Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 53: Đừng có động vào cô ta một lần nào nữa!!



Rầm!!

Một âm thanh chói tai vang lên. Đầu nó choáng váng, từ từ mở mắt ra cảnh tượng trước mắt thật kinh hoàng.

Cả dàn đèn treo xụp xuống chỗ nó vỡ tan tành. Đúng rồi, lúc nãy nó nghethấy tiếng ai đó, ai đó gọi tên nó!! Hình như là Quân. Lúc nãy đến giờnó còn chưa đứng lên được chỉ tìm xem cái gì đã gây ra tiếng động thôi,vội quay qua, đúng là Quân, sao Quân lại nằm im vậy chứ!! Đưa tay layQuân, nó lo lắng

-Quân, Quân ơi, Quân có sao không?

Quân không trả lời nó, không biết Quân bị gì nữa!! Nó càng lo lắng, càng lay mạnh Quân

-Quân!! Quân nói gì đi chứ!! Quân!!!

Rồi nó nghe tiếng rên nho nhỏ, Quân bắt đầu nhấc người lên (nãy giờ Quân đang nằm kế bên nhưng nữa người đè lên người nó). Khẽ mở mắt, lờ mờthấy mặt nó, Quân một tay ôm đầu, một tay chống xuống đất để đứng lên.Nó cũng đứng lên theo

-Nhi có sao không?

-Hic, không sao!! Sao cái dàn đèn lại rớt xuống như vậy chứ?

-Không biết, Quân đến tìm Nhi thì chợt thấy nó lung lay vội chạy tới. Cũng may ra tới kịp

Học trường này thật kinh khủng, nó cứ bị “ám sát” hết lần này đến lầnkhác. Cứ tiếp tục như vậy thì chắc có ngày nó bị ám sát thật quá!! Trờiđất! Từ lúc nãy đến giờ mọi người ở đây ai cũng đứng nhìn nó. Thật là,không biết đến hỏi thăm xem người ta có sao không? Hoặc là phãi đỡ người ta đứng lên chứ!! Ai đâu lại đứng nhìn như vậy. Gét thật!!

-Mà Quân đến tìm Nhi có việc gì không?

-À, Quân đến báo cho Nhi biết là ngày mai chúng ta sẽ học hóa ở phòng thí nghiệm rồi sẵn tiện bây giờ chở Nhi về luôn

-Ừ, đợi Nhi tí nha, làm “osin không công” sắp xong rồi

Nghe nó nói Quân lại bật cười, nó cũng nhe răng ra cười. Rồi Quân lại phụ nó làm những việc cần làm

Lúc này tại một nơi khác trong trường, hắn không về, hắn vẫn đang ngồichờ nó. Tuấn từ đâu đi tới gập người cúi chào hắn, Tuấn luôn tôn trọnghắn.

-Thưa hội trưởng, lúc nãy trong kháng phòng lại xảy ra chuyện ạ

-Chuyện gì?

-Dạ là Ngọc cùng lớp với hội trưởng cắt dứt dây làm dàn đèn treo rơi xuống

“Chẳng phải Ngọc là người của Thảo Trang sao? Cả Ly và Tuyết xô ngã kệsách nữa. Không lẽ tất cả những chuyện này là do cô sai bọn họ làm sao?Nhưng mục đích là gì chứ??”

-Mở lại camera cảnh lúc đó đi

Hắn vừa dứt lời, Tuấn lôi ra trong cặp một chiếc laptop có kết nối vớitất cả camera trong trường. Mở lại đoạn video lúc nãy, từng cảnh từngcảnh đập vào mắt hắn, Quân đã chạy ra cứu nó, nếu không có Quân thìkhông biết nó sẽ ra sao. Nhìn cảnh đó sao hắn lại đau lòng như vậy? Nócó bị gì đâu. Nhưng bọn Thảo Trang ra tay quá mạnh, nếu như dàn đèn treo thật sự xụp xuống đầu nó thì nhẹ lắm là nhập viện vì chấn thương sọnão…. còn nặng thì vào hòm sớm.

