Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 16: Điều kiện bí mật



Editor: Dạ Hàn

“Quỳ dưới kia là người phương nào?” Ngồi phía trên công đường, ‘Diêm Vương’ uy nghiêm thẩm vấn. 

Trong ‘Diêm Vương điện’, Đầu trâu Mặt ngựa, tiểu quỷ phán quan, tất cả đều chăn chú nhìn nữ tử đang quỳ gối giữa công đường. Nữ tử mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn quanh một cái, bối rối nói: “Đây là đâu?”

“To gan, đây là Diêm Vương điện.” Đầu trâu lớn tiến quát.

Nàng kia hít vào một ngụm khí lạnh, “Ta chết như thế nào?”

“Bị độc chết.” Đầu trâu lạnh lùng trả lời.

“Ngươi là người phương nào?” Diêm Vương lại một lần nữa uy nghiêm hỏi.

“Ta tên Hồng nhi, từ nhỏ là cô nhi, không biết bản thân là người ở nơi nào.” Thật đáng thương a, chính mình là người nơi nào cũng không biết.

“Khi còn sống đã từng phạm những sai lầm gì?” Diêm Vương lười biếng hỏi.

Nàng cắn răng một cái: “Không có.”

Diêm Vương hướng Đầu trâu ở phía sau liếc mắt, “Đến đây, đem kính nhân quả lên, mời nàng nhìn.” lại nói với Hồng nhi: “Niệm tình ngươi khi còn sống đau khổ, bổn vương cho ngươi một cơ hội nữa. Ngươi tự mình khai ra đi, nếu không muốn xuống 18 tầng địa ngục.”

Thân thể Hồng nhi run lên, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm Vương gia, Hồng nhi từng giết người.”

“Giết ai?”

“Bẩm Diêm Vương lão gia, không nhớ rõ, ta giết nhiều người lắm.” Ta khinh, giết ai cũng không nhớ nổi, chắc chắn là nhiều lắm.

“Còn gì nữa?” Cái muốn biết thì ngươi không nói, không muốn biết thì nói nhiều thế.

Nàng lại khẽ cắn môi, “Ta từng tài tang hãm hại.” (giống kiểu giết người rồi vu oan cho người khác…) Ngươi dám tài tang ta, lần này cho ngươi biết tay.

“Tài tang hãm hại là tội lớn, đem chuyện từ đầu đến cuối kể hết ra, có lẽ có thể xử lý nương nhẹ.” Diêm Vương còn chưa lên tiếng, phán quan phía sau đã không nhịn được mà nói. Phán quan kia tay cầm bút phán quan, trên người mặc áo choàng rộng, ngoài áo choàng, trên mặt còn mang mặt nạ. Nói rõ một chút, phán quan chính là ta. Bây giờ điện thoại cũng mất rồi, không thể đi laọn đến Diêm Vương miếu mời phán quan ra được.

“Hơn một th trước, chủ thượng từ kinh thành trốn thoát, chạy qua Tể Châu. Trên đường gặp một vị gọi là Mai ảnh phu nhân, chủ thượng nói nữ nhân này là chướng ngại vật của hắn, muốn chúng ta diệt trừ nàng. Ban đêm, ta lẻn vào trong nhà phú thương Ngụy Thân trong vùng tìm nhược điểm của hắn. Tình cờ thấy Ngụy Thân cùng tiểu thiếp phát sinh tranh chấp, lỡ tay giết chết tiểu thiếp kia. Nhớ ra ban ngày thấy tiểu thiếp cùng Mai Ảnh có tranh chấp, trong lòng nảy ra kế, đem thi thể tiểu thiếp kia vào phòng của Mai Ảnh, giấu hung khí vào trong tủ quần áo. Sau lại vì muốn tri phủ đại nhân trong vùng bắt giam Mai Ảnh, mà ta, lần thứ hai ám hại nàng.” Hiểu rồi, hóa ra Mẫu Đơn chính là do Ngụy Thân giết, chẳng qua chỉ là lỡ tay. Bọn họ đem thi thể Mẫu Đơn bỏ vào phòng ta, muốn hãm hại ta, lại khiến Ngụy Thân từ nay về sau đều phải nghe lệnh bọn họ, thật sự là một mũi tên trúng hai còn chim. Ngụy Thân, ngươi đã leo lên thuyền giặc thì cũng đừng trách ta xử lý ngươi.

“Mai Ảnh cũng là người luyện võ, ngươi làm sao có thể đem thi thể vào phòng mà không bị phát hiện?” Vấn đề này khiến luẩn quẩn trong lòng ta thật lâu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.

“Ta tập võ từ nhỏ, võ công cao hơn nàng, nàng không phát hiện cũng là chuyện bình thường.” Ta thật thê thảm a, sau này không dám nói bản thân là cao thủ, rất mất mặt a.

