Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 86: [2] PNCV1: Mang thai lần 2



Phiên ngoại chính văn: Mang thai lần 2 ( 2)

Thích Ngai Thì tu hú chiếm tổ, nằm trên giường của Thích Thủ Lân mà ngủ cùng với vợ của hắn ba bốn đêm liền. Tính thêm cả mấy ngày trước, tổng cộng hơn mười mấy ngày độc chiếm Trì Diễm. Cô bé cảm thấy cuối cùng cũng biết tại sao lớn chừng ấy rồi mà bố vẫn luôn muốn ngủ chung với ba, bởi vì người của ba của cô bé lúc nào cũng rất ấm áp...... Mặc dù không mang mùi hương thơm ngát, mà thay vào đó là một mùi hương rất dễ chịu. 

Đúng rồi! Giống như chiếc chăn nhỏ yêu thích của bé vậy!

"Ngai Thì, con làm gì thế?" Trì Diễm cười nhìn con gái đang tựa vào ngực mình. "Con đã không còn trong cái độ tuổi bú sữa nữa, với cả ba cũng hết sữa rồi."

Vào lúc Thích Ngai Thì bảy tháng tuổi, nội tiết tố của Trì Diễm suy giảm như lúc trước khi mang thai do đó cậu cũng hoàn toàn ngừng cho con bú, con gái cũng phải uống sữa bột và ăn thực phẩm bổ sung, trên gương mặt bé bỏng múp míp lúc đó lộ rõ vẻ không vui.

"Tối nay công ty của ba có công việc, ba sẽ về trễ hơn một chút nha con gái." Thích Ngai Thì được chị Trần dìu lên xe để đến nhà trẻ, bé lưu luyến vẫy tay với Trì Diễm qua cửa sổ: "Tạm biệt ba ạ."

Mặc dù Trì Diễm không thể về sớm, nhưng sự xuất hiện của một người khác đã đem đến cho cô bé một bất ngờ lớn —— Thích Thủ Lân vậy mà đến nhà trẻ đón bé! Khác với những người bố mẹ khác thì họ thi thoảng sẽ đến đón con lúc rảnh, nhưng người đưa đón Thích Ngai Thì trước giờ đều là tài xế hoặc là bảo mẫu mà thôi. Lúc này, vào ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè, cuối cùng cô bé đã chứng minh với giáo viên và những đứa trẻ khác rằng, Thích Ngai Thì cô cũng là một đứa bé được yêu thương. Bố cao như thế, nếu cưỡi lên vai ông ấy thì so với những người bạn khác được cưỡi lên vai bố hẳn sẽ cao hơn rất nhiều......

Nói tóm lại, Thích Ngai Thì ước rằng cả nhà trẻ đều biết là bố của bé đến đón bé về.

Thế nhưng hôm nay, Thích Thủ Lân lại không dung túng với hành động cáo mượn oai hùm này của cô.

"Leo xuống."

Hắn cúi đầu nhìn Thích Ngai Thì đang cố leo lên bằng hai chân mình.

"Con đang mặc váy đó."

Thích Ngai Thì bĩu môi, ngoan ngoãn buông tay ra. Mặc dù thường ngày cô bé rất thích cãi nhau với Thích Thủ Lân, nhưng mà cô bé lại sợ Thích Thủ Lân nhất.

Trên đường về nhà, tài xế lái xe. Thích Ngai Thì nói huyên thuyên bên tai Thích Thủ Lân như một chú chim nhỏ, bảo rằng kỳ nghỉ hè chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất của cô bé, bé không cần phải dậy sớm mỗi ngày nữa, còn có thể thường xuyên ra ngoài chơi. Thích Thủ Lân thỉnh thoảng sẽ đáp lại cô bé vài câu, nhưng phần lớn thời gian hắn đều không nói lời nào, lộ rõ vẻ lạnh lùng và trầm tĩnh.

Hôm nay bố của cô bé có vẻ hơi không vui. Thích Ngai Thì nhạy bén nhận ra. Vào giờ cơm chiều Thích Thủ Lân cũng không ăn gì nhiều, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi Thích Ngai Thì ăn xong mới rời bàn để lên sân thượng hút thuốc. Đèn còn chưa bật, hắn đã nhìn thấy con gái nấp phía sau của nhìn trộm mình: "Bố ơi......"

