Hoán Mệnh

Chương 12: CẬU CÓ THỂ GIÚP TỚ KHÔNG?



Hôm sau, tôi vừa đến lớp thì con bé Lan Hạ đã chạy xồng xộc đến, cười típ mắt khoác tay tôi rồi lôi về chỗ nó. Mà kể ra cũng lạ, từ khi tôi và nó công khai làm bạn bè, những lời ác ý hướng về tôi dần ít hẳn, có một số người còn chủ động bắt chuyện với tôi, không tránh né tôi như trước nữa. Dường như trong mắt họ, tôi đã trở nên "bình thường" rồi. Còn cái lũ bắt nạt tôi trước đó dĩ nhiên có cho tiền cũng không dám chọc phá tôi nữa. Cuộc sống trung học dần trở về quỹ đạo vốn có.

Hoặc là tôi ngây thơ nghĩ thế. Vì bạn thân trên danh nghĩa của tôi rất biết cách dày vò người khác. Ví dụ như lúc này.

Tôi nhìn chòng chọc chiếc vé xem phim trên tay Lan Hạ, rồi ngước mắt lên nhìn nó vẻ khó hiểu.

- Cho tớ? Vì sao?

- Ơ? Lúc trước chúng ta toàn vậy mà? Có bao giờ cậu hỏi lý do như lúc này đâu? - Lan Hạ phụng phịu nhét vé vào tay tôi, xong lại khoác tay làm nũng. - Hôm nay ai cũng rảnh cả, tớ hỏi cả rồi. Nên là chiều hội mình cùng đi xem phim nhé?

Hội? Ai cũng rảnh?

- Còn có ai nữa à?

- Ừ! Hiếu và Hoàng đó. - Lan Hạ cười típ mắt, trông đáng yêu lắm. - Tớ rủ họ cả rồi. Hiếu chưa đồng ý nhưng cũng không từ chối, Hoàng thì nói chỉ cần cậu đi thì cậu ấy cũng sẽ đi.

- Hai người thân nhau từ bao giờ thế?

- Ấy, bạn của cậu mà! Bạn cậu cũng là bạn tớ, không phải sao?

Tôi cười khan, quay mặt sang nơi khác từ chối cho ý kiến. Nhưng thật ra trong lòng tôi lại phủ định trăm nghìn lần.

Bạn? Với Đức Hoàng? Thôi cho xin!! Không hiểu sao nhưng tôi thấy tên đó phiền phức lắm.

Chiều, lúc tôi vừa bước ra khỏi cổng thì thấy Hiếu đã đứng gần đó từ bao giờ. Lúc nhìn thấy tôi, cậu ta vẫy vẫy tay, vừa cười vừa chỉ vào yên sau chiếc xe đạp. Tôi thực sự không hiểu tên nhóc này làm thế để làm gì. Chẳng phải nó nói sẽ từ bỏ sao? Chẳng phải nói sẽ làm bạn thôi sao? Nhưng đáp lại thắc mắc của tôi lại là câu câu hỏi khá là khó trả lời.

- Chẳng lẽ bạn bè không được đến đưa đón nhau à? Sao cậu ngốc thế?

Ngốc? Muốn chửi tôi ngu thì cứ nói thẳng ra. Ngốc với chả ngốc!

Tôi cạu mặt, nhưng vẫn ngồi lên xe cho nó chở. Có người tình nguyện, mình dại gì từ chối chớ?

Nhưng mà con bé Lan Hạ lại không nghĩ bạn bè đơn thuần có thể đưa đón nhau như Hiếu nghĩ. Nó thấy Hiếu chở tôi thì có vẻ chán nản ra mặt, nhưng cũng không nói gì nhiều. Tôi cũng mặc, tại biết thừa tính con này dở hơi, cảm xúc thất thường, điên mới theo nó, theo rồi có mà mệt chết à?