“Có người tố cáo ngươi có ý đồ mưu phản, ngươi có nhận tội hay không?” Hoàng đế lão gia của chúng ta, không đúng, là Diêm Vương lão gia trực tiếp hỏi chủ đề này.

“Ta nhận, bất quá là do ta nghe lệnh vu cho Tề Hoằng.” Thời khắc mấu chốt cũng sẽ đổ tội danh lên đầu người khác.

Tề Hạo không vui nói: “Ngươi mặc dù không phải chủ mưu, cũng tham dự chuyện này. Bổn vương hỏi ngươi, Thương Khung có bao nhiêu người.”

“Bẩm Diêm Vương lão gia, Thương Khung trước mắt có năm vạn nhân mã.” Năm vạn… Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đủ để ép vua thoái vị rồi. Nếu như mỗi người đều là cao thủ như nàng, có thể tạo phản.

Ta vội hỏi: “Tổng đàn ở đâu? Trữ Vương ở đâu? Người Thương Khung có phải đều có võ công không? Ngươi gia nhập Thương Khung từ lúc nào?”

“Tổng đàn của chúng ta vốn là ở một nước trong Thiên Ly, vốn do Thiên Ly Vương Hòa làm chủ thượng. Sau này, Thiên Ly Vương hiện tại lên ngôi, thân thiện hữu hảo với Đại Tề, sẽ đem nhân mã Thương Khung trục xuất. Bây giờ không có địa phương cụ thể, phân tán ở mọi nơi. Còn chủ thượng ở đâu, ta cũng không biết, nhiệm vụ hiện tại của ta là giết Mai Ảnh. Thương Khung là do chủ Thượng tổ chức từ ba năm trước, chắc chắn sẽ kế vị hoàng đế sau này. Ta vốn là nha hoàng của hắn, cho nên từ đầu đã gia nhập Thương Khung. Có người có võ công, cũng có người không có.” Ta cùng Tề Hạo đều hít một ngụm khí lạnh, hóa ra Trữ Vương là một mực nhớ thương ngôi vị hoàng đế. Ta nói hắn cuồng vọng như vậy, hóa ra là quả thật có cuồng vọng. Ta nói hắn làm sao tìm thấy được Trần má má, hắn có một tổ chức như vậy vì hắn làm việc, có đầu mối gì không tìm được? Ban đầu một đao giết hắn luôn có phải tốt không, thế mà lại để hắn chạy, thật sự là thất sách.

“Ai giữ ngôi hoàng đế là do thiên mệnh quy định, tạo phản cũng là tội lớn, còn biết những gì? Thành thật khai ra.” Ngươi đừng cho như vậy là đúng, thiên mệnh quy định? Đó là để lừa dân chúng…

Hồng nhi lắc đầu như trống bỏi, “Ta cũng chỉ biết có vậy, còn lại thì cái gì cũng không biết. Ta chỉ là một công cụ giết người, cái gì cũng không biết.”

“Các ngươi nắm giữ chứng cứ phạm tội của những viên quan nào? Nói.” Tề Hạo vừa nói đến chuyện này, không khỏi tức giận.

“Ta bình thường là phụng mệnh giết người, không sưu tầm chứng cứ phạm tội. Bởi vì muốn hãm hại Mai Ảnh, ta có điều tra Mẫn Trung tri phủ Tể Châu, còn lại thì ta không biết.” Có thật vậy không? Là một sát thủ chuyên nghiệp a.

Tề Hạo lạnh lùng hỏi: “Ngươi cứ nói ngươi giết người, tại sao lại lẻn vào nhà Ngụy Thân muốn thu thập chứng cứ phạm tội của hắn?”

“Đó là lần đầu tiên.” Thật không may, cũng là lần cuối cùng, làm cái gì không làm, hết lần này đến lần khác lại muốn đối nghịch.

“Còn lại quả thật không biết?” Ta lại bắt đầu dò hỏi, hừ, ta cái gì cũng tốt, chỉ là lắm miệng.

Nàng ngẩng đầu nói: “Thật sự không biết, Diêm Vương gia nếu không tin có thể xem kính nhân quả.” Dám để cho chúng ta xem, thật sự là cái gì cũng không biết.

“Ngươi nói Ngụy Thân giết Mẫu Đơn, là giết ở gian phòng nào?” Đương nhiên là có nguyên nhân mới hỏi, bởi vì trong lòng ta đột nhiên có kế sách.

“Bẩm phán quan, là ở phòng Mẫu Đơn.” Thật là nghe lời, ta bảo nói cái gì liền nói. Ngụy Thân, ngươi dám hãm hại ta, ngày tàn của ngươi đến rồi.

