Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 85: [1] PNCV1: Mang thai lần 2



"Ở sâu thẳm dưới đáy đại dương, có một tòa lâu đài nguy nga nơi sáu nàng tiên cá, họ đều là công chúa. Bọn họ đều rất xinh đẹp, đặc biệt là cô công chúa nhỏ nhất. Cô ấy có mái tóc vàng óng và xinh đẹp hơn hẳn các người chị gái của mình. Cô ấy rất thích nghe chị em của mình nói về những điều mới lạ trên mặt biển, vì vậy cô công chúa nhỏ thường ước rằng một ngày nào đó cô có thể tự mình lên bờ khám phá...... Nàng tiên cá nhỏ quyết định vào phòng ngủ của chàng hoàng tử; nhưng khi nhìn gương mặt của chàng, cô không thể nào xuống tay được. Vào chớm rạng đông, cô công chúa tiên cá đứng trên boong tàu thì thầm: "Hoàng tử yêu dấu! Vĩnh biệt chàng." Sau đó thân thể của nàng tiên cá từ từ hóa thành những bong bóng đủ sắc màu."

Giọng nói dịu dàng của Trì Diễm truyền qua màn hình điện thoại. Cách xa hàng ngàn dặm nhưng lại gần trong gang tấc. Mặc dù cậu đang kể truyện cho Thích Ngai Thì trước khi cô bé đi ngủ, nhưng nó cũng góp phần xoa dịu sự căng thẳng và mệt mỏi của Thích Thủ Lân vì chuyến đi công tác khẩn cấp trong vài ngày qua.

"Tại, tại sao cơ chứ......"

Khóe mi dài trở nên ướt đẫm, cô bé vùi vào lòng ba mình rầu rĩ nói. "Là nàng tiên cá gặp hoàng tử trước kia mà......"

Đừng nhìn con bé chỉ mới ba tuổi mà đánh giá, bây giờ sự hiểu biết của con bé so với người lớn cũng không kém xa mấy, thậm chí những câu hỏi được đặt ra cũng rất đáng kinh ngạc. Một cô bé thông minh và đáng yêu như thế được cả hai bên nhà nội ngoại yêu thương, chiều chuộng vô bờ bến.

Trì Diễm không thể ngay lập tức trả lời cô bé được, khi còn bé cậu cũng từng được nghe về câu chuyện này, lúc đó cậu chỉ đơn giản cảm thấy nàng tiên cá nọ rất đáng thương, nhưng tuyệt nhiên không hề nghĩ đến chuyện tình cảm giữa hoàng tử và nàng tiên cá. Tình yêu nên dành cho người đến trước hay người đến sau, liệu sự si mê của nàng tiên cá nhỏ bé có đáng hay không, tình yêu của hoàng tử là đúng hay sai...... một cậu chuyện cổ tích đơn giản giờ đây lại mang nhiều hàm ý đáng suy ngẫm.

Cứ thế mà đưa ra kết luận thì không ổn lắm, e rằng câu trả lời chỉ có thể giải đáp khi Thích Ngai Thì trưởng thành và có trải nghiệm của riêng mình.

"Bởi vì tên hoàng tử kia có mắt như mù."

Thích Thủ Lân lười biếng mà nói, Thích Ngai Thì ngay lập tức cầm lấy điện thoại và nhìn bố của mình. Vốn là một chuyện tình bi kịch và lãng mạn, giờ được mổ xẻ bởi phương pháp giáo dục bá đạo và thẳng thắn của alpha, đã khiến nó trở nên không còn chút mơ mộng nào nữa.

"Thích Ngai Thì, sau này con không được ngu ngốc giống như nàng tiên cá kia đó, đừng đánh đổi thứ quan trọng nhất của mình để lấy lòng người khác, trên đời này không hề tồn tại người nào, mà nếu con thiếu người đó là không thể sống được cả."

Trì Diễm ban nãy còn không nói nên lòi, nhưng giờ nghe thì cảm thấy những lời của hắn nói cũng đúng. Cũng có lý, thế nên ôm lấy con gái nói đúng đó đúng đó, phải nghe lời bố của con.

Thích Ngai Thì dù sao cũng mới có ba tuổi thôi, trái tim cũng yếu đuối lắm. Câu trả lời của bố đương nhiên không phải là đáp án mà cô bé muốn nghe rồi.  

