Hoàn Kiếm Kỳ Tình Lục

Chương 10: Tình phó uyển mạc



Vân Vũ Dương không quay đầu lại, lãnh đạm nói:

- "La đại nhân, kì hạn một tháng vẫn còn chưa đến mà!" La Kim Phong đáp:

- "Nghe nói Thạch Thiên Đạc thượng sơn, còn có Thất Tu lão đạo và Bồ Kiên nữa. Tiểu đệ không yên tâm nên mới quay lại. Vân Vũ Dương đáp:

- "Đa tạ huynh quan tâm!" tuy nói đa tạ nhưng thần thái hết sức lạnh nhạt, tựa cửa nhìn ra, không hề quay đầu lại.

La Kim Phong muốn pha trò, liền đến gần cửa sổ, chỉ vào nấm đất vàng, nói:

- "Thật không ngờ Thạch Thiên Đạc tự phụ là anh hùng vô địch, cuối cùnghôm nay lại vùi thây nơi này. Vũ Dương huynh, từ nay về sau, không cònngười nào dám tranh chức thiên hạ đệ nhất võ công với huynh nữa rồi,thật là đáng chúc mừng!" Vân Vũ Dương đột ngột quay đầu, lạnh lùng:

- "La đại nhân, có phải ngài muốn chế giễu ta không?" La Kim Phong ngớ người, hỏi:

- "Huynh nói thế là sao? À, ta biết rồi, huynh không coi hư danh vào đâu. Nhưng huynh chưa xuống núi đã thay hoàng thượng lập đại công, chúcmừng, chúc mừng!" Vân Vũ Dương trầm giọng:

- "Ta giết chết ThiênĐạc, cũng không phải vì các ngươi!" La Kim Phong lại ngẩn người, trênmặt hốt nhiên lộ ra một nụ cười gian xảo, nhún vai, làm ra vẻ đã hiểumọi chuyện, cười ruồi:

- "Phải rồi, ta vừa thấy tẩu tẩu vội vãxuống núi. Vũ Dương huynh, phu thê các người đều già lão cả rồi mà tìnhcảm còn giống hệt bọn hài tử thế?" Vân Vũ Dương biến sắc, tựa hồ muốnphát tác nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn không nói, lạnh giọng:

- "La đại nhân không biết còn có việc gì cần chỉ giáo?" khẩu khí rõ ràng muốn đuổi khách.

La Kim Phong thối lui một bước, lẩm bẩm:

- "Hào kiệt mang trong lòng chí lớn, chuyện gia thất có là gì?" sắc mặt Vân Vũ Dương càng âm trầm hơn, quát:

- "Ngươi nói cái gì?" La Kim Phong cười nham hiểm:

- "Không có gì. Ha, không cần biết huynh giết Thạch Thiên Đạc vì lý dogì, đệ vẫn hết sức cảm kích. Vân huynh, tiểu đệ không dám nhận là tri kỷ nhưng dám khuyên huynh phàm bất cứ việc gì cũng nên nghĩ thoáng mộtchút. Nhất là nội thương của huynh còn chưa lành, động nộ càng có hạicho sức khỏe. Trong người tiểu đệ có Cố Nguyên đơn của đại nội, đối vớihuynh có lẽ có ích." Vân Vũ Dương rùng mình, nghĩ:

- "Tên nhãiranh này nhãn lực không tệ. Bất quá hắn cứ nghĩ ta bị chưởng lực củaThạch Thiên Đạc đả thương nên nhìn lầm." Nguyên Vân Vũ Dương bị trúngchưởng lực âm độc của Tất Lăng Phong, tuy có Tiểu Hoàn đan cùng CửuThiên Quỳnh Hoa Hồi Dương Tửu trợ lực nhưng chân lực vẫn còn chưa khôiphục. Chính vì vậy, Vân Vũ Dương mấy lần tức giận nhưng vẫn không dámphát tác với La Kim Phong.

