Hoàng Tước Vũ

Chương 14: Không phải có tôi rồi sao



Lục Tây Lăng xuống lầu trước, không đợi hai người bọn họ.


Không hiểu sao anh lại thấy vô cùng bực bội, nên đi đến bên bàn ăn giúp dọn cơm.


Bảo mẫu ngơ người ra nhìn, bởi vì từ trước đến nay cậu chủ đều không để ý đến những việc trong nhà. Bà ấy cảm thấy khác thường mà liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng cũng chẳng dám hỏi gì.




Một lúc sau, hai cô gái trẻ vừa thì thầm to nhỏ với nhau, vừa bước xuống lầu.


Nhưng tới khi ông Lục và bà Lục tới gần, Hạ Úc Thanh lập tức kiềm chế lại.


Bà Lục đứng dậy, khẽ huých nhẹ vào lưng Lục Sênh và Hạ Úc Thanh, cười nói: “Đi, vào phòng ăn thôi.”


Trong phòng ăn có một cái bàn gỗ dài rất lớn, Hạ Úc Thanh suy nghĩ rồi quyết định ngồi vào chỗ trước đây mình từng ngồi.


Vị trí đó ở ngay cạnh chỗ Lục Tây Lăng đang đứng.


Hạ Úc Thanh bước tới, đứng bên cạnh, mỉm cười với anh.


Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, không cử động.




Hạ Úc Thanh cho rằng hành động bản thân như vậy đã rất kín đáo, Lục Tây Lăng sẽ không biết, nên hạ giọng, chỉ về phía đối diện nói: “Chú Lục, có phải chú sẽ ngồi bên đó không.”


“Ai quy định như thế?” Lục Tây Lăng thấp giọng hỏi.


Hạ Úc Thanh sững người lại.


Lục Tây Lăng duỗi tay, kéo hai chiếc ghế gỗ hai bên trái phải cạnh đó ra, bản thân ngồi xuống chiếc ghế bên trái, cũng không nhìn sang cô, mà chỉ gõ nhẹ lên chiếc ghế bên phải, ra hiệu cho cô ngồi xuống.


Hạ Úc Thanh ngẩng đầu lên nhìn, ba người còn lại đều đã chuẩn bị ngồi xuống cả, một mình cô đứng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, nên cũng nhanh chóng ngồi xuống.


Khi các món ăn được bày hết lên, bà Lục đẩy món khoai tây xào đến trước mặt Hạ Úc Thanh, cười nói: “Sênh Sênh nói, con thích ăn khoai tây nhất. Món này đúng là đã làm khó đầu bếp nhà bà, món nào càng bình thường, thì càng khó nấu.”


Hạ Ức Thanh được nuông chiều mà sợ, nói: “Thật ra, con không phải là người kén ăn, cái gì con cũng thích cả.”


Lục Sênh ở trước mặt hỏi: “Em thích cả rau thơm sao?”


“Phải. Rau thơm, rau diếp cá em đều thích ăn.”


“... Chị tuyên bố, tình bạn của chúng ta đã tan vỡ."


Bà Lục cười nói: “Sênh Sênh, con nên học hỏi và thay đổi cái thói kén ăn của mình đi, ớt xanh, cà rốt, cần tây... món nào cũng không ăn, con còn ăn được cái gì chứ?”


Lục Tây Lăng bình thản nói thêm một câu: “Bạn trai mà em chọn, quá nửa số đó đều là người kén ăn cả...”


Lục Sênh giơ chân lên đá về phía đối diện.


“... A.” Hạ Úc Thanh bị đau.


“Hả?” Lục Sênh ngâu người, vội vàng xin lỗi: “Chị xin lỗi, chị xin lỗi! Chị đá lệch rồi sao?”


“Không sao.” Hạ Úc Thanh cười nói: “Em chỉ bị đá vào quần thôi.”


Ông Lục nói: “Không được làm loạn trên bàn ăn, ăn tử tế đi.”


Mọi người đều bắt đầu động đũa.


Lục Tây Lăng liếc sang nhìn Hạ Úc Thanh, tay phải cầm đũa, tay trái lại lặng lẽ đặt xuống dưới.


Cụp mắt nhìn xuống gầm bàn thì thấy cô khẽ nâng chân trái lên, dùng tay khẽ xoa bóp bắp chân.


Bà Lục vừa ăn, vừa hỏi thăm tình hình học tập trong học kỳ này của Hạ Úc Thanh.


Nghe nói ba việc học tập, hoạt động đoàn thể và công việc gia sư tại nhà của cô đều rất ổn, cô còn dành thời gian tham gia hội thi thể thao ở trường, thắng hạng mục chạy 800 mét, giành được một đôi giày vải của nhà tài trợ, bà tấm tắc khen: “Bình thường bận lắm phải không? Đừng thúc ép bản thân quá, nếu có gì khó khăn cứ nói với mọi người.”


