Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 17: Khó sinh



Editor: Dạ Hàn

Năm ngày sau, Lam Lệ cùng Diễm Oánh rốt cuộc cũng tới. Lam Lệ mang đến rất nhiều dược liệu quý giá, dù sao cũng được người nhân gian tôn là y tiên, dược liệu quý giá làm sao có thể thiếu. 

Diễm Oánh làm rất nhiều trang phục lót, làm ra đều rất tinh xảo. Ta ngay cả nữ hồng là cái gì cũng không biết, đừng nói đến chuyện làm y phục. Mặc dù đã sớm mua một đống lớn, cuối cùng vẫn không bằng tự tay làm a.

Lúc này, ta cầm y phục Diễm Oánh làm cho bảo bối, nhìn tới nhìn lui. Cứ như đã mặc ở trên người hài tử rồi vậy, trong lòng đã sớm nở hoa.

“Ngươi đã ngắm cả canh giờ rồi.” Ta đem dược liệu trân quý của Lam Lệ tùy tiện xem qua, cứ cầm mãi y phục của bảo bối, nàng đã sớm có ý kiến.

Ta cười hắc hắc: “Diễm Oánh, Lam tỷ tỷ ghen tỵ.”

Diễm Oánh vẫn tao nhã như trước, tao nhã nhẹ cười: “Dược liệu của Lệ so với y phục của ta trân quý hơn nhiều, từng chút một đều là nàng liều mạng hái về, người không khen, cũng không liếc mắt nhìn, nàng không ghen tỵ mới là lạ.” Dược liệu trân quý không phải dễ dàng mà có.

“Ngươi nha, đã sắp làm mẹ rồi mà còn cợt nhả, không đứng đắn chút nào.” Ta đã sắp 30, thì cứ như vậy đi, ta đây là chưa hết tính trẻ con.

“Thì sao? Ai quy định mẫu thân không thể như vậy? Ta phải như trẻ con thì mới có thể giáo dục hài tử.” Đây cũng không phải ngụy biện, cố gắng làm bạn của con mới có thể gần gũi.

Lam Lệ thấy vẻ mặt bất trị của ta, bất đắc dĩ lắc đầu, “Nghe Diễm Oánh nói người ở trong cung có rất nhiều thủ đoạn, chính là ta thế nào cũng chỉ thấy ngươi giống một tiểu nha đầu mà thôi.” Thủ đoạn đối phó với nữ nhân tính là cái gì? Ta còn tham gia vào chính sự cơ.

“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, đừng thấy ta bây giờ chỉ là tiểu nha đầu mà thôi. Nếu gặp chuyện lớn, chắc chắn có thể không sợ hãi.” Không phải nói quá, ta chính xác là như vậy. Ở trên thương trường nhiều năm như thế, cũng coi như là một loại phản ứng bản năng đi.

“Bây giờ trong thành đều lưu truyền thủ pháp khám nghiệm tử thi của ngươi, chúng ta vừa vào thành đã biết đến. Thật không ngờ, ngươi cư nhiên dám khám nghiệm tử thi? Hơn nữa phương pháp lại rất đặc biệt.” Diễm Oánh nhìn ta vô cùng ngưỡng mộ, nữ tử nhu nhược như nàng, chắc là nhìn thấy thi thể liền nôn, cũng giống Vân Dung.

“Đừng khen ta, ta sẽ thẹn thùng.” Ta nói khoác mà không biết ngượng.

Luôn luôn tương đối hiể rõ bản tính ta, Lam Lệ cười nói: “Phải không? Ta không tin a.”

“Lam tỷ tỷ, Tề Hạo đáp ứng ngươi điều kiện gì?” Cái vấn đề này dày vò ta muốn chết.

Lam Lệ mập mờ cười cười: “Ngươi sẽ biết sớm thôi, nhưng là hiện tại không thể nói cho ngươi.” Có âm mưu a, có âm mưu a, tất cả mọi người đều biết, lại muốn lừa ta, ta ngu ngốc lắm sao?

Thấy không khai thác được gì từ Lam Lệ, ta vẻ mặt nịnh nọt, chuyển hướng sang Diễm Oánh. Ta còn chưa kịp mở miệng, nàng đã cố ý khoanh tay một bên đứng nhìn, vẻ mặt cười mà không cười. Ta thèm vào, muốn chỉnh ta?

“Ách, Lam tỷ tỷ, ngươi cùng Tuyệt Mị sao dám xâm nhập hoàng cung? Phải biết rằng nếu bị bắt sẽ rất nguy hiểm.” Hứ, hỏi chuyện không quan trọng.