Cô bé do dự không dám tiến lên.

Thích Thủ Lân đành phải dập tắt thuốc lá, ngồi trên chiếc ghé bập bênh mà ra hiệu cho cô bé đến gần. Thích Ngai Thì như được đại xá, nhanh chóng trèo lên đùi hắn.

"Hôm nay bố không vui ạ." Cô bé chọc chọc vào chóp mũi của Thích Thủ Lân.

"Chú mèo con, meo meo meo, thích khóc nhè, thích làm nũng...... Có phải là bởi vì mỗi ngày Ngai Thì đều có thể ngủ cùng với ba, còn bố thì không, cho nên bố tủi thân đúng không ạ?"

Thích Thủ Lân thầm nghĩ mình sao có thể để bụng với con gái được chứ, nhưng rồi tròng mắt lại chuyển một vòng, than thở nói: "Thích Ngai Thì, con có biết không, con suýt chút nữa không có ba rồi đó."

Thích Ngai Thì sửng sốt, tức giận: "Ngai Thì có ba mà! Trì Diễm là ba của Ngai Thì á!" Thích Thủ Lân thương hại nhìn cô bé, ánh mắt nhìn về xa xăm: "Haizz...... Nếu không phải năm đó bố con mặt dày cầu xin ba con, thì hiện tại chúng ta đã trở thành bố đơn thân và đứa bé không ba rồi, cũng sẽ không có ai thắt tóc cho con, cũng không ai kể chuyện cho con nghe vào mỗi tối."



Cái miệng nhỏ nhắn của Thích Ngai Thì khẽ run, hai tay cô nắm chặt lấy quần áo và bắt đầu nức nở. 

"Ba con thật sự rất thích con, nhưng ba con không có thích bố Thích nhiều như vậy." Thích Thủ Lân vuốt ve cái đầu nhỏ bé của bé, nói dối trắng trợn,

"Con cảm thấy vì sao mà bố lại muốn ngủ chung với ba con chứ. Đó là bởi vì bố đang trông chừng ba con, sợ ba con lén chạy đi mất, thế thì hôm sau Ngai Thì sẽ trở nên không có ba. Chuyện cũng sẽ trở nên nghiêm trọng hơn...... Nếu như ba con chạy theo người khác, thế thì Ngai Thì của chúng ta đáng thương quá rồi, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn ba dẫn người bạn nhỏ khác ra ngoài chơi, thắt tóc cho người bạn nhỏ khác......"

Không đợi Thích Thủ thêu dệt xong câu chuyện bi thảm, Thích Ngai Thì đã bật khóc thật lớn: "Con, con không muốn ba trở thành ba của người khác đâu, hức hu hu hu......"

Thích Thủ Lân vội vàng ôm lấy cô bé, giả vờ nghiêm trọng: "Vậy thì con tuyệt đối không được nói chuyện này với ba con, nếu ba con biết thì sẽ không vui sẽ rồi sẽ ngay lập tức bỏ đi đó. Đây chỉ là bí mật của hai bố con chúng ta thôi, nghéo tay nào, hửm?" Thích Ngai Thì lau nước mắt, dùng ngón út ngắn ngủn của cô bé móc lấy ngón tay của Thích Thủ Lân.

"Bây giờ Ngai Thì con nhỏ, không đủ sức. Nếu ba con bỏ đi con sẽ không thể ngăn được đâu. Nhưng mà bố thì không như thế nha, bố so với ba con thì cao hơn và khỏe hơn nhiều, nếu ba con bỏ trốn, thì bố có thể dùng một tay bắt lấy ba con......" Sau khi xây nên một nền mống tư tưởng vững chắc, Thích Thủ Lân cuối cùng cũng lộ đuôi cáo. "Cho nên những lúc con muốn ngủ chung với ba, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng một chút......Không thì không biết một ngày nào đó con thức dậy thì ba con đã trở thành ba của người khác rồi."

