Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 17: Về nhà 2



Giữa lúc tôi đang chìm đắm trong một loại tình cảmphức tạp thương xuân thu buồn, Phương Dư Khả nói một câu rất lỗi thời: “Đánhbài đi.”

Mà tôi thì lập tức khôi phục năng lực như chó con,khỏe khoắn nói được.

Đến hơn bảy giờ, tôi buồn ngủ đến mức không mở mắt rađược. Ngáp liên tục làm tôi đánh sai bài mấy lần, mà tôi lại không phải quân tửra bài dứt khoát, thường thường khi đánh xong một cây tôi lại ầm ĩ muốn đổibài.

Phương Dư Khả bĩu môi, mất hứng nói: “Mới bảy giờ tối đãbuồn ngủ, cô có phải cầm tinh sai hay không, rõ ràng là heo mà.”

(haibạn này sinh năm 1984: cầm tinh con chuột, tuổi Tí nhé)

Tôi phản bác: “Khổng Tử viết: buổi trưa không ngủ buổitối sụp đổ. Mạnh Tử viết, Khổng Tử nói đúng. Thánh nhân đều nói giấc ngủ trưarất quan trọng. Trưa nay phải chờ xe lửa, tôi cố gắng đến mức này đã là khôngdễ dàng.”

Tiểu Tây vui vẻ: “Thánh nhân của em thật sự quá hưởngthụ rồi.”

Tôi hắc hắc cười.

Phương Dư Khả buồn cười hỏi: “Thánh nhân nhà cô cònnói danh ngôn gì nữa?”

Tôi cười nói: “Thánh nhân còn nói, dù xấu cũng phảiyêu, yêu tới mức thế gian tràn ngập tình yêu.”

Tôi thật vui vẻ, sau khi thổ lộ với Tiểu Tây, tôi rốtcuộc cũng có thể thể hiện vẻ mặt chân thật trước mặt anh. Tuy tôi cũng khôngbiết từ khi nào tôi buông tha cho các loại vẻ mặt dối trá, nhưng tôi hy vọngcho dù anh có thích tôi cũng phải là tôi chân thật, không phải là tôi mang mặtnạ.

Nhưng nếu Chu Lỵ biết, con bé nhất định sẽ muốn đánhtôi. Bởi vì con bé coi chuyện này là sách lược, còn tôi lại muốn vứt bỏ nhữngsách lược, biến thành một người lỗ mãng liều mình ra trận.

Thoáng một cái xe lửa đã dừng, tôi lập tức nhìn thấyvẻ mặt hấp tấp của mẹ già. Xe lửa trễ giờ. Tôi vừa cảm thán xe lửa tăng tốc làmột chuyện không thể, vừa vẫy tay ra hiệu với mẹ già.

Mẹ già đi tới phía tôi, (tôi thật sự chưa từng nhìnthấy mẹ tôi chậm rãi đi đường như thế) thanh nhã cười với tôi, sau đó quay đầunói với Phương Dư Khả: “Dư Khả, đã phiền cháu chăm sóc Lâm Lâm nhà dì.”

Khốn! Con mới là con gái của mẹ, câu đầu tiên có phảinên bắt chuyện với con không a. Dù sao cũng đã gần nửa năm chưa gặp, cánh taynày với thật là xa.

Phương Dư Khả điềm đạm cười: “Đâu có, dì. Phần lớnthời gian Lâm Lâm rất ngoan, không quá gây sự. Dù có gây sự cũng có người thunhặt giúp cô ấy.”

Tôi lộng lẫy té xỉu. Phương Dư Khả, ngươi điên rồi!Tôi kéo tay mẹ già, chỉ vào Tiểu Tây giới thiệu: “Đây là Tạ Đoan Tây. Đây làđối tượng mà nước trong tim con gái mẹ chảy về.”

Mẹ tôi đại khái cũng không nghe rõ “nước trong tim” làcó ý tứ gì, nhưng thấy Tiểu Tây cũng có vẻ dễ nhìn, lại thanh nhã gật đầu nói:“Xin chào,” Nhưng còn rất hữu nghị bổ sung một câu: “Nhưng nước trong tim mẹvẫn chảy về phía Phương Dư Khả.”

Tiểu Tây có chút xấu hổ, không biết phải nói tiếp cáigì.

Trên đường, mẹ tôi bắt đầu thẩm vấn.

“Kỳ thi không có vấn đề gì chứ?”