Còn Hoàng, thằng bé lại tiếp tục bám tôi. Nói này nói nọ bên tai không ngừng. Tôi bảo tôi không thích bỏng, nó cứ cố chấp dúi vào tay tôi. Tôi bảo tôi không khát, không cần pepsi, nó vẫn bỏ lời tôi nói ra sau cùng, chỉ khăng khăng làm theo ý mình. OK, tốt thôi. Nó đưa thì kệ nó, tôi có ăn hay không lại là chuyện của tôi. Nó dám ép, tôi không ngại tống hết vào miệng nó cho nó vui đâu.



Rạp rộng rãi, khá là sạch. Đến giờ chiếu, đèn tắt tối om. Tiếng bật lên, nhạc nền của phim khá là nhẹ nhàng. Bộ phim có tên là "Thủy tinh dễ vỡ". Đặt tên như thế thật sự không thể đoán được bộ phim nói đến điều gì cho đến khi xem.

Đó là bộ phim liên quan đến vấn đề đồng tính, là đồng tính nữ. Mở đầu nhẹ nhàng, diễn biến nhẹ nhàng, nhưng kết thúc lại khiến người khác nặng nề hơn bao giờ hết. Có thể là bởi nhân vật có một cuộc sống khó khăn, xám xịt chăng? Hay là bởi suy nghĩ, tâm tư tình cảm của họ? Hay là bởi kết thúc hai người không đến được với nhau?

Bộ phim phản ánh khá sâu vào những vấn đề xã hội, ví dụ như bạo lực học đường, ví dụ như sự chối bỏ của xã hội với những người đồng tính, hay là sự tuyệt vọng của chính người trong cuộc. Tất cả gói gọn trong hơn một tiếng.

Cho đến khi bộ phim kết thúc rồi mà tôi vẫn không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này. Có gì đó ứ nghẹn trong lồng ngực tôi. Phải chăng, bởi vì cơ thể này?

Những người đồng tính...thực sự không thể có được hạnh phúc vẹn toàn sao?

Nhưng khi ra khỏi rạp, tôi mới biết hóa ra bộ phim ấy có những ba cái kết. Bản một là kết mở, bản hai là Happy ending, và bản ba là Sad ending. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, chúng tôi lại xem bản thứ ba. Không hiểu sao, tôi lại nghĩ Lan Hạ cố tình. Con bé biết Khả Minh là người thế nào. Người trầm cảm thì rất dễ bị kích động, bị tổn thương. Thế mà con bé vẫn rủ Khả Minh xem bộ phim ấy, lại trúng vào kết cục chẳng tốt đẹp gì. Nếu bây giờ người đứng đây thực sự là Khả Minh thì sẽ thế nào đây?

Xem phim xong, Lan Hạ lại rủ rê kéo cả bọn vào trung tâm thương mại gần đó, nói là muốn mua đồ. Mà cũng chẳng cho tôi kịp ý kiến, nó đã khoác tay kéo tôi đi. Hai bạn nam kia cũng chẳng nói chẳng rằng vui vẻ theo sau hộ tống.

- Minh này. - Lan Hạ đứng bên cạnh tôi, khẽ gọi. Tôi ừ hử một cái rất nhẹ, lướt qua mấy cái vòng tay handmade xem xem thử thử.

- Thật ra...tớ thích Hiếu.

Tay tôi chững lại một lúc. Rồi tôi nhìn nó vẻ chưa hiểu lắm.

- Cái đó cậu phải nói với Hiếu chứ không phải với tớ.

- Cậu không có cảm giác với cậu ấy chứ? - Lan Hạ quay lại đối mặt với tôi, đôi mắt đầy nghiêm túc, còn có chút gì đó lạnh lẽo mà tôi không thể giải thích được.

- Cái đó chẳng quan trọng. - Tôi nhún vai. Nó chộp lấy tay tôi, nhấn mạnh. - Cái đó rất quan trọng. Bởi vì hai chúng ta chỉ có thể có một người. Hiếu chỉ có thể chọn một mà thôi.

- Vậy thì người đó không phải tớ.

- Tức là...cậu không thích Hiếu?

- Đúng. - Tôi gật đầu hết sức thản nhiên. Vẻ nghiêm túc xen chút lạnh lẽo trong mắt Lan Hạ dần tản bớt, cuối cùng là long lanh đáng yêu như thường. - Vậy...cậu có thể giúp tớ không?