Hạ Úc Thanh nói: “Con không thúc ép gì cả! Chỉ cần không làm chậm trễ việc học, thì con vẫn còn dư dả thời gian. So với lúc còn học cấp ba, con thấy đại học nhàn rỗi hơn nhiều.”


Thức dậy vào bảy giờ sáng mà gọi là nhàn rỗi sao? Lục Sênh hỏi: “Vậy hồi cấp ba chế độ làm việc và nghỉ ngơi của em thế nào?”


“Bình thường em thức dậy lúc sáu giờ, sáu rưỡi tập thể dục, mười một giờ đêm đi ngủ.”


Lục Sênh nhớ khi còn học khoa Quốc Tế của trường trung học thực nghiệm Nam Thành, cô ấy phải đi học từ tám giờ sáng, tan học lúc tám giờ tối, nên cảm thấy thói quen sinh hoạt này rất phản nhân loại: “Em có thể ngủ ngon mỗi ngày sao?”


“Có chứ.” Hạ Úc Thanh cười nói: “Ngày nào em cũng được ngủ bảy tiếng, trưa đến còn có thể nghỉ trưa.”


“Sau khi tắt đèn, mọi người không chơi thêm một lát nữa sao?”


“Thỉnh thoảng sẽ tán gẫu với nhau, nhưng cũng sẽ không nói đến quá muộn.”


“Mọi người đúng là... rất tự giác, rất chăm chỉ.” Lục Sênh chân thành nói.


Hạ Úc Thanh vội đáp: “Thực ra có đôi khi em cũng rất muốn làm con lười, thỉnh thoảng cũng giả bộ không khỏe để trốn tiết tự học buổi sáng và buổi tối.”


“Vậy thì chị đã dùng hầu hết thời gian để trở thành một con lười rồi.”


Bà Lục bật cười nói: “Có biết xấu hổ không thế? Con phải biết là anh trai con kiếm tiền không dễ dàng gì, sau này không được làm việc tùy hứng như vậy nữa.”


“Con không thử thì làm sao biết đó có phải việc tùy hứng hay không chứ.”


Lục Tây Lăng liếc nhìn Hạ Úc Thanh, cô đang khẽ nhoẻn miệng cười nhìn về phía Lục Sênh, trong ánh mắt như đang có chút ghen tị.


Sau khi ăn xong, mọi người đều ra phòng khách ăn hoa quả.


Thời tiết mùa Đông rất lạnh, bà Lục bảo Hạ Úc Khanh tối nay không cần quay lại trường, rồi dặn người dọn dẹp một căn phòng dành cho khách, để cho cô ngủ.


Hạ Úc Khanh cười nói: “Con đã hẹn bạn chín rưỡi tối nay sẽ cùng nhau đi xem phim, hôm nay không làm phiền mọi người nữa.”


“Bạn trai sao?” Bà Lục nói đùa.


“Không phải, không phải!” Hạ Úc Thanh vội nói: “Là bạn cùng phòng của con...”


Lục Sênh nói: “Bà ơi, bà đừng ghẹo Thanh Thanh nữa, em ấy ngây thơ lắm.”


Bà Lục cười nói: “Người trẻ tuổi như vậy là bình thường mà, ở cái tuổi rạng rỡ như hoa này thì cứ hưởng thụ thanh xuân cho thật tốt, hai năm nữa là tốt nghiệp rồi, học lên cao, tìm công việc,.. bao nhiêu áp lực sẽ đồng loạt kéo đến, đến lúc đó muốn hưởng thụ cũng không có tâm trạng.”


Hạ Ức Thanh không phản bác, cô cảm thấy bây giờ là thời điểm tốt nhất để cải thiện bản thân, chỉ cười nói: “Con sẽ cố gắng hết sức để không lãng phí thời gian mỗi ngày."


Ngồi thêm một lúc, Hạ Úc Thanh chuẩn bị rời đi. Cô và Trình Thu Địch đã hẹn gặp nhau ở tầng một của trung tâm thương mại vào lúc chín giờ.


Bà Lục nói: “Đi bộ từ đây đến ga tàu điện ngầm rất lạnh. Tây Lăng, cháu gọi tài xế đưa con bé đi đi.”


Lục Sênh và bà Lục tiễn Hạ Úc Thanh ra đến cửa, dặn cô năm sau lại đến chơi.


Hạ Úc Thanh vừa đi giày, vừa mỉm cười đồng ý.


Lục Tây Lăng đưa Hạ Úc Thanh ra khỏi cổng.


Khi đi vòng qua bức tường tối tăm, Lục Tây Lăng đột nhiên nói: “Lục Sênh đá trúng cô à?”