La Kim Phong lấy ra ba viên đan hoàn màu đỏ nhạt đặt trong lòng bàn tay. Vân Vũ Dương liếc mắt một cái, lãnh đạm:

- "Không cần!", La Kim Phong cười nói:

- "Vân huynh công lực thâm hậu, không dùng cũng có thể phục nguyên được.Nhưng nếu vậy không tránh khỏi phải tĩnh dưỡng dài ngày, đại sự củahuynh bị trì hoãn thì sao?" Vân Vũ Dương hỏi:

- "Đại sự gì?" La Kim Phong đáp:

- "Chính miệng Vân huynh đã đáp ứng, trong vòng một tháng..." Vân Vũ Dương lạnh nhạt cắt lời:

- "Tiểu đệ không muốn quản bất cứ chuyện gì nữa! La huynh, mời về cho!" La Kim Phong nói:

- "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Vân huynh đã đáp ứng vì hoàngthượng xuất sơn, sao bây giờ lại bội ước?" Vân Vũ Dương cười lạnh:

- "Ta vốn dĩ không phải quân tử..." La Kim Phong cố ý thở dài, nói:

- "Nhân sinh mười việc thì có đến tám chín thường không như ý, Vân huynhhà tất phải thương tâm như vậy!" khẩu khí lộ rõ y đã nghe lén lời củaVân phu nhân, tuy chỉ hoài nghi Vân phu nhân và Thạch Thiên Đạc có tưtình nhưng vẫn cố tình châm ngòi vào đống lửa. Vân Vũ Dương bừng bừngtức giận, hai mắt xạ tinh quang, trầm giọng:

- "La đại nhân quả thật khinh thường tiểu đệ bị thương chưa lành?" La Kim Phong bật cười ha hả:

- "Không dám, không dám! Vũ Dương huynh xem trọng tình cảm phu thê, danhsơn quy ẩn hơn hẳn thần tiên. Đã không nguyện ý vương vấn tục trần, tiểu đệ cũng không dám miễn cưỡng!" lời lẽ vẫn còn ý mỉa mai nhưng đã hòahoãn hơn rất nhiều.

Vân Vũ Dương "hừ" một tiếng, chắp tay nói:

- "Thất lễ, thứ cho ta không tiễn hồi!" hai người giống như tên đã trêncung, sở dĩ không phát chỉ vì còn có điểm cố kị. Mặc dù La Kim Phong đãnhận ra Vân Vũ Dương bị tổn thương nguyên khí nhưng cứ nghĩ đến y kiếmthuật xuất thần nhập hóa, lại có tuyệt học võ lâm Nhất Chỉ Thiền thì lại úy kị.

Vân Vũ Dương khẽ thở phào trong bụng nhưng vẫn tựa cửanhìn ra ngoài, thần thái tựa hồ chẳng để ý gì đến xung quanh. Không ngờLa Kim Phong đã ra đến cửa lại quay đầu lại hỏi:

- "Vũ Dương huynh thật không quản những chuyện không liên quan đến mình chứ?" Vân Vũ Dương đáp:

- "Người không gây chuyện với ta, ta cũng không gây chuyện với người!" La Kim Phong cười rằng:

- "Hay lắm, có một tiểu tử tính danh là Trần Huyền Cơ, nghe nói từng có ý đồ hành thích huynh, việc đó ta không dám lạm bàn. Bất quá nếu ta xuấtthủ bắt hắn, lão huynh cũng không quản đến chứ?" Vân Vũ Dương khẽ giậtmình, suy nghĩ một lát, nhạt nhẽo:

- "Nếu không quan hệ gì với ta, ta can thiệp làm gì?" La Kim Phong hết sức vui mừng, chắp tay nói:

- "Đã làm phiền huynh lâu, tiểu đệ cáo từ!" Lại nói Trần Huyền Cơ tronglòng tràn đầy hi vọng bước vào Vân gia. Còn đang ở ngoài thì nghe lờ mờcó tiếng người nói chuyện, dường như là giọng nam nhân, bất giác rùngmình nghĩ:

- "Sao lại không phải là Vân phu nhân?" chân hơi chậmlại nhưng cuối cùng vẫn bước vào, xảo hợp thay lại gặp ngay La Kim Phong ở sân chính.