Tề Hạo tháo mặt nạ xuống, ‘ba’ một cái vứt lên bàn trên công đường, cười lạnh nói: “Hắn quả nhiên sớm đã có dã tâm.”

“A?” Hồng nhi nhịn không được hít một hơi khí lạnh, “Các ngươi…”

Phán quan ta đây cũng tháo mặt nạ xuống, cởi áo choàng, đi đến trước mặt nàng, cười ha ha: “Khấu Chuẩn ban đêm thẩm vấn Phan Nhân Mỹ, hôm nay ta thẩm vấn ngươi, ha ha…” Ta cười lớn. Đầu trâu Mặt ngựa Lạc Kinh Thiên cùng Thiệu Cảnh, tiểu quỷ Vân Dung và Mẫn tri phủ, tất cả đều lộ mặt thật.

Hồng nhi tức giận trừng mắt nhìn, chỉ vào người ta nói: “Ngươi… Ngươi đến phương pháp này cũng nghĩ ra.”

“Chủ thượng nhà ngươi còn thua trong tay ta, đừng nói đến cái công cụ như ngươi.” Ta khinh miệt nhìn nàng.

Nàng ủ rũ cúi đầu: “Thôi, gặp phải đối thủ như ngươi, coi như ta không may.”

“Làm gì với nàng bây giờ?” Ta chỉ vào Hồng nhi hỏi Hoàng đế lão gia.

Hắn âm trầm nói: “Giết.” Giết thì giết đi, không giết được Trữ Vương ta có chút tiếc.

“Vâng.” Lạc Kinh Thiên tuân lệnh, kéo Hồng nhi ra ngoài.

“Ngụy Thân kia có cần bắt không? Giết người a, còn muốn hãm hại ta.” Chủ yếu là ta muốn hưởng lợi, hắn chân trước vừa vào tù, ta sau lưng liền mua cửa hàng của hắn.

“Bắt.” Biết Trữ vương đều mà mưu đồ đen tối, hắn bị chọc tức, nói chuyện chỉ một chữ.

“Nhưng tội danh không thể dùng mưu phản được?” Nói chuyện cẩn thận một chút, không cần chọc giận hắn. Hắn nhân nhượng ta lâu như vậy, ta cũng nhân nhượng hắn một chút.

Hắn cười với ta một tiếng: “Ngươi không phải có cách rồi sao?” Tự tin về ta như vậy sao?

Ta cười hắc hắn: “Cho các ngươi xem pháp y chân chính là thế nào.”

Tề Hạo cười nói: “Vậy sao? Phu nhân ngươi thật sự toàn tài.” Ta không phải toàn tài, mà là kiến thức rộng.

Ta kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đương nhiên…”

“Nhưng mà, phu nhân, Khấu Chuẩn là ai? Phan Mỹ Nhân là ai?” Nói như thế nào bây giờ?

“Không cần hỏi nhiều, nói ngươi cũng không biết.” Chính xác là không biết, lãng phí nước miếng a.

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Cảnh mang một đại đội quan binh, phá cửa lớn Ngụy gia, đem Ngụy Thân từ trong ổ chăn giải tới công đường.

“Ngụy Thân to gan, ngươi giết hại Mẫu Đơn, có nhận tội hay không?” Mẫn tri phủ uy nghiêm đập khối gỗ.

Ngụy Thân ủy khuất nói: “Thảo dân không giết người, giết người là Mai lão bản.” Hứ, lúc này còn muốn vu oan hãm hại sao?

“Nói bậy, nàng đã chứng minh phu nhân ngươi không chết trong phòng nàng, sao có thể là nàng giết?”

“Làm sao ta biết được, tóm lại không phải ta.”

Ta đứng trong đám người đột nhiên lớn tiếng nói: “Các vị, ta có biện pháp chứng minh, có muốn thử không?”

“Phu nhân có cách gì?” Mẫn tri phủ hỏi.

Ta cười đi ra khỏi đám người: “Ngày đó ta đã nói qua, Mẫu Đơn là mất quá nhiều máu mà chết, rồi sau đó di chuyển thi thể, như vậy hiện trường hung án nhất định có rất nhiều máu. Chúng ta có thể đến nhà Ngụy lão bản nhìn, nếu có vết máu thì xem hắn cãi thế nào?”

“Chuyện xảy ra đã nhiều ngày, chỉ sợ…” Mẫn tri phủ ngập ngừng.

“Cũng mới hơn một tháng, vẫn còn có thể nhìn ra được.” Sách cũng không thể mất hết chữ được.

“Được rồi, phu nhân, thử xem.” Hắn nào dám không đồng ý.

