Học Viện O Đức

Chương 37



Đương nhiên, oán phụ O sẽ không tha thứ cho cặn bã A chỉ vì vài lời hoa mỹ nhưng kinh nghiệm trong tình yêu của cậu rất ít. Dễ rung động trước một tên cặn bã ngày nào cũng để cậu ngâm mình trong những lời mật ngọt, xác thực cậu có hơi động lòng.

Khi đến trường, cặn bã A ngồi ở hàng ghế cuối cùng với chiếc iPad để giải quyết công việc. Cặn bã A rất đẹp trai, nhiều sinh viên lén gửi cho hắn một mảnh giấy nhỏ hỏi thông tin liên lạc, trên mỗi tờ giấy hắn đều viết: “Xin lỗi, tôi là người đã có gia đình. Nghiêm túc nghe giảng nhé, vợ tôi giảng hay thế mà!”

Oán phụ O đứng trên bục giảng nhìn cặn bã A và các sinh viên truyền giấy. Cậu giận dỗi gõ lên bảng đen, gọi những sinh viên đó lên giải bài. Thấy họ không giải được, cậu nghiêm khắc phê bình: “Đừng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, trong não toàn yêu đương sẽ không có kết quả tốt!”

Sau giờ học, sinh viên về gần hết, oán phụ O đi đến hàng ghế cuối cùng, ném giáo án xuống bàn rồi giận dữ nói: “Anh đừng đến dự thính nữa, anh cứ thế này sẽ ảnh hưởng đến lớp của tôi.”

Cặn bã A đóng iPad, đứng lên thành khẩn nói: “Anh không đến dự thính, anh chỉ muốn chăm sóc Omega của anh, sợ em ấy bị nam sinh đại học lừa gạt.”

Oán phụ O nghe chuyện này càng tức hơn, chỉ vào một đống giấy nhỏ trên bàn: “Là ai tán tỉnh nam sinh đại học vậy? Anh không thay đổi chút nào, sói già muốn vẫy đuôi nên không giấu nữa chứ gì!”

Cặn bã A cười cầm đống giấy đưa cho oán phụ O, nói: “Em mở ra xem thử?”

Oán phụ O không khỏi tò mò, vừa nói không muốn vừa cầm một tờ giấy mở ra, bên trong là chữ viết tay quen thuộc, là cặn bã A viết: “Ngày 27 tháng 3, lần đầu tiên nhìn thấy em. Em mặc tây trang màu xám bạc, dáng vẻ rụt rè ấy rất đáng yêu!”

“Ngày 18 tháng 6, chúng ta kết hôn. Tại buổi lễ, chủ hôn nói Alpha có thể hôn Omega của mình. Lúc anh hôn em mới phát hiện bé ngốc không biết hôn.”

“Ngày 21 tháng 7, lần đầu tiên em đến kỳ phát tình, ôm gối gõ cửa phòng anh. Anh bắt nạt em khóc hết nước mắt, em còn cắn góc chăn nói chồng mạnh quá!”

Còn mấy tờ nữa, oán phụ O tịch thu tất cả bỏ vào túi, trừng cặn bã A: “Toàn là đồ lộn xộn!”

Cặn bã A cười đứng lên, nghiêng người đến gần cậu, suýt chút nữa đè lên chóp mũi của cậu, nói với giọng cưng chiều: “Lạ thật, rõ ràng anh mất trí nhớ nhưng nhớ kỹ thời điểm vợ yêu không mặc quần áo có bao nhiêu quyến rũ!”

Oán phụ O cầm giáo án đập mạnh lên đầu đồ lưu manh này, vì cố quá nên cậu mất thăng bằng ngã về phía sau, cặn bã A lanh tay lẹ mắt ôm eo cậu. Ôm gọn cậu vào lòng lúc ngã xuống cầu thang.

Khi dừng ở bậc đầu tiên, oán phụ O chống tay lên ngực hắn đứng lên, cậu bị dọa cho hoảng hồn: “Anh không sao chứ, có phải đụng vào chỗ nào không, có đụng vào đầu không?”

Cặn bã A nhìn cậu chằm chằm, ôm gáy: “Em là… ?”

Oán phụ O lo lắng khóc lên, cặn bã A hôn từng giọt lệ rơi xuống, nụ hôn dịu dàng lưu luyến kéo dài hơn một phút, sau khi buông ra, cặn bã A nói: “Em là vợ anh.”

Tối về đến nhà, cặn bã A muốn hôn oán phụ O nhưng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Cặn bã A liếc thông báo cuộc gọi, là lạnh lùng O. Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, đưa tay ấn huyệt thái dương, khẽ rên một tiếng. Oán phụ O vội vàng ném điện thoại, đỡ cặn bã A ngồi xuống sô pha, quan tâm: “Lại đau sao, có cần đi bệnh viện không?”

Cặn bã A yếu ớt nói: “Không cần, cho anh dựa vào em một lát nhé? Em xoa xoa anh giống như trước đây đi.”

Chờ cặn bã A bình phục, oán phụ O đã quên gọi lại cho lạnh lùng O. Cặn bã A tranh thủ thời gian cậu vào bếp làm bữa tối, gửi một số điện thoại qua tin nhắn cho trung khuyển A.

“Liên hệ với kế toán của công ty tôi, bảo y bơm 100 triệu vào biệt thự của hai người, mở rộng nó thành trang viên! Đừng để vợ anh ảnh hưởng đến việc theo đuổi vợ của tôi!”

Trung khuyển A chưa trả lời, chắc lại thương lượng với lạnh lùng O, hai tiếng sau mới hồi âm: “Đã nhận!”