Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 16: Về nhà 1



Tôi và Tiểu Tây đang trên đường về ký túc xá. Đây làchuyện mà tôi đã tưởng tượng vô số lần. Trên đường, có ánh mặt trời ấm áp, cónhiều đám mây trắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, còn có người tôi thích đi bên cạnh.Nếu anh có thể nắm tay tôi thì tôi chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới.Nhưng buồn cười chính là, hai người chúng tôi một trước một sau, dọc đườngkhông nói được một câu. Cho đến cổng ký túc xá, tôi đã đấu tranh tư tưởng mộtlúc lâu mới quyết đinh xoay người nói với Tiểu Tây: “Tiểu Tây, chúng ta hãycùng nhau cố lên đi!” Noi xong tôi còn làm một cái thế cô lên.

Tiểu Tây bất đắc dĩ lắc đầu: “Ôn tập cho tốt đi. Thixong rồi lại nói.”

Trở lại ký túc xá, tôi gọi một cuộc điện thoại cho ChuLỵ tuyên bố thủ tiêu gia sư phục vụ tại gia, thuận tiện kể lại chuyện xảy ra hômnay một lần từ đầu đến đuôi. Chu Lỵ ở bên kia đầu dây hận đến nghiến răngnghiến lợi, con bé la hét: “Sao tớ có thể bỏ qua trò hay này nhỉ? Trên TV diễncũng không đặc sắc như các cậu, như truyền hình trực tiếp tám giờ tối hoàng kimnha!”

Tôi thở dài một hơi, hiện tại chuyện tôi có thể làmquả thật chỉ như Tiểu Tây nói, ôn tập cho tốt, đối phó với kỳ thi.

Sau khi thi xong môn máy tính, tôi tính toán điểm củamình một chút, khả năng trượt tương đối thấp. Tôi sung sướng gửi một tin nhắncho Phương Dư Khả, cảm ơn mấy hôm trước đã bổ túc cho tôi. Tôi nghĩ trong lòngnếu tên nhóc này nhân cơ hội bắt tôi mời cơm, tôi chỉ có thể cố gắng lọc ranhững tiệm ăn xấp xỉ 50 đồng trong danh sách. Không ngờ Phương Dư Khả lại thấutình đạt lý như vậy. Tin nhắn chỉ có mấy chữ: không cần cảm ơn.

Ngày đó thi xong các môn chuyên ngành, bầu trời độtnhiên có tuyết rơi. Trong ấn tượng của tôi, từ sau khi học trung học, quê tôirất ít khi có tuyết. Dù có rơi cũng chỉ rơi một lát thấm ướt mặt đất rồi thôi.Không ngờ tuyết Bắc Kinh lại rơi nhiều như vậy. Từng mảng tuyết lớn nhanh chóngđọng lại trên đường, khi dẫm lên sẽ phát ra những tiếng kẽo kẹt. Thi xong, toànthân tôi rất thoải mái, phát ra cảm giác muốn phá hoại rất mạnh đối với tuyếttrắng thuần khiết. Chỉ cần là chỗ có tuyết tôi đều chạy tới dẫm cho một cái, ravẻ mi đã bị lão nương chinh phục hoàn toàn.

Khi đang dẫm rất vui vẻ, tôi nhận được điện thoại củaPhương Dư Khả. Giọng nói của cậu ta là giọng mũi rất nặng, tôi đoán cậu ta bịcảm.

“Khi nào thì cô về nhà? Mua vé chưa?”

Bỗng nhiên cảm thấy phúc đến sáng lòng, tôi suy tínhtôi và Tiểu Tây có thể cùng về nhà, tự nhiên được ăn tiết gà, tôi hớn hở hỏi:“Còn chưa có dự định gì. Cậu có về cùng Tiểu Tây không? Hắc hắc, ba người chúngta cùng về đi.”

Bên kia truyền đến tiếng sụt sịt: “Nếu tôi không vềcũng Tiểu Tây, cô sẽ về với ai?”

Đương nhiên là về cùng Tiểu Tây, nhưng tôi sợ trongsuốt hành trình sẽ chẳng nói với Tiểu Tây được mấy câu, đến lúc đó hai ngườicùng xấu hổ. Quên đi, nóng ruột sẽ không ăn hết được đậu hũ nóng, cứ từ từ đi.Tôi hì hì cười: “Tôi muốn ba chúng ta cùng về, như vậy mới náo nhiệt chứ. Thixong cũng không có chuyện gì khác, vì sao phải chia ra nha?”

Ở đầu bên kia Phương Dư Khả như lấy được đáp án thỏamãn: “Được rồi, ba chúng ta cùng về.”

“Nhớ mua vé ghế cứng, dùng thẻ sinh viên còn có thểgiảm nửa giá. Cậu đừng đốt tiền mà mua vé giường nằm nha. Tôi còn muốn tiếtkiệm một chút.”

