Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 92



Trở lại cung điện, tôi rầu rĩ không vuinằm lên trên đệm, cảm súc không rõ. Theo lý mà nói, tôi không nên lolắng nhiều tới Hàm mặc làm gì, nhưng cứ nghĩ đến hắn tức giận, tôi lạiđau lòng vô cùng. Tôi nợ hắn nhiều lắm, kiếp này không thể báo đáp được, chỉ hy vọng hắn có thể vui vẻ mà thôi. Mà hiện giờ Long Kỳ ban Lena cho hắn, hắn có hạnh phúc không đây?

Tôi thở dài thật mạnh, “Tỷ tỷ à, ngườiđừng có thở dài nhiều như vậy chứ! Nếu tỷ tỷ không vui vẻ, toàn bộ cungPhiêu Hoa này sẽ lạnh lẽo lắm đó, thực buồn quá ha!”

Tiểu Thuý oán giận, Tiểu Lan nói tiếplới, “Nếu không như vầy nè, chúng ta ra cung đi giải sầu đi! Trước kiatỷ tỷ tâm tình không tốt, chẳng phải đều cùng Hàm vương gia đi giải sầuđó sao?”

“Tiểu Lan?” Hoan Nhi không hờn giận bảonàng ta im mồm lại, tiểu lan lè lười nói hiền lành, “Tỷ tỷ, thực xinlỗi, em không phải cố ý nói đến Hàm Vương gia đâu ạ!”

Tôi bị lời của tiểu Lan nói cho cảm động, ra cung ư? Chẳng phải là cách tốt sao! có lẽ tâm tình buồn bực của tôiđược giải phóng cũng không chừng.Nghĩ đến đây tôi cười khẽ, nhìn về tiểu thuận tử phân phó, “Chuẩn bị cho ta một bộ nam trang vừa người!”

Tiểu thuận tử há hốc mồm thở, cuối cùngvẫn không ngăn tôi lại, trong chốc lát, hình tượng của tôi đã biến thành một công tử phong tình, mặc cẩm bào thêu, quạt giấy cầm tay, dung mạoxinh đẹp tuyệt tần tuyệt luân, nhìn lúc đó trông toát ra thần thái câuhồn người vô cùng.

Chỉ dẫn một mình tiểu thuý ra cung, cònnhững người khác tôi để lại trong cung để ứng phó mọi chuyện. Tôi cầmlệnh bài mà Hà công công đưa cho tiểu thuận tử mang đến cho tôi mangtheo bên người, ổng là đại tổng quản trong cung, đều có quyền lực nhấtđịnh, binh lính bên cửa cung cũng không dám ngăn lại, để cho chúng tôithắng lợi ra cung.

Nhận rõ phương hướng tôi hướng tới nơi nóng nhất trong kinh thành – phố Bách Hoa đến.

Dọc theo đường đi, bị cảnh tượng phồnvinh cổ kính làm cho tâm tình trở nên sung sướng hẳn, tôi dẫn theo TiểuThuý đi loanh quanh mất gần một canh giờ, bụng giờ đã thấy đói réo ầmlên. Đang lúc do dự, liếc mắt thấy một nhà ở ngã tư có chữ, “Lầu Vạnphúc”, cảm thấy một mùi thơm ập tới, vô cùng mê người. Đang nghĩ ngợixem có nên ăn cơm ở bên ngoài hay không thì chân đã tự động tiến thẳngvào dưới tửu lâu rồi.

Tiểu Thuý rất chu đáo cho tôi xung phongđi trước. Tôi đi vào lầu Vạn Phúc, nhìn lướt qua xung quanh, xem ra lầuVạn phúc này trong kinh thành cũng chỉ có thể tính là quán rượu thứ haimà thôi. Liếc mắt nhìn lại thấy hỗn tạp, có cả loại người có thân phậnlàm quan, có cả người trong gian hồ nữa. Lúc này hầu như trong tửu lâuđã ngồi đầy rồi, trông vô cùng náo nhiệt.

