Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 143: Cháu về nước từ khi nào đấy?"





Vừa khéo đến lúc trường tan học, cô thấy Hạ Oanh Oanh đang vội vàng xách đ’ô đạc đi ra từ bên trong.

Cô ta đã không còn xinh đẹp như trước, bây giờ cỏ ta đang vấn tóc lên cao, còn chưa kịp thay đồ tập múa, cả người nhìn có chút chật vật.

Nhìn thấy Hạ Phương bước xuống từ Maserati, cô ta siết chặt nắm tay lại, hiếm khi không đến trào phúng Hạ Phương mà vội vàng xoay người rời đi.

Ngụy Thung đi ra thì thấy một cảnh này, thế là cô ấy nở nụ cười trào phúng: “Có vài người cứ nghĩ mình sẽ thành phượng hoàng bay vút lên cao, nhưng không ngờ cuối cùng lại phải trở về trong ổ gà. Bây giời mới biết cúi đầu cũng là tiến bộ rồi đấy, nhưng bản tính kiêu căng tự mãn vẩn không bỏ được”.

Hạ Phương nhíu mày: “Sao vậy, chị nhận được khiếu nại từ học sinh khác à?”

“Đâu chỉ thê’?”, Ngụy Thung cười khấy: “Toàn bộ trường múa này chẳng được mấy ai thích cô ta đâu, cô chị của em với Lưu Vi Vi phải còng nhận là hàng hiếm đấy”.

Hạ Phương bật cười: “Thôi nhịn đi chị, sau cuộc thi múa chắc họ không còn mặt mũi gì nữa đâu”.

Ngụy Thung nói: “Nhưng mặt mũi của chị cũng bị vứt sạch đi nè…”

“Nhưng chị còn có em mà!”, Ngụy Thung nói xong thì trong mắt ánh lên một ý cười tinh ranh, cô ấy ôm cánh tay Hạ Phương rồi nói: “Phương cục cưng của chúng ta chắc chắn sẽ nhặt về hết mặt mũi lại cho chị đúng không nè”.

“Chị có ý gì?”, Hạ Phương nhíu mày, khó hiếu nhìn Ngụy Thung.

Ngụy Thung vội giả ngu, bảo chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sau đó cô ấy chuyển đề tài, hỏi cô bên phía nhà họ Tân định xử lý hai nhà Lục – Hạ như thê’ nào, giờ đã xong xuôi chưa?

Hạ Phương ung dung nói: “Tân Thủ Văn không phải kẻ tầm thường, cứ đợi đi, không đến hai ngày nữa là sẽ có kết quá”.

“Chị cũng rất hóng đó, khà khà”, Ngụy Thung nheo mắt lại, nhớ đến những việc hai nhà Lục – Hạ đối xử với Hạ Phương thì chỉ hận không thể khiến bọn họ xuống địa ngục nhanh hơn một chút.

“Đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu, bây giờ chúng ta đến chơi với Kha Kha đi”, Hạ Phương không đợi được nữa mà vội lên xe.

Ngụy Thung quay đầu lại, sau khi thấy một đống đồ chơi ở sau xe thì khóe miệng hơi giật giật: “Em mua nhiều đồ chơi vậy làm gì?”

Hạ Phương sờ sờ mũi: “À, Kha Kha đã năm tuối rồi mà, em không biết con bé thích gì nên thấy trên mạng đề cử món nào là em cứ thuận tay mua về thôi”.

Thuận tay mua về?

Chất thành cả núi đây rồi mà chỉ thuận tay thỏi à?

Hạ Phương chậm rãi lái xe xuyên qua đường phố phồn hoa của Kinh Thành, đi đến một thị trấn nhỏ.







Thị trấn này nằm sát Kinh Thành, mặc dù gọi là thị trấn nhưng lại rất phồn thịnh, vì tài nguyên du lịch phong phú nên nó đã trở thành một trấn nhỏ du lịch nổi tiếng khắp toàn quốc.





Bố mẹ Ngụy Thung cũng là người Giang Lâm, nhưng từ trẻ họ đã đến Kinh Thành lập nghiệp, cuối cùng định cư lại thị trấn phòn hoa này, mở một cửa tiệm lưu niệm nhỏ.