"Đã 10 giờ rồi, bố còn phải nói chuyện với ba con nữa. Con nhanh đi ngủ đi." Thích Thủ Lân lạnh lùng ra lệnh.

Ban ngày Thích Ngai Thì phải đến nhà trẻ, Thích Thủ Lân và Trì Diễm đều phải làm việc. Vất vả lắm mới đến buổi tối, Thích Ngai Thì háo hức mong chờ được nghe ba mình kể chuyện, còn Thích Thủ Lân đã đi làm việc cả ngày thì mong muốn được nói chuyện riêng với Trì Diễm. Thế là "cuộc chiến tranh giành" giữa hai bố con chưa bao giờ kết thúc hết.

"Con muốn ba cơ." Thích Ngai Thì ầm ĩ không chịu đi ngủ, cô tự mình đắp lên một chiếc chăn nhỏ, còn đắp một ít lên người của Trì Diễm.



"Ngủ thôi, ba ơi." Cô bé còn chưa thoát khỏi câu chuyện nàng tiên cá đáng thương kia, nắm lấy áo của Trì Diễm lén lút lau nước mắt.

"Thích Ngai Thì con không biết xấu hổ hả? Sắp học tiểu học đến nơi rồi mà còn muốn ngủ chung với ba? Nhanh về phòng mình ngủ đi, mau lên." Thích Thủ Lân lười dây dưa với Thích Ngai Thì, nếu còn nói nữa thì thời gian nói chuyện với Trì Diễm sẽ ít đi.

Trì Diễm bất lực. Thích Ngai Thì mới ba tuổi đã bị đe dọa rằng sắp đi học tiểu học. Quả nhiên là người đàn ông này dù đã làm bố rồi cũng không nhân nhượng chuyện thắng thua mà.

"Bố mới là không biết xấu hổ ấy!!! Bố là người lớn rồi mà muốn ngủ với ba!!!" Đầu của Thích Ngai Thì nảy số thật nhanh, cãi một câu không khác so với Thích Thủ Lân là mấy. Ngay cả Thích Thủ Lân cũng không ngờ là cô bé lại lợi dụng sơ hở này để trả đũa.

Nhưng mà gừng càng già càng cay, hắn chậm rãi nói: "Bởi vì ba con là bạn đời của bố, là vợ của bố, tại sao bố lại không thể ngủ chung với em ấy được hả? Nếu bố không ngủ với em ấy, thì lấy đâu ra con chứ."

Ngay lập tức, mặt của Trì Diễm đỏ lên, Thích Thủ Lân hắn, hắn vậy mà nói ra loại chuyện này trước mặt con nít?!

Thường ngày dù trước mặt con, bọn họ đều sẽ gọi tên của nhau. Nhưng khi ở riêng, Thích Thủ Lân sẽ gọi cậu là "Hòn Đá nhỏ", "Vợ ơi" các kiểu...... Tất nhiên thì những lời nói thô tục ở trên giường thì cũng không cần phải nói rồi. Biệt danh mà Thích Thủ Lân gọi đúng là nhiều không kể xiết, Trì Diễm đếm không hết được.

Thích Ngai Thì vừa tức vừa lo, đôi mắt to đen láy của cô bé ầng ậc nước mắt. Trì Diễm không nỡ nhìn, an ủi đến: "Đừng khóc nha con, nói cho con biết một bí mật nhỏ...... Ba trước tiên là ba của của con, sau mới là người yêu của bố."

Cô bé chớp chớp mắt thật nhanh, hai tay nhỏ bé lau đi những giọt nước mắt trên hai má múp míp. Bé tự cảm thấy bản thân như nàng tiên cá kia, muốn cướp lấy "hoàng tử" là ba bé khỏi tay của "cô công chúa lừa gạt" là bố bé. Hoàn thành một cái kết có hậu trong lòng mình. Bé còn hét vào điện thoại một cách trẻ con: "Con chỉ muốn ngủ chung với ba thôi!"

"Ngủ với vợ của bố á! Ngủ với vợ của bố á!" Thích Ngai Thì ôm chặt lấy cổ của Trì Diễm, nước mắt nước mũi chảy xuống, nhớp nháp mà hôn lên mặt của Trì Diễm.  