Tiểu nhị chạy liên tục, vô cùng bận rộn,liếc mắt một cái thấy có khách vào cửa, thấy chúng tôi là khách khôngtầm thường, lập tức chạy tới đón, miệng mời chào, “Khách quan, mời vàobên trong”. Nói xong ánh mắt của hắn dừng trên mặt tôi, tiểu Thuý ho khụ hai tiếng, hắn mới lại tươi cười. Tôi bước một bước vào bên trong, lòng thầm kêu thảm, cả sảnh đường ồn ào náo nhiệt như thế chẳng có chiếc bàn trống nào cả, tiểu Thuý cũng giương mắt nhìn khắp nơi, “Công tử, hay là chúng ta đổi nhà khác đi!” Công tử là cách gọi tôi ở bên ngoài.

Tiểu nhị có vẻ nhìn ra sự khó xử củachúng tôi, vẻ mặt ngừng cười, nói trấn an, “Công tử, xin đừng lo lắng,tôi sẽ giúp ngài tìm được vị trí tốt, xin ngài đợi chút!” Nói chưa xong, hắn đã xuyên vào trong để tìm bàn, hành động linh hoạt có thể thấy rõ.

Tôi mỉm cười, bắt đầu đánh giá kỹ bốnphía, cũng mừng vì chỗ đang đứng, nơi tôi đứng có thể nhìn ra khắp chung quanh được. Tiểu nhị đã rời đi rồi cũng trở lại, cười hì hì bảo, “Vịtrí đã tìm được tốt lắm!”

Một nam tử tuổi trẻ, cả người mặc bộ quần áo màu đen, bộ mặt anh tuấn, đôi mắt sáng như sao, biểu hiện nho nhã,trên bàn đặt một thanh bảo kiếm nạm vàng, nhìn qua là một kiếm kháchnhưng dường như cũng không hề có chút sát khí nào.

Thấy có người đến gần, hắn ngước mắt lênnhìn đánh giá tôi sau đó gật gật đầu, xem như đã chào hỏi, tôi cũng làmlễ chào ngồi xuống, tiểu Thuý cũng ngồi xuống cạnh tôi. Tôi bảo tiểu nhị mang chút đồ ăn lên, mắt nhìn ra cảnh ngoài cửa sổ, tiểu Thuý giọngthánh thót hỏi, “Công tử, hiện giờ tâm tình đỡ hơn rồi chứ!”

Tôi gật gật đầu, “Đỡ rồi, đợi lát nữa đidạo hai vòng rồi về, chúng ta muốn đi mua lễ vật cho họ!” Tôi tự nhắcnhở mình, không cần biết trong cung thế nào, tôi dạy họ dùng cách gì đểnói dối cũng không quan tâm, tôi chỉ lo lắng nhất là Long Kỳ nếu pháthiện tôi ra cung thôi. Tôi đã ra cung rồi vốn cũng không nghĩ tới hậuquả là gì, cũng không thèm nghĩ nữa!

Lúc này, trong tửu lâu có một luồng khídị thường xôn xao, hoá ra là có hai nam tử vạm vỡ bước vào, râu ria xồmxoàm, mặt mày dữ tợn, khoác trên lưng tấm da báo, trông vô cùng ngangngược nhìn khắp xung quanh.

Đúng lúc tôi chạm phải ánh mắt của mộttrong hai người đàn ông đó, ánh mắt hung ác chiếu thẳng vào tôi, mộtluồng mãnh liệt xơ xác tiêu điều đánh ập lại, bọn chúng nện từng bướcbình bình đi tới phía chúng tôi, làm cho mặt sàn rung chuyển.

Lòng tôi bỗng dội lên luồng lạnh buốt,cảm thấy thất kinh. Tôi và hắn không thù không oán sao lại nhìn tôi nhưvậy chứ? mà vào lúc này tôi lơ đãng nhìn thấy vị nam tử ngồi đối diệnnhếch môi cười lạnh, hừ khẽ một tiếng, phảng phất như không nhìn thấy ai vậy.

Tôi bỗng chốc sáng tỏ, hoá ra hai tên kia là đang đến vì hắn. Lòng tôi bỗng hoảng lên, không phải chứ, chẳng maybọn chúng ẩu đả, đao kiếm vô tình, tôi và tiểu Thuý cũng tránh không nổi bị liên luỵ tới thì sao. Tiểu Thuý cũng nhận ra tình thế trước mắt,kinh hoảng nhìn về phía tôi.