Vì thế, Thiệu Cảnh cùng một vài bộ khoái cầm trong tay đồ ta muốn, dấm gạo chua, rượu đến, áp giải Ngụy Thân về Ngụy gia. Tề Hạo, Vân Dung, Lạc Kinh Thiên cũng rất có hứng thú muốn đi theo xem. Còn có nhóm của ta và pháp y đại thúc Phúc bá, pháp y đại thúc đã sớm muốn học tập, lần này cho hắn học cho tốt.

Đã sớm biết hiện trường hung án, ta trực tiếp muốn Ngụy Thân dẫn chúng ta vào phòng của Mẫu Đơn. Nhìn trên đất chẳng có cái gì, tất cả mọi người đều chờ xem kết quả.

Ngụy Thân đắc ý nói: “Sao? Cái gì cũng không có, ngươi có thể nói gì?”

Ta không thèm để ý đến hắn, quay đầu nói với Thiệu Cảnh: “Bát…” Lúc biết Mẫu Đơn là bị chuyển xác đến phòng ta, ta đã nghĩ đến biện pháp này, chỉ là khi đó không biết địa điểm đầu tiên. Bây giờ nếu đã biết hiện trường, đương nhiên phải cho hắn chút mặt mũi.

“Vâng.” Nói rồi đem bát rượu đế, dấm gạo chua để trên mặt đất. Bởi vì không biết cụ thể máu ở chỗ nào, nên lấy hẳn một bát, dù sao cũng không phải đồ quý hiếm gì.

Chỉ cần một bát này, trước giường nhanh chóng hiện ra một vết máu lớn, đỏ thẫm. Phương pháp này ta đã nghe nói qua vài lần, hôm nay bản thân thực nghiệm, quả thực vui vẻ đến phát điên.

Mọi người nhìn vết máu hiện ra, kinh ngạc không nói nên lời. Ta vừa lòng cười một tiếng: “Sao? Thừa nhận chưa?” Kỳ thật hắn có nhận biết hay không đều không quan tr, chỉ là ta muốn hắn công khai nhận tội. Dù sao ta trước kia từng là ‘hung thủ giết người’, ta muốn hoàn toàn tẩy sạch tội danh.

Ngụy Thân cả kinh, ngồi phịch xuống đất. “Không thể nào, ta rõ ràng đã tẩy rửa…”

Ta châm chọc cười nói: “Ngu dốt, căn bản rửa không sạch. Ngươi cho mình có thể không để lại dấu vết sao? Lần sau hãm hại đừng tìm nhầm đối tượng. Nói cho ngươi, chỉ cần ngươi làm, sẽ có dấu vết.”

Phúc bá vui mừng nói: “Mai lão bản, ngươi nhận ta làm đồ đệ đi?” Lại lộ nghề, hắn càng muốn học.

“Phúc bá, ta cũng không phải pháp y, chỉ là tùy tiện thử một lần mà thôi.” Ta khó khăn nhìn hắn, ta cũng chỉ có mấy chiêu này.

“Không không không, bản lãnh của Mai lão bản ta đã thấy, nhận ta đi.” Hắn kích động nhìn ta.

“Phúc bá, ta chính là một thương nhân, ngươi bái ta làm thầy làm gì? Những cái này ta đều biết từ sách.” Khó có khi ta không nhận vơ mà nói là bản thân tự khám phá ra.

“Sách gì?” Hắn rất có hứng thú hỏi. Tẩy Oan Tập Lục, tác giả Tống Từ, nói hắn biết không?

“Đó là một quyển sách kỳ diệu có một không hai Tẩy Oan Tập Lục, do một vị hình quan nổi tiếng Tống Từ soạn ra, nhưng quyển sách này đã không còn.” Hắn không xem được, nói vậy cho hắn chết tâm.

“Mai lão bản chắc chắn đã xem, có thể dạy lão hủ không?” Ta cũng không phải giáo viên.

Ta trở mình trợn trắng mắt: “Ta về nhà đem mấy phương pháp đặc thù viết ra cho ngươi xem.” Ta dám cam đoan nếu không đồng ý, hắn nhất định sẽ quấn quít lấy ta.

“Thật tốt.” Hắn liên tục gật đầu.

Từ Ngụy gia đi ra, Tề Hạo mãi không chen miệng vào được cuối cùng nói: “Tống Từ là ai?” Hắn vẫn còn hứng thú với cái này a.

“Một vị rất hỏi pháp y học, một vị quan tốt thanh liêm ngay thẳng, đồng tình, chăm sóc dân tình, không sợ quyền hào, quyết đoán. Hắn sửa lại án xử sai giải rất nhiều thiên cổ kỳ oan, cách khám nghiệm tử thi của hắn lưu truyền đã mấy ngàn năm. Tóm lại, ta rất bội phục hắn.”