Hạ Úc Thanh không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ chuyện xảy ra trong bữa tối, hơi sửng sốt, nói: “Đá một cái, nhưng nhẹ thôi, không đau.”


“Đừng nói dối tôi.” Lục Sênh ra tay có nặng không, Lục Tây Lăng rõ hơn ai hết. Có những lúc cô ấy không cãi lại anh, sẽ thẹn quá hóa giận, lập tức nhéo tay anh, làm cho một người cơ bắp thường xuyên tập luyện thể dục như anh còn cảm thấy đau.


Hạ Úc Thanh chỉ đành phải nói: “... Thực ra là có hơi đau.”


“Để tôi xem.” Lục Tây Lăng chợt dừng bước.


Hạ Úc Thanh mở to mắt và lùi lại ba bước: “Không không không không... buổi tối, khi về đến nhà, tôi sẽ tự mình xem.”


Bên trong chiếc quần jean của cô còn một lớp quần thu đông.


Phải xắn quần thu đông lên trước mặt Lục Tây Lăng sao?


Vậy cô thà chết luôn đi cho rồi.


Sau khi buột miệng nói ra lời đó, Lục Tây Lăng cũng nhận ra có gì đó không ổn, thấy cô hoảng sợ như vậy, anh cũng không nói gì nữa.


Đi đến bãi đỗ xe.


Lục Tây Lăng mở cửa ghế phó lái.


“Không phải là kêu tài xế đưa đi sao?” Hạ Úc Thanh hỏi.


Lục Tây Tranh cũng lười viện cớ, chỉ nói: “Lên xe.”


Trung tâm thương mại cô định đến xem phim cách đây không xa, chỉ mất mười phút lái xe.


Lục Tây Lăng đặt tay lên bánh lái, nhìn về phía trước, bình thản hỏi: “Cô đón giao thừa ở đâu? Ký túc xá sao?”


“Tôi muốn ở lại Thanh Mi Uyển, có được không?”


“Tôi đã nói rồi, cô có thể ở đó mãi, không cần phải lần nào đến cũng phải hỏi ý kiến tôi như thế.” Lục Tây Lăng liếc nhìn cô: “Chỉ một mình cô sao?”


“Một mình lại càng tốt.” Hạ Úc Thanh cười nói: “Thật ra, tôi không thích Tết Nguyên Đán lắm.”


“Sao thế?”


“Vào ngày tết, tôi và bác gái rất bận rộn, mấy người đàn ông như bác trai và anh họ lại chỉ biết ăn uống đánh bài.” Hạ Úc Thanh nhắc đến tập tục ở quê của mình, lại cảm thấy hơi xấu hổ.


Trước đây cô đã từng nhắc đến vấn đề này, nói rằng điều đó không công bằng chút nào, bác cô lại bật cười, nói rằng ở một số nơi phụ nữ thậm chí còn không được phép ngồi lên bàn cơm, ít nhất chỗ bọn họ không có quy tắc này ở đây, nên hãy biết điều đi. Công bằng? Vậy hay là để tao và bác gái mày đổi cho nhau, để bà ấy nuôi sống gia đình, cò tao đi giặt đồ nấu nướng.


Cô nói, số tiền mà bác đánh bài thua, chính là số tiền sinh hoạt phí mà người ta tài trợ cho cháu.


Bác cả tức giận hất tung cái bàn, nói, nếu không có tao thu nhận, thì mày đã chết đói từ lâu rồi, còn đợi được người khác đến tài trợ sao? Mày ăn của tao, ở nhà tao, giao số tiền đó cho tao là quá hợp tình hợp lý!


Sau này Hạ Úc Thanh không tham gia những cuộc cãi vã vô nghĩa như vậy nữa, mà càng quyết tâm cố gắng tự mình rời khỏi đó.


“Có tiền lì xì không?” Lục Tây Lăng hỏi.


“Lúc bà ngoại còn sống thì vẫn có.”


Đoạn đường quá ngắn, chưa nói được mấy câu đã đến nơi rồi.


Câu mà Lục Tây Lăng thực sự muốn hỏi vẫn chưa nói ra, nghĩ kỹ lại cũng chẳng biết nên hỏi thế nào.


Đây là chuyện riêng của cô, hình như cũng chẳng liên quan gì tới một người ngoài như anh.


Hạ Úc Thanh cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy Trình Thu Địch đang đứng trước cửa lớn trung tâm thương mại, thì vội nói: “Dừng ở đây là được rồi.”


Lục Tây Lăng đạp phanh, dừng xe lại.


Cô cầm lấy túi xách, mở cửa xe, nói với anh một tiếng cảm ơn.


Anh hờ hững đáp một tiếng ‘ừ’, rồi nhìn cô xuống xe, đi men theo lề đường, rồi chạy về phía cửa lớn.