“Còn chưa có điểm hết tất cả. Có mấy môn có lẽ cũngđược loại giỏi.” Tôi thành thật nói. Tôi cũng không phải chỉ nói chuyện tốtkhông nói chuyện xấu, quả thật có vài môn công phu lên xuống của tôi phát huytối đa. Kinh nghiệm học tập nửa học kỳ nói cho tôi biết Bắc Đại khó vào dễ ra,chỉ cần bình thường để tâm học tập, cuối kỳ ngoan ngoãn ôn tập, muốn trượt lớpcũng không phải quá dễ.

Mẹ tôi theo lệ cũng tin tưởng gật đầu, sau đó nhưkhông có việc gì xoay đầu nói tài xế: Ngồi phía sau là con gái tôi. Năm ngoáivào Bắc Đại.”

Tôi không còn biện pháp với mẹ già. Vẻ vang vì con gáicũng không cần khoe khoang như vậy đi. Mẹ bảo tài xế làm sao kham nổi, đâychẳng phải ép người ta khen mình sao?

Tài xế taxi quả nhiên đặc biệt phối hợp nói: “Hâm mộngài nha. Con trai tôi năm nay thi đại học, nếu có thể đỗ được chính quy tôi đãdập đầu tạ ơn trời đất.”

Mẹ tôi vừa kiêu ngạo vừa thỏa mãn cười, giống như mộthoàng hậu đối với một đống thái giám và nha hoàn phía sau.

Sau khi về đến nhà, mẹ tôi trịnh trọng nói: “Tuy TạĐoan Tây kia diện mạo cũng không tệ, nhưng mẹ vẫn đề cử Phương Dư Khả làm bạntrai con. Nhưng mẹ không ngờ con còn biết theo đuổi người ta nha.”

Tôi không nhịn được nữa: “Mẹ coi con gái mẹ là TrươngMạn Ngọc chắc. Ai cũng không thích con thì con yêu đơn phương không được sao.”

Mẹ tôi không chút yếu thế nói: “Yêu đơn phương thì vẫnlà Phương Dư Khả tốt hơn nhiều. Mẹ thấy Phương Dư Khả với con có tướng vợchồng.”

Tôi quyết định không để ý tới bà nữa, Tôi bỗng nhiênmuốn hỏi Phương Dư Khả, những khi cậu ta không nhịn được mắng tôi đồ ngốc cóphải đặc biệt giống tôi với mẹ tôi bây giờ hay không.

Toàn bộ kỳ nghỉ đông tôi đều giống một con heo. Ngoạitrừ ngủ chính là ăn, nhiều nhất cũng chỉ tham gia các loại tụ tập trên danhnghĩa. Trong buổi tụ tập, tôi lập thức hóa thân thành con heo nằm trên thớt,bởi vì tôi đỗ Bắc Đại, phải mặc cho mọi người chém giết. Tôi cũng vui vẻ phốihợp. Bạn bè tôi đều là những người nước đến chân mới nhảy, ở chung với bọn họđặc biệt thoải mái; còn buổi tụ hội của hai mươi chín vị tinh anh gần như làbuổi tụ hội của những học sinh bảng vàng trước kia ở trong trường. Mặc dù hiệutrưởng Phương đã đặc biệt gọi điện tới, muốn 20 người đầu bảng trong khoa vănchúng tôi tới tham dự, nhưng tôi vẫn tìm cớ không tham gia. Tôi tưởng tượng,trong loại tụ hội này, người phía trước nói tôi vinh quang, người phía sau nóitôi được nhờ, nói trong nói ngoài đều là vì tôi đỗ Bắc Đại, rất giống kiểutranh đấu nhà giàu chiếu trên TVB. Hơn nữa khi nâng cốc chúc mừng đều là con mẹnó vì trường học, vì học tập, vì tiền đồ, hoàn toàn không giống buổi họp lớpbình thường.

Trong buổi tụ tập với bè lũ của Yêu Tử, tôi có một gặthái lớn, bởi vì tôi gặp được hàng xóm khi còn bé, Thiện Thiện.

Thiện Thiện vốn là một tên nhóc gầy như que củi, khicòn bé thường bị tôi ức hiếp. Có vẻ như cậu ta đã chịu khổ nhiều nên phúc đứctới. Sau một thời gian, bố Thiện Thiện thành nhà giàu mới nổi trong giới bấtđộng sản, rồi chuyển tới khu nhà giàu trong thành phố. Mẹ tôi và mẹ cậu ta thậtra thường hẹn nhau vừa chơi mạt chược vừa bát quái. Còn Thiện Thiện cũng giốngnhư những kẻ có tiền khác, học xong trung học liền đi Úc học tiếp. Khi đó làthời gian nổi loạn của tôi, mỗi ngày tôi đều suy nghĩ làm thế nào để rời khỏinhà, vì vậy tôi vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ với Thiện Thiện, tình thế biến thànhtôi chịu khổ, cậu ta hưởng lạc.

