Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 48: Bộ mặt thật . .



Cảnh tượng xung quanh lai trở nên mơ hồ, tôi lại xuất hiện ở trên lầu của Chu gia, Chu Thụy An lôi Chu Thụy Tinh vào trong phòng, định nhốt nó ở trong.

“Anh ơi! Em không muốn ở đây đâu! Trong này tối lắm! Em sợ lắm!” Chu Thụy Tinh không nói gì, nhưng tôi có thể nghe thấy giọng nói cầu xin của nó phát ra từ trong lòng.

“Tao không phải anh trai tốt đúng không?” Chu Thụy An ngồi xuống, nói với Chu Thụy Tinh.

Chu Thụy Tinh nhìn Chu Thụy An, lắc đầu.

Chu Thụy An lập tức tát Chu Thụy Tinh một cái: “Đừng có giả vờ bí hiểm trước mặt tao, chỉ có ba mới nghĩ bộ dạng của mày là có thiên phú dị bẩm thôi, tao không tin đâu.”

Độ mạnh của cái tát này trái ngược hoàn toàn so với bề ngoài nhã nhặn của Chu Thụy An, suýt nữa Chu Thụy Tinh bị sái cổ.

“Mẹ là do mày hại chết, mày là hung thủ giết người, vì sao mày có thể sống yên ổn chứ! Vì sao mày lại được ba yêu thương chứ! Trên thế giới này còn thiên lý không hả? Mày cho là mày có thiên phú giỏi hơn tao hả? Tao nói cho mày biết, mày cũng được mà thằng nhóc Giang gia không ai bì nổi cũng được. Cho dù chúng mày có thiên phú thì cũng phải xuống hoàng tuyền, còn tao thì sẽ trường sinh bất tử.” Chu Thụy An giữ đầu Chu Thụy Tinh, lạnh lùng nói.

Trường sinh… Trường sinh… Sao ai cũng muốn trường sinh bất tử như vậy? Đã là người, thì sẽ có sinh lão bệnh tử hỉ nộ ái ố, nhưng lại tìm con đường không cần phải vào luân hồi, còn những linh hồn bất diệt không được vào luân hồi thì lại tìm cách sống lại. Thật là buồn cười.

“Mẹ… Mẹ không phải do em hại chết, ba nói là không phải lỗi của em…” Chu Thụy Tinh cúi đầu nói nhỏ.

Chu Thụy An lại tát nó: “Không phải mày thì là ai! Nếu mẹ không mang thai mày, bà ấy sẽ không chết, mày là nghiệt nợ!”

Nghiệt nợ… Mày là nghiệt nợ… Những lời vọng lại trong đầu tôi, nó đi theo tôi từ nhỏ đến lớn. Nhìn Chu Thụy Tinh như bóng ma ngồi ở góc tường, tôi như nhìn thấy chính mình hồi bé. Chúng tôi đều là những đứa bé không được chúc phúc.

Chu Thụy Tinh cúi đầu, thân thể gầy nhỏ cuộn tròn lại, giống như một con nhím bị thương vậy.

Cảnh tượng xung quanh lại biến đổi, lúc này, nó ngồi trên một tảng đá lớn, mắt nhìn dưới đất, con búp bê cũ nát được nó ôm chặt trong lòng. Tảng đá này tôi biết. Nó ở chỗ nhà tôi, mà cảnh tượng này trông rất quen.

“Chu tiểu thiếu gia?” Một cô gái đi đến trước mặt Chu Thụy Tinh, trên người là áo đỏ in hình con hà mã và quần đùi bò tám phân. Bộ đồ này bây giờ vẫn còn trong tủ quần áo của tôi. Đây là cảnh tượng lần thứ hai tôi và Chu Thụy Tinh gặp mặt, cô gái trước mặt này chính là tôi, nhưng… Khi cô gái ấy ngẩng mặt lên thì không hề có mắt mũi miệng. Hóa ra tôi ở trong trí nhớ của Chu Thụy Tinh là người không có mặt.

“Cao Hạnh! Cao Hạnh!” Bên tai vang lên tiếng gọi.

Tay trái của tôi nóng bỏng, đau đớn khiến tôi mở to mắt, thì thấy khuôn mặt lo lắng của chị họ.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Chị họ Cao Tịch Nhã lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra.

