Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 87



Tôi quay đầu nhìn nàng ta vuốt cằm, cưỡikhẽ nói, “Xem ra Lan phi nương nương và tôi có vẻ như đã từng quen biếtthật! Thực sự là phúc của Vũ nhi quá” Lâm Nhược Lan vẫn một bộ dạngkhông thể tin nổi cứ lẳng lặng nhìn kỹ tôi, tôi cũng nhướng mày nhìnlại, nhìn thấy Long Kỳ và Lệ phi cùng đi tới, tôi và Lan phi hành lễ với hắn, Long Kỳ khoát tay cũng tới nâng hai chúng tôi dậy, “Không cần đalễ!”

Tôi và Lan phi đều được đãi ngộ giống nhau, Lệ phi kinh ngạc mãi không thôi, nhưng ngại Long Kỳ đứng cạnh nên trên mặt vẫn duy trì vẻ nhàn tản vốn có, nhìn về phía tôi thân thiếtthoải mái, “Vũ nhi muội muội à, cả người sức khỏe tốt đấy chứ?”

Sự chuyển biến này của nàng ta làm tôi dở khóc dở cười, nghĩ đến một giây trước nàng ta khinh thường với tôi, rồi giây sau lại hỏi han ân cần, cũng diễn giỏi quá ha! Tôi mỉm cười, “Đatạ nương nương quan tâm, Vũ nhi đã đỡ hơn nhiều rồi!”

Long Kỳ mở miệng ôn hoà, “Nếu đã đến đây rồi, mọi người cùng tới ăn sáng đi!”

Lời Long Kỳ vừa nói ra, Lệ phi đã thu lại ánh mắt đánh giá tôi, bám sát theo sau Long Kỳ tiến vào phía sau điện.Sau khi vào trong điện đều theo vị trí thứ tự mà ngồi, tôi chọn vị tríhơi tối ngồi, một lát sau, đầu bếp mang đồ ăn tới, quỳ xuống, “Xin mờiHoàng thượng, Vũ cô nương dùng bữa”

“Vũ nhi muội muội lần trước ngã xuốngnước, tỷ tỷ vô cùng quan tâm, chọn riêng hôm nay tới thăm một chuyến,nhìn thấy khí sắc muội muội đã tốt hơn nhiều vậy thì ta yên tâm rồi!”

Lệ phi thản nhiên cười, tiếp tục nóitiếp, “A, đúng rồi, cơm nước xong, tỷ tỷ còn có một ít quà muốn tặng cho muội muội đó! Sau đó còn muốn xin muội muội sau này hết sức tận tâmphục vụ Hoàng thượng cho tốt nữa đó nha!”

Long Kỳ biết chuyện này cũng chẳng tốtđẹp gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng ta lấy lệ, tôi vốn muốn rất thích ăn vậymà ăn không nổi, ăn vội vàng mấy miếng rồi buông đũa, Long Kỳ thân thiết hỏi, “Sao lại không ăn nữa rồi?”

Tôi lắc lắc đầu, hạ giọng nói, “Tôi ăn no rồi!”

“Nào, lại đây ăn chút này!” Long Kỳ báđạo gắp một miếng bánh vào trong bát tôi, tôi giương mắt trừng trừngnhìn hắn một cái, đáy lòng lại cảm thấy lo lắng chút, ánh mắt đánh sangnhìn thấy mắt Lệ phi có chút ghen tỵ càng tăng thêm mà không giảm.

Tôi giả vờ như không thấy cứ ăn từngmiếng từng miếng Long Kỳ gắp cho, chỉ là một câu đơn giản của Long Kỳtrong mắt Lệ phi và Lan phi các nàng đã được định rõ.

Ăn sáng xong Lệ phi và Lan phi quả nhiênmang lễ vật tới cho tôi, bên ngoài sân trước mặt thái giám và cung nữlụa là gấm vóc đủ màu, châu báu ngọc ngà cứ ùn ùn chuyển vào. Tôi biếtcha Lệ phi là đại tướng quân, lập nhiều công lao cho nước Vĩnh Hán, làquan nhất phẩm, gia cảnh giàu có vô số, là kiêu tướng của Vĩnh Hán Hoàng triều, có uy tín và thân phận rất cao trong quân đội. Lần trước trongđại yến mà Long Kỳ chiêu đãi, nghe nói cũng chuyện này đều vì cha nàngta mà làm lễ rửa tội.