La Kim Phong cười hô hố:

- "Tiểu tử ngươimay mắn giữ được tính mạng, không biết đào tẩu cho mau lại tự chui đầuvào thòng lọng. Hô hô, đây mới thực là lưới trời lồng lộng, tuy thưa màkhó lọt." Tiếng đến cùng với người, cánh tay vươn dài, lập tức thi triển độc chiêu Cầm nã thủ, tiên khắc chế nhân, đề phòng Trần Huyền Cơ giởthủ đoạn.

La Kim Phong khinh địch thái quá. Nếu hắn không nóitiếng nào mà đột ngột xuất thủ, Trần Huyền Cơ chắc chắn không thoát khỏi tuyệt chiêu này của hắn. Trần Huyền Cơ lúc này đã có phòng bị, lập tứcthi triển thân pháp Bàn Long Nhiễu Bộ, hữu chưởng khoa lên thành mộtvòng tròn, tả chưởng nhằm mạch môn La Kim Phong chộp tới. Chiêu này lấycông làm thủ, sử ra vừa đúng lúc, đã nhẹ nhàng hóa giải độc chiêu của La Kim Phong.

La Kim Phong "hừ" một tiếng, nói:

- "Tiểu tửngươi đảm lược không nhỏ, dám đấu với ta!" miệng nói, tay không hề chậmlại, bất thình lình biến trảo thành chưởng, "Âm Dương Song Chàng Chưởng" kết hợp với "Tiểu Thiên Tinh" chưởng lực, song chưởng nhất tề đẩy tới.Trần Huyền Cơ muốn tránh cũng không tránh được, đành quán chú chưởng lực vào lòng bàn tay, dụng chiêu "Đồng tử bái quan âm" song chưởng hợpthành chữ thập, trả lại một chiêu. Hắn đột nhiên thấy quái dị vì chưởnglực của đối phương không mạnh như hắn tưởng, bất thình lình phát giác có hai cỗ tiềm lực xộc tới; nhất thời không tự chủ được xoay tròn liêntiếp hơn mười vòng thân hình mới trụ vững lại được. Nguyên lai "TiểuThiên Tinh" chưởng lực này hàm chứa một cỗ kình lực tựa như nước cuốn,La Kim Phong muốn sanh cầm Trần Huyền Cơ, vì vậy không dám dùng chưởnglực cương mãnh giết chết hắn, mới dụng tới công phu nội gia tuyệt diệunày.

La Kim Phong lại hô hô cười lớn, đang chờ Trần Huyền Cơ đầuváng mắt hoa, tự mình ngã xuống. Đột nhiên "rầm", Vân Vũ Dương xuấtquyền đập vỡ song cửa bước ra ngoài. La Kim Phong thất kinh hét lớn:

- "Vân Vũ Dương ngươi nói chuyện sao không giữ lời?" Vân Vũ Dương cười lạnh:

- "Ta có nói không quản chuyện rỗi hơi nhưng cái này thì không phải a!" nói chưa dứt lại phát Phách Không Chưởng.

Vân Vũ Dương cùng La Kim Phong đều là cao thủ nhất nhì đương thời, xuất thủ cực nhanh. Ngay lúc Vân Vũ Dương phát Phách không chưởng, La Kim Phongcũng cười lạnh "hắc", trở tay chộp lấy Trần Huyền Cơ, dùng nội công "Đại Suất Bi Thủ" ném ra, miệng nói:

- "Hay lắm, ngươi cũng đã chịuđánh rồi a!" Thể trọng của Trần Huyền Cơ không dưới trăm cân, bị La KimPhong dùng nội gia chân lực ném đi, chẳng khác nào tảng đá nhằm thẳngmặt Vân Vũ Dương bay đến, lực đạo có tới ngàn cân. Vân Vũ Dương không hổ là đại hành gia võ học, đương nhiên biết rõ lợi hại, cũng biết khó màứng phó với chiêu hiểm ác như vậy. Chỉ có hai biện pháp, một là dụng nội gia chân lực đánh Trần Huyền Cơ bật ngược trở lại, biến hắn thành côngcụ trung gian cho hai người thi thố nội công. Trần Huyền Cơ bị hai đạicao thủ ném qua ném lại như thế, không chết cũng tàn phế suốt đời. Biệnpháp thứ hai là né qua một bên, để cho Trần Huyền Cơ rơi xuống đất. Ứngphó kiểu này, Trần Huyền Cơ cũng có đến chín phần mười không sống được!