Phía trước là một cô gái đang đứng đó, hai người vui vẻ nói với nhau mấy câu gì đó, rồi cô gái kia khoác tay cô, cùng nhau đi vào trong cánh cửa lớn sáng rực ánh đèn.


Không hiểu sao Lục Tây Lăng lại nhớ đến một chuyện trong quá khứ.


Rõ ràng là chẳng có chút liên quan nào.


Trước đây anh từng nuôi cá, anh đã tự lắp đặt một hồ cá chuyên nghiệp trong căn hộ của mình. Anh nghiên cứu rất nhiều giáo trình, tỉ mỉ thực hiện từng bước theo lời khuyên của chuyên gia. Nhưng những con cá nhiệt đới xinh đẹp vẫn lần lượt chết đi, mà không biết nguyên nhân, khiến anh vô cùng bất lực.


Sau đó, anh đã tặng toàn bộ thiết bị, công cụ cho một người bạn. Căn hộ của anh lại khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.


Có lẽ cá nhiệt đới sống ở đại dương sẽ thích hợp hơn.


Trở lại nhà học Lục, Lục Sênh và bà Lục đang mở những món quà mà Hạ Úc Thanh mang đến.


Kẹo hạnh phúc và bánh quy được gói trong giấy gói kẹo bóng mờ.


Bà Lục nói: “Hình như là Thanh Thanh tự làm, có mấy vị liền, việt quất, dâu tây, đây là matcha. Tây Lăng, cháu cũng thử đi?”


Lục Tây Lăng liếc sang nhìn, rồi thu ánh mắt lại, đi thẳng vào phòng tắm: “Mọi người ăn đi.”


Tết đến, mới sáng sớm đã bắt đầu náo nhiệt rồi.


Bà Lục rất coi trọng lễ nghĩa, kéo hai đứa cháu tự tay làm bánh hoa mai.


Lục Sênh chỉ biết phá, đã gây khó khăn, Lục Tây Lăng bị ép làm đã phết dầu, nướng bánh và đổ khuôn.


Bữa trưa ăn giản dị, bữa tối mới là bữa cơm đoàn viên.


Sau khi uống một ly rượu vang vang, cả nhà ra phòng khách xem TV.


Từ buổi chiều, Lục Tây Lăng và Lục Sênh liên tục nhận được tin nhắn wechat.


Lục Tây Lăng là một người cuồng công việc, nhưng anh phân biệt rất rõ việc riêng và việc tư, nên đã cài wechat ở chế độ yên lặng, không đọc một tin nào.


Cho đến lúc này, không có việc gì để làm, mới cầm lên xem qua.


Lướt qua tất cả đều là tin nhắn chúc mừng năm mới, Lục Tây Lăng trả lời những tin nhắn quan trọng, rồi gửi một bao lì xì lớn vào trong nhóm làm việc.


Khi thoát ra, một tin nhắn lại hiển thị.


Hạ Úc Thanh: Chúc mừng năm mới, chú Lục!


Lúc này, Lục Sênh hét lớn: “Anh.”


“Ơi?”


“Anh đã lì xì cho Thanh Thanh chưa? Bao nhiêu là thích hợp nhỉ? 188? Hay là bảo chuyển khoản?”


“Hỏi anh làm cái gì, em tự liệu mà làm đi.”


Lục Tây Lăng không hiểu sao lại cảm thấy hơi phiền phức, anh gạt mọi chuyện sang một bên, không trả lời tin nhắn nào cả.


Mới đến mười rưỡi, ông Lục và bà Lục đã không thể chịu đựng được nữa rồi. Hai người muốn đón giao thừa, nhưng tuổi tác đã cao, nên chỉ lì xì cho Lục Tây Lăng và Lục Sênh, rồi đi tắm rửa nghỉ ngơi.


Theo nội quy của gia đình, con cháu có gia đình rồi thì mới không phát lì xì nữa.


Lục Sênh nằm trên sô pha, nói: “Anh ơi.”


“Cái gì?” Lục Tây Lăng liếc sang nhìn.


Lục Sênh lắc đầu: “... Không có gì.”


Trong nhà họ Lục tuyết đối không được nhắc đến hai người đã qua đời là Lục Hiệt Sinh và Lăng Tuyết Mai.


Lục Tây Lăng hiểu em gái mình, chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã biết tại sao lúc này cô ấy lại buồn như vậy.


Lục Tây Lăng nhẹ giọng hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”


“Đi đâu? Không phải năm nay hủy bắn pháo hoa sao?” Lục Sênh hơi bất mãn nói: “ Mà chúng ta đều đã uống rượu, ai lái xe? Hôm nay tài xế cũng nghỉ rồi.”


Lục Tây Lăng cũng im lặng.


Suy nghĩ trôi tuột.