Tôi ngắm đôi mắt nam tử, hạ giọng nói, “Nè, kẻ thù của anh đã tím tới cửa rồi đó!”

Hắn mỉm cười nhìn tôi, rất bình tĩnh,trong mắt không có nét hoảng sợ gì mà lại vô cùng bình tĩnh. Lòng tôicuống lên, liếc xéo nhìn hắn, hắn lại ngạo nghễ nhìn tôi cười, mắt sángquét trên mặt tôi. Lòng tôi lại hoảng thêm, chả nhẽ hắn đã phát hiện ratôi là con gái sao?

Tôi hít một hơi dài, hung hăng trừng mắtliếc nhìn hắn một cái, vẻ đề phòng. Ngay lúc tôi đang lẳng lặng đánh giá vị nam tử đối diện, hai tên thô bạo kia đã đến trước bàn, cất giọng thô mắng, “Con mẹ nó chứ, chúng ta tìm vất vả như vậy, tên nhóc này dĩnhiên lại nhà nhã tự tại ở trong này, mau giao lệnh bài minh chủ ra đây, nếu không nơi này là chỗ táng thân của ngươi!”

Ngay lúc tôi đang ù ù cạc cạc như lọt vào trong sương mù, bỗng cánh tay bị người nắm lấy, chỉ nghe một tiếng,“Đi!”. Cả người tôi bỗng bị một sức mạnh nhấc lên, bay ra khỏi bàn,hướng cửa sổ hạ xuống, còn phía sau thì nghe tiếng kêu kinh hãi của tiểu Thuý và tiếng đàn ông thô lậu quát, “Chạy đi đâu..”

Tôi sợ tới mức chẳng kịp kêu lên, tronglúc giãy dụa, tóc búi tuột ra, một làn tóc đen mềm như thác xổ tung ra,tựa như đạp trên mây vậy. Bàn tay ôm trên lưng bỗng chặt hơn, nhẹ baybay lướt trên đất. Tôi sợ tới mức trừng mắt to, tức giận nhìn tên đầusỏ, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó thì lại vui sướng, đằngsau truyền tới tiếng quát chói tai, “Không được đi…Xem người trốn vàođâu!”

Nghe giọng như thế, lòng tôi cuống lên,lúc này một bàn tay thô to cầm lấy tay tôi, xoay mạnh một cái đã bị kéovào trong đám đông chạy, cũng không hiểu sao lại cứ chạy theo hắn nữa.

Chỉ biết là tay bị hắn giữ rất ấm áp, hắn tăng lực cho tôi rất mạnh, bàn tay nắm chặt toát hết mồ hôi. Chạy suốtmột con phố, tôi dần cảm thấy thể lực cạn kiệt, trái tim đập rất nhanh,tôi ôm ngực thở hổn hển, lào phào kêu lên trước mặt hắn “Nè, tôi khôngchạy nổi nữa rồi!”

Hắn từ từ dừng bước, thấy tôi thở hổn hển như trâu, còn hắn thì vẫn thở đều, trên mắt còn nét toét ra cười nói,“Đúng vậy, thấy dũng cảm hơn nhiều so với tưởng tượng của ta!”

Tôi bỗng thấy nản, theo hắn bán sống bánchết lại đắc tội như vậy, thế mà còn dám nói đùa với tôi nữa. Tôi trừngmắt, nói hổn hển, “Anh còn cười nữa cơ à, tôi và anh không thù khôngoán, quản cái rắm đó, vì sao lôi cả tôi vào hả!”

Hắn không giận mà còn cười, nhìn cả mặttôi đỏ bừng, còn có vẻ thấy rất thú vị thưởng thức, “Cô còn ngờ tôi hả,nếu không phải cô ngồi vào bàn tôi trước, người ta sao không thể coi côcùng bọn với tôi chứ. May quá, tôi cứu cô đúng lúc, nếu không cô chếtkhông có chỗ chôn! Không cảm kích thì thôi lại còn mắng chửi người nữahả!”

