Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 137: Đợi em tự chui đầu vào lưới



Nhà họ Lý, từ khi biết Hứa Như bị bệnh, người giúp việc trong nhà đã sớm nấu những món thanh đạm, với món chính là cháo trắng.

Hứa Như nhíu mày, cô đã hạ sốt rồi, không muốn ăn mấy thứ này đâu… Nếu đã về nhà rồi, cô muốn ăn lẩu cơ… Cô ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn người đàn ông đối diện, rồi chớp mắt với anh.

“Hửm? Em không thích ăn à?” Lý Thế Nhiên luôn thể hiện sự tao nhã.

Hứa Như nhíu mày, cũng không phải là cô không muốn ăn.

“Em muốn ăn gì?” Lý Thế Nhiên đặt đũa xuống.

“Em muốn ăn lẩu.” Hứa Như không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng để nói.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: “Không được, ít nhất phải qua mấy ngày nữa em mới được ăn.”

“Em khỏe rồi mà.” Hứa Như đi tới, cầm tay anh đặt lên trán cô.

Nhưng Lý Thế Nhiên lại thuận thế ôm cô vào lòng, choàng tay qua ôm vòng eo thon thả của cô: “Em khỏe rồi cũng không được xem thường, anh không cho phép em tùy hứng.” Anh nghiêm mặt trông hơi nghiêm túc.

Hứa Như tức giận lườm anh và đẩy anh ra rồi ngồi lại vị trí của mình, chậm rãi ăn cháo. Ban đầu món chính của Lý Thế Nhiên là cơm, nhưng sau đó cũng đổi thành cháo trắng như Hứa Như. Lúc này cô mới cười nói: “Coi như anh biết điều!”

“Ai bảo em là bà Lý chứ.” Lý Thế Nhiên nở nụ cười trêu ghẹo. Đáy lòng Hứa Như như bôi mật ong, vô cùng ngọt ngào.

Buổi tối, Lý Thế Nhiên luôn ở trong phòng làm việc lo liệu về công việc tương lai của cô, có lẽ ngày mai cô phải về Dược Phẩm Thiên Nhất một chuyến, nhưng anh là ông chủ của Thiên Nhất, chẳng phải cô hỏi anh sẽ đơn giản hơn sao.

Hứa Như do dự đứng trước cửa phòng làm việc, thấy Lý Thế Nhiên luôn tập trung xem tài liệu, cô cũng không muốn đi vào làm phiền anh. Nhưng Lý Thế Nhiên đã sớm phát hiện ra cô, nên mở miệng hỏi: “Sao em luôn nhìn trộm anh thế?”

Hứa Như bị anh phát giác thì cúi đầu đi vào: “Em chỉ đi ngang qua thôi…”

“Ồ, em đi ngang qua tới 18 phút.” Lý Thế Nhiên nhìn đồng hồ.

Hứa Như lúng túng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên: “Anh… anh tính toán em!”

“Sai rồi, anh đang đợi em tự chui đầu vào lưới.” Lý Thế Nhiên mỉm cười.

Hứa Như tức đến dậm chân, định xoay đầu rời đi nhưng Lý Thế Nhiên đã nhanh chân đóng cửa lại, áp sát cô vào cánh cửa, rồi dấn người tới. Hứa Như vừa ngẩng đầu lên đã bị anh hôn, hoàn toàn không cho cô từ chối, nụ hôn của Lý Thế Nhiên vừa sâu vừa mạnh mẽ, làm cô cảm thấy môi mình sắp tê cứng rồi. “Ô…” Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô đành phải dùng sức đánh vào ngực anh.

Lý Thế Nhiên nhấc cằm cô lên, híp đôi mắt đen mê hoặc lại: “Em tới đây để quyến rũ anh à?”

Hứa Như mơ màng, thuận theo tầm mắt Lý Thế Nhiên nhìn xuống, tối nay cô đã sớm tắm rửa sạch sẽ rồi, lúc tới đây cũng không mặc áo lót. Chiếc váy ngủ cô đang mặc có in hình hoạt hình nhưng vì Lý Thế Nhiên quá cao, nên khi nhìn xuống, anh sẽ nhìn thấy hết mọi thứ của cô.

“Anh… khốn nạn!” Hứa Như thở hổn hển.

“Ừm, anh còn khốn nạn hơn nữa co.” Lý Thế Nhiên lại càng cười tươi hơn rồi đột nhiên bế bổng Hứa Như lên lên bàn làm việc, rồi đứng trước mặt cô. Ở góc độ này, tầm mắt hai người ngang nhau, chân Hứa Như bị anh ôm lấy, trông rất quyến rũ. Cô định bước xuống, nhưng Lý Thế Nhiên không cho, anh nâng khuôn mặt trắng nõn của cô lên, đáy mắt thấp thoáng vẻ thâm trầm. Hứa Như quá hiểu hàm ý trong ánh mắt đó…

“Em đang khó chịu đó! Lý Thế Nhiên, anh đừng cưỡng ép em!” Hứa Như nhíu mày nói. Cô tới đây là muốn nói chuyện công việc với anh! Sao lại biến thành thế này chứ?

“Lý Thế Nhiên… em tìm anh có chuyện…” Hứa Như kéo tay áo anh, cố gắng để anh bình tĩnh lại.

Nhưng tên đã sớm lắp vào cung rồi, Lý Thế Nhiên bế cô lên, giọng nói dịu dàng hơn: “Ừm, để anh làm xong chuyện này trước đã, lát nữa em cứ từ từ mà nói.”

Hứa Như: “…”