Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 10



Có lẽ “người xa lạ” cũng bất ngờ khi gặp tôi ở đây nên hai chúng tôiliền nhìn nhau ngây người một chút. Sau đó tôi vội vàng tránh đi ánh mắt của cậu ta và tìm một vị trí trống để ngồi xuống,lúc này “người xa lạ”cũng đi về phía tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Tôi không dám nhìn cậu ta nhưng trong lòng thì rất khẩn trương,timđập nhanh hơn bình thường và hai má lại bắt đầu nóng lên.. Tôi chỉ đànhcực lực áp chế bản thân để không ai phát hiện ra mình đang căng thẳng.

Trong lúc tôi còn đang tâm tình rối loạn thì “người xa lạ” đột nhiên lên tiếng.

– Này bạn, tôi nghĩ chúng ta thật có duyên với nhau rồi đấy. Lần trước cũng đã nói rồi ha… Chúng ta làm quen được chứ.

Tôi nhìn sang cậu ta , lúc này ánh mắt cậu ta đang chăm chú nhìntôi,đôi mắt đen sáng ngời mang theo ý cười khiến cho cậu ta không còn vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như thường lệ. Tim tôi lại bắt đầu đập loạn nhịphơn..

– Tại sao không trả lời tôi vậy. Không thích làm bạn với tôi à.

Cậu ta lại lên tiếng hỏi tôi. Lúc này tôi mới nhận ra mình đang nhìnchằm chằm vào mặt cậu ta, tôi quay mặt đi tránh ánh mắt cậu ta rồi nóinhỏ.

– Tại sao muốn kết bạn với tôi.

Cậu ta cười khẽ nói.

– Đã nói rồi mà. Vì chúng ta có duyên với nhau.

– Chỉ vậy thôi à.

– Ừ. Hiện tại chỉ có vậy.

– Cậu không sợ bị người khác hiểu lầm à. Trên mạng hình như đang có tin đồn không tốt.

Tôi nghĩ tới những tấm ảnh và tin nhắn trên facebook thì mặt lại đỏhơn. Trước đây vốn chẳng quen biết nhau mà đã bị đồn đãi như vậy, hiệngiờ chúng tôi còn ngồi chung với nhau thế này,không biết sẽ bị nói rasao..

Thấy tôi nói về chuyện đó cậu ta có chút ngạc nhiên sau đó hỏi lại tôi.

– Bạn để ý chuyện ấy à. Tôi thì không quan tâm đâu.

– Không, tôi cũng không quan tâm lắm.

– Vậy kết bạn được không.

– Ừhm… Được..

– Ok.. Gọi tôi là Gil như mọi người là được, còn bạn..

– Thùy Chi,không thì gọi Chi cũng được.

– À.. Thùy Chi, cái tên rất dễ thương, giống bạn.

– Ha.. Cám ơn.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi tạm thời chấm dứt khi chị Khánh Tranhvà các chị trong ban điều hành tới đông đủ. Cuộc họp bắt đầu,chị KhánhTrang trước tiên là giới thiệu những thành viên mới vào hội,lúc tôi vàGil đứng lên chào mọi người thì chung quang bắt đầu có nhiều lời bàntán.

– Ồh. Thì ra là hai người này hả,trông cũng xứng đôi đấy chứ.

– Tôi nghĩ tin đồn trên mạng là thật đó. Xem kìa,bây giờ cứ như hình với bóng rồi.

– Gil của tôi mà… Sao lại thế..

– Tôi không tin.. Tôi không tin…

….

Tôi thực sự cũng rất muốn hét lên “tôi cũng không tin” thật to nhưnglại chỉ có thể im lặng coi như không có gì hết. Chúng tôi ngồi xuống Gil liền ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.

– Hình như mọi người hơi làm lố thì phải ha.

– Ừh….

Tôi gật đầu đồng ý với ý kiến của Gil sau đó cũng nói nhỏ với cậu ta.

– Nhưng phải thừa nhận cậu rất được “hâm mộ”.

Gil cười có chút xấu hổ khi nghe tôi nói vậy. Ah.. Thì ra cậu ta cũng sẽ biết xấu hổ,tôi nhận ra điều này và cảm thấy rất thích thú. Hình như cái vẻ ngoài lạnh lùng của cậu ta cũng không phải bản chất thật của cậu ta.