“Hắn là người của thế giới các ngươi.”

“Không, phải là người cổ đại của thế giới chúng ta.” Ây chà, nói không rõ được.

“Ngươi đem cách khám nghiệm tử thi của hắn viết ra, ta hạ chỉ ban hành thiên hạ, thế nào?”

Ta nghiêm túc gật đầu: “Ừ, ta cũng hy vọng thiên hạ có thể ít án oan đi một chút. Ta biết không nhiều lắm, có lẽ cũng có ích.”

Ta tiếp tục nói: “Được rồi, ngươi bây giờ có tính toán gì không? Chuyện tình bên ngày giải quyết xong rồi, có Mẫn tri phủ cùng Thiệu Cảnh, không ai dám làm khó ta.”

Tề Hạo dễ dàng cười một tiếng: “Ở cùng ngươi.”

Ta cười: “Theo ta? Ngươi không định cả đời ở nơi này cùng ta chứ? Không cần giang sơn?”

Hắn nửa thật nửa giả nói: “Có ý định này.”

“Ngươi nếu nghĩ thế thì tốt nhất là bỏ đi, bởi vì ta đã đón nhận sự thật, đón nhận cha của hài tử trong bụng ta không thể chỉ quan tâm tới hai chúng ta.” Ta hiếm khi nghiêm túc.

Đưa mắt nhìn nhau, hắn gắt gao ôm lấy lưng ta, cười nói: “Ít nhất thì ta muốn bây giờ ở bên ngươi, cho đến khi hài tử chào đời.”

“Nhưng…”

“Đừng nói nhưng, việc trong triều ta tự nhiên sẽ xử lý, ngươi yên tâm đi.” Ta vô cùng yên tâm với thủ đoạn của hắn, chính là trong lòng vẫn còn một tia lo lắng, cũng không biết tại sao.

Tội giết người của Ngụy Thân được thành lập, lưu đày biên quan làm khổ sao, suốt đời không được về. Gia sản đều do cha mẹ sở hữu, tương lai         do con hắn thừa kế. Phán quyết này đương nhiên do ta làm chủ. Tên khốn nạn này rốt cuộc bị trừng phạt, hắn sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, làm khổ sai còn khó chịu hơn việc hắn bị giết. Ta đẩy Ngụy Thân và đường cùng, cũng không biết cha mẹ nuôi có oán hận ta hay không? Dù sao đó cũng là con độc nhất của bọn họ.

Sáng hôm sau ngày phán quyết, cha mẹ nuôi tự mình đến xem. Bọn họ tỏ vẻ cám ơn ta đã nương tay, giết người phải đền mạng, lưu đày chỉ là hình phạt nhỏ. May là, bọn họ không trách ta. Mẹ nuôi đối rất tốt với ta, ta thật sự không đành lòng nhìn nàng khổ sở, nhưng ai bảo Ngụy Thân làm chuyện xấu. Cha nuôi lớn tuổi, không muốn quản lý nhiều cửa hàng như vậy, cho nên rất nhiều đề bị ta mua. Ta thành thủ phủ Tề Châu trên danh nghĩa, thông thường tên cửa hàng đều viết chữ ‘Mai’ của ta. Kết quả này, ta đã sớm ngờ đến.

Bọn họ chuyển vào tòa nhà của Ngụy Thân, hóa ra treo phòng ốc giá thấp bán cho ta, hiện tại đã là ‘Mai phủ’. Nha hoàn nhà Ngụy Thân rất nhiều, mẹ nuôi đem Họa Họa, Kỳ Hòa, Nhi Lưu cho ta. Dưới sự trợ giúp của lão Mã, lại thuê thêm một nhóm nha hoàn, đầu bếp nổi tiếng, quá đáng nhất chính là Tề Hạo còn mời cả thầy thuốc nổi tiếng nhất Tể Châu mời về nhà, chuyên chăm sóc ta, còn cả bà mụ nổi tiếng nhất là Lý thẩm cũng mời đến. Quá đáng, đây không phải hoàng cung, làm lớn chuyện như v làm gì. Cố gắng tìm thật kỹ trong trí nhớ, cuối cùng cũng kiếm được ít đồ tặng Phúc bá. Ta là người thành thật, ờ vị trí tên tác giả ta viết chính là Tống Từ. Phúc bá nhìn xong, cảm ơn ta không biết bao nhiêu lần. Còn chuyện ban phát này nọ tạm thời không còn làm, thân phận Tề Hạo trước mắt cũng chỉ là bình dân, chờ hắn về cung rồi nói sau.