Thích Ngai Thì do dự một chút, nghiêm túc gật đầu. Còn nghiêm túc dặn dò nói: "Vậy khi bố ngủ với ba, nhất định phải canh chừng ba thật kỹ nha bố."

"Ừm." Thích Thủ Lân trịnh trọng nhận lấy giáo phó của cô bé, vỗ vỗ đôi gò má phúng phính của cô bé. "Được rồi, đi chơi đi. Hiện giờ, bố không được khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi một chút."

Thích Ngai Thì ngay lập tức nắm lấy tay hắn, chỉ cảm thấy tay của hắn thật lạnh, lạnh hơn so với thường ngày: "Bố bị làm sao vậy ạ?"

Hôm nay hắn rất ít cười, cả khuôn mặt đều lạnh băng, có phải là bị ốm rồi không?

"Không có chuyện gì hết. Sau này con sẽ hiểu."

Trì Diễm vừa về đến nhà, đã bị cả người mũm mĩm của Ngai Thì đâm vào người.  

"Hu hu hu...... Bố bị bệnh rồi...... Hu hu hu, người của bố lạnh lắm, hu hu hu......" Trì Diễm ngẩn ra, Thích Thủ Lân đã đã về rồi à? Còn bị bệnh? Hỏi lại chị Trần thì chị Trần bảo không có, ông chủ không nói là không thoải mái.

Cậu nghi hoặc mà ôm Thích Ngai Thì đi lên lầu, đúng thật là nhìn thấy nửa người của Thích Thủ Lân đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền. Mới vừa thả Thích Ngai Thì xuống thì cô bé liền vội vàng chạy lại, Trì Diễm cũng không cản bé, ngồi ở mép giường mà sờ lên trán của Thích Thủ Lân: "Sao vậy? Chuyến công tác lần này mệt lắm à, mệt đến mức bệnh luôn sao?"

Đúng thật là rất lạnh, đối với thân nhiệt luôn cao như cậu thì trông có vẻ rất yếu ớt, tựa như người băng vậy.

Không đợi Thích Thủ Lân nói chuyện, cậu liền nhìn thấy Thích Ngai Thì lon ton chạy về phòng ngủ của bọn họ, tay kéo theo chiếc chăn nhỏ của mình, bò lên giường đắp cho Thích Thủ Lân. Nhưng tiếc là dáng người của Thích Thu Lân lớn hơn bé rất nhiều, cho nên không đắp hết được.

"Được rồi được rồi, Ngai Thì là chiếc chăn nhỏ của bố nha." Nhìn thấy con gái sắp nằm lên người của Thích Thủ Lân để sưởi ấm cho hắn, Trì Diễm sợ bé đè Thích Thủ Lân, vội vàng nói vài câu, liền ôm bé cùng đi ra ngoài: "Để ba chăm bố con, đêm nay con tự mình ngủ nhé, có được không?"

Thích Ngai Thì ngay lập tức nhớ đến lời bố dặn, nhanh chóng gật đầu: "Vậy ba ngủ cùng với bố đi ạ."

Sao tự dưng hôm nay lại hiểu chuyện thế này. Trì Diễm hôn hôn lên mặt cô bé.

"Anh không bị bệnh," Giọng điệu của Thích Thủ Lân rất bình tĩnh, cảm xúc của hắn dường như chẳng dao động chút nào, "Chỉ là anh tiêm thuốc ức chế thôi."



Đôi mắt sâu thẳm của hắn dán chặt vào người Trì Diễm đang cầm lấy khăn nóng: "Kỳ phát tình của anh đến rồi."

Thuốc ức chế thông thường cũng có tác dụng an thần làm giảm nhiệt độ của cơ thể và ổn định tâm trạng. Cấp bậc của hắn rất cao, cho nên liều lượng thuốc ức chế phải dùng cũng rất nhiều. Khó tránh khỏi nhất thời sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân.

"Ôi, làm em sợ muốn chết, thế phải làm sao bây giờ......" Trì Diễm vẫn dùng khăn ấm lau lau tay hắn. Đáy lòng sinh ra cảm giác tội lỗi—— Thích Thủ Lân vốn sẽ không cần phải chịu đựng chuyện tra tấn như vậy, nhưng vì lựa chọn cùng một beta như cậu ở bên nhau nên nhất định hai lần một năm, hắn phải chịu đựng kỳ phát tình đau đớn như thế này. Dù sao hắn cũng không thể đánh dấu hoàn toàn Trì Diễm được, hắn cũng phải vĩnh viễn khao khát pheromone loãng đó từ một beta để giảm bớt cơn nóng của mình.

