không có cách giúp được con, cha không đủ dũng khí ngày đó đối chất với bà ấy để con không phải gả đi xa đến như vậy, cha thật có lỗi với con Mai à…
Cha khóc thành tiếng, gương mặt cha tiệu tùy hơn bao giờ hết.
-Cha! Con chưa bao giờ trách cha. Lấy chồng xa con không cảm thấy thiệt thòi, chỉ là con vô phúc chọn sai chồng mới thành ra như vậy…
Ông lâc đầu kiên quyết.
-Con làm gì có quyền được chọn. Ngày đó đem con gả đi, con còn không biết mặt chồng mình, thật bất công với con!!!
Tôi mím môi.
-Chuyện qua rồi. Cha đừng tự trách nữa, lần này về uê con là muốn đem chuyện này thưa với cha. Sau đó sẽ lên lại Hà Nội cùng anh ấy kết thúc, xem như giải thoát cho em vậy!
Cha nắm lấy tay tôi.
-Chuyện hôn nhân tùy ý con quyết định, cha chỉ hi vọng con được hạnh phúc!
Tôi quẹt nước mắt của chính mình.
-Dĩ nhiên rồi. Dù kết quả có như thế nào, con điều chấp nhận. Chí ít là có thể cùng anh ấy li hôn…
Cha tôi gật đầu, lát sau đột nhiên tay ông ôm chặt bụng của chính mình. Sắc mặt xanh xao, khiến tôi lo lắng.
-Cha! Sao vậy cha?
Ông ráng gượng, môi lắp bắp.
-Cha… Chỉ là đau bao tử thôi!
Tôi lo lắng, ôm lấy vai cha.
-Để con gọi cấp cú!
Cha nhanh chóng giữa tay tôi lại.
-Không… Cha không sao? Con lấy thuốc ở đầu tủ đưa cha…
Tôi chạy đến đầu tủ lấy thuốc đưa vào tay cha, ông liền uống hết thảy cả mấy viên. Vài phút sau cơn đau mới giảm bớt, ông mới dần thả lỏng.
Tôi cảm thấy tình trạng sức khoẻ của cha không ổn chút nào. Biểu hiện của cha như vậy, cũng không giống chỉ đơn thuần là đau bao tử.
-Cha bị bệnh, nên đến bệnh viện khám. Cứ uống thuốc giảm đau như vậy, cũng không phải là cách đâu.
Cha tôi nở nụ cười gượng gạo.
-Bệnh cũ thôi, con đừng làm quá lên.
Tôi cau mày.
-Có phải cha sợ tốn tiền có đúng không?
Cha tôi vẫn kiên quyết.
-Cha… Không có, chỉ là cha không có bệnh thôi. Con đừng lo… Sức khoẻ của cha ra sao, cha tự biết!
Trong lòng tôi quả thật càng không thể yên, bất an khó tả…