Bởi vì chị Khánh Trang bắt đầu cuộc họp nên chúng tôi cũng trật tựlắng nghe,lúc nghe chị Khánh Trang thông báo Gil cũng thuộc ban truyềnthông thì tôi lại kinh ngạc thêm một lần nữa. Chúng tôi có duyên vớinhau đến vậy sao,tôi nhìn sang Gil và cậu ta cũng đang nhìn tôi,có lẽđọc được sự kinh nhạc trong mắt tôi nên cậu ta khẽ nói.

– Đừng nói là cậu cũng thuộc ban truyền thông nha..

Tôi chưa kịp trả lời thì chị Khánh Tranh đã lên tiếng.

– Thùy Chi cũng thuộc ban truyền thông và cùng Gil sẽ là bộ đôi MC của trường chúng ta.

Bởi vì chị Khánh Trang đã trả lời rồi nên tôi không nhắc lại nữa. Gil nhìn tôi vài giây sau đó nói.

– Tôi thực sự đã hoàn toàn tin tưởng là tôi và bạn có duyên với nhau. Không thể có nhiều sự ngẫu nhiên đến như vậy.

Tôi cũng đồng quan điểm với cậu ta nên không phản bác. Suốt buổi họpchúng tôi đôi lúc cũng trao đổi một ít với nhau. Tuy nhiên sự hiểu biếtvề nhau không nhiều nên lời thoại cũng rất ít.

Sau khi tan họp tôi khép lại sổ ghi chép rồi ra về. Lúc này Gil bất ngờ đi lên bước song song với tôi rồi nói.

– Cho tôi số điện thoại của bạn đi.

Tôi nhìn cậu ta một chút rồi nói.

– Tôi thấy không cần thiết lắm.

– Chúng ta sẽ cộng tác với nhau mà. Sẽ cần trao đổi nhiều việc,nếucậu không cho số điện thoạt thì tôi cứ có chuyện gì sẽ chạy qua lớp bạntìm bạn đấy.

Tôi nghe vậy liền vội vàng mở sổ ghi chép rồi viết số điện thoại củamình vào đó và xé đưa cho cậu ta. Gil nhận lấy và còn cười rất vui vẻ và cũng lấy bút ghi lại một dãy số vào sổ,tôi biết đó là số điện thoại của Gil. Tôi nhìn chung quanh thấy mọi người trong trường hình như đang bắt đầu chú ý tới hai chúng tôi nên liền nói.

– Tôi về trước đây,cậu đi sau nhé.

– Cùng về ký túc xá mà. Đi chung cũng được.

– Tôi có việc rất vội. Cậu cứ đi từ từ nha..

Tôi nói xong thì gần như là chạy đi. Thật ra tôi rất sợ cảm giác ởmột mình bên cạnh cậu ta,nó khiến trái tim tôi luôn đập nhanh hơn bìnhthường,hai má cũng nóng bừng như bị sốt. Tôi cũng sợ bị bạn bè chú ý,tôi không muốn mình trở thành tâm điểm của mọi người,không có sự riêng tưtối thiểu. Gil là một người quá nổi bật và được nhiều người yêu mến,nếutôi ở gần cậu ta quá sẽ có ngày bị “fan” của cậu ta hỏi thăm mất.

Sau khi biết tôi và Gil sẽ cùng trở thành MC của trường thì cả phòngtôi ai cũng vui mừng như sắp có đại hội âm nhạc. Cả ba cô bạn đều ăn ýmà nói rằng tôi và Gil nhất định là một đôi trời sinh. Tôi cũng khôngthèm tranh cãi với họ nữa,dù sao một cái miệng cũng không đấu lại bacái.

Sau khi học bài xong liền tranh thủ onl điện thoại một lát xem tinnhắn. Lúc này zalo và cả facebook đều gửi thông báo về. Facebook thìkhỏi nói,rất nhiều tin nhắn và thông báo còn zalo thì gần như chỉ cóngười thân nên tôi cũng hơi ngạc nhiên. Lúc mở thông báo ra thì thấy làlời mời kết bạn từ Gil.. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc chấpnhận..