Tôi bị hắn nói cho cứng họng không trảlời nổi, sắc mặt xanh mét, mới phát hiện ra tay chúng tôi vẫn còn nắmchặt với nhau. Tôi hung hăng vung lên, giận nói, “Còn không buông taybẩn của anh ra! Bà cô này cũng không thèm biết ơn cứu người của anh đâunhé! Hiện giờ, anh đi chiếc cầu của anh, còn tôi đi đường của tôi, chẳng thể đi chung được rồi, hừ!”

Tôi hung hăng xoay người, hất đầu sảibước về phía trước, đằng sau còn vang lên tiếng hắn kêu lên, “Aizz…Côkhông sợ gặp phải bọn người xấu kia sao?”

Tôi cũng không quay đầu lại, cất cao giọng trả lời, “Không cần anh quan tâm, anh là tên sao chổi!”

Dường như nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn, tôi lại càng bước nhanh hơn, gần như là chạy lướt lên phíatrước vậy, trong lòng còn nhớ không biết tiểu Thuý thế nào nữa?

Nhìn thấy một hàng phòng ở hiện lên như rừng trước mặt, tôi bỗng chốc trợn tròn mắt.

Vừa rồi trong khi chạy đến cả đường cũngkhông nhìn, đường nào trước mắt trở về đây? Là đường có tảng đá to haylà đường đá kia đây?

Tôi đang chần chờ phán đoán, bỗng nghe có tiếng cười lạnh truyền tới đằng sau, “Ha ha, tên nhóc, xem ngươi chạychỗ nào đi ha! Làm cho bản đại gia tìm được vất vả quá ha!”

Tôi không thèm xoay người lại, nghe tiếng thì biết là một trong hai tên đó rồi. Ông trời ơi, tôi quay phắt đầulại nhìn bọn họ, “Hai vị tìm nhầm rồi! Không phải hai vị đang tìm bị mặc áo đen tuấn tú kia hay sao? Hắn ở bên đó kìa!”

Tôi chỉ vào hướng người đàn ông kia, haitên đó cùng nhìn về hướng đó rồi lại hừ lạnh một tiếng, “Con mẹ nó chứ,tên nhóc này vận số đào hoa lắm, vừa xuống núi đã gặp người đẹp nhỏ bérồi, Thực con mẹ nó số tốt thế chứ!”

Hai tên khổng lồ cũng không thèm đuổitheo, ăn nói rất thô lỗ, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tựa nhưđang nhìn vào một con mồi vậy. Luồng khí lạnh buốt từ gan bàn chân chậmrãi dâng lên, lạnh thấu xương. Mẹ ơi, chả nhẽ bọn đó muốn…?

Tôi trợn trừng mắt lên, hơn nữa cũngkhông nề hà gì, đối với loại người thô lỗ không có đạo lý gì cả này chodù tôi có uốn mười tám tấc lưỡi cũng chịu rồi! Tôi nghẹn họng, thầm mắng cái tên kia tự dưng đang yên đang lành ném tôi vào vận xui, chỉ hy vọng xiết bao hắn sẽ xuất hiện trước mặt tôi lúc này, tuy hắn rất đáng ghét, nhưng so với hai tên trước mặt thì còn tốt hơn gấp mấy trăm lần. Hiệngiờ còn ai đâu mà tới cứu tôi nữa kìa!

Đang lúc tôi hết cách rồi thì trên tườngtruyền đến tiếng cười sang sảng, một loáng đã có bóng đen đứng trên máingói phía trên, chẳng phải là tên xui xẻo kia chứ còn ai nữa? Trong lòng tôi vui vẻ hẳn lên, đang định kêu cứu, khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý củahắn, tôi định phun ra lời vội nuốt trở về.

Sự xuất hiện của hắn đã thành công là hai tên to lớn dời ánh mắt đi, chửi bậy, “Có giỏi thì xuống đấu với lão đây một trận ba trăm hiệp, dừng có kiểu trốn trốn trán tránh, có phải làanh hùng hảo hán gì!”

Sắc mặt hắn hơi đổi, cười mỉm biến thànhcười lạnh, mắt sắt lại, thả nhẹ người xuống bay là là xuống mặt đất, “Về nói với minh chủ các người, muốn có lệnh bài thì tự mình quỳ xuống cầuxin ổng chủ nhà ngươi là ta đây!”