“Ngươi là muội muội, ngươi gặp chuyện, tự nhiên muốn giúp.” Nàng có vẻ không yên lòng.

Ta liền cảm giác được các nàng đang lừa ta, nhưng dù ta hỏi thế nào, các nàng đều nhất định không nói, phiền phức a. Ta không tin là hỏi không ra, cố gắng lên, cố gắng lên, cố gắng cố gắng! Nhất định sẽ hỏi ra.

Lại qua bốn năm ngày, thân thể nặng nề, ta về cơ bản không ra khỏi cửa, cả ngày nằm ở Ỷ Thúy các. Vân Dung mỗi ngày bận tối mày tối mặt, may mà có Diễm Oanh cùng Lam Lệ trò chuyện với ta. Có Lam Lệ đại y tiên ở đây, đại phu kia cuối cùng cũng quang vinh về hưu. Y thuật của Lam Lệ không có gì phải nói, đỡ phải dài dòng. Tâm huyết dâng trào sẽ bắt mạch, trên cơ bản là suốt ngày đều đi theo ta. Ta là mang thai, cũng không phải mắc bệnh nan y, thần kinh căng thẳng như vậy làm cái gì.

Rốt cuộc hôm nay, ta không chịu nổi bị làm phiền, bảo Vân Dung mang theo các nàng đi dạo phố. Ta không chịu nổi phiền phức, cách xa ta một chút mới tốt.

Mới vừa rồi lúc Lam Lệ rời đi còn bốc thuốc cho ta, sai Họa Họa đi nấu. Ta một mình nằm trên tháp, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Ta chăm chú, không để ý có người đi vào.

“Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mẹ con ngươi.” Một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai ta. Ta vội vã ngẩng đầu, một nữ tử mặc trang phục nha hoàn nhìn ta cười lạnh. Vừa rồi là nàng nói sao?

Ta theo bản năng trở mình ngồi dậy, nói: “Ngươi là ai? Tại sao muốn giết ta?”

“Hồng nhi tỷ tỷ thua trong tay ngươi, hôm nay ta vì nàng báo thù.” Hóa ra là người của Trữ Vương, trời ạ, hôm nay ta sẽ không chết ở chỗ này chứ? Đồ đáng chết, sau này đừng để ta gặp ngươi.

Ta gắt gao nắm chặt tay, hít sâu một hơi, hét to: “Cứu mạng a…” Nếu như bình thường, ta đánh chết ngươi. Bây giờ hết lần này đến lần khác thân thể nặng nề, tổn thương đến hài tử thì sao.

Vừa hô cứu mạng xong, một con chủy thủ (dao găm…) trong tay nàng kia đã đâm về phía ta. Ta cố hết sức tránh, kết quả là rơi từ trên tháp xuống, “A…” Bụng của ta, vì sợ ảnh hưởng đến hài tử, tay chống xuống, thoáng cái đã ngã trên đất. Còn chưa kịp phản ứng, thì chủy thủ của nàng kia đã đâm đến. Ta nhắm vào chân nàng ta, dùng sức gạt.

“A…” Nàng kia bị ta gạt chân, ngã trên mặt đất, chủy thủ phát ra tiếng vang thanh thúy. Thấy nàng ngã, ta dùng sức đứng lên kéo ngoại bào, vừa chạy vừa kêu to cứu mạng.

“Ngươi cái đồ tiện nhân này…” Nàng kia cũng cầm lấy chủy thủ đuổi theo, ta cuống lên giẫm lên váy, liền ngã trên mặt đất. Bụng mơ hồ đau đớn, lưng cũng không thẳng lên được. Ta cố gắng đứng lên, chủy thủ của nàng kia đã đâm tới. Mắt thấy chủy thủ càng ngày càng gần, hàn quang sáng ngời khiến mắt ta không mở ra nổi. Sắp đâm đến ta, tay nàng kia đã bị túm lấy.

Sau đó ta thấy Thiệu Cảnh từ phía sau ta nhảy ra, đánh nhau với nàng kia. Chết tiệt, ngươi tới sớm một chút có phải tốt không. Suốt ngày cùng Vân Dung lêu lổng, đem chuyện bảo vệ ta quên sạch sẽ.

“Tiểu thư…” Họa Họa cùng Hòa nhi vội vàng đỡ ta lên. Ta căn bản không có khí lựng đứng lên, gắt gao cắn chặt răng, nước mắt rơi xuống, bụng đã đau đến muốn điên. Cầm lấy tay Họa Họa, túm tay nàng đến đỏ bừng.