Phương Dư Khả mất hứng nói: “Tôi trả giúp cô đượcchưa? Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ xe lửa mệt chết đi được.”

“Ai nha, sao cậu lại giống ông già như vậy. Mười mấytiếng đồng hồ thôi, ba người đánh bài là có thể qua. Cậu nghe tôi đi, đừng muagiường nằm, có mua tôi cũng sẽ trả vé.”

Phương Dư Khả thỏa hiệp đồng ý.

Trước khi ngắt điện thoại, tôi an ủi cậu ta: “Bị cảmsao? Uống nhiều thuốc một chút.”

Phương Dư Khả tức giận nói: “Sao cô vẫn nói như vậy?Lại bảo người ta uống nhiều thuốc! Uống nhiều nước mới đúng…”

Ngày về nhà, tôi do dự hết lần này đến lần khác, cuốicùng mặc vào một chiếc váy mỏng màu sắc nhẹ nhàng. Nếu là trước đây, tôi nhậtđịnh sẽ biến thành mấy bà cô già rồi ra khỏi cửa. Nhưng lần này, tôi dự địnhvứt bỏ hình tượng chim cánh cụt mập mạp. Tôi lầm bẩm trong lòng “Ta là cô gáikim cương xinh đẹp vô địch! Ta muốn thúc ngựa hứng gió tây!” Sau đó tôi dứtkhoát đón gió bước ra khỏi cửa.

Thời điểm chờ xe taxi thật sự là đoạn thời gian khókhăn nhất. Sự thực chứng minh dù sao tôi cũng không phải kim cương vô địch. Mộtcơn gió nhỏ thổi qua, tôi không ngừng run rẩy, đông lạnh đến mức hàm răng kẽokẹt hưởng ứng, hận không thể ở trên đường nhảy mấy cái làm ấm người. Phương DưKhả rất “thân thiết” hỏi tôi, có phải tôi không có tiền mua quần áo ấm haykhông. Tôi nhẹ nhàng niệm một câu “Cậu đại gia” rồi ân cần hỏi thăm người nhàcậu ta, tỏ vẻ cảm ơn sự quan tâm của cậu ta. Tiểu Tây vẫn đứng im ở bên cạnhlập tức nói, áo lông ở Bắc Kinh rất đắt, nên về phía nam mua.

Rốt cuộc xe taxi cũng không nhanh không chậm dừng lạitrước mặt ba chúng tôi. Tôi dùng ánh mắt ý bảo Phương Dư Khả ngồi phía trước,chớp đến mức con mắt cũng rút gân, Phương Dư Khả còn coi như không nhận ra,ngược lại càng vội vàng chui vào ghế sau ngồi xuống. Tôi căm tức liếc cậu ta,hung hăng đá cái xe một cái. Vừa mới đóng cửa, tài xế không bằng lòng nói, “Côgái, bước đi cẩn thận một chút, đừng đạp hỏng xe tôi.” Khốn! Xuất sư bất lợi!

Không biết vì sao, tôi cảm thấy từ sau khi tôi thổ lộ,thái độ của Tiểu Tây đối với tôi thay đổi 180 độ. Trước đây dù không quá mứcnhiệt tình nhưng cũng có tình đồng hương, nay vừa nhìn thấy tôi lập tức cúi đầunhìn đất, nhìn đến mức giống như trên đất có rơi mấy trăm tệ, sợ bị người khácnhặt mất vậy. Tôi đoán đây có lẽ là xấu hổ hoặc cố ý né tránh chăng? Nếu xấuhổ, chuyện này chứng tỏ tôi có cơ hội rất lớn, tôi có thể điên cuồng mà theođuổi, không quá ba ngày sẽ làm anh ấy hết ngượng ngùng, da mặt dày như tườngthành, thản nhiện tiếp nhận tình ý của tôi; nếu cố ý né tránh, tôi lại càngphải điên cuồng theo đuổi, làm cho da mặt anh mỏng như vỏ bánh rán ở Bắc Đại,vừa chọc là bục, nhảy dựng lên giơ tay đầu hàng, tâm phục khẩu phục phục vụdưới váy của lão nương đây.

Đương nhiên đầu óc của tôi không thể nào có thể phụtrách một đề bài có độ khó cao như thế. Xét thấy mặc kệ là đáp án nào, tôi đềuphải áp dụng hành động như nhau, phải có được kết quả như nhau. Vì vậy, tôicũng không phiền não nữa.

Vừa mới lên xe lửa, tôi đã nhận được điện thoại củaNhư Đình. Tôi buồn bực nghĩ có phải cô ta gọi nhầm số hay không. Như Đình ở bênkia vòng đông vòng tây hỏi quyết định cho học kỳ sau của tôi.

