Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 4: Lại chậm một bước



editor: Dạ Hàn

Ta đủ tình táo, nhưng đôi khi cũng sẽ rung động, chỉ cần là chuyện bản thân cho là đúng, thì nhất định sẽ làm. 

Cho nên, sáng sớm hôm sau, ta thu thập đồ đạc đơn giản, mang theo như vậy là đủ rồi, ta dự định ngao du thiên hạ. Nói là ngao du thiên hạ, kỳ thật là bắt buộc bản thân quên hắn cho bằng được. Ta thật sự là càng sống càng ngược đời, đường đường chính cung quốc mẫu không làm, chờ hắn tới tìm ta, muốn ta cho hắn một cơ hội nữa sao? Nghĩ đi nghĩ lại, ta cho rằng phương pháp tốt nhất để quên hắn là không gặp lại, cách xa một chút là tốt rồi. Thời gian là bài thuốc hiệu quả nhất, tâm linh đau đớn thì chỉ có thời gian mới trị liệu được.

Lợi nhuận của trang sức màu đỏ phường đã có Vân Dung cùng vợ chồng lão Mã, ta tương đối yên tâm. Còn mối quan hệ yêu đương tay ba giữa nữ hiệp Lam Lệ, mỹ nữ Trịnh Diễm Oánh cùng Tuyệt Mị hãy để cho bọn hắn tự xử lý đi, ta đây là bao thú không bao sinh. Đã đem Diễm Oánh rời cung, sau này cứ thuận theo tự nhiên đi.

Thái độ của Dật Phong đại ca là kiên quyết muốn đi theo ta, nói là một nữ hài tử xuất môn tại ngoại (rời nhà ra đi – nghe giống bỏ nhà đi bụi ghê…) không ổn. Đùa sao, ta hiện tại có văn còn có võ, còn có tiền, ai dám đến gây chuyện với ta. Đánh cho hắn răng rơi đầy đất còn là may cho hắn.

Dưới sự khuyên bảo đau khổ của Lam Lệ, Diễm Oánh cùng Vân Dung, ta còn quyết định mang theo Dật Phong. Thuận tiện nói cho Vân Dung, nếu có một ngày muội phu trước kia của nàng tìm đến, thì nói ta cùng Dật Phong ngao du thiên hạ, vĩnh viễn không trở lại, cũng không biết chúng ta sẽ xuất hiện ở đâu. Kỳ thật là bây giờ hiểu được ý tứ thật của ba nữ cầm thú kia, nhất định là muốn mang bổn tiểu thư vô cùng khó giải quyết mau chóng tống đi. Xem đi, Dật Phong nhiều tiền lại suất khí (đẹp trai…), chung tình với ta, ba người tự nhiên đem hắn liệt vào mục tiêu cuối cùng. Ta cho Dật Phong đi theo ta, kỳ thật cũng là có ý cho hắn một cơ hội. Ở cùng người trong cung kia là không có khả năng, nhưng ta cũng không thể cả đời không lấy chồng đi. Coi như ta cũng không nhất thiết phải là con gián, lúc mệt mỏi cũng cần có bờ vai cho ta dựa vào. Dật Phong đối với ta một lòng yêu thương, điều kiện tốt đến không còn gì để nói, ta còn muốn thử tiếp nhận hắn.

Trước lúc xuất phát, ba nữ tử lôi kéo ta rơi lệ, giống như ta gia hình tràng. Lam Lệ cùng Vân Dung dùng lời thề son sắt, cam đoan sau này sẽ chiếu cố tốt Diễm Oánh, ta mới yên tâm rời đi.

Thậm chí còn dặn dò nhiệm vụ cho mấy người, đầu tiên, thay đổi chiêu bài của trang sức màu đỏ phường, đổi thành bức họa Nguyệt nhi. Nàng bây giờ chính là hoa khôi, đáng giá a.

Thứ hai, ta muốn Vân Dung giải thích rõ ràng với mọi người, ta cũng chẳng phải Vương phi gì, chỉ là lão công có quen biết Vương gia. Ta thật sự không chịu được, quá hoang đường đi.

Ta cùng Dật Phong hai người giờ phút này đang ngồi trong xe ngựa. Nếu hỏi mục đích là gì, ta cũng không biết, dù sao muốn chơi thì cứ chơi thôi. Hậu thuẫn có thực lực kinh tế cường đại, nhiệm vụ của ta là nhất định phải khiến bản thân vui vẻ, hoàn toàn quên người kia đi.