“Tiểu thư…” Nàng lo lắng hỏi.

“Sắp sinh, mau đưa… bà đỡ… tới.” Nước mắt đua nhau rơi xuống.

“Sao nha…” Hai nha đầu đỡ ta lên giường, Họa Họa vội vàng ra ngoài mời bà đỡ.

“Nấu nước.” Mặc dù chưa từng sinh con, ta cũng biết là cần nước nóng/

Chuyện này, đối với ta mà nói quả thật là ác mộng, chỉ cảm thấy đau muốn tự sát, một thứ chất lỏng ấm áp chảy ra, tiếp theo trong đầu mơ mơ màng màng…

“Phu nhân, dùng sức a…” Bà đỡ run rẩy hô.

“Tiểu thư… Dùng sức…” Họa Họa vừa khóc vừa hô.

Ta chịu đựng đau đớn, một lần lại một lần dùng sức, một lần lại một lần đau đến bất tỉnh. Ta không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy ta sắp chết rồi, nếu như chết được thật đã tốt, chính là bất tỉnh một hồi, lại tỉnh lại.

“Ta không làm được, phu nhân sinh non, không sinh được a.” Trong mơ hồ, ta nghe bà đỡ khóc nói.

“Không được, cứu hài tử của ta.” Ta mặc dù đau muốn chết, vẫn có chút ý thức, không thể để cho hài tử tổn thương.

“Ngươi dám, để ta làm.” Đó là âm thanh của Lam Lệ, nàng lạnh lùng uy hiếp.

Bà đỡ cũng vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, đều đã hai ngày, chỉ sợ không sinh được. Cho dù thật sự muốn đỡ đẻ, mẹ con chỉ có thể giữ một.”

“Phải giữ cả hai.” Tiếng la hổn hển của Vân Dung.

“Để ta làm, ngươi giúp ta.” Lam Lệ trẻ như vậy, lại chưa từng sinh hài tử, được không?

“Cô nương, ngươi cũng không thể muốn cả mẹ cả con, mau quyết định đi.”

“Tránh ra, ta chính là y tiên, tránh ra… Ta làm.”

“Tiểu thư, ngươi không được…”

“Ta cho ngươi biết, nàng là đương kim Hoàng Hậu, nàng cùng hài tử dù ai có chuyện, tru di cửu tộc nhà ngươi, tránh ra.” Lam Lệ sốt ruột sắp phát điên, liều lĩnh kêu to.

“Muội muội, dùng sức.” Đây là câu nói sau cùng ta nghe được trước khi hôn mê.

Mệt mỏi quá, cảm giác vừa ngủ được thật là thoải mái, không biết ngủ bao lâu. Chỉ cảm thấy cả người đau nhức, rã rã rời rời…

Ta suy yếu mở mắt, bóng người trước mắt đều là mơ mơ màng màng, dùng sức chớp mắt, thấy vô số khuôn mặt quen thuộc. Vân Dung, Lam Lệ, Diễm Oanh, còn có Giáng Giáng, Lam Lệ tỉ mỉ giúp ta lau mồ hôi trên trán.

“Hài tử…” Ta túm lấy Lam Lệ nói, suy yếu mà hỏi. Là mẫu thân, điều đầu tiên ta nghĩ đến chỉ có thể là hài tử.

“Ngươi xem, là một nữ nhi.” Diễm Oánh ôm một hài tử khả ái, mặt mày tươi cười ở đặt ở trước mắt ta. Ngũ quan xinh xắn, da thịt như tuyết, mắt nhỏ tràn ngập linh khí nhìn ta. Mặc dù là sinh non, bởi vì ta trong lúc mang thai ăn cũng được kha khá, trông cũng giống trẻ mới sinh bình thường. Ngón tay còn ngậm trong miệng, cứ như là ăn được món ngon. Trưởng thành chắc chắn là một mỹ nữ, hơn nữa tham ăn giống ta. Ta luôn muốn một cô con gái, hôm nay được như nguyện.

“Tam muội, tên gọi là gì?” Vân Dung thương yêu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trìu mến hỏi.

“Điềm Điềm.” Ta suy yếu phun ra hai chữ. Thản nhiên tự đắc, không bị trói buộc hay ràng buộc. Cái tên này ta đã sớm nghĩ tới, nếu là con gái, nhất định phải đặt tên này.

“Tên rất hay.” Diễm Oánh đầu tiên cười rộ lên.