Bởi vì sản nghiệp vì thế mà tăng nhiều, Vân Dung mỗi ngày bận tối mày tối mặt, lão Mã trên cơ bản cũng chạy chẳng kịp. Công việc thì công việc, Vân Dung cũng không quên chuyện của bản thân. Hiện tại Mẫn tri phủ đã biết thân phận đặc thù của Thiệu Cảnh, cũng không dám ra lệnh cho hắn. Mà ta có Lạc Kinh Thiên bảo vệ, hắn tự nhiên cũng rảnh hơn. Không có việc gì làm liền đi theo áo Vân Dung, rảnh rỗi thì hai người hẹn hò cái gì đó. Dù sao hắn cùng Vân Dung đã chẳng còn là bí mật, toàn Tể Châu đều biết, còn kiêng dè cái nỗi gì.

Mẫn tri phủ vô cùng nghe lời, đem toàn bộ của hối lộ đổi thành ngân phiếu tương đương, giao cho Tề Hạo, còn nói nộp vào quốc khố. Gần đây đem toàn bộ án tồn đọng ra thẩm tra xử lý, có người cáo trạng tuyệt đối quyết định điều tra. Tóm lại hắn hiện tại là một vị quan tốt, vô cùng vô cùng tốt, sắp vượt qua Hải Thụy rồi. Tề Hạo xem xét thành tích của hắn trong quá khứ, kỳ thật cũng không tệ, chỉ là hơn tham một chút. Lần này cải tà quy chính, dự định cho hắn cơ hội, điều đến kinh thành nhậm chức. Nhưng hắn cự tuyệt, hắn nguyện ý làm cái chức tri phủ này. Lý do là, trước kia không thể hứa hựn đem phúc cho dân chúng Tể Châu, muốn dùng cuộc sống sau này để đền bù.

Lợi nhuận của Dụ dỗ câu lạc bộ đên vô cùng tốt, hoa khôi Nguyệt Nhi cũng đỏ tía, trang sức màu đỏ phường cũng là ngày một đông khách, hơn nữa các cửa hàng khác gần đây kiếm được nhiều hơn một chút. Mục tiêu của ta là trở thành giàu nhất thiên hạ, đem thủ phủ của nước Tề sửa thành họ Mai.

Đảo mắt đã đến tháng mười một, mang thai đã hơn tám tháng. Thân thể rất cồng kềnh, đi lại một chút cũng không tiện. May mắn bảo bối trong bụng rất ngoan, ta vẫn ăn ngon ngủ ngon. Ta thật may có cục cưng thật nghe lời, nhẹ nhàng giống người mẹ như ta thật là tốt.

Trong Ỷ Thúy các, ta nằm ở trên giường ngủ gà ngủ gật. Gần đây càng dễ mệt mỏi, tùy tiện nằm một chút đã muốn ngủ, có khi còn chảy nước miếng. Đều sắp làm mẹ, còn có cái thói quen này, thật là dọa người a.

“Ảnh nhi.” Tề Hạo không biết đến từ lúc nào đã tiến vào.

Ta mở mắt, cười híp mắt hỏi: “Sao thế? Lại cùng Lý thẩm học nấu cái gì cho ta uống?” Ba tháng này hắn quả thực làm khổ sai. Từ sớm đến tối không rời một bước chăm sóc ta, chỉ cần nghe ta nói ăn cái gì có lợi cho hài tử, nhất định kiếm cho ta, hơn nữa còn tự mình làm. Có đôi khi ta nghĩ, cứ như vậy cả đời thật tốt a. Chúng ta chỉ là vợ chồng bình thường, tránh xa tranh đoạt quyền lợi, thật sự rất tốt.

Hắn lắc đầu: “Cũng không phải.”

“Có chuyện gì cần nói với ta?” Nhìn vẻ mắt hắn là ta biết có chuyện.

Hắn hít sâu một hơi, nói: “Ngọc Tình truyền tin, Mẫu Hậu bệnh nặng, chỉ sợ… không duy trì được lâu nữa.” Trong lòng ta căng thẳng, bày mưu nghĩ kế nhiều năm, nghe nói là lão thái thái mẹ của ta không qua nổi? Nàng mặc dù có lỗi với Liễm Dung, nói thế nào thì thân thể này cũng do nàng sinh ra. Hơn nữa đối với ta rất tốt, không có cảm giác mới là lạ.

Ta từ trên giường ngồi dậy: “Lên đường hồi kinh.” Trước kia ta mắng nàng cũng quá tuyệt tình, hy vọng tự mình xin lỗi nàng, muốn nàng chết có thể nhắm mắt.

Tề Hạo nhìn động tác nguy hiểm của ta, vội nói: “Không được, ngươi sắp sinh, không thể đi.” Không có gì bất ngờ xảy ra chính là chuyện tình bên trong.

Ta vẻ mặt đau khổ: “Nhưng… Ta muốn nói với nàng vài lời.”