Một lúc sau, Lục Tây Lăng hồi thần, chợt khựng lại, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi cho Chu Tiềm.


“Uống rượu chưa?”


Chu Tiềm nói: “Trưa nay uống rồi, tối thì chưa.”


“Vậy thì qua đây một chuyến, lái xe giúp tôi.”


“Được thôi.” Chu Tiềm đồng ý xong, lại thận trọng cười hỏi một câu: “Lục Sênh có ở đó không?”


“... Cậu tự mình qua đây, nhìn là biết mà.”


Châu Tiềm là họ hàng xa của nhà họ Lăng, cũng có xuất thân khó khăn, sau khi vất vả học xong đại học, anh ta bắt đầu làm việc với Lục Tây Lăng.


Ông Lục không thích Chu Tiềm, cũng giống như việc ông không thích bất cứ ai trong nhà họ Lăng, nhưng Lục Tây Lăng lại trọng dụng anh ấy, nên ông cũng rất khó để xen vào.


Khoảng hai mươi phút sau, Châu Tiềm gọi điện tới và nói rằng anh ấy đã đi đến cửa.


Lục Tây Lăng đứng dậy nói với Lục Sênh: “Đi thôi.”


“... đi đâu?” Lục Sênh không hiểu.


“Đi ra ngoài.”


Từ trước đến nay Lục Sênh đều không thích ở nhà buồn chán, nghe Lục Tây Lăng nói vậy, cũng không hỏi thêm, lập tức bật người khỏi ghế sô pha.


Châu Tiềm đứng ở cổng.


Khoảnh khắc cửa mở ra, ánh mắt anh ấy hơi sáng lên, chào hỏi Lục Sênh trước: “Cô Lục, chúc mừng năm mới.”


Lục Sênh khoác áo khoác lông cừu màu trắng, mặc váy đen dài và đi đôi giày da nhỏ, trang điểm tông sáng, rất tươi sáng và quyến rũ.


Lục Sênh nhìn Chu Tiềm: “Anh không về quê đón Tết sao?”


“Ừm.”


“Anh mà nói sớm hơn, không biết chừng chúng ta đã đón giao thừa với nhau rồi.”


Chu Tiềm chỉ mỉm cười, chỉ vào chiếc xe phía trước: “Đi thôi.”


Lục Tây Lăng bấm chìa khóa, mở cửa khóa, Lục Sênh chạy tới mở cửa trước.


Lục Tây Lăng ném chìa khóa xe cho Chu Tiệm, chỉ dặn một câu: “Đi tới Thanh Mi Uyển.”


Chu Tiềm ngẩn người ta.


Khi có người lái xe, Lục Tây Lăng thường ngồi ra ghế sau.


Lục Sênh muốn phát nhạc trên điện thoại di động của mình, nên ngồi thẳng vào ghế phó lái.


Có một cơ hội tuyệt vời ngay trước mắt như vậy, nhưng Châu Tiềm không kìm lại được rắm hờ, nói những chuyện tràng giang đại hải với Lục Sênh suốt cả quãng được.


Cửa sổ mở ra, Lục Sênh dựa vào khung cửa hóng gió, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”


“Thanh Mi Uyển.”


“Anh định làm gì ở đó?”


“Không phải cô Hạ sống ở đó sao?”


“Cô ấy về quê ăn Tết rồi.”


Chu Tiềm không chắc lắm, quay đầu nhìn một cái, ý nói muốn để Lục Sênh tự hỏi.


“Anh, Thanh Thanh không về sao?”


Lục Tây Lăng cũng không thèm mở mắt ra, nói: “Em nói nhỏ giọng một chút được không?"


Cả quãng đường đã ồn ào lắm rồi.


Lục Sênh định gọi cho Hạ Úc Thanh, nhưng nghĩ một lát lại thôi.


Hạ Úc Thanh đang ngồi trên thảm trong phòng khách xem phim.


Chuông cửa vang lên, cô vô thức đứng dậy, bước đi, sau đó mới có phản ứng lại: Lúc này rồi, ai còn gõ cửa nữa?


“Ai vậy?”


Ngoài cửa không có ai trả lời, mà trực tiếp vang lên tiếng nhập mật khẩu.


Trái tim của Hạ Úc Thanh như thắt lại.


Cô nhận ra mình đang chờ đợi điều gì.


“Tít” một tiếng, cánh cửa mở ra, cô gái mặc váy trắng đen bước vào trước, với nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời mùa đông: “Surprise!”


Hạ Úc Thanh không giấu được vẻ ngạc nhiên, cô nhìn Lục Sênh, rồi lại nhìn thấy người đang đứng phía sau cô ấy.


Anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, trên tay cầm một chiếc áo khoác đen, khuôn mặt không có nhiều biểu cảm. Với khí chất như vậy, nếu không quen biết anh, thì có lẽ sẽ không dám chủ động đến gần anh.