“Ta hôn mê bao lâu?” Nhìn bên ngoài đã là hoàng hôn, lại mơ hồ nghe được cái gì hai ngày hai đêm.

Lam Lệ nói: “Ngươi hôn mê đã ba ngày, hiện tại không sao rồi, không sao rồi.”

“Là tỷ tỷ ngươi đã cứu ta cùng hài tử?” Ta mặc dù mơ hồ, cũng không hoàn toàn mất ý thức.

Lam Lệ mỉm cười gật đầu: “Ừ, không phải ta là mẹ nuôi sao? Khỏi cần cảm ơn.” Vẫn là hiểu rõ ta, biết ta lại muốn nói cảm ơn.

“Tỷ tỷ, nữ nhân muốn ám sát ta thế nào rồi?” Nữ nhân đáng chết, suýt nữa hại ta một xác hai mạng, ta sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Đã bắt được, sau khi thẩm vấn, nàng tự xưng là muội muội của Hồng nhi. Tối hôm qua, uống thuốc độc tự sát trong đại lao rồi.” Tự sát? May cho nàng ta, nữ nhân đáng chết.

Ta nhắm mắt lại, nói: “Hứ, Trữ vương chết tiệt, chuyện lần này, ta sớm muộn gì cũng tính sổ với hắn.” Hại ta nhiều lần như vậy, ta nhất định sẽ bắt hắn trả giá, nhất định.

“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ những chuyện phiền lòng này nữa.” Lam Lệ vội vàng cười an ủi ta, “Ngươi xem, Điềm Điềm xinh đẹp giống ngươi.” Lam Lệ nàng mới thật sự là đại mỹ nữ, so với nàng, ta kém quá xa.

Hoàn toàn không biết ở cữ là cảm giác gì, lần này cuối cùng được tự mình thử nghiệm. Nếu dùng hai chữ để hình dung, đó chính là ‘đày đọa’. Ở cữ so với ngồi tù còn đày đọa hơn, không thể đi lại quá nhiều, chỉ có thể nằm, không được hóng gió, không thể ăn này ăn nọ. Vì thân thể của mình, ta nhẫn, ta nhẫn, ta dùng sức nhẫn…

Nằm trên giường 23 ngày, Lam Lệ cho phép ta xuống giường, ta rốt cuộc có thể đi lại. Mặc dù vẻn vẹn chỉ có thể đi lại trong Ỷ Thúy các một chút, không thể ra vườn, nhưng chỉ cần được đi là ta đã thấy thỏa mãn rồi. Ta vốn là kẻ thích náo nhiệt, sợ nhất là buồn chán, ở cữ thật sự rất khổ cực. May mà gần đây mấy người mẹ nuôi, Ôn Nhu, Lam Lệ, Diễm Oanh luôn đến thăm ta, nếu không ta sẽ buồn chán chết mất.

Đi một hồi, thân thể vẫn chưa thoải mái. Ta thoáng vặn vẹo thân mình, nói: “Ta hiện tại muốn đánh nhau quá.”

“Đánh nhau?” Diễm Oánh há miệng, kinh ngạc nói không ra lời.

“Đúng vậy, đánh nhau sẽ giúp cơ thể linh hoạt a. Lam tỷ tỷ, ngươi đánh nhau với ta đi.” Ta biết không có khả năng, thuận miệng nói một chút mà thôi.

Lam Lệ lập tức không nể mặt: “Không được, ngươi còn đang ở cữ, hết tháng rồi tính.” Cũng biết phải như vậy.

Hôm nay đã là tháng 12, tuyết bắt đầu rơi. Trong phòng thật ấm áp, bên ngoài tuyết rơi đầy trời. Ta cười hắc hắc: “ Muốn đi ra ngoài ngắm tuyết a.”

Lam Lệ mặt càng nhăn lại, “Làm loạn.” Sao ta thấy nàng già rồi a, trong lòng so sánh tuổi ta với nàng thật tốt.

Ta khoát khoát tay: “Không náo loạn, không náo loạn, nếu không đại y tiên ngươi nhất định sẽ nhốt ta trong phòng mấy tháng liền.”

Lam Lệ cố ý trừng mắt liếc ta, “Ngươi nha, ta còn không phải là nghĩ cho ngươi sao.”

“Trời lạnh như thế, không biết Điềm Điềm thế nào?” Điềm Điềm luôn do nhũ mẫu chăm sóc, ta còn chưa ngắm được vài làn.