Tôi đứng ngoài cửa, thản nhiên nhìn cảnhbận rộn trước mặt, chỉ có mỉm cười, những này đó với tôi căn bản mà nóilà chẳng đáng gì, tôi chỉ hy vọng các nàng ấy nhanh chóng rời chỗ này đi mà thôi.

Đến giữa trưa, rốt cục Long Kỳ cũng hạ lệnh trục khách, “Lệ phi, Lan phi còn có chuyện gì sao?”

Lệ phi nao nao, nhìn về phía tôi một cái, tiện đà duyên dáng đứng dậy, biểu hiện có chút cứng nhắc, nói đế theo,“Nô tỳ đã quấy nhiễu Hoàng thượng, xin cáo lui trước!”

Lan phi thì hướng về phía Hoàng thượng hạ mình, lại nhìn về phía tôi cười cười, tính cách lạnh nhạt không bộc lộra chút nghi ngờ nào.

“Vũ nhi xin tiễn Lệ phi nương nương, Lanphi nương nương!” Tôi cũng khẽ hạ mình mỉm cười nhìn các nàng ta rời đi, tiện lấy lại hơi thở bình tĩnh. Tôi còn tưởng sẽ diễn ra trận tranh đấu hết sức gay gắt nữa ấy chứ!

Uống xong trà chiều, Long Kỳ lại tiến vào thư phòng không ra, còn tôi thì nhàm chán ngồi trên bãi cỏ sau ngọn núi giả, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đoá hoa nghĩ ngợi, nghĩ đến phiền cả người, khe khẽ thở dài. Lúc này, lại nghe có tiếng người đằng sau, tôivui sướng quay phắt lại, thì nhìn thấy Hà công công đứng im lặng cáchmình ba thước, ánh mắt lập tức bình tĩnh trở lại, “Hà công công tìm tôicó việc sao?”

“Vì sao cô nương lại thở dài hả?” Ông tathấy tôi đã phát hiện ra mình, đã đi tới, tôi cụp mắt xuống, giải thích, “Nào có thở dài gì đâu! Chẳng qua là trong lòng có chút phiền muộn thôi mà!” Cố gắng chôn giấu tâm sự trong lòng, nhìn về phía ông ta thảnnhiên cười cười. Hà công công cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn về phía cây cối nơi xa thở dài, “Cô nương, chúng ta cái gì cũng biết rõ cả! Cônương cần gì phải giấu chứ!”

Trong lòng tôi cả kinh, bật thốt lên, “Ông biết gì vậy?”

Ông ta nhìn tôi cười, “Cô nương có thểgạt được Hoàng thượng nhưng không gạt được chúng ta đâu. Cô đối Hoàngthượng có nhiều tâm tư, chúng ta liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi!” Ôngta không nói thẳng ra nhưng lòng tôi lại hiểu rất rõ, xem ra hành độngcủa tôi xác thực là không được tốt cho lắm. Ông ta đã hầu hạ Hoàngthượng mười mấy năm rồi, đã trở thành tinh rồi, chút tài mọn này của tôi cũng không lừa được ổng, tôi cười bảo, “Ông đều biết cả rồi, vậy ngàiấy có biết không?”

Ông ta lắc lắc đầu, “Tâm tư Hoàng thượngchúng ta nghiền ngẫm mãi cũng không nổi, việc nhà của Hoàng thượng cònquan trọng nữa sao? Quan trọng nhất là chúng ta biết rốt cục ngài ấy cócần cô suốt đời hay không thôi!”

Tôi ngẩn ra, khó hiểu nhìn ổng, “Lời này là có ý gì?”

“Chắc cô nương còn nhớ chuyện xảy ra ở nước Đột Quyết chứ?”

“Đương nhiên là nhớ rõ rồi!” Chuyện đólàm sao mà quên được chứ, hiện giờ nhắc tới lại giống như mới xảy ra hôm qua vậy, chỉ là con người và sự việc cứ nhắc tới lại làm người ta thấyđau lòng quá.

“Cô nương có muốn nghe chuyện của chúng ta không?” Tôi gật gật đầu, ngầm đồng ý.