“Không được, quá nguy hiểm, trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao?” Hắn hoàn toàn không cho ta đi.

Ta sốt ruột đến sắp khóc, “Nói như thế nào nàng cũng là mẹ ta, nếu nàng thật sự chết, ta sẽ áy náy cả đời.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta, an ủi nói: “Không có ngươi là con gái, còn có ta là con nuôi kiêm con rể.”

Ta khẽ cắn môi, nói: “Nhưng mà, nàng muốn gặp ta a, chúng ta cẩn thận một chút sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

“Không được, ngươi không thể đi, nếu như ta đoán không sai, mấy tháng này kinh thành sẽ không thái bình. Ngươi sống ở nơi này cho tốt, ta để Thiệu Cảnh cùng Lam Lệ bảo vệ ngươi.” Hắn nói xong vẻ kiên quyết, ta biết hắn sẽ không cho ta cơ hội phản bác. Chính là… nói cái gì để Lam Lệ bảo vệ ta? Lam Lệ, Liễu Tuyệt Mị, Trịnh Diễm Oánh đã mất tích lâu rồi.

“Lam Lệ ở đâu? Ta nửa năm rồi không gặp nàng. Còn có ngươi nói kinh thành không yên ổn là có ý gì?” Ta gắt gao nhìn hắn, hôm nay tốt nhất là nói rõ cho ta.

Hắn thấy không tránh nổi, nói: “Lam Lệ cùng Diễm Oánh ở Dược Vương cốc.”

“Ta cũng không biết, sao ngươi lại biết?” Quái, làm sao hắn biết?

“Ta mời nàng sống ở Dược Vương cốc bảo vệ Diễm Oánh.”

“Tại sao phải bảo vệ Diễm Oánh?” Có chút ghen nha.

“Bởi vì Tuyệt Mị làm việc cho ta, ta phải thay hắn bảo vệ tốt Diễm Oánh.” Quan hệ phức tạp.

“Tại sao Lam tỷ tỷ cùng Tuyệt Mị đều nghe lời ngươi?”

Hắn cười thần bí: “Ta đáp ứng Liễu Tuyệt Mị một điều kiện, hắn vì báo đám ơn cứu mạng của ngươi, cho nên thay ta làm việc. Cũng đáp ứng Lam tỷ tỷ của ngươi một cái điều kiện, cho nên nàng bảo vệ Diễm Oánh.”

“Điều kiện gì?” Ta quệt miệng, bộ dáng hổ mẹ.

Hắn xoa xoa mặt ta: “Sau này nói cho ngươi.”

“Ngươi tốt nhất đem toàn bộ chuyện trải qua nói cho ta biết, tại sao ngươi tìm đến Liễu Tuyệt Mị cùng Lam tỷ tỷ? Tại sao tất cả bạn bè của ta đều biến mất? Ngươi làm cái gì?” Ta nói gần đây bạn bè của ta đều biến mất, nhất định là có chuyện lớn, lại hết lần này đến lần khác lừa ta.

“Nếu như ta không nói cho ngươi, chắc ngươi sẽ quấn lấy ta cả ngày. Ngươi để Dật Phong, Liễu Tuyệt Mị cùng Lam Lệ thay ngươi điều tra chuyện của Thương Khung đúng không? Dật Phong nói ra chuyện đã xảy ra, bị ta bắt trấn giữ trong cung. Kỳ thật, ta là muốn tạo cơ hội cho hắn cùng Ngọc Tình, miễn cho hắn dính lấy ngươi.” Nói đến đây, hắn gian trá cười một tiếng, hóa ra là như vậy a. Tạo cơ hội cho bọn hắn, chủ ý không tệ.

“Lam tỷ tỷ của ngươi cùng Liễu Tuyệt Mị vì biết ai hại ngươi, đến nội vụ đi thăm dò bản ghi chép, kết quả đang làm thì bị thích khách bắt. Ban đầu lúc ta đi kiểm tra sổ sách, Kinh Thiên đi cùng ta. Hắn biết Lam Lệ cùng ngươi như tỷ muội, đem bọn họ giải đến chỗ ta. Ta hù dọa một hồi để bọn họ nói ra mục đích, biết họ vì ngươi dám xâm nhập hoàng cung, mời bọn họ làm chút việc nhỏ mà thôi.” Việc nhỏ? Ta nghi ngờ a.

“Gấp cái gì? Nói thật?”

“Để Liễu Tuyệt Mị làm bộ đầu thâm nhập vào Thương Khung làm nội ứng.” Cái gì? Cái này mà gọi là việc nhỏ, đó là việc không cẩn thận sẽ mất đầu. Khó trách lúc đầu hắn nói có người quạt gió thổi lửa, người này chắc chắn là Tuyệt Mị a, Tuyệt Mị hiện tại là nằm vùng đi. Từ lão đại xã hội đen đổi nghề sang nằm vùng cho triểu đình, thay đổi hoàn toàn a.