Hạ Úc Thanh không kìm được mà nhìn chằm chằm anh vài giây. Sau khi nhận ra mình đang làm gì, cô nhanh chóng rời ánh mắt đi, nhìn Lục Sênh, cười nói: “Sao chị lại tới đây?”


“Còn nói nữa! Tất cả đều là tại của anh trai chị, còn cả em nữa! Tại sao em lại nói dối chị?”


Hạ Úc Thanh mỉm cười xin lỗi: “Em xin lỗi.”


“Ăn tối chưa?” Lục Sênh đẩy cô vào trong.


“Ăn rồi ạ.”


“Đặt đồ bên ngoài sao?”


“Em tự nấu!”


“Em ăn gì thế?”


“Canh xương hầm ngô, gà kho, thịt xông khói xào rau...”


"Thật phong phú!"


"Vâng! Dù sao cũng là đêm giao thừa mà!"


Khi hai người này ở với nhau, hầu như câu nói nào cũng trở thành câu cảm thán.


Lục Tây Lằng bắt đầu hối hận vì đã đưa Lục Sênh đến đây rồi.


Lục Sênh cười nói: "Em biết không? Chị cứ nghĩ em ở một mình thì sẽ ăn mì gói.”


"Em đâu có thảm như vậy!"


Lục Tây Lăng nhìn vào phòng khách, trên màn hình TV treo tường đang chiếu một bộ phim từ Tết Nguyên Đán năm ngoái. Trên bàn trà là hoa quả, hạt dưa và đồ ăn vặt, nhìn thoáng qua đã thấy vô cùng đẹp mắt.


Ngoài ra, còn có một cuốn sổ tay.


Hạ Úc Thanh để ý tới ánh mắt của Lục Tây Lăng, lập tức đi tới cầm lấy cuốn nhật ký, nhét vào ba lô bên cạnh, rồi tiện tay gạt sạch sẽ vỏ hoa quả, và vỏ hạt dưa trên bàn.


“Mọi người ngồi xuống đi.” Hạ Úc Thanh chào hỏi: “Tôi đi đun chút nước.”


Nói xong, cô lại hơi ngượng ngùng, nghe cứ như là cô đang đảo khách thành chủ vậy.


Lục Sênh ngồi xuống sô pha, cầm gối lên: “Nếu trước khi ra ngoài chị mà biết mình sẽ đến đây, thì chắc chắn đã mang theo chút đồ đến chơi rồi, ở đây chẳng có gì cả.”


Cô đảo mắt rồi đột nhiên móc ngón tay, nói: “Chu Tiềm, giúp tôi một việc.”


Chu Tiềm lập tức bước tới, cười hỏi: "Cô Lục có gì dặn dò?"


"Lúc vào đây không phải có mấy căn hộ trong khu vẫn còn sáng đèn sao, anh đi hỏi xem có mạt chược hay bài không, mượn về đây một bộ đi."


Chu Tiềm hơi xấu hổ, nhưng vẫn đồng ý ngay lập tức.


Lục Tây Lăng đứng trong phòng ăn liếc nhìn vào phòng bếp.


Hạ Úc Thanh đang đứng trước bồn rửa.


Anh đứng yên tại chỗ, không biết đang nghĩ gì mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia một lúc, rồi bước tới.


Hạ Úc Thanh đổ nước ấm trong ấm ra rồi đổ thêm nước cho đầy lại.


Bên cạnh tiếng nước chảy ra từ vòi, cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại phía sau mình.


Quay đầu nhìn lại, cô thấy chính là Lục Tây Lăng đang bước tới.


Cô mỉm cười chào anh, rồi ngay lập tức quay lại, nhìn chằm chằm vào vòi nước.


Bước chân kia dừng lại ngay sau lưng cô.


Nước đã đầy, Hạ Ức Thanh tắt vòi nước đi.


Lục Tây Lăng đưa tay ra, động tác của cô bỗng khựng lại, anh cầm lấy chiếc ấm trong tay cô, đặt lên đế đã được nối với nguồn điện.


Hạ Úc Thanh không có việc gì làm, hơi bối rối, vô thức xắn tay áo lên.


Lục Tây Lăng đứng ở phía sau cô, nói: "Ban ngày cô làm gì?"


"Xem phim, đọc sách, nấu ăn, trò chuyện với mọi người ..." Hạ Úc Thanh thành thật kể lại.


Có một làn hơi mỏng như tuyết tràn ngập trong hơi thở của cô, khiến cô tự dưng không dám quay đầu lại.


“Lục Sênh lì xì cho cô bao nhiêu?”


"188."


Ngay sau đó, Hạ Úc Thanh bỗng nghe thấy tiếng sột soạt.