“Phong đại ca, ngươi đã báo cho Tuyệt Mị tới đón tình nhân cũ – mới của hắn, hắn rất nhanh sẽ đến đi?” Chúng ta vừa ra khỏi cửa, lập tức đưa tin cho Tuyệt Mị, muốn hắn tới ‘bảo vệ’ Lam Lệ, Diễm Oánh. Tình tay ba của bọn họ sớm muộn cũng phải giải quyết, vì không liên quan đến ta, cho nên trong lúc ta rời đi thì tốt nhất là giải quyết rõ ràng.

Dật Phong vẻ mặt cười gian: “Đương nhiên, có hắn dễ chịu.” Điển hình tồn tại là đây, không giúp công việc thì thôi lại còn gây phiền toái.

“Khụ… Phong đại ca, ngươi thật có thể theo ta lêu lổng khắp nơi sao?” Ta đưa ra chất vấn của bản thân.

Dật Phong trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, nếu không đi theo ngươi làm gì?”

“Ta không rõ, ngươi không có chuyện phải làm sao?” Gia nghiệp nhà hắn lớn như vậy, không phải là từ trên trời rơi xuống đi? Không cần làm việc sao? Ta thấy Vân Dung cũng rất bận rộn.

Dật Phong thản nhiên nói: “Không có việc gì tốt, huống chi còn có Ngọc Tình.”

“Chính là… Gia nghiệp nhà ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ không có chuyện gì cần xử lý sao? Chẳng lẽ ngươi mấy chuyện báo cáo ngươi không cần quản sao?” Ta cau mày, ta bây giờ mới có ngần ấy gia sản đã mệt muốn chết, còn muốn có một ngày giàu như hắn. Chính là ta thấy hắn rảnh rỗi chết đi được, cái gì cũng không làm.

“Một năm cũng chỉ có mấy tháng làm việc như vậy, thời gian còn lại ta đều rất rảnh rỗi.” Dật Phong vẻ mặt cười gian: “Ta chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được, huống chi là cùng ngươi, cho dù không rảnh rỗi cũng muốn bảo vệ ngươi.” Ta yếu đuối thế sao? Rất giống nữ nhân cần bảo vệ sao?

“Sao, có phải là các hiệu buôn mỗi năm báo cáo một lần, sau đó ngươi trong vòng mấy tháng xử lý xong.” Chắc hẳn là như vậy đi.

“Không sai.” Trả lời thật sự sáng khoái.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ người phía dưới tham ô hay đục khoét, còn có lợi nhuận thua lỗ thì sao?” Ai, gia nghiệp lớn chính là phiền phức a, không đúng, trước mắt nhà hắn cũng chỉ có mình hắn.

Hắn cười đến rất ranh mãnh, “Ngươi không tin ta, lại nguyện tin tưởng Hoàng Thượng.” Đối với người kia, ta một mực rất tin tưởng.

Ta kéo rèm ra, cười nói: “Mùa hè, phong cảnh rất đẹp, bất quá ta thích trời thu, lá bay đầy trời, rất đẹp.”

“Thích ngắm cái gì?” Hắn mang theo vui vẻ hỏi ta.

Ta lắc đầu: “Ta nghĩ, ta thích hoa đào, lại vừa thích ngắm lá rơi, cũng không biết.” Ta thành thật nói ra ý nghĩ của chính mình.

“Hiện tại muốn đi đâu sao?” Bởi vì lúc xuất phát hắn hỏi ta muốn đi đâu, ta nói không biết.

“Bây giờ vẫn không biết, ai, ta thật đáng thương a, không có chỗ để đi.” Ta giả bộ tội nghiệp, có thể dễ dàng bật cười, đã không dễ cười như vậy. Dật Phong là một người rất ở chung rất thoải mái, trên người hắn mang một loại tao nhã, ôn hòa, sẽ khiến tâm tình ta không tự chủ được mà tốt lên. Nụ cười càng tao nhã còn mang theo một chút lười biếng, giống như ánh nắng ấm áp sáng rỡ chiếu lên người, nam tử như vậy thật sự là cực phẩm. Cho dù ta không lấy hắn cũng không thể để cho người khác chiếm tiện nghi, tốt nhất là đem một tỷ muội tốt giới thiệu cho hắn, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài a. Ách, hừ, chuyện tình cảm không nói trước được.