"Anh không cần phải uống thuốc ức chế đâu......" Trì Diễm xoa xoa, vành tai đỏ ửng. "Không phải vẫn còn có em hay sao?"

Mấy năm nay không có một kỳ phát tình nào mà Thích Thủ Lân không trải qua cùng cậu. Cậu cũng sớm vì người này dâng lên tất cả mọi thứ.

"Em còn không biết ngại khi nói ra mấy lời này à." Thích Thủ Lân nhìn cậu chằm chằm, như thể muốn nhìn xuyên qua người cậu. "Nhân lúc anh không có ở đây mà "ngủ cùng với người con gái khác". Em giỏi lắm, Trì Diễm."

Trì Diễm lè lưỡi: "Anh giận à?"

"Nằm trên giường của anh, ngủ với vợ của anh." Thích Thủ Lân nghiến răng, thốt nên những từ này.

"Ghen với con gái ruột của mình, Thích tổng à, trên thế giới này chỉ có mình anh là vậy thôi đó." Trì Diễm trêu chọc, nhưng lại từ từ tựa vào ngực hắn. "Vậy thì hiện tại...... có muốn ngủ cùng với vợ anh hay không?"

Bàn tay lạnh băng của Thích Thủ Lân xoa bóp phần thịt sau gáy cậu, khiến cho cậu thở hổn hển.  

"Tiếc quá, bây giờ anh không có cảm giác." Hắn lại trở về thành một Thích Thủ Lân thành thục. Nửa tháng không gặp, hắn không tin là Trì Diễm không nhớ hắn, không nhớ về những đêm ái ân mặn nồng cùng hắn. Nhưng mà bây giờ hắn muốn tán tỉnh Trì Diễm, ngọt ngào càng nhiều, lá gan cũng càng lớn hơn.

Đây là lần đầu tiên Trì Diễm dâng tới tận cửa rồi mà Thích Thủ Lân lại không xơi. Trì Diễm như tỉnh lại sau cơn u mê, thầm mắng chính mình sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, dụ dỗ người khác mà còn bị từ chối nữa chứ.

"Vậy, vậy thì anh nghỉ ngơi đi." Cậu lắp bắp nói, muốn bò dậy khỏi người Thích Thủ Lân, nhanh như chớp mà chuồn ra ngoài.

Khóe miệng của Thích Thủ Lân vẫn còn nở một nụ cười đắc thắng, trong đầu hắn đã có sẵn một kế hoạch. Không phải hắn không muốn làm, nhưng thứ nhất là thuốc ức chế vẫn còn tác dụng, thứ hai là hắn biết một khi đến kỳ phát tình, hắn sẽ cùng Trì Diễm làm tình không dứt, mà bóng đèn to bự Thích Ngai Thì hiện vẫn còn ở nhà, một ngày mà con bé không gặp được Trì Diễm nhất định sẽ không chịu. 

Hắn phải tìm cách "đối phó" với Thích Ngai Thì trước cái đã.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Lão Thích đúng là chó thật mà. Bé ngỗng con và Hòn Đá bị hắn xoay như chong chóng luôn.

He he he! Không ngờ tới chớ giề! Thích Thủ Lân của chúng ta lại động dục rồi!!!

Chào mừng mọi người đến với Weibo điểm phổ lôi! (Này tui tra từ phổ lôi (普雷) ra bốn nghĩa lận, tui không biết dịch sao hết nên tui giữ nguyên ấy ạ. Mọi người góp ý giúp tui nhé)

_____________________________________

Escanor: Gần đến Tết, nên tui cũng bận khá nhiều chuyện á. Gần tối tui mới edit được nên lịch ra chương sẽ không đều đặn lắm nha, xin lỗi mọi người nhiều he. Nhưng mà tui sẽ tranh thủ sớm hoàn thành nốt bộ này hihi.