Tôi tức giận hỏi: “Như Đình, lần trước chúng ta náoloạn thành như vậy, mình còn thật sự bội phục cậu có thể thẳng thắng như thế.Hơn nữa, dự định của học kỳ mới không phải đều quyết định ngay trước học kỳsao? Đánh nhau xong mới thành bạn bè, cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Như Đình cười mỉa: “Mình chỉ muốn chúc cậu và anh TiểuTây phát triển thuận lợi, thuận tiện giúp mình giám sát chặt chẽ Phương DưKhả.”

“Vì sao lại gọi là thuận tiện a, giám sát chặtchẽ Phương Dư Khả nhà cậu là nhiệm vụ hàng đầu của mình, thuận tiện phát triểntình cảm giữa mình và Tiểu Tây một chút.” Tôi pha trò nói. Nghĩ trong lòng, NhưĐình coi như là bạn của Tiểu Tây, tôi cho Tiểu Tây thể diện, không tính toánvới cô ta; hơn nữa xét đến trình độ quan tâm khó hiểu của cô ta đối với tôi vàTiểu Tây, tôi quyết định nói chút lời dễ nghe với cô ta; lại xét đến cô ta nắmgiữ thông tin tình báo về bạn gái cũ của Tiểu Tây, tôi nghĩ tôi lại phải làmtrái lương tâm và đạo đức của mình, kết làm chị em với cô ta.

Như Đình là người thông minh, nghe xong lời bảo đảmcủa tôi lập tức nói: “Danh sách trao đổi sinh viên đã chốt rồi. Chị Di Liên vàhội phó kỳ sau sẽ đi Mỹ, có lẽ phải đến một năm. Cậu cứ yên tâm về anh Tiểu Tâyđi.”

Tôi đột nhiên nghĩ Như Đình thật sự là một người đángyêu nha ~~~

Trên xe lửa, tôi nhất định sửa chữa hình tượng rượuchè ăn uống quá độ lần trước, vô cùng rụt rè uống một chút nước lọc. Mặc dùnhân viên xe lửa đẩy một xe, vô số lần hét to bên cạnh chúng tôi: “Cánh gànướng tiêu, đùi gà thơm ngon đây —-” tôi vẫn rất ngang ngạnh với cốc nước trongtay. Đồng chí Phương Dư Khả bỗng nhiên bỏ qua hình tượng nặng nề xoay bút ngàytôi mới gặp cậu ta, mua mấy túi cánh gà và đùi gà, cũng không biết xấu hổ màgặm cùng Tiểu Tây.

Tôi không cách nào nhịn được nữa, rầm một phát vỗ bànđứng lên. Tiểu Tây nghi hoặc nhìn tôi: “Sao vậy?” Khí thế của tôi lật ngược nửagiang sơn, chỉ chỉ cốc nước, nuốt nước miếng: “Em đi rót nước.” Phương Dư Khảnhướng mắt nhìn tôi, không nói gì.

Tôi hỏi nhân viên tàu xin một cái cốc, rót đầy nướcnóng, cẩn thận bê tới chỗ ngồi bên cạnh. Tôi vốn dự định dùng một vẻ mặt nịnhnọt nói với Tiểu Tây:”Ăn nhiều như vậy, uống nước đi ~~~” để không phụ lòngđịnh nghĩa “điên cuồng theo đuổi”. Nhưng thực tế, khi tôi bê cốc nước tới chiếcbàn nhỏ, dũng khí của tôi đã tiêu hao gần như không còn, tôi cứng nhắc nói vớiTiểu Tây: “Uống!”

Không ngờ lần này Tiểu Tây không nhìn chằm chằm tìmtòi nền nhà như trước, mà ngược lại cười cười với tôi, gật đầu nhẹ giọng nói:“Cảm ơn.”

Ấm áp ùn ùn kéo đến. Có chút tình cảm mềm mại nảy sinhtrong lòng tôi, làm tôi có cảm giác như đang trên thiên đường. Sau khi thổ lộ,tôi biến con đường tình yêu của tôi và Tiểu Tây thành một cuộc chiến tranh. Mỗilần tôi đều đeo mặc nạ, mặc giáp, té ngã lại đứng lên, chảy máu cũng không quantâm, tự cho rằng trái tim mình là một thứ rất kiên cường. Nụ cười của Tiểu Tâygiống như ánh sáng mặt trời, xuyên qua từng khe hở, bao vây thật chặt trái timtôi. Trước đây tôi luôn mồm muốn làm ánh mặt trời của anh, đuổi đi cái bóngtrong lòng anh. Thì ra, vĩnh viễn chỉ có người được yêu mới có thể trở thànhánh mặt trời của đối phương. Giống như Di Liên là ánh mặt trời của anh, còn anhlại là ánh mặt trời của tôi.

Khi nghĩ như vậy, tôi vừa cảm thấy cảm động lại vừaphiền muộn. Còn tôi, là ánh mặt trời của ai đây?