Nhưng Thiện Thiện trước mắt làm tôi suy nghĩ khi cậuta đáp máy bay về nước, có phải bị yêu cầu mua hai vé hay không. Lúc đầu tôinhìn đến cậu ta còn nghĩ tên mập này là ai. Không ngờ Thiện Thiện vừa nhìn thấytôi liền khó khăn đứng lên vẫy tay chào hỏi, khi xua tay, mấy khối thịt toànthân cũng lắc lắc theo.

Tôi cười hỏi: “Cừu ở Úc có phải đều bị cậu ăn hết rồikhông? Thảo nào năm nay sản lượng lông cừu giảm mạnh nha.”

Thiện Thiện cười ha hả: “Hắc hắc, đúng vậy, vì vậy mớiquay về uống sữa tổ quốc đây.”

May mà Thiện Thiện vẫn chưa hóa thân thành dân ănchơi, không có dùng loại ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi.

Tôi là nhân vật điển hình thích chặt chém, là người cóthể mở một lò mổ. Tôi kéo kéo đám thịt của Thiện Thiện, lạnh lùng nói: “Về nướclà phải cống hiến cho tổ quốc, còn muốn uống sữa của tổ quốc hay sao. Dù thếnào cũng nên mổ xẻ thịt Úc một chút mới có thể đền đáp tổ quốc ha.”

Thiện Thiện cười như phật Di Lặc: “Cậu nói xem phải mổxẻ thế nào?”

Vì vậy, đoàn người vô cùng hoành tránh chúng tôi thuêmột phòng hát K.

Thị trấn của chúng tôi tuy nhỏ nhưng cũng có năm câulạc bộ. Âm thanh trong phòng K tuyệt đối có thể biến bất cứ ai thành ca sĩ. Tôibắt đầu tru lên bài hát “Dĩ phụ chi danh” của Chu Kiệt Luân: “Mỗi người chúngta đều có tôi, phạm những tội khác nhau, tôi có thể quyết định ai đúng, ai phảingủ say, tranh luận không thể giải quyết, trong màn đêm không có điểm dừng tắtđi ngọn đèn duy nhất của ngươi, ân huệ duy nhất của ngươi, người chắn ở phíatrước có tội—-” người chắn ở phía trước quả thật có tội. Bởi vì người ở đằngtrước vừa mới dời đi, tôi đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phương Dư Khảtiến lại.

Tôi không tự chủ được hỏi: “Cậu theo dõi tôi?” Nhữnglời này đi qua micro phóng to vô hạn, lời nói bất ngờ lại hòa với đoạn đọc rapcủa Chu Đổng có vẻ rung động đến tâm can…

Mọi người nhìn tôi, nhưng chỉ mấy giây sau, loại ánhmắt giết người giảm xuống một nửa, bởi vì những ánh mắt con gái đã lập tứcchuyển tới Phương Dư Khả.

Tôi đã quên nói, bạn bè tôi, nhất là bạn gái, ở bênngoài đều là lũ háo sắc, gặp sắc quên bạn là bản tính của bọn họ, thậm chíkhông tiếc cả mạng sống của bạn bè. Vì Phương Dư Khả, tôi nghĩ mỗi người nhấtđịnh sẽ đâm tôi một dao, tính qua cũng phải mười lăm dao. Vì sao lại là số lẻ?Bởi vì Yêu Tử là một con nhóc rất khát máu, nhất định phải đâm hơn người ta mộtđao mới vừa lòng.

Phương Dư Khả cũng không nhìn tôi, trực tiếp đi tớichỗ Thiện Thiện, cho cậu ta một cái big hug. Xét đến trình độ mập mạp của ThiệnThiện, mọi người đều tin tưởng cái ôm này phải là cái ôm lớn nhất trong đờiPhương Dư Khả.

Thiện Thiện cầm lấy một cái míc, nói: “Giới thiệu vớimọi người một người bạn. Phương Dư Khả, nghe qua chưa? Là học sinh giỏi, đỗ BắcĐại với điểm số cao. Còn vấn đề có còn độc thân hay không không liên quan đếnchuyện bài vở, phóng viên tôi từ chối trả lời. Đề nghị mọi người tuân thủ đạođức nghề nghiệp —-” còn chưa nói xong, một loạt vỏ bia rỗng đập lên bụng thịtcủa Thiện Thiện, cũng tạo thành mấy nếp nhăn một cách thần kỳ trên bụng cậu ấy.