Hạ Phương đã tới đây mấy lần, trong tiệm ngoại trừ các loại bánh ngọt đa dạng, còn có bán đồ lưu niệm cùng thư tay.





Lần trước cô tới đây đã mua không ít quà lưu niệm về cho các người bạn ở nước ngoài.





Bởi vì là thị trấn du lịch nên mỗi ngày đều có lượng người lui tới rất đông, việc kinh doanh của bố mẹ Ngụy Thung cũng rất tốt.





Hạ Phương đỗ xe ở ngoài bãi đậu rồi cùng Ngụy Thung mỗi người ôm một thùng lớn đồ chơi đi vào tiệm.





Dọc đường đi, hai người thu hút được không ít ánh mắt.





"Mẹ, con về rồi...", Ngụy Thung thở hồng hộc đặt một thùng đồ lớn lền quầy hàng rồi đứng tựa lưng vào đó thở hổn hển.





"Ôi, con mua gì mà nhiều thế?", mẹ Nguỵ đang chuẩn bị kết toán hôm nay thì bỗng thấy Ngụy Thung ôm một thùng lớn như vậy vào tiệm nên kinh ngạc không thôi.





Ngụy Thung không nói gì cả mà chỉ lườm một cái về phía sau.





Mẹ Ngụy quay đầu lại thì thấy Hạ Phương đang nhẹ nhàng ôm một cái thùng còn to gấp hai lần Ngụy Thung đi vào, sau đó gật đầu với bà một cái, còn nở nụ cười lễ phép: "Chào dì ạ".





"Ôi, là Tiểu Phương đấy à? Cháu về nước từ khi nào đấy?", mẹ Ngụy vui vẻ ra mặt lên tiếng hỏi thăm.





"Vâng, con về cũng được một thời gian rồi, gần đây có việc ở Kinh Thành nên tiện ghé sang thăm dì dượng, và cả Kha Kha nữa", Hạ Phương cười đáp.





Mẹ Ngụy lại hỏi han Hạ Phương thêm vài câu, thấy Hạ Phương vẫn đang bê cái thùng lớn thì vội nói: "Tiểu Phương cứ đứng đó mãi thế, nào nào, mau vào phòng dì ngồi nghỉ đi".





Hạ Phương cười: "Không sao đâu dì, cháu mua chút quà cho dì dượng, với thêm vài món đồ chơi cho Kha Kha ấy mà".





Mẹ Ngụy nghe vậy thì cười đến mức không khép miệng được: "Con bé này, đến là được rồi, còn mua quà nữa? Đồ chơi của Kha Kha xếp chồng trong nhà không có chỗ để rồi kìa, cháu mua nhiều vậy chắc là tốn tiền lắm nhỉ?"





Mẹ Ngụy dẫn Hạ Phương và Ngụy Thung đi ngang qua các quầy hàng trưng bày tinh xảo, đến một căn nhà nhỏ ở sau tiệm.





Chỗ này được ngăn thành hai nửa, phía trước để kinh doanh, đằng sau làm nhà ở, vì nhà họ Ngụy đến đây từ sớm nên mua được nhiều đất, không gian sau cửa tiệm rất lớn, được họ xây thành một biệt thự nhỏ rất hiện đại.





Bình thường ở trong nhà vẫn có thể trông ra ngoài tiệm được, có thể nói là rất tiện lợi.





"Kha Kha...", vừa vào sân sau, Ngụy Thung đã vội nhào đến một cô bé đang chơi cát ở trong sân.





"Cục cưng của mẹ ơi, con đáng yêu quá à", Ngụy Thung vừa nói vừa bế con gái lên, hôn chùn chụt lên mặt cô bé mấy cái.





Ngụy Kha ngơ ngác chớp mắt một cái, một lúc sau mới nhận ra là Ngụy Thung đã trở về, thế là bé liền ôm lấy cổ Ngụy Thung, reo lên đầy vui vẻ: "Mẹ, mẹ về rồi..."


"Đúng vậy, Kha Kha có nhớ mẹ không?", Ngụy Thung hài lòng xoa đầu con gái, giọng nói vô cùng dịu dàng.