Trì Diễm sửng sốt một lúc, sau không nhịn được mà cười ha hả. Thích Ngai Thì nhỏ mà đã lanh lợi thế rồi, vậy mà còn nói ra mấy lời này. Khiến cho alpha, kẻ từ trước đến giờ luôn bắt nạt người thành thật, nay phải chịu một cú thật đau đớn, nhưng hắn chả thể làm gì nhóc con được.

"Được, được, ba ngủ với con nha."

Trì Diễm xoa xoa cái đầu nấm nho nhỏ được cắt gọn gàng của con gái, rồi len lén liếc nhìn gương mặt đen thui của Thích Thủ Lân. Hắn không chỉ không được nói chuyện riêng với Trì Diễm, mà còn bị đứa con gái chơi một vố nữa chứ...... Rồi còn nhớ đến chuyện mỗi khi Thích Ngai Thì thức giấc vì mắc tiểu đêm, thế mà lại không chịu gọi chị Trần dẫn đi vệ sinh, cứ khăng khăng phải tìm Trì Diễm đi chung với bé. Rất nhiều lần Trì Diễm bị hắn làm cho mơ màng, thế mà lại sờ soạng tìm quần áo mặc muốn đi ra ngoài. Nếu như Trì Diễm đang trong tình trạng lên đỉnh không thể phản ứng được, Thích Thủ Lân sẽ tức giận đi ra ngoài, bé sẽ không vui.

"Con là con gái, để đàn ông dẫn đi vệ sinh không thấy ngại à." Sau đó nhận lại được câu "Con biết rồi ạ" nhưng lần sau vẫn sẽ tiếp tục gõ cửa.



"Chúc bố con ngủ ngon đi, rồi chúng ta đi ngủ." Trì Diễm nâng điện thoại muốn bé chúc Thích Thủ Lân ngủ ngon. Thích Ngai Thì không tình nguyện mà quay đầu đi, để lại cho Thích Thủ Lân cái đầu tròn tròn.

"Còn mấy ngày nữa thì anh về?" Trì Diễm đỡ con gái ngồi xuống.

"Khoảng ba, bốn ngày nữa. Nhớ anh không?" Ánh mắt của Thích Thủ Lân nóng rực.

"Ừ ưm......" Trì Diễm cố ý không nhìn hắn, trả lời mơ hồ. Nhẹ nhàng dỗ Thích Ngai Thì ngủ.

Thích Thủ Lân nhìn. Mặc dù ghen tị với con, nhưng dù sao hắn cũng cảm thấy khung cảnh này rất tuyệt. Trì Diễm cuối cùng đã chấp nhận cô bé rồi. Nói khó nghe một chút, thì Thích Ngai Thì là do hắn cưỡng ép Trì Diễm mang thai mà sinh ra, cũng chính là công cụ mà hắn dùng để trói buộc Trì Diễm. Vào khoảng thời gian còn nhỏ khi bé không cảm nhận được pheromone, Thích Ngai Thì và Trì Diễm không hề thân thiết. Trì Diễm giống như một người qua đường không chút liên quan vậy.

Giờ thì tốt rồi. Thích Ngai Thì thật sự rất bám Trì Diễm, Trì Diễm cũng rất yêu cô bé.  

"Vừa rồi có một câu anh nói không đúng." Thích Thủ Lân đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

"Cái gì?" Trì Diễm hỏi lại, rồi cảm thấy Thích Thủ Lân cười bí hiểm mà không nói gì. Biết cậu phản ứng chậm nhưng cứ muốn thử cậu, tệ ơi là tệ, lâu thế rồi vẫn không có chút thay đổi.

Nhưng Trì Diễm cũng không giận: "Anh ngủ sớm chút đi."

Cậu đột nhiên kéo điện thoại lại gần, chiếm trọn màn hình là chiếc cổ trần trụi của cậu, một phần xương quai xanh lộ ra từ chiếc áo phông cổ tròn và đôi môi mấp máy.

"Em cũng phải ngủ cùng với một cô gái khác rồi."

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Tui rất vui khi viết chương này á hahahahaha!!!!!

Tình cảm bùng cháy trong đêm khuya tĩnh mịch: Mời mọi người giúp Hòn Đá đoán xem là lão Thích đã nói sai điều gì nè?

Tất cả các phiên ngoại về cơ bản là H văn, tui đã đặt cốt truyện ở chính văn rồi nè, cuối cùng thì cũng không thể bỏ được mục đích ban đầu á! ( toàn là H thôi)