Sau khi cười phá lên, các sắc nữ đồng loạt dụ dỗ ThiệnThiện hỏi vấn đề mấu chốt kia.

Tôi buồn chán lại bắt đầu hắt “Dĩ phụ chi danh”. Tôicó ra vẻ tự cho mình là thanh cao. Không ngờ bọn sắc nữ lại rầm rầm nã pháotôi: “Muốn hát ra ngoài mà hát, tiếng nhạc quá lớn, không nghe rõ cái gì cả.”

Phương Dư Khả cười cười đi qua bọn họ, tới bên cạnhtôi, lớn tiếng nói: “Xin chào.”

Tôi liếc mắt một cái, xin chào cái đầu ngươi. Đươngnhiên tôi không thể nói ra, nếu không trên người tôi lại bị đâm thêm mười lămdao nữa. Tôi gật đầu xem như chào hỏi.

Không ngời Phương Dư Khả lại cố ý làm tôi khó sống,lại lớn tiếng nói: “Khi học đại hoc, câu đầu tiên tôi nói với cô cũng là xinchào.”

Ai~~, quên đi, lần này bọn chị em của tôi sẽ đâm tôithành nhím.

Tôi giảm âm thanh xuống, giải thích với các chị em:“Khi các cậu xử trảm tới phải nhớ tớ cũng là sinh viên Bắc Đại, hiện tại vừanhìn thấy soái ca đã quên tớ cũng học Bắc Đại rồi sao? Bọn tớ là bạn học.”

Yêu Tử thỏa mãn với tin tức vừa nhận được, quyến rũcười với Phương Dư Khả.

Nhưng Phương Dư Khả đáng đâm nghìn đao lại nói:”Đúng,chúng tôi là bạn học, cả ba năm cấp ba nữa.”

Tôi nổi giận. Đại ca, cơm có thể ăn bậy, nói không thểnói bậy nha. Ai cùng trường với cậu a? Các cậu ở Long cung, bọn tôi ở ngôi miếutồi tàn, hai tòa nhà lại cách nhau một cái sân vận động.

Tôi tức giận nói: “Bọn tớ cùng một khóa, cậu ta họckhoa tự nhiên, tớ học khoa xã hội, chưa từng có cơ hội gặp gỡ. Hơn nữa cậu tacó bạn gái nề nếp, cô ấy còn nói tớ giám sát cậu ta, không thể để mấy con sóicác cậu thu hút.”

Lúc này, Thiện Thiện nở nụ cười: “Nói gì vậy, sao cóthể vừa mới quen biết a. Kỷ yếu của tớ và ảnh chụp của cậu đều bị cậu ấy lấymất, chính là bức ảnh cậu ném bùn lên mặt tớ ấy.”

Mồm tôi mở vô cùng lớn.

Thiện Thiện vội vàng bổ sung: “Cậu không nhớ bức ảnhđấy sao? Chính là bức ảnh cậu thiếu mất một cái răng cửa, nhìn trên mặt tớ đầybùn rồi cười lớn ấy…”

NND, tôi thật sự bị bẫy không nhẹ. Tôi phải lùng sụctrong đầu tìm ra tấm ảnh trong truyền thuyết kia, thuận tiện còn phải nghiêncứu vì sao vị đại ca này lại có sáng kiến muốn lấy tấm ảnh đó như vậy.

Yêu Tử lập tức cho tôi một đáp án thỏa mãn: “Sở thíchcủa soái ca quả thật khác người, thích sưu tập các loại ảnh chụp có cá tính.Nói cũng đúng, khi còn bé Lâm Lâm chụp rất nhiều ảnh, mỗi ảnh là vô số biểutình. Nếu cậu còn muốn, tôi còn có loại mặc quần yếm bắt sâu róm, chảy nướcmũi, bắn súng tự động, các loại —”

Tôi vội vàng ngắt lời Yêu Tử: “Được rồi, được rồi, YêuTử, có bạn bè nào tổn hại tớ như thế sao? Tớ có chọc giận cậu chắc?”

Yêu Tử vỗ vỗ tôi, vừa cười vừa nói: “Bạn bè cũng phảitính lãi. Cậu để tớ bán một chút, tớ còn chưa tìm được chủ đề nói chuyện đâu.”

Tôi khinh thường nhìn con bé: “Cậu chưa tìm được chủđề? Vậy nãy giờ đang ba hoa cái gì?”