Hà công công dường như nhớ lại, một látsau bắt đầu nói, “Từ lúc cô nương tự quyết định ở lại Đột Quyết kia,lòng Hoàng thượng cũng đã để lại nơi đó rồi. Ta đi theo Hoàng thượng đãnhiều thập niên, chưa bao giờ thấy ngài ấy để trong lòng một cô gái nàonhư thế cả. Cô nương hoạt bát hiếu động, linh khí bức người, hơn nữa đầu óc thỉnh thoảng lại cứ chui ra một ít ý nghĩ mới mẻ quái lạ, thực sự là người con gái kỳ lạ nhất mà chúng ta gặp đầu tiên, cô nương cũng biếtđó, ngay lúc đó lòng Hoàng thượng đã bị cô vô ý bắt được, chỉ là việchoàng triều nguy ngập không thể ngừng nổi, chúng tôi cứ một mạch ra roithúc ngựa, rốt cục trong lúc bệnh hoàng thượng nguy ngập kịch liệt màkịp thời tố giác đại hoàng tử làm phản, hạ bệ ngôi vị thái tử của hắn,tiên hoàng qua đời, tân hoàng lên ngôi, mấy tháng đó Hoàng thượng thựckhổ lắm. Đại hoàng tử lấy thúng úp voi không phải ngày một ngày hai, thủ hạ vây cánh nhiều vô kể, suốt hơn một tháng cuộc sống của Hoàng thượngthực khó khắn gian nan, đêm ngày làm lụng vất vả, cuối cùng cũng loại bỏ được vài nguyên lão, bình định được thế lực tàn ác, duy trì được sự hoà bình trong hoàng thất”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, “Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn” , quyền mưu thuật biển vô cùng, ở trên địa vị cao tất có chỗ hơn người, không thể khinh thường được, năng lực của Long Kỳ tôi không hoài nghigì, nhưng xem biểu hiện của Hà công công, đáy lòng thầm đau đớn hơn.

Hà công công híp mắt tiếp tục nói, “Sựxuất hiện của cô nương không thể nghi ngờ đã làm cho Hoàng Thượng vuimừng khôn xiết, ngày đó nhìn tên cô nương xuất hiện trong tranh, mầyngày liền Hoàng thượng đến cuối cùng mới cười, chúng ta lúc đó thực làvui lắm,, aizzz…vậy mà cô nương thì sao đây! Dĩ nhiên lại là ngườithương của đại tài tử Quá Ngọc Hoán nổi tiếng kinh thành, Hoàng thượngthực giận vô cùng nha! Chúng ta ai ai trong hoàng cung cũng thấy run rẩy ghê lắm, tiếp đó, đêm nào Hoàng thượng cũng đều ngắm tranh mà nhớnhung, ta biết chính là nhớ tới cô nương! Vài ngày sau Hoàng thượng hạlệnh phong cô nương thành hoạ sỹ hoàng cung, đây là kế sách cuối cùng mà Hoàng Thượng bắt buộc phải ra, trong lòng chúng ta ai cũng biết làHoàng thượng thực rất muốn tới thăm cô nương nhưng lại cố ẩn nhẫn, chotới khi cô nương gây chuyện bóp méo việc vẽ tranh tú nữ, chọc cho TháiHậu giận, Hoàng thượng mới phải ra mặt! Cô nương lúc đó nhất định sẽ cho rằng Hoàng Thượng rất quái lạ đi!”

Tôi ngồi nghe, đáy lòng hoang mang dầntrở nên rõ hơn, đúng vậy! Lúc tôi vừa mới tiến cung, không thể đoán nổilòng của Long Kỳ, hắn mang nhốt tôi tại một cung điện xa nhất, đó là tại sao? Tuy Hà công công chưa nói gì tôi cũng biết lúc đó Long Kỳ có ýnhốt tôi lại là muốn tách tôi và Ngọc Hoán ra, hơn nữa nhìn thấy tôi,một câu cũng không nói, tựa như chẳng biết gì cả vậy. Tôi lúc đó cũngthấy hắn đúng thực là lạnh lùng tàn nhẫn vô cùng! Nhưng mà đúng nhưnhững lời Hà công công nói, tâm tư Long Kỳ đều đặt hết lên tôi, vì saolại còn giấu hai vị phi tử vô cùng xinh đẹp kia chứ?

Hà công công biết tôi đang lắng nghe, lại nói tiếp, “Trong Chuyện của Cô nương và Hoàng thượng, chúng ta chỉ làmột người bên cạnh thôi, nhìn thấy rất rõ, cô nương cũng yêu Hoàngthượng mà, chỉ là vì sao còn quan hệ với Hàm vương gia làm chi chứ?

Ổng nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi nhíu nhíumày, cũng đoán ra chuyện Long Kỳ ban cho tôi được chết trong nước, “Tôivà Hàm vương gia vốn đã sớm quen biết rồi! Hắn mở một Mặc viện lớn ởhuyện Kinh Đô, lúc đó tôi ở đấy bán tranh, ngẫu nhiên nhận biết, cũngchẳng có quan hệ đặc biệt gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè mà thôi!”