“Cửa lớn Phong gia vĩnh viễn mở vì ngươi, chỉ cần ngươi không ngại, ta lập tức cho kiệu tám ngươi khiêng mang ngươi trở về làm Phong phu nhân.” Hắn cười đến vô cùng du côn, chính là vẫn cảnh đẹp ý vui. Ở trước mặt người ngoài, hắn đều rất tao nhã, rất lạnh nhạt, nhưng hắn ở trước mặt ta, lại có thể thẳng thắn. Ta thật sự là vô cùng may mắn, hai nam nhân xuất sắc nhất thiên hạ đều thành thật với ta. Làm sao lại bất hạnh, yêu cái ngươi không nên yêu kia.

Ta lườm hắn một cái: “Xí, không thèm.”

“Chính là ta thèm a, ngươi biết cách làm giàu. Nếu là ta cưới ngươi về làm đương gia chủ mẫu, sản nghiệp Phong gia sẽ còn nhiều hơn Hoàng Thượng.” Ta đã từng bị cưới về làm Hoàng Hậu, một chút cũng chơi không vui. Đương gia chủ mẫu cái gì, ta không cần, phiền phức.

Ta lè lưỡi, “Dật Phong công tử ngươi phú giáp thiên hạ, chẳng lẽ còn coi trọng mấy thứ đồ cưới này của ta? Bất quá nói thật cho ngươi biết, trang sức màu đỏ phường chính là do ta bán trang sức ngươi đưa cho ta làm tiền vốn. Sau này mới có được dụ dỗ câu lạc bộ đêm, mới có Túy Xuân lâu.”

“Ai, ngươi có biết hay không, đồ ta đưa cho ngươi tất cả đều là đội tàu của ta mang về từ hải ngoại, ngươi liền như vậy bán đi.” Dật Phong lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Dựa vào, ngươi giàu thế nào mà lại hẹp hòi như vậy a? Trang sức màu đỏ phường hôm nay trị giá bao nhiêu? Hơn nữa không phải ngươi đều đến chuộc lại đồ sao?” Ta đây da mặt đúng là đủ dày.

“Thật tốt, đại tiểu thư ngươi thật biết cách làm già, có thể đi.” Đây là sự thật, không cần hắn nói nhiều.

“Phong đại ca, chúng ta hợp tác buôn bán được không?” Ta chớp chớp mắt, vừa nhìn cũng biết không có ý tốt gì.

“Ngươi lại muốn làm gì?” Dật Phong tương đối hiểu rõ ta, mưu ma chước quỷ của ta trước khi rời cung hắn đều chịu được. Hắn đường đường là thiên hạ đệ nhất thủ phủ, thế nhưng còn tổ chức bắt cóc, hơn nữa lại là tự mình ra tay, còn không phải là sợ lòi đuôi.

Ta cười hắc hắc: “Không có gì, ta muốn mở cô nhi viện a, làm việc từ thiện.” Hắn giàu như vậy, nên cống hiến cho xã hội.

Dật Phong ngưng mi: “Cô nhi viện? Có phải là nơi thu nhận những hài tử không nhà để về? Tìm mấy quả phụ không có ai dựa vào để chăm sóc những hài tử này, gọi là cái gì… mẹ viện trưởng?”

“Làm sao ngươi biết?” Ta kinh ngạc a, không phải là hắn cũng từ hiện đại tới đi.

Dật Phong vẻ mặt đau khổ, “Hoàng Thượng đã sớm hạ lệnh các nơi trên cả nước mở cô nhi viện thu nhận hài tử không nhà để về, còn bắt ta quyên ra 20 vạn lượng. Ta vẫn còn không hiểu sao Hoàng Thượng lại có ý nghĩ như thế, bây giờ mới biết cũng là chủ ý của ngươi đi.” Ách, ta lại chậm một bước. Tại sao ta luôn thua hắn một điểm vậy? Không cam lòng a. Ta chính là một nữ nhân hiện đại có kiến thức, sao lại kém hắn chứ?

Ta lườm hắn một cái: “Ngoài ta ra còn ai có lòng tốt như vậy? Bất quá hắn sai lầm rồi, còn phải dạy bọn nhỏ đọc sách, vô luận nam nữ đều phải học tập. 20 vạn lượng thì sao? Trang sức của ngươi bán cũng không được 20 vạn lượng, chẳng lẽ vì quốc gia mà cống hiến hết mình sao?” Ta tò mò hỏi: “Hắn ra lệnh lúc nào vậy?”

“Chính là sau khi hạ táng ngươi, nói là tích phúc vì Hoàng Hậu.” Tự mình tích phúc đi, lại còn muốn hắn quan tâm.

Ta cười khổ: “Ta lại chậm một bước, ai, cuối cùng vẫn là kém hắn a.”