Tôi giơ tay trái lên, thì thấy trong lòng bàn tay có năm vết đen đen của tro hương.

“Vừa nãy hồn phách em bị phân tán, chị đành dùng tro hương để cố định hồn phách, có đau lắm không?” Cao Tịch Nhã hỏi.

Tôi lắc đầu, ngồi xuống giường. Cao Tịch Nhã mặc váy ngủ dài, bàn tay tinh tế gầy gò, gầy hơn lúc xuất giá một vòng. Nhớ lúc chị ấy kết hôn xinh đẹp bức người, bây giờ lại trở thành thế này. Nếu chị ấy mà biết hành vi của chồng mình thì sẽ càng đau khổ hơn.

“Cao Hạnh, trời sắp tối rồi, hôm nay ở lại đây đi, ba đã bảo người giúp việc chuẩn bị phòng cho em rồi.” Cao Tịch Nhã nói với tôi.

Buổi tối anh rể sẽ về nhỉ, tôi đang muốn gặp anh ta, nên gật đầu đồng ý.

Chu Thụy Tinh đã đỡ sốt hơn, Chu lão gia luôn trông chừng nó, một tấc cũng không rời. Cho dù ông ấy luôn che chở nó thì cũng không tin được người luôn đẩy Chu Thụy Tinh vào bóng tối lại là anh trai ruột của nó.

“Cháu gái, xin lỗi cháu nhé, cháu xem đứa bé này… Luôn gây phiền phức cho người khác.” Trông thấy tôi thì Chu lão gia nói.

“Không đâu ạ, Thụy Tinh là đứa bé ngoan mà.” Tôi đáp, luôn bị cho là đứa bé có vấn đề nên không có ai hiểu được nội tâm của Chu Thụy Tinh cả.

“Trách không được thằng bé lại thích cháu như vậy, bảo mẫu và người giúp việc trong nhà đã thay đổi bao nhiêu lần, nhưng đều bị nó dọa bỏ việc cả. Ông già họ Giang đó rất cố chấp, luôn có thành kiến với cháu. Nhưng cháu còn hơn mấy đứa không học vấn không nghề nghiệp kia.” Chu lão gia vỗ cái bụng như phụ nữ có thai nói.

Tôi cười cười, sờ trán Chu Thụy Tinh, đã tốt hơn lúc trước rồi. Người ngoài chỉ biết nói nó ngu ngốc, mà không biết nó có bao nhiêu tâm ma trong lòng. Vừa sinh ra đã trở thành hung thủ hại chết mẹ mình, sinh nhật của mình lại chính là ngày giỗ của mẹ. Tôi không thể không thừa nhận Chu Thụy Tinh khổ hơn tôi nhiều.

Buổi tối, Chu Thụy An về, có thể thấy anh ta được hoan nghênh hơn Chu Thụy Tinh, mấy cô giúp việc đều đi ra nghênh đón anh ta. Cao Tịch Nhã là vợ nên đương nhiên phải đi giúp chồng thay đồ. Cô em vợ là tôi đây cũng phải giả bộ tươi cười nghênh đón anh ta. Chu Thụy An nhìn thấy tôi thì kinh ngạc, tôi đoán anh ta đang nghi hoặc lẽ ra tôi phải chết ở trong đỉnh Bạch Ngọc rồi chứ.

“Anh rể, ngày nào cũng bận rộn như vậy sao?” Tôi tươi cười hỏi.

“Ông chủ Vương dạo này làm ăn sa sút, bảo là phong thủy trong nhà không tốt, nên bảo anh xem giúp.” Chu Thụy An khôi phục biểu tình tươi cười nói.

“Bọn nhà giàu đó cứ thích nghi thần nghi quỷ, con không bảo bọn họ thay đổi bình hoa hay ghế dựa, thì bọn họ vẫn còn lo lắng.” Chu lão gia bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Cao Tịch Nhã đưa áo khoác của Chu Thụy An áo cho cô giúp việc cất đi, mỉm cười nhìn chồng mình nói chuyện, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc, coi như Chu Thụy An đối xử tốt với chị ấy.

Cùng ngồi một bàn ăn với tôi, hiển nhiên Chu Thụy An không có khẩu vị, ăn hai miếng thì thôi, bảo là đã ăn với ông chủ Vương, sau đó bỏ đũa xuống rồi lên lầu nghỉ ngơi. Tốc độ của tôi nhanh hơn, nhanh chóng ăn hết một bát cơm, cảm ơn Chu lão gia và chị họ, rồi cũng về phòng.