Lục Tây Lăng từ phía sau duỗi tay ra, trong tay anh là một bao lì xì màu đỏ: "Bạn nhỏ, chúc mừng năm mới."


Hạ Úc Thanh sững người.


Lục Tây Lăng nói: "Nhận lấy đi."


Sau đó cô mới phản ứng lại, đưa tay ra đón lấy.


Chất liệu làm bao lì xì cứng cáp, bốn chữ “vạn sự như ý” được mạ vàng, có cảm giác rất dày.


"... Cảm ơn, chú Lục." Hạ Úc Thanh khẽ nói.


Giọng nói của Lục Sênh từ phòng khách vọng vào: "Thanh Thanh! Hai ngươi ở trong bếp làm cái gì thế!"


“Em ra ngay đây!” Hạ Úc Thanh xoay người, lùi về sau nửa bước, chạm lưng vào mép bệ bếp. Cô không ngờ Lục Tây Lăng lại đứng gần như vậy, anh cách cô còn chưa tới một bước.


Cô biết Lục Tây Lăng rất cao, dù cô cũng cao một mét bảy, nhưng những khi đi cùng anh, lúc nói chuyện vẫn phải ngẩng đầu nhìn.


Tuy nhiên, cô không ngờ rằng anh lại có thể cao hơn cô nghĩ, vì khoảng cách hai người quá gần, nên vô hình chung tạo ra cảm giác vô cùng áp bức.


Cô không hiểu tại sao bản thân thậm chí không dám ngước mắt lên.


Anh cũng không phải là một người đáng sợ.


Có phải là ảo giác của cô không? Lục Tây Lăng hôm nay có chút khác biệt so với lần trước, nhưng cô không thể nói chính xác điểm khác biệt đó là gì.


Cô rõ ràng đang đối đãi với anh dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi lúng túng.


May mắn thay, Lục Tây Lăng đã lùi lại một bước, rồi xoay người rời đi.


Cô thở phào nhẹ nhõm.


Một lúc sau, nước đã sôi, Hạ Úc Thanh mang ấm nước ra ngoài, rồi rót ba cốc nước nóng.


Không lâu sau, Châu Tiềm cũng trở lại, anh ấy không mượn mạt chược, chỉ mượn được một bộ bài.


Lục Sênh hỏi: "Thanh Thanh, em biết chơi bài không?"


"Bạn cùng phòng đã từng dạy em đấu địa chủ."


Lục Sênh bật nụ cười: “Bọn họ dạy hư em rồi!"


Cô ấy chỉ vào Lục Tây Lăng và Chu Tiềm, nói: "Hai người, ai chơi đây?"


Chu Tiềm nhìn Lục Tây Lăng.


"..." Lục Tây Lăng không nhìn nổi bộ dạng không có chút tiền đồ nào của anh ấy: "Cậu đánh đi."


Cả ba ngồi trên tấm thảm, vây quanh bàn trà.


Chu Tiềm xáo bài, để Lục Sênh chia bài.


“Ồ, đúng rồi.” Chu Tiềm hỏi: “Một ván bao nhiêu tiền?”


“Một trăm.” Lục Sênh nói.


Mí mắt Hạ Úc Thanh giật giật, cô cười tố cáo: "Hai người bắt nạt người khác!"


Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, nói: "Nếu cô thua, cứ tính cho tôi đi.”


"Vậy thì phải tăng giá lên." Lục Sênh nhìn Châu Tiềm: “Chúng ta liên thủ với nhau, cho anh tôi thua còn đúng cái quần lót.”


Một bên là người trong lòng, một bên là sếp.


Chu Tiềm ở trong tình thế vô cùng khó xử, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: "Được!"


Lục Tây Lăng nhướn mày.


Ván bài bắt đầu.


Lục Sênh ra tay thôi bạo, Lục Tây Lăng đương nhiên sẽ giúp Hạ Úc Thanh, tạo thành thế trận hai chọi hai.


Lục Sênh thấy ba người họ đều ngồi dưới đất, chỉ có mình Lục Tây Lăng ngồi trên sô pha đằng sau Hạ Úc Thanh.


Cô ấy duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay Lục Tây Lăng, giật mạnh: “Anh ngồi cao thế làm gì? Muốn nhìn bài sao?”


Cô ấy ra tay quá bất ngờ, làm anh không có chút phòng bị.


Lục Tây Lăng vội đưa tay ra, vòng qua người Hạ Úc Thanh, chống lên bàn trà, mới không ngã lên người cô.


Anh lùi lại nửa bước, co chân lại, ngồi xuống bên cạnh Hạ Úc Thanh, nói với Lục Sênh: “Cần à? Nhắm mắt anh cũng thắng được em.”


Trái tim đang lệch nhịp của Hạ Úc Thanh cũng dần khôi phục lại nhịp đập.