- Tớ chẳng biết gì mà giúp đâu.



- Không rườm rà vậy đâu. - Lan Hạ kéo tôi xuống nói nhỏ vào bên tai. - Cậu chỉ cần tạo cơ hội cho tớ và cậu ấy ở riêng với nhau là được. Ví dụ như lúc này này.

- Chỉ cần để cậu và Hiếu với nhau thôi đúng không? - Tôi gãi gãi đầu nhìn về phía hai chàng trai ở xa tít đằng kia. Để Lan Hạ và Hiếu ở chung là chuyện nhỏ, nhưng mà, nếu nó đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải dính với Hoàng thì nó lại là chuyện khác, rất rất khác rồi.

Vì sao lại phiền phức thế chứ?

Nhưng tôi có thể làm gì ngoài miễn cưỡng gật đầu đồng ý đâu. Biết làm sao được, Khả Minh là bạn thân của Lan Hạ mà, Khả Minh mà từ chối thì kiểu gì cũng có chuyện cho coi.

Nhận được cái gật từ tôi, Lan Hạ vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy tôi thích thú. Sẽ không có gì nếu lúc ấy tim tôi đập thịch một cái rất mạnh, rất nhói, khiến tôi không hít thở bình thường được. Mồ hôi dần ứa ra, và rồi có hình ảnh mơ hồ nào đó chạy thoáng ra trong não. Nhưng, tôi lại không nhìn rõ đó là gì.

Lúc này, tôi chỉ thấy khó chịu. Khó chịu đến buồn nôn.

Tôi đã quá quen với cảm giác này. Nó chỉ xuất hiện khi cơ thể bài xích với một điều gì đó. Chỉ là tôi không ngờ, nó lại bài xích với Lan Hạ.

Bình thường khi Lan Hạ ôm tay tôi hay tỏ ra thân thiết với tôi, tôi đều thấy không thoải mái. Tôi cứ nghĩ đó là bởi tính tôi không thích động chạm hay quá thân thiết với người khác nên mới có cảm giác ấy mà thôi. Nhưng hình như không đơn giản như vậy.

Có lẽ nguyên nhân không nằm ở tôi, mà là từ cơ thể của Khả Minh.

Nhưng làm sao có thể? Bạn thân thì sao có thể bài xích nhau được? Hay là Lan Hạ đã nói dối? Không không! Nếu con bé nói dối thì Hiếu phải biết rồi. Thằng bé là bạn từ thời cấp hai của Khả Minh cơ mà, lại thích con bé, vậy nên chẳng lẽ nó lại không biết bạn thân của người mình thích là ai?

Càng nghĩ càng thấy rối. Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Lần đầu tiên kể từ khi ở trong cơ thể này, tôi bối rối, tôi hoang mang như vậy.

- Minh, cậu không sao chứ? - Lan Hạ lo lắng dìu lấy tôi, cuống cuồng hỏi. Tôi vẫn nhăn mặt bịt miệng để ngăn lại tiếng nôn khan của mình, đồng thời gạt tay nó ra, lắc đầu.

- Tớ ổn!

- Ổn gì mà ổn! Có phải bệnh của cậu đột nhiên tái phát không? Có mang theo thuốc không? Mặt cậu tái hết cả rồi kìa!

- Cậu...biết tớ bị bệnh gì sao? - Dù khó chịu, nhưng tôi vẫn cố hỏi. Lan Hạ bực đến dậm chân, giật túi xách trên tay tôi, vừa lục lọi vừa làu bàu. - Sao không biết? Chúng ta là bạn, là bạn thân đấy! Cậu đừng có hỏi vớ vẩn nữa đi!

- Trước đây, chuyện gì tớ cũng nói với cậu đúng không?

- Đây là lúc nào rồi mà cậu còn hỏi lung tung như thế? Thuốc đâu?

- Không mang đâu. - Tôi cầm lại túi, cười nhạt. Lan Hạ lại càu nhàu một lúc nữa, nhưng tôi không để ý mấy, chỉ nói nhanh rằng muốn vào nhà vệ sinh rồi quay người đi luôn.