Hoàng Kim Đồng

Chương 186: Cố vấn đổ thạch?



Khách sạn bốn sao bên cạnh đường Ngọc Khí chính là nơi mà thương nhân và hộ khách khắp nơi thường đến ngủ nghỉ, nếu Hàn Hạo Duy không được công ty sắp xếp chỗ ăn ở thì sẽ đến nơi này. Hắn cũng thường xuyên đến đây, vì vậy khá quen thuộc đường đi lối lại.

Lúc này Hàn Hạo Duy đang ngồi ở đại sảnh chờ đợi, hắn thật sự rất tò mò với Trang Duệ.

Vốn Hàn Hạo Duy cho rằng Trang Duệ thật sự gặp may, liên tiếp mở ra hai khối mao liêu có phỉ thúy, nhưng sau khi tìm hiểu thêm thì ấn tượng của hắn về Trang Duệ đã hoàn toàn cải biến. Người này đánh cuộc được hơn hai chục triệu ở Nam Kinh, bây giờ lại đổ thạch được hơn ba chục triệu ở Bình Châu, thứ này khó thể dùng hai chữ may mắn để giải thích.

Hàn Hạo Duy muốn gặp Trang Duệ cũng chỉ là vì hiếu kỳ, giữa trưa sau khi đi ăn với Hứa Chấn Đông thì hắn đã đi tìm Dương Hạo, cũng từ miệng Dương Hạo mà biết được Trang Duệ và Hứa Vĩ không phải là bạn bè gì cả, hơn nữa mối quan hệ rất ác liệt, điều này làm cho hắn sinh ra những ý nghĩ lan man.

Hàn Hạo Duy khác biệt với Hứa Chấn Đông, Hứa Chấn Đông là kẻ kế thừa sản nghiệp gia tộc, mà Hàn Hạo Duy phát triển từ mười năm nay, bắt đầu từ đổ thạch ở Myanmar, sau đó sáng lập công ty, cũng từng bước phát triển đến quy mô bây giờ. Bây giờ đã đè đầu cưỡi cổ công ty Hứa Thị ở phía nam, mức đội tinh thông của hắn về đổ thạch thật sự còn hơn cả những chuyên gia khác.

Buổi sáng Trang Duệ cắt mao liêu mà Hàn Hạo Duy thật sự không nhìn ra chút sơ hở nào, vì vậy mà Hàn Hạo Duy có thể khẳng định, Mao liêu kia tuyệt đối không phải giả, vì thế mà vấn đề lúc này chính là Trang Duệ sao biết được lớp phỉ thúy chỉ ở bên ngoài? Với quan hệ giữa Trang Duệ và Hứa Vĩ, chắc chắn sẽ không hảo tâm đưa một khối mao liêu tốt như vậy để bán cho công ty Hứa Thị.

Hàn Hạo Duy tất nhiên sẽ không cho là Trang Duệ có thể xem thấu khối nguyên thạch kia, dù sao thì cũng không ai có thể làm được như vậy.

Hàn Hạo Duy cho rằng Trang Duệ có ánh mắt thật sự cao siêu, có kỹ xảo đổ thạch không ai bằng, đây mới chính là nguyên nhân mà hắn phải chạy đến gặp mặt Trang Duệ.

- Cậu Trang, bên này...

Khi thấy Trang Duệ đi ra khỏi thang máy thì Hàn Hạo Duy vội vàng vung tay ra hiệu, lời lẽ thân mật vô cùng.

- Ông chủ Hàn, anh khỏe chứ? Xấu hổ quá, làm phiền anh chạy một chuyến...

Trang Duệ có ấn tượng rất tốt với ông chủ Hàn, hắn cảm thấy đối phương rất giống tên mập họ Mã, người này có bộ dạng mập mạp trắng trẻo, lại không vênh váo kiêu ngạo như Hứa Chấn Đông, tuy chỉ nói vài câu ngắn ngủi trong điện thoại nhưng lại làm Trang Duệ sinh ra cảm giác thoải mái.

Thật ra đây chính là sự khác nhau giữa những người tự sáng lập ra sự nghiệp và con cái nhà giàu, Hứa Chấn Đông tuy cao tuổi nhưng lại là người được thừa hưởng gia sản của tổ tiên, đồng thời lại là nhà tư bản trong nước sau giải phóng nên được chào đón rất mạnh, vì thế mà cả thế hệ đều không được giáo dục tốt, kinh nghiệm không cao.

Vì sự hạn chế về chính sách nên mãi cho đến nay công ty châu báu Hứa Thị mới lại quật khởi, nhưng đến đời hứa chấn đông thì công ty lại dần tụt dốc.