Chu Thụy An đang ở trong phòng, tôi hít sâu một hơi, gõ cửa phòng anh ta.

“Vào đi.” Chu Thụy An nói.

Tôi mở cửa đi vào, Chu Thụy An nhìn tôi một cái rồi thôi.

“Là Cao Hạnh à, có việc gì thế?” Chu Thụy An nói xong, cũng không nhìn tôi.

“Không có gì, anh rể ăn ít như vậy, có phải bị ốm không?” Tôi đánh giá phòng Chu Thụy An, quả thật có mùi giống con bươm bướm kia.

“Anh không sao, đã ăn với ông chủ Vương rồi, bây giờ không ăn được nữa, em ít khi đến chơi thì đi nói chuyện với chị em đi.” Chu Thụy An có ý đuổi đi.

Tôi đi ra sau lưng Chu Thụy An, nói nhỏ: “Đừng lạnh nhạt như thế chứ, Cao Ngạn Quân.”

Chu Thụy An xoay người lại, trừng mắt nhìn tôi: “Cô nói cái gì?”

Tôi giơ tay cới ba cái cúc trên áo anh ta, dưới xương quai xanh là một con bươm bướm xanh thẫm.

“Anh rể, đóng giả có vui không? Không giết chết cô em vợ này nên ăn không ngon hả?” Tôi tươi cười hỏi anh ta, ai có thể tin được chứ, người anh rể được mọi người khen ngợi lại chính là Cao Ngạn Quân muốn giết tôi.

“Tôi không muốn giết cô, là Quy tự động tay động chân.” Chu Thụy An cau mày nói, nói xong thì bóp cổ tôi uy hiếp: “Cô im miệng lại, đi theo tôi thì tôi sẽ không bạc đãi cô, nếu cô dám quấy rối, tôi khiến cô chết ở đây.”

“Anh rể, anh là con trai trưởng của Chu gia, người thừa kế của Chu gia, thanh niên tài tuấn, có vợ đẹp, sự nghiệp ổn định, anh còn bất mãn cái gì? Sao lại phải làm vậy?” Tôi hỏi anh ta.

“Chỉ cần cô nghe lời tôi, tôi sẽ cho cô trường sinh bất tử, chỉ cần cô lấy thứ Cao gia cất trong thư phòng cho tôi, tôi sẽ đưa cô đi gặp giáo chủ, ngài ấy sẽ cho cô trường sinh bất tử!” Chu Thụy An giữ tay tôi kích động nói, trong mắt đều là mê muội.

“Anh không cần dụ dỗ tôi, cho dù tôi muốn giúp anh cũng không giúp được. Thư phòng Cao gia có cơ quan, tôi không đối phó được.” Tôi gạt tay Chu Thụy An ra.

Ánh sáng trong mắt Chu Thụy An càng sáng hơn: “Về cơ quan thì cô không cần lo, tôi sẽ đưa cô vào đó bình an.”

“Nếu anh có thể xử lí được cơ quan, thì anh tự đi lấy là được, nhờ tôi làm gì?” Tôi khó hiểu nói.

“Cơ quan bên ngoài thư phòng Cao gia chỉ để làm cảnh thôi, vấn đề khó khăn là cơ quan cuối cùng cơ. Trong thư phòng Cao gia nuôi một đám quỷ máu, đối phó với bọn chúng không hề dễ.”

“Anh còn không đối phó được, thì tôi đi để chịu chết à.”

“Quỷ máu sẽ không công kích người có huyết thống Cao gia, Cao Hạnh, cô tin tôi đi, chúng ta sẽ cùng nhau trường sinh bất tử.” Thấy tôi có vẻ hứng thú, Chu Thụy An càng ra sức khuyên bảo.

Tôi không có hứng thú với trường sinh bất tử của anh ta, nhưng tôi có hứng thú với thư phòng Cao gia. Nếu hợp tác với Chu Thụy An mà tôi có thể vào được thư phòng thì tôi sẽ thử một lần.

“Anh muốn lấy cái gì trong thư phòng?” Tôi hỏi Chu Thụy An.

“Một tấm bản vẽ.”