Trong sát na ấy, trong đầu Vân Vũ Dương xoay chuyển vô vàn ý niệm, bảo toàntính mạng cho Trần Huyền Cơ hay cho bản thân? y vẫn trù trừ chưa quyết.Nói thì chậm, thực tế rất mau. Thân hình Trần Huyền Cơ, đầu trước chânsau, bay đến như gió lốc. Ngay lúc đó, đầu óc Vân Vũ Dương đột nhiên lóe lên hình ảnh thê tử đau thương sầu muộn cùng nữ nhi hồn nhiên ngây thơ. Vân Vũ Dương nghiến răng, đề tụ chân khí, đem chưởng hộ thân, đón lấyTrần Huyền Cơ đang bay tới, gánh chịu nội gia chân lực của La Kim Phong.

Chuyện này kỳ thật chính là Vân Vũ Dương đem chân lực bản thân ngạnh tiếp "Đại Suất Bi Thủ" của La Kim Phong, cảm thấy ngực như bị một khối thiết canđập mạnh. Tuy Vân Vũ Dương công lực thâm hậu, cũng không chịu nổi, loạng choạng thối lui mấy bước, "oa" một tiếng đã phun ra một vòi huyết tiễn. Cúi đầu nhìn xuống, thấy Trần Huyền Cơ song mục nhắm chặt, mặt vàng như giấy, hiển nhiên là bị nội lực của La Kim Phong làm hôn mê.

Nguyên lai La Kim Phong muốn thăm dò tâm ý của Vân Vũ Dương. Việc Vân Vũ Dương không tiếc công lực bản thân, bảo toàn tính mạng Trần Huyền Cơ thật làngoài ý nghĩ của lão. Phải biết hai người này hết sức cố kị nhau, mộtkhi động thủ tất phải dốc hết võ công thượng thừa; người nào chi trìđược lâu hơn có thể chiếm ưu thế. Vân Vũ Dương đối phó với chiêu số ácliệt đó của La Kim Phong, nếu không lý đến việc sinh tử của Trần HuyềnCơ thì, vận lực phản kích là thượng sách; lập tức né qua một bên làtrung sách; tự mình ngạnh tiếp là chính là hạ sách. Hai người chưa từngchính thức giao đấu, Vân Vũ Dương chưa gì đã rơi vào thế hạ phong.

La Kim Phong tinh minh cơ cảnh, một khi có cơ hội đời nào chịu bỏ qua,nhân lúc Vân Vũ Dương còn chưa kịp điều tức liền truy kích. La Kim Phong hét một tiếng, lại xuất "Đại Suất Bi Thủ" cực kỳ cương mãnh. Vân VũDương hơi nghiêng người, đặt Trần Huyền Cơ xuống đất, trả lại mộtchưởng. Tuy Vân Vũ Dương dụng công phu tá lực đẩy chưởng lực của La KimPhong ngược lại đến năm thành nhưng cũng không chịu nổi lại lùi lại mộtbước. La Kim Phong phát hiện nội lực của Vân Vũ Dương rõ ràng bị tổnthương không nhẹ, trong lòng hết sức vui mừng, tiếp tục phát chưởng.Chưởng thế lập lờ bất định, tưởng như công về phía Vân Vũ Dương nhưngnửa chừng lại đột ngột đổi hướng, biến hư thành thật, nhằm vào TrầnHuyền Cơ đang nằm dưới đất. Một chiêu này vô cùng hiểm độc nhưng Vân VũDương là hạng người nào, chỉ thấy hắn cổ tay hơi lật đã đoán được ýđịnh, lập tức chắn ngay trước mặt Trần Huyền Cơ, song chưởng vung lên,lại đấu trực diện với La Kim Phong.