Hàn Hạo Duy chính là những nhà kinh doanh trong nước ở những năm bảy mươi, từng có công tác giống như ông nội Trang Duệ, là nhà địa chất, trong lúc vô tình tiếp xúc đến nguyên thạch phỉ thúy. Truyện được copy tại Truyện FULL

Vì khi đó nguyên thạch không được coi trọng ở Myanmar, giá cả cũng không cao, vì vậy mà Hàn Hạo Duy với ánh mắt độc đáo đã tích lũy được một số tiền không nhỏ, mới sáng lập ra công ty châu báu Hàn Thị. Vì vậy có thể nói dù là từ thị trường kinh doanh hay tri thức đối với đổ thạch thì Hứa Chấn Đông cũng khó thể so sánh với Hàn Hạo Duy.

- Chúng ta đến quán cà phê ngồi một chút.

Trang Duệ nhìn khắp xung quanh, hắn cũng không muốn bàn việc với Hàn Hạo Duy ở đại sảnh khách sạn để người ta vây quanh như nhìn gấu trúc. Vì vậy hai người đi xuống ngồi trong một quán cà phê ở lầu một khách sạn.

- Cậu Trang, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu, nếu không thì tôi đây cũng thiệt thòi lớn...

Vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì Hàn Hạo Duy đã móc thuốc ra khách khí mời Trang Duệ.

- Ông chủ Hàn...

- Đừng gọi tôi là ông chủ Hàn, nghe không được tự nhiên, lúc này số tiền cậu có cũng không ít hơn tôi, nếu để mắt đến tôi thì cứ gọi là anh Hàn...

Hàn Hạo Duy dù là những nhà kinh doanh nhóm đầu tiên nhưng cũng là phần tử trí thức, cũng là kẻ hai ba mươi năm lăn lộn, vì vậy miệng lưỡi rất tốt.

- Được, vậy tôi gọi anh là Hàn đại ca...

Trang Duệ cũng là một người khôn khéo, cũng không thua kém gì Hàn Hạo Duy.

- Hàn đại ca, tôi cũng vừa nghe nói về chuyện của khối mao liêu kia, huynh đệ là người sảng khoái, cũng không nói ra những lời thừa thãi. Tôi cũng không muốn đối phó với Hứa Vĩ, đây là sự thật, lúc đó tôi cảm thấy khối mao liêu kia không đáng giá như vậy, bọn họ mua cũng chưa chắc kiếm được tiền, vì thế mới cho người đến khuyên anh Hàn một câu.

Trang Duệ biết đối với Hàn Hạo Duy nếu tiếp tục dùng những lời vô nghĩa như với nhóm Dương Vĩ thì vô dụng, hắn cần đi thẳng vào vấn đề nói ra mâu thuẫn giữa mình và Hứa Vĩ, lại hời hợt bộc lộ chuyện mao liêu vừa rồi.

Trang Duệ nói như vậy quả nhiên làm cho Hàn Hạo Duy sinh ra ấn tượng khá tốt, bây giờ trong vòng quan hệ của những kẻ đổ thạch ở Bình Châu hay cả nước đều có những tin đồn quái dị, nói Trang Duệ có tổ truyền của cao thủ làm giả mao liêu, tổ tiên xưa nay chuyên gia làm giả mao liêu. Còn nói Trang Duệ là đệ tử thân truyền của Cổ lão gia tử thân là chủ tịch hiệp hội ngọc thạch trong nước, còn nói người này có dị năng đặc biệt, vừa sờ vào là biết bên trong mao liêu có phỉ thúy hay không, tóm lại là khen chê không đồng nhất.

Những lời đồn cũng có chút liên quan đến Trang Duệ, vì ông nội của hắn là người mà cả đời gắn liền với khoáng thạch, Cổ lão gia tử lại coi hắn là thế giao, còn những tin đồn còn lại cũng có lời quá đúng, chính xác nhất là Trang Duệ có dị năng nhưng không phải là trên tay mà là trên mắt.

- Lúc đó cậu nhờ vào cảm giác sao?

Hàn Hạo Duy nghe vậy thì nhíu mày, hắn cũng giống như thầy Bành, cũng đã từng trải qua tình huống dùng cảm giác để mua mao liêu.

Có một lần Hàn Hạo Duy đến một nhà máy ở Myanmar để xem mao liêu, vốn tâm tình của hắn rất không tốt, nhưng khi động đến một khối mao liêu không chút thu hút thì cảm thấy tâm tình thoải mái, vì vậy mới bỏ tiền mua khối mao liêu kia. Hắn lấy được phỉ thúy từ bên trong, tuy khônglowsn nhưng cũng có giá trị vài triệu, vì cũng từng trải qua tình huống như vậy nên lúc này hắn cũng có bảy phần tin vào Trang Duệ.