-Mở lại đoạn trong thư viện đi

Tuấn đưa tay ấn vài nút, đoạn video khác lại được chạy. Sao có thể nhưvậy được? Sao Lâm lại nhào ra cứu nó? Lạ thật!! Hay là lúc đó Lâm đangtìm cách tiếp cận nó. Nhưng việc làm hắn để tâm ở đây đó là hành độngcủa họ mỗi lúc một mạnh tay hơn. Lúc đầu là kệ sách, sau đó là dàn đèntreo. Nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ còn lần sau. Phải giải quyết nhanh chuyện này thôi.

Đứng lên vắt cặp qua bên vai, hắn không đợi nó nữa, nó đã có Quân rồi. Trước khi đi hắn để lại cho Tuấn một câu

-Đuổi học cô ta đi!!

Vừa đi hắn vừa lôi chiếc điện thoại của mình ra và bấm số gọi.

-Ra cổng sau trường đi, tôi có chuyện cần gặp

Nói rồi hắn dập máy.

Tại cổng sau trường

-Anh tìm em có việc gì không?- Thảo Trang đi tới mặt cười tươi, hiếm cólúc nào mà được hắn kêu ra gặp mặt riêng như vậy nên cô nàng cứ nghĩ làvớ bở được gì rồi

-Tốt nhất là cô nên dừng lại những việc mình đang làm đi

-Anh nói gì vậy? Em không hiểu

-Đừng giả vờ ngây thơ nữa, Ngọc, Ly, Tuyết đều đã được ra khỏi trường này, cô muốn người tiếp theo là cô chứ?

Vừa nghe đến những cái tên, mặt Thảo Trang tối xầm lại, nhỏ lắp bắp

-Em….. em không hiểu

-Liệu mà tự hiểu đi, một lần nữa thôi. Tôi hứa rằng cô sẽ phải tìm trường khác đấy

Rồi hắn quay lưng đi, để lại Thảo Trang với nỗi bực tức trong lòng “Mớiđây mà anh đã điều tra ra được người chủ mưu rồi sao? Tốt đấy! Nhưng vìanh đã phủ phàng như vậy thì tôi sẽ không bao giờ dừng lại đâu! Sẽ cònmột màn hoành tráng dành cho anh và cả cô ta”

Về tới nhà, hắn đã thấy nó và Quân đang làm gì trong bếp. Gét thật! Haingười này lúc nào cũng đi cùng với nhau, lúc nào cũng cười cười nói nói. Nhìn mà muốn đập cho (Quân) mấy phát. Quyết không bận tâm, hắn bỏ lênphòng

Hóa ra là Quân đang lấy sách nấu ăn rồi cùng nó tập nấu. Sau một hồi vật vã, cuối cùng nó và Quân đã chế biến xong. Nó mừng rỡ chạy lên phòngkêu Long, Duy và hắn. Sau một hồi lôi kéo, hắn mới chịu xuống bởi hắn….. sợ đồ nó nấu. Còn Long, Duy thì không biết nên nghe có đồ ăn là vọtngay xuống.

Trước mặt hắn bây giờ là một bàn ăn thịnh soạn với đủ thứ món và đủ thứ màu sắc. Trông rất ngon mắt, nhưng vì nó với Quân làm nên cho dù ngonmắt cỡ nào thì vẫn phải chê cho bỏ gét!!

-Ăn có chết không?- hắn tuông ra một câu rất ư là “dễ thương”

-Chết!! Tôi có bỏ thuốc độc, vậy nên anh đừng ăn

Thật ra mấy món này là do Quân nấu không à. Quân không cho nó làm vì sợnó lại bị thương. Vậy nên Quân viện cớ “Nhi đứng xem cho biết rồi bữakhác làm cũng được ^-^” Và việc duy nhất nó làm ở đây đó là lấy chén đũa với “lôi kéo” các “nạn nhân”

Nó cứ ngồi ngậm đũa, rồi nhìn xem sắc mặt của Duy, Long và hắn. Ồ! Aicũng ăn như không có gì xảy ra. Vui thật!! Nó khẽ quay qua nhìn Quân rồi hai đứa lại khẽ cười vì “thành công”. Nhưng hắn lại thấy được. Bực bội, khó chịu, hạ chén rồi hắn đứng lên

-Không đói, đồ ăn dở

Rồi bỏ lên phòng một mạch luôn. Nó ngồi nhìn theo, có chút gì đó buồn buồn.