“Ôm đến đây cho ngươi ngắm một cái.” Diễm Oanh vừa nói đã đi.

Diễm Oánh vốn thích Điềm Điềm, luôn giành ôm, ta biết nhắc đến Điềm Điềm thì nàng nhất định sẽ ôm đến cho ta, cho nên cố ý đuổi nàng.

Thấy Diễm Oánh đóng của lại, mặt ta từ từ nhăn lại, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cùng Tuyệt Mị tính sao bây giờ? Hai người các ngươi nếu có thể cùng xâm nhập hoàng cung, tình cảm cũng không tệ đi?” Vấn đề này đã sớm muốn hỏi, tình tay ba, ai…

Lam Lệ thân thể hơi cứng nhắc, quay đầu đi chỗ khác, “Không biết.”

“Diễm Oanh trước kia cùng Tuyệt Mị là người yêu, việc này ngươi biết không?” Sớm muộn gì cũng phải biết, dù sao cũng phải nói ra, chuyện này mọi người đều đã biết.

Lam Lệ từ từ phun ra một hơi, “Biết.”

“Ngươi…”

Nàng quyết đoán cắt đứt lời ta, thản nhiên nói: “Ta nói rồi, ta sẽ không ở bên hắn, Lam Lệ chắc chắn là phải cô đơn. Diễm Oánh là một nữ tử tốt, ta tin bọn hắn ở cùng nhau sẽ hạnh phúc.”

“Tỷ tỷ, chuyện tình cảm… Ai…” Ta cũng không nói được gì, ai bảo nàng là người trong cuộc lại chẳng quan tâm.

Nàng ngẩng đầu thấy ta lộ ra vẻ lo lắng, cười nói: “Đừng lo cho ta, chăm sóc chính mình cho tốt đi.” Ta còn chưa chết được, đó là chung thân đại sự của nàng a.

“Ta đương nhiên sẽ chăm sóc tốt chính mình, còn có thể chăm sóc tốt Điềm Điềm, yên tâm.” Ta tin tưởng ta có khả năng ấy.

“Ừ, tỷ tỷ đời này phải cô đơn một mình, ngươi hạnh phúc là ta thỏa mãn rồi.” Nàng trìu mến thay ta đem tóc rủ xuống cài lại sau tai.

Ta than nhẹ một hơi: “Hạnh phúc? Không biết. Dù sao hiện tại có Điềm Điềm, có lẽ sẽ hạnh phúc đi.?” Ta hạ quyết tâm muốn làm tình phụ, không biết nhiều năm về sau, hoàng đế còn có thể nhớ kỹ mẹ con chúng ta không.

“Không cần lo lắng, ngươi sẽ hạnh phúc.” Có thật không? Cảm ơn lời chúc của nàng.

“Gần đây cũng không hỏi chuyện ăn uống, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.” Ta vội vàng chuyển đề tài, đừng nói cái loại đề tài lung tung này nữa.

“Không có việc gì, bọn ta cho ngươi ăn dược thiện. Là dược ba phần độc, không để cho ngươi uống thuốc, mà dùng để nấu đồ ăn.”

“Tỷ tỷ, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta nợ ngươi, chỉ sợ không trả nổi.” Vừa nói, từ từ cúi đầu. Nàng giúp ta khôi phục dung lại, lại cứu ta cùng Điềm Điềm, ân tình lớn như trời a.

“Ngươi giúp ta giải đáp khúc mắc lâu năm, ta còn tính toán gì nữa? Chúng ta là tỷ muội, đừng nói ai nợ ai.”

Phỏng đoán Điềm Điềm là di truyền a, Diễm Oánh ôm tới không cẩn thận khiến đánh thức, khóc mãi không ngừng. Ta lại chưa từng bế hài tử, ta đem nàng ôm vào trong ngựng, dỗ thế nào đi nữa nàng cũng dùng sức khóc, thật hoài nghi có phải nàng muốn chỉnh ta không.

“Điềm Điềm… Điềm Điềm đừng khóc… Nào… Ngoan…”

“Cục cưng ngoan, ngoan, mẹ hát cho ngươi nghe.”

“Bảo bối, mẹ ở đây, đừng khóc.”

“Điềm Điềm ngoan, Điềm Điềm ngoan…”

“Đừng khóc, cho ngươi ăn ngươi không ăn, lại không phải tè dầm, ngươi khóc cái gì?”

“Ta bực, ngươi còn khóc ta đem ngươi ra ngoài.” (đổi lấy vô số cái trợn mắt)

“Nhũ mẫu, ôm đi.”