Yêu Tử không nói gì, tăng âm lượng lên sau đó quay mícthâm tình hỏi Phương Dư Khả: “Bạn Phương, có thể có hãnh diện cùng hát một khúc“Mối tình Hiroshim” chứ?”

Lúc đó tôi thiếu chút nữa phun đồ uống trong miệng ra.Không thể không nói Yêu Tử có khí phách, chính là cái loại khí phách khi con béđi đến đâu người người chết đến đó.

Phương Dư Khả liếc mắt nhìn tôi, lắc đầu nói: “Khôngbiết hát, nghe hát là tốt rồi.”

Yêu Tử tuyệt đối là người chưa đụng vào tường chưa bỏqua, lập tức nói: “Là không biết hát hay là không muốn hát, hay là không muốnhát với tôi? Come on, baby!”

Tôi nghĩ tiếng Anh của Yêu Tử lưu loát nhất chính làcâu này. Nhưng tôi cũng hiểu Phương Dư Khả, người này một khi đã quyết đinh thìtuyệt đối sẽ lạnh lùng tới cùng.

Tôi cũng không muốn bầu không khí đông cứng lại, vộivàng nói: “Như vậy đi, tớ đọc một đoạn rap, sau đó đồng chí Phương Dư Khả chotớ chút mặt mũi, hát một đoạn đi. Không biết hát cũng không sợ, chỉ sợ khôngdám hát thôi.”

Tuy tôi không biết mặt mũi tôi có đủ để Phương Dư Khảthể hiện giọng hát hay không, nhưng tôi có thể cảm nhận được mồm mọi người đãmở lớn đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.

Tôi mới ý thức được tôi đang định hát rap bài “Mốitình Hiroshim”…

(“mốitình Hiroshim” là một bài hát rất mùi mẫn, nói về yêu hận song song, yêu đãkhó, hận người mình yêu còn khó hơn, bla bla bla, nói chung đây là một bài tìnhca rất sến và đầy JQ. Hoàn toàn không phù hợp để đọc rap và cũng không có chútrap nào trong bài hát cả =]]~)

Vẻ mặt Phương Dư Khả kiểu xem kịch vui, nói: “Tôi đànhliều mình bồi quân tử vậy.”

Âm nhạc du dương vừa vang lên, micro đã bị một sắc nữnhét vào trong tay tôi. Trong ấn tượng của tôi, nhạc đệm của “Mối tìnhHiroshim” còn chưa tới 20 giây, tôi đâm lao đành theo lao.

“Em là gái có chồng, anh là trai có vợ, một ngày mộtđêm tình ái, có nên hưởng thụ một đêm đầy sao như vậy không. Chúng ta ở trongmê cung của tình yêu, lại bị vứt bỏ trong hồi ức, để chúng ta cùng nhau khóc vìcảnh xuân tươi đẹp ngày đó. Rốt cuộc em có yêu anh hay không? Rốt cuộc có cònyêu anh hay không?”

Trên màn ảnh xuất hiện phụ đề cho giọng nam, tôi nhẹnhàng buông míc xuống, Phương Dư Khả lại không hát như đã định, cậu ta vẫn ngốcnghếch nhìn tôi. Tôi cho rằng cậu ta muốn chơi xấu, nổi giận đùng đùng nói:“Tôi đã hát rồi, đến lượt cậu hát a.”

Trời sập, mọi người tạm thời chẳng quan tâm Phương DưKhả có hát hay không. Thiện Thiện ở bên cạnh tôi mở miệng nói: “Trời ạ, Lâm Lâm,hèn chi có thể trà trộn vào Bắc Đại, thì ra bước bảy bước làm được bài thơ a.”

Yêu Tử cầm míc quát: “Lâm Lâm, cậu là thần tượng củatớ nha. Có phải mỗi ngày cậu đều ngâm thơ hay không?” Bọn chị em cũng bắt đầuvỗ tay cho tôi.

Chuyện này nha, tôi cũng bắt đầu bội phục chính mình.Đầu óc tôi vì sao đột nhiên thông suốt như vậy nha? Vốn đã thông minh, vốn đãthông minh nha.

Phương Dư Khả cũng ngơ ngác nói: “Cô có phải là gái cóchồng hay không vậy?”

Khốn. Miệng chó không thể khạc ra ngà voi. Nhưng hômnay lão nương vui vẻ, không tính toán với mi. Tôi giơ đồ uống lên, lớn tiếngnói: “Lão nương đả thông nhị mạch, tỉnh ngộ đắc đạo rồi!”