- Không gạt gì Hàn đại ca, khi tôi mua khối mao liêu kia thì cũng không xem trọng, khi đó cắt ra sắc xanh chỉ là may mắn mà thôi, tôi cũng không biết công ty Hứa Thị sẽ có hứng thú với nó. Tóm lại tôi có cảm giác không tốt, Hứa Vĩ mua đá cắt ra thì tôi sẽ thoải mái bán đi, ha ha, chính là tâm ý như vậy.

Trang Duệ biết rõ nếu nói dối làm cho người ta tin thì tốt nhất là nói thật trước, vì vậy lúc này hắn mới nói ra lai lịch của mao liêu, vì thế làm cho hai hàng chân mày của ông chủ Hàn giãn ra.

Sau khi biết rõ Trang Duệ không có kỹ xảo gì đặc biệt thì Hàn Hạo Duy lại chuyển dời ý nghĩ đến thiên châu của Trang Duệ, vấn đề này chính là thứ mà Cổ lão gia tử cố ý nói ra, vì thiếu niên đắc ý thường hay bị ghen ghét, nếu chuyển dời vận may sang thiên châu thì thật sự là cách hay nhất.

- Đó là tiểu đệ may mắn, được Phật sống ưu ái, chuỗi hạt thiên châu này thật sự quý giá vô cùng...

Thấy Hàn Hạo Duy không tiếp tục dây dưa ở chủ đề mao liêu thì Trang Duệ thầm thở dài một hơi, hắn nói về thiên châu, thiếu chút nữa không nói mình là sư huynh chuyển thế của Phật sống.

Trang Duệ cũng cảm thấy trước đó để cho Lão Tứ đi truyền lời là quá liều lĩnh và lỗ mãng, người sáng suốt sẽ hoài nghi, vì vậy bây giờ hắn cố gắng đền bù, tin tưởng những gì hắn nói với ông chủ Hàn hôm nay sẽ nhanh chóng rơi vào tai đám người trong vòng quan hệ đổ thạch.

- Ha ha, cậu Trang thật sự phúc duyên thâm hậu, có chuỗi hạt thiên châu này làm bạn...

Hàn Hạo Duy dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chuỗi hạt thiên châu trên cổ tay của Trang Duệ, nhưng hắn cũng không nói đến chuyện mua lại. Chưa nói đến vấn đề có người muốn bỏ ra chục triệu để mua nó, chỉ cần nhìn vào gia sản của Trang Duệ vào lúc này, hắn sẽ không bán chí bảo phật gia của mình.

Sau khi nghe được lời của Hàn Hạo Duy thì Trang Duệ lại tỏ ra có chút đắc ý nói:

- Hì hì, từ khi có chuỗi hạt thiên châu này thì thật sự khá may mắn, vài ngày trước vào chợ quỷ thị còn mua được những mảnh vỡ của một vật phẩm sứ Nhữ Diêu, tu bổ lại cũng có giá trên triệu.

Trang Duệ nói như vậy làm cho lòng hoài nghi của Hàn Hạo Duy tan thành mây khói, đồ sứ và ngọc thạch là hai phương diện trái ngược, chỉ có thể nói tiểu tử kia quá may mắn mà thôi.

- Cậu Trang, anh muốn thuê cậu làm cố vấn đổ thạch cho công ty Hàn Thị, cậu thấy thế nào, có hứng thú không?

- Cái gì? Cố vấn đổ thạch sao?

Lời đề nghị của Hàn Hạo Duy quá đột nhiên, điều này làm cho Trang Duệ chợt phản ứng không kịp, chính mình không hiểu rõ lắm về các nhà máy ở Myanmar, lại đi làm cố vấn cho người ta sao?

Hơn nữa trong ấn tượng của Trang Duệ thì cố vấn phải là những người có kinh nghiệm và già lão như thầy Triệu, tuổi nhỏ như thầy Bành cũng phải hơn bốn mươi, cho mình đi làm cố vấn chẳng phải hỏi đường người mù sao?

- Cậu cũng đừng hiểu lầm, cố vấn đổ thạch cũng không phải làm công, chỉ là một chức vụ nhàn tản mà thôi, sợ rằng cậu cũng chướng mắt với số tiền phí kia. Thế này nhé, mao liêu mà cậu nhìn trúng có cho ra phỉ thúy sẽ chiết xuất ba phần trăm cho cậu, nếu sụp đổ thì tính tất cả cho tôi, thế nào?

Đầu óc Hàn Hạo Duy xoay chuyển rất nhanh, hắn nhanh chóng nói ra ý của mình.