Hoàng Phi Ai Cập

Chương 30 : Hoàng Phi Mất Tích .



- Bên kia quá khứ nơi cách thế kỷ 21 gần 3000 năm , Merity vẫn đang cho người đi tìm kiếm khắp cả Ai Cập , mỗi ngày hắn chỉ đi thượng triều sau đó lại đi tìm kiếm nàng , rất ít ăn uống và nghỉ ngơi , dù cho bà Raery và tể tướng Seti có khuyên nhủ như thế nào đi nữa , đã gần nửa tháng trôi qua vẫn không có tung tích của nàng . Awr ,Qaey , Reave và Adead cũng mất ăn mất ngủ đi tìm kiếm nàng , họ tự đổ lỗi cho bản thân vì thế đã tự hứa với lòng mình bằng mọi giá cũng phải tìm được nàng . Những ngày nay hắn rất bực mình trong lòng hễ ai dám nói tới việc hoàng phi đã chết thì sẽ bị xử tử ngay và đã có tới 20 người như vậy , tể tướng Seti thở dài , từ lúc nàng mất tích thì tính tình của hắn lại trở về như xưa . Trong kinh thành ai , ai cũng bàn tán , cùng nhau phối hợp với binh lính để đi tìm nàng nhưng vẫn không tìm ra kết quả , tất cả mọi người đều lo lắng cho nàng , những sứ thần cũng đã về nước , quốc vương Babylon trước khi về cũng đã an ủi hắn nhất định sẽ tìm ra được nàng thôi , nhưng mà mỗi ngày một trôi qua hy vọng đó một ngày một lụi tàn . Những người dân đều buồn thay cho vị hoàng phi bất hạnh của bọn họ , có rất nhiều người ngày ngày đều tới thần điện để cầu phúc cho cô , tất cả đều hy vọng cô sẽ trở về , để rồi từng ngày trôi qua những lời cầu phúc ấy lại trở thành những lời cầu mong cho cô lên đường bình an .

- Ở thế kỷ 21 cô vẫn đang phải tập luyện vật lý trị liệu để hồi sức , những ngày qua cô chưa từng cảm thấy vui vẻ gì , lúc nào trong đầu cô cũng có những hình ảnh của quá khứ , tiếng gọi của Merity , tiếng gọi của những thần dân của cô , cô không biết phải làm như thế nào , cô biết đó không phải là một giấc mơ đó là sự thật , nhưng cô đang bị kẹt ở giữa hai bên một bên chính là phụ mẫu thân sinh của cô , những người bạn , người thân ở thế kỷ 21 này , một bên là Merity , Ai Cập và những thần dân của cô , cô không biết nên phải lựa chọn thế nào , chữ hiếu hay chữ tình , cô gần như tự nhốt mình trong phòng . Mấy ngày sau khi xuất viện , cô được đưa về Trung Hoa để nghỉ ngơi , bạn bè , người thân đều đến thân hỏi , động viên cô , ai nấy đều muốn cô vui vẻ trở lại nhưng không thể , mẹ cô thấy thế liền thở dài , tối đó bà vào phòng cô nhìn thấy cô đang thẫn thần nhìn phía cửa sổ .

" Dạ Anh , tới nước này rồi con vẫn chưa muốn nói cho mẹ biết , ruốc cuộc đã xảy ra chuyện gì sao ?"

- Cô ngẩng đầu quay lại nhìn mẹ mình , mẹ cô là người hiểu cô nhất , từ trước tới giờ nếu cô có việc gì đều nói với bà ấy hết , cô đứng dậy bước tới chỗ bà ấy òa khóc . Mẹ cô ngạc nhiên đã 15 năm rồi bà ấy chưa từng thấy cô khóc một lần nào cả , ruốc cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho đứa con gái mạnh mẽ của bà phải khóc kia chứ . Bà ôm lấy cô , giọng dịu dàng ấm áp từ từ nói.

" Nói cho mẹ nghe , có chuyện gì , con cứ giấu trong lòng , không những không tới hơn , ngược lại chỉ khiến cho con đau khổ thêm mà thôi . "

●●●●●Hết Chương 30●●●●●