Nói xong, búng ngón tay thẳng vào hắn,nói chậm rãi, “Có lẽ , ngai vàng đó của mình chủ các ngươi còn có thểngồi thêm dăm ba bữa nữa thôi, nếu không, hừ hừ…”

Hắn hừ lạnh hai tiếng, nhìn lạnh thấu xương vào hai tên to lớn.

Hai tên to lớn chịu không nổi sợ tới mứclùi lại hẳn hai bước, cùng đưa mắt nhìn nhau, nhanh tay vung đại đao bổvào phía người áo đen, tôi sợ tới mức bật kêu to, người áo đen đang đứng đó nhìn về phía tôi cười trêu cợt, cả người nhẹ nhàng tránh được, chỉlát sau ba người cùng chém giết lẫn nhau, người áo đen kia giống như con bướm nhẹ nhàng bay lượn, xuyên qua đó, thành thạo, hai gã to lớn cũngkhông chạm được vào kể cả góc áo của hắn nữa. Cuối cùng, lúc hai tên tolớn hết sức, thì hắn ra tay nhanh chóng đưa hai nhát kiếm loang loáng,hai luồng máu tươi phọt ra, tôi sợ tới mức há hốc miệng, nghẹn họng nhìn trân trối. Hai tên to lớn, một tên thì đứt tay, còn một tên thì đứtchân ngã xuống đất kêu la oai oái.

Trong lúc tôi đang kinh sợ, đã thấy hắnthong thả lấy một chiếc khăn từ trong người ra lau vết máu trên thânkiếm. Tôi chẳng mở được miệng nữa, đợi hắn lau kiếm xong, nhìn tôi cườiôn hoà, “Doạ cô rồi phải không?”

Tôi mãi mà không nói nên lời, lòng đãbiết rõ hắn là người ngoan độc thế nào rồi, tôi cũng không thèm nhìnhắn, xoay người đi ra phía bên ngoài, hắn chạy đằng sau hỏi tôi, “Côdịnh đi đâu?”

“Đi đâu cần anh quan tâm làm gì, tôi vàanh rất quen thân sao?” Tôi quay đầu lại không khách sáo đáp, hắn nhậnra giọng điệu lãnh đạm, có chút kinh ngạc, cười xoè, ‘Cô đi đâu cũng mặc kệ là chuyện của tôi, nhưng tôi thực sự muốn biết đó! Có nói cho tôibiết không?”

Trên mặt hắn lúc này hiện lên vẻ cười ônhoà, khác hẳn với kiểu lãnh khốc vừa rồi của hắn cứ như là hai ngườivậy. Tôi cắn môi, định muốn mắng té tát vào hắn nhưng lời trôi ra khỏimiệng chỉ có một câu, “Anh phiền quá!”

Hắn cười đùa một tiếng, khoanh tay đitới, “Tôi biết tôi thực đáng ghét lắm, nhưng hôm nay có duyên với cônương, có thể nói là cùng nhau chịu khổ, ít nhất nên để lại tên, sau này có gặp nhau thì chào hỏi mà!” Da mặt hắn thực đúng là dày quá.

Tôi nhếch miệng cười lạnh, “Đúng vậykhông? Tôi nghĩ không cần, cuộc đời này, tôi và anh chỉ gặp mặt mỗi ngày hôm nay thôi, sau này tuyệt đối không có gặp lần hai!”

“Cô nương chán ghét nhìn thấy tôi sao?”Hắn thoáng có chút thất vọng, khẽ nheo mắt nhìn tôi, tôi đùa cợt bảo,“Chán ghét anh là chuyện không cần bàn, anh tự mình hiểu lấy, cũng đừngcó mặt dày quá! Bổn cô nương không ngại nói thẳng, so với chán ghét lạicàng chán ghét hơn, cáo từ!”

Chẳng cho hắn đáp, tôi xoay người chọncon đường duy nhất chạy, dần dần tiếng ồn ào náo nhiệt truyền đến. Tôivề tới trên đường, tôi lo lắng tới chuyện không may xảy ra ở quán rượukia, hy vọng tiểu Thuý vẫn chưa rời đi.