Lúc này cánh tay của cô đang chạm vào cánh tay Lục Tây Lăng, cô liếc sang nhìn, lại thấy đầu gối của anh đang gập vào, anh mặc chiếc quần xám đậm và cả đôi tất vải màu đen.


Châu Tiềm đánh trước, một đôi ba, Lục Sênh chặn một đôi bốn.


Hạ Úc Thanh muốn đánh đôi bảy, nhưng Lục Tây Lăng đưa tay ra chặn cô lại, rồi rút đôi K trong bộ ra.


Đầu ngón tay của anh ấm áp, cảm giác này lưu lại trên đầu ngón tay của cô một lúc lâu.


Chu Tiềm và Lục Sênh do dự một lúc, nhưng họ không có gì chặn, quyền chủ động lập tức rơi vào tay Hạ Úc Thanh.


Hạ Úc Thanh luôn phải suy nghĩ mấy giây mới có thể theo kịp tư duy chơi bài của Lục Tây Lăng, chẳng hạn như tại sao lại phá đôi và phá bộ ra làm gì.


Không phải lúc nào hai người cũng ở thế chủ động, nhưng bên trái là cặp, bên phải là một lá bài đơn, cứ đánh lần lượt như vậy. Sau đó, Hạ Úc Thanh đột nhiên nhận ra, trong tay cô chỉ còn lá số 7, đánh nó xuống sẽ lập tức sẽ giành chiến thắng.


Lục Sênh và Chu Tiềm đều không phục, xáo bài, chơi lại.


Sau đó là những trận thua liên tiếp của họ, chơi mười ván mà thắng được có ba.


“Vẫn chơi nữa sao?” Lục Tây Lăng hỏi Lục Sênh.


“...” Lục Sênh nhớ ra từ nhỏ tới lớn bản thân đã bị ám ảnh bởi IQ của Lục Tây Lăng như thế nào.


"Em nghỉ ngơi một chút, ăn một chút đồ ăn nhẹ để bổ sung trí não rồi chơi tiếp, em không tin không thắng được.” Lục Sênh đặt bài xuống, kéo đống đồ ăn vặt lại gần, lấy ra một chiếc kẹo bơ thỏ trắng lớn.


Hạ Úc Thanh dịch sang một bên, sau đó đứng dậy cười nói: "... Em ra ngoài hít thở không khí."


Lục Tây Lăng cứ ở cạnh cô suốt, cô cầm bài, anh rút bài, thỉnh thoảng còn đổi vị trí bài, sợ cô không cầm được lại nắm lấy cổ tay cô.


Lúc đầu, cô còn có thể suy nghĩ về tư duy đánh bài của anh, nhưng sau đó dần dần lượng CPU trong não cô ngày càng ít đi, cứ như bị những chi tiết không liên quan này chiếm giữ, cảm giác thiếu oxy dần trở nên rõ ràng.


Cứ như cô càng cố gắng tìm hiểu xem tại sao hôm nay anh khác hẳn thường ngày, thì lại càng có nhiều chi tiết chứng minh sự khác biệt của anh.


Hạ Úc Thanh đẩy cửa đi ra sân sau.


Trong sân có một đám cỏ mọc dại.


Cô vươn vai hít một hơi thật sâu, bơm không khí trong lành vào phổi, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.


Phía sau lưng chợt vang lên tiếng bật lửa.


Dây thần kinh của Hạ Úc Thanh lại căng hết cả lên.


Quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Tây Lăng đang đứng dựa vào cửa.


Cách một màn đêm đen, anh nhìn cô, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cô thắng bao nhiêu?”


"... Tôi chưa tính."


"Vui không?"


“Có!” Không phải là vì thắng tiền, mà chủ yếu là: “Đây là cái tết vui nhất của tôi trong suốt bao nhiêu năm qua.”


“Nhưng... cũng hơi lo lắng.” Hạ Úc Thanh điều chỉnh tâm trạng của mình lúc này.


“Tại sao?"


“Tôi không biết liệu mình có thể được hạnh phúc như vậy trong tương lai hay không."


Lục Tây Lăng nhìn vào mắt cô.


Đôi mắt sáng ngời và trong vắt, khiến người ta nghĩ ngay tới những vì sao.


Tất cả của cô đều rất thẳng thắn, tươi sáng.


Mùa Hạ, rậm rạp, màu xanh*.


*Mùa Hạ, rậm rạp, màu xanh: nghĩa của ba từ trong tên Hạ Úc Thanh.


“Đương nhiên rồi.” Lục Tây Lăng vẫn vô cùng bình tĩnh nói: “... không phải là có tôi rồi sao.” Anh không nghĩ nhiều, chỉ có ý không muốn phá vỡ niềm vui hiện tại của cô. Nhưng lời vừa nói ra, cũng khiến bản thân anh cũng phải sửng sốt.