Dật Phong bộ dạng mặt như quả mướp đắng, không biết còn tưởng Phong đại soái ca bị cưỡng gian, cuối cùng, hắn bi thống hét lên một tiếng: “20 vạn lượng của ta a.” Hẹp hòi, không phải 20 vạn thôi sao, làm thủ phủ, ta phải lấy chút máu chứ. Nhìn những người hiện đại có tiền, cũng biết làm hoạt động công ích qua tòa soạn báo. Đối với cổ nhân không có giác ngộ như hắn, phải để Tề Hạo ép mới được.

“Đi chết đi, hẹp hòi cái gì? Ta cũng dự định quyên góp 20 vạn lượng, bất quá lấy danh nghĩa của ngươi.” Nếu không thể trở lại hiện đại, trong lúc ở nơi này nên vì bọn nhỏ làm chuyện tốt.

“Tại sao lại lấy danh nghĩa của ta?”

Ta trực tiếp muốn chém hắn, hắn ngốc như vậy sao? “Ngươi không phải muốn nói cho toàn thiên hạ, tiền này là do Hoàng Hậu đã táng nhập hoàng lăng quyên tặng chứ? Khoản tiền này là muốn đa vào quốc khố, dùng làm chi phí hàng ngày của hài tử, ngươi ra mặt tiện hơn. Mang đến tận địa phương cũng được, nhưng ngươi phải biết rằng, tham quan ô lại quá nhiều, chỉ có tự mình giao cho người quyết sách tối cao thì ta mới yên tâm.”

Hắn cười tặc tặc, “Không có vấn đề, nể mặt ngươi, ta lại quyên 20 vạn lượng.” Mặt mũi ta hữu dụng thế sao?

“Ngươi giàu như vậy, quyên cả trăm vạn cũng là đúng.” Ta nhàn nhạt miêu tả, tựa hồ là quyên góp một mớ tiền vô cùng dễ dàng. Dật Phong trợn trắng mắt: “Ngươi cho là kiếm tiền dễ lắm sao, tiền kiếm được hàng năm, phần lớn là lấy danh nghĩa của Hoàng Thượng đưa vào ngân hàng tư nhân, còn lại cũng chẳng được bao nhiêu.” Hứ, Phong gia kiếm tiền thì chỉ một cái số lẻ cũng đủ tiêu cả đời. Dật Phong công tử thiên hạ thủ phủ khóc than với ta, ai tin được a.

“Được, quên mất một điểm vô cùng quan trọng.” Ta đột nhiên nhớ ra một việc.

“Cái gì?” Nhìn ta có vẻ khẩn cấp, hắn cũng hỏi rất khẩn cấp.

“Nhà nào nếu không có hài tử, có thể đến thu dưỡng những hài tử này.” Thu dưỡng được là tốt nhất, giảm bớt gánh nặng quốc gia.

“Ta còn tưởng là cái gì, lần sau nói cho hắn.” Ta trước kia tùy tiện nói, hắn thế nhưng lại để trong lòng. Không tồi, không tồi, là một hoàng đế tốt.

“Ta toàn quên hỏi ngươi, lúc trước hắn thấy lửa thiêu ta cùng Thục phi có vẻ mặt gì?” Đột nhiên chết mất hai người vợ, kể ra cũng khổ sở đi. Chu Phượng Nhi cùng cái vị họ Mai kia vừa mới chết lại đến chúng ta chết, hắn thật sự là năm xưa xui xẻo a.

Ta thập phần có hứng thú nhìn hắn, Dật Phong nhíu mày: “Ta cũng không biết, chính là cảm thấy hắn là lạ. Lúc người mang hai cỗ thi thể bị thiêu cháy đi ra, hắn có vẻ rất an tĩnh tiêu sái. Không biết hắn đang nghĩ gì, cho dù là bạn bè nhiều năm như vậy, ta cũng không hiểu rõ hắn.”

“Hắn có khi nào nghi ngờ người chết không phải ta?” Ta cũng nhíu mày, tâm cơ của hắn, không phải người bình thường có thể so sánh.

“Để tiêu trừ nghi ngờ trong lòng hắn, ta tự nhận mình đã diễn rất tốt.” Hắn nói xong rất nghiêm túc.

“Mặc kệ, chúng ta đã sắp xếp thiên y vô phùng, phải nói nếu có xảy ra chuyện gì, nhất định là do ông trời không giúp ta.” Trong lòng lo lắng, nhưng lại có chút vẻ mừng thầm thật đáng chết. Nếu như hắn nhìn qua cũng biết người chết không phải ta, không phải nghĩa là trong lòng hắn có ta sao?