Tôi đối với tình cảm của Hàm Mặc thực sựkhó khăn, nói là bạn bè lại càng khác chút, nói tóm lại thì có chút áimuội không rõ ràng, đến cả tôi cũng không rõ chính mình nữa cơ mà, nhưng tôi lại biết rõ đó không phải là tình yêu.

Hà công công “a” một tiếng, gương mặt có chút toả sáng, “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!”

”Đó có gì là tốt chứ?”

“Đó đương nhiên là tốt lắm chứ, cô nươngvà Hàm vương gia không có tình ý gì, là có thể cùng một chỗ với Hoàngthượng được mà! Nếu Hoàng thượng mà biết thì chắc là vui lắm đó!”

“Ngài ấy có gì mà cao hứng chứ! Ngoài tôi ra thì không phải là ngài ấy còn có hai vị phi tử xinh đẹp yểu điệu đósao?” Cứ cảm giác những lời như thế như là ghen tuông vậy, tôi khôngngại mới lạ nha.

Trong mắt Hà công công mở to, tiện đà hạ giọng nói nhỏ, “Chả nhẽ cô nương không nhìn ra sao? Chỗ đó có chút khó nói đó mà!”

Tôi híp mắt lại liếc mắt nhìn ổng, “Có gì khúc mắc chớ?”

“Nói vậy là cô nương đã gặp qua Thái hậurồi ha! Bà ấy không phải là mẹ ruột của Hoàng thượng, chúng ta đoán Thái hậu còn ghi hận chuyện Hoàng thượng kéo thái tử hạ bệ nên muốn mượn cơhội trả thù đó mà!”

Cả người tôi chấn động, trả thù ư? TháiHậu đối với Hoàng thượng ư? Chuyện đó làm sao có thể thế chứ? Bà ta dựavào cái gì mà trả thù chứ? Tôi trừng mắt nhìn, thấy cực kỳ hứng thú hỏi, “Vậy bà ta định trả thù thế nào đây/”

“Trả thù thế nào chúng ta vẫn chưa rõ cho lắm, nhưng mà tiên hoàng đã hạ lệnh hậu cung không được tham gia chínhsự, bà ấy muốn trả thù thì không phải là bắt đầu từ chuyện hậu cũng đósao? TRước tiên là vì Hoàng thượng mà làm cuộc tuyển chọn tú nữ này, sau đó lại vì Hoàng thượng chọn ra hai vị phi tử có tài mạo xuất chúng, đây đều làm toàn bộ mà! Chúng ta không thể không hoài nghi chuyện Thái hậutrả thù Hoàng thượng được!” Vẻ mặt Hà công công lo lắng, đầu óc tôi bỗng chốc sáng tỏ, nhất định là Thái Hậu muốn dựa vào chuyện nắm giữ phi tần hậu cung để dùng chiêu này đối phó với Hoàng thượng, đặt người của bàta bên cạnh Hoàng thượng, chả nhẽ Lệ phi và Lan phi đều là quân cờ trong tay Thái Hậu đó ư?

Tôi bị doạ một trận thấy choáng, sao cóthể vậy chứ? Tuy Thái hậu không phải là mẹ ruột của Hoàng thượng, nhưngnhư vậy bà ta cũng chẳng có điểm nào tốt cả. Đại hoàng tử bị đẩy tớibiên quan, chỉ là một người dân bình thường, Long Kỳ lại là người nắm cả thiên hạ, có quyền thực sự, bà ta chỉ là một Thái hậu thì có năng lựcgì chứ? Giỏi nhất thì cũng chỉ đứng đằng sau mà hô mưa gọi gió một trậnthôi, còn có thể ảnh hưởng tới triều chính hay sao?

Tôi nhìn thoáng qua Hà công công, ổng đãnói những lời này với tôi, đã nói rõ ổng coi tôi như người một nhà rồi,“Hà công công à, truyện này cũng đừng có nói ra lung tung đó, sẽ bị rơiđầu ngay, hơn nữa, tôi tin chắc Hoàng Thượng đã có an bài rồi!”

“Cô nương nói đúng lắm, chúng ta chỉ cóđoán mà thôi, nhưng chúng ta cũng chỉ vì nghĩ cho cô nương mà, chỉ sợlúc đó cô nương lại bị người khác bắt nạt thôi!”