“Lam Lệ thì sao? Tự nguyện bảo vệ Diễm Oánh?” Ta nheo mắt suy nghĩ, hiển nhiêm là rất khó tin.

“Liệu Tuyệt Mị là vì báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, nguyện ý thay ta làm việc. Nhưng là không yên lòng Diễm Oánh tỷ của ngươi, muốn ta để hắn trước tiên trở về bảo vệ Diễm Oánh chu toàn. Cho nên, ta lại đáp ứng Lam tỷ tỷ của ngươi một điều kiện, muốn nàng thay Tuyệt Mị trở về trước bảo vệ Diễm Oánh. Diễm Oánh đã an táng trong phi lăng, không thể an bài ở trong cung, có Lam Lệ bảo vệ là an toàn nhất.” Trong lòng ta giận a, hắn sao có thể lấy danh nghĩa của ta, đẩy bạn bè của ta đi bán mạng a? Đến bây giờ, hắn vẫn lợi dụng ta.

Ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi sao có thể làm vậy? Lợi dụng bạn bè của ta vì ngươi bán mạng, ngươi làm sao mới có thể có lúc không lợi dụng ta?”

Tề Hạo nắm tay ta, “Ta không lợi dụng ngươi, chỉ là nhờ bạn bè hỗ trợ mà thôi. Bọn họ vì hạnh phúc của ngươi, cho nên đáp ứng ta.” Không hiểu, hạnh phúc của ta? Có phải có liên quan đến điều kiện kia không?

“Mang Diễm Oánh đến nơi này mới tốt a, sao muốn về Dược Vương cốc? Còn không liên lạc gì?” Lâu như vậy không nghe tin, còn nghĩ các nàng…

Hắn vẻ mặt vô tội: “Đây đâu phải chuyện của ta, là chính hai nàng trở về. Ta chỉ muốn nàng bảo vệ Diễm Oánh, cũng không nói gì khác.” Cũng không tin được a.

Ta bĩu môi, nói: “Nói cho ta biết, ngươi nói kinh thành không yên ổn rốt cuộc là có ý gì?”

Hắn cười cười: “Không có gì, ngươi cứ yên tâm. Ngươi chỉ cần chăm sóc bản thân mình, đừng vì không có ta ở nhà mà buồn phiền.” Vừa nghe là biết chuyện lớn, chắc hẳn Trữ Vương có hành động. Ép vua thoái vị? Binh biến (biến động về quân sự…)? Chính biến(biến động về chính trị…)? Khiến hoàng đế đau đầu nhất chính là cái này.

Ta trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm, ta nhất định không buồn vì ngươi không ở nhà, ngươi muốn làm gì thì buông tay đi làm đi. Ta cùng hài tử, vĩnh viễn chờ ngươi. Bên cạnh ta có nhiều người có thể tin như thế, ngươi không cần lo lắng. Chính là việc ngươi muốn làm rất nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”

Hắn giúp ta vuốt tóc, hôn nhẹ lên trán ta: “Kinh Thiên đã chuẩn bị tốt rồi. Ta lập tức hành động, ngươi phải chăm sóc bản thân.”

“Được, ta đáp ứng ngươi, chăm sóc bản thân thật tốt, cũng chăm sóc hài tử thật tốt.” Đến bây giờ, ta mới cảm nhận được bản thân giống hiền thê lương mẫu. Mai Ảnh ta đây, luôn vô ảnh vô tung, ta cho là bản thân sẽ không thuộc về bất kỳ kẻ nào. Hiện tại thuộc về hắn, chân chính thuộc về hắn.

Tay hắn khẽ vuốt hai gò má của ta, quyến luyến nhìn ta: “Chờ ta.”

Ta nén nước mắt, dùng sức gật đầu: “Được, nhất định, ta nhất định sẽ không để bản thân thiếu một sợi tóc.” Chúng ta luông phải chia xa, cũng không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

Ta thường xuyên nói dối, nhưng cái này là hứa hẹn thật sự, nhất định sẽ không để bản thân thiếu một sợi tóc. Nghe được đáp án xác định của ta, hắn cũng dứt khoát khởi hành rời đi. Sự quả cảm, cương nghị ấy đều là cái mà một đế vương cần có. Ta tin chắc, hắn nhất định sẽ là minh quân thiên cổ, lưu danh muôn đời.

Ta yêu hắn, không thể phá hủy hắn, có phải không? Hắn có thể vì ta không cần đế vị, ta tại sao không thể lùi một bước? Yêu một người, là cần phải nỗ lực…