Vân Vũ Dương một tay ôm TrầnHuyền Cơ, tay kia đơn chưởng ứng địch, vì thế lại càng thiệt thòi. Songchưởng này phát ra, người nào cũng dùng tới mười thành công lực, chỉnghe "bình" một tiếng, cả hai đều bị văng ra xa tới một trượng, kẻ támlạng người nửa cân, ngang tài ngang sức.

La Kim Phong vừa kinh vừa mừng, nhủ thầm:

- "Vân Vũ Dương quả nhiên hữu chưởng vô lực, nếu hắn không bị thương, tatuyệt đối không phải đối thủ. Bây giờ hắn tạm thời còn có thể bình thủvới ta nhưng xem chưởng lực của hắn càng về sau càng yếu nhược. Ta chỉcần giữ được bình tĩnh, bức hắn tung hết sức, hắn khó chi trì được lâu.Ha ha, ngươi giết chết Thạch Thiên Đạc, ta lại giết chết ngươi. Từ đây,thiên hạ tuy lớn nhưng không có ai là địch thủ của ta nữa." Vân Vũ Dương lùi lại một bước, lạnh lùng nói:

- "La Kim Phong, uổng cho ngươi là nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm, lại dùng thủ đoạn ngoan độc nhưvậy đối phó với hậu sanh vãn bối, chuyện này truyền ra ngoài không sợanh hùng thiên hạ chê cười sao?" La Kim Phong cười lạnh:

- "VânVũ Dương mà cũng nói chuyện giang hồ đạo nghĩa, thật là chuyện lạ trênđời. Ta muốn bắt tiểu tử này, trước đó cũng đã nói qua với ngươi. Ngươiđã nói không quản, sao bây giờ lại xen vào?" Vân Vũ Dương hờ hững:

- "Ta đã nói cái gì, bây giờ quên rồi. Ngươi nói lại ta nghe thử?" La Kim Phong tức giận quát:

- "Lúc đầu ngươi nói không can thiệp những chuyện rỗi hơi, tiếp đó còn trịnh trọng thanh minh:

- "nếu không quan hệ gì đến ta, ta nhất định không quản đến." Lời nói còn văng vẳng bên tai, sao bây giờ đã quên rồi?" Vân Vũ Dương cười ha hả:

- "Ngươi ở chỗ khác giết người phóng hỏa, ta chẳng thèm quản. Nhưng ngươi động thủ trong nhà ta, trong mắt ngươi còn có Vân Vũ Dương ta nữakhông? Tiểu tử này tuy muốn giết ta, ở trong nhà ta cũng không đến lượtngươi giết hắn. Việc này rõ ràng có liên quan đến ta, lý nào ta lạikhông quản?" đây là chiếu theo quy củ giang hồ, không thể nói là cưỡngtừ đoạt lý. La Kim Phong nhẫn nhịn cười:

- "Nói như thế, ngươi muốn che chở cho tiểu tử phải không?" Vân Vũ Dương đảo mắt, nói như chém đinh chặt sắt:

- "Tại nhà của ta, mọi việc do ta tác chủ, không đến lượt ngươi xen vào!" La Kim Phong cũng cười lạnh:

- "Tiểu tử này là di nghiệt của Trương tặc. Ta thân là tổng chỉ huy Cẩm y vệ, sự việc này ta nhất định phải quản." Vân Vũ Dương nói:

-"Xem ra không còn cách nào khác, ta chỉ đành lĩnh giáo cao chiêu của Lađại nhân lần nữa!" trong nháy mắt, chỉ thấy hai người đồng thời va chạm. La Kim Phong phát chưởng nghe "rắc" một tiếng, đã đoạn gãy một cànhmai. Một chưởng phách không, vừa phát giác có điều không ổn đã nghetiếng gió táp nhẹ phía sau. Vân Vũ Dương đã tập kích bên sườn.

La Kim Phong hét lớn, xoay người đồng thời phát "Phách Không Chưởng" cựckỳ cương mãnh. Thân hình Vân Vũ Dương hơi nhoáng lên, La Kim Phong lạiphát chưởng liên tiếp. Chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là bóng ảnh của Vân Vũ Dương, chưởng phong hòa với bóng người khiến người ta hoa cảmắt. La Kim Phong chấn động, rủa thầm:

- "Vân Vũ Dương thực giảohoạt, hắn không dám ngạnh đấu chưởng lực lại dùng chưởng pháp du đấunày." Khinh công, nội công, kiếm pháp, chưởng pháp của Vân Vũ Dương đềuđã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Pho "Bát Quái Du Thân Chưởng" này khi thi triển, công địch thì yếu nhưng chống cự thì lâu, bức La Kim Phongxoay vòng vòng theo y. La Kim Phong đầu váng mắt hoa, càng lúc càng thấy không ổn, nghĩ thầm:

- "Cứ đánh kiểu này, mình cũng mệt chết,chi bằng làm cho hắn mệt trước!" ngấm ngầm để ý, phát hiện Vân Vũ Dươngthi thoảng lại liếc nhìn về phía Trần Huyền Cơ. La Kim Phong cũng là đại hành gia võ học, trông thấy hết sức vui mừng, lập tức nãy ra diệu kế"du đấu".

Đang đánh, La Kim Phong đột nhiên ra chiêu "Bát PhươngPhong Vũ", chưởng lực tỏa ra bốn phương tám hướng, bức Vân Vũ Dương lùilại, đột nhiên cười hô hô, xếp bằng ngồi trên mặt đất, nói:

- "Vũ Dương huynh, tiểu đệ không bị thương nhưng cũng cảm thấy mệt rồi, huynh cũng nghỉ ngơi đi!" ý tứ rõ ràng không muốn thừa nguy giành thắng. VânVũ Dương hầm hầm tức giận, nhảy vọt tới, chưởng thế mau lẹ tuyệt luân,trong nháy mắt, đã tấn công liên tục mười sáu chiêu. La Kim Phong ngưngthần ứng địch, chỉ chờ Vân Vũ Dương tới gần, lập tức dùng thủ pháp "Phân Thân Thác Cốt" bắt lấy, còn hườm sẵn Kim Cương chưởng cực cương mãnh.Cho dù Vân Vũ Dương thân hình phiêu hốt thế nào, chưởng thế biến ảo rasao, hắn cũng không hề nhúc nhích.

Vốn dĩ cao thủ đối địch phảimau chóng chiếm tiên cơ. La Kim Phong thi triển đấu pháp này tuy tăngkhả năng phòng thủ cực hạn nhưng vĩnh viễn không có cơ hội thủ thắng. Có điều hắn thấy rõ Vân Vũ Dương không muốn hao tổn chân lực, cũng khôngdám ngạnh đấu, chỉ bằng chưởng pháp khinh linh phiêu hốt, tuyệt khôngthể công phá thế phòng ngự này được.

Nháy mắt đã đấu thêm ba mươi lăm chiêu. La Kim Phong cười nói:

- "Vũ Dương huynh, chúng ta gần hai mươi năm không giao thủ. Hôm nay khócó dịp được huynh chịu bỏ công chỉ giáo, theo lý mà nói, tiểu đệ phảibồi tiếp ba ngày ba đêm, cũng là chuyện nên làm. Nhưng mà huynh thể lựccòn chưa khôi phục, nên bảo trọng mới tốt. Khiến huynh mệt chết như vậy, hà, ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết, kêu ta làm sao an tâm được!" Vân Vũ Dương nhìn thấu tâm tư hắn, bình tĩnh trở lại, chưởng pháp lúc nhu lúc cương, lúc hư lúc thật. Tái đấu thêm mười chiêu, LaKim Phong cười nói:

- "Vũ Dương huynh, ngươi còn có thể đấu thêmđược một canh giờ nữa nhưng vị tiểu ca này bị "Đại Suất Bi Thủ" của tachấn thương lục phủ ngũ tạng. Hắc, cho dù ngươi thắng ta cũng không bảotoàn được tính mạng của hắn." Vân Vũ Dương chấn động, nghĩ:

-"Tiểu tử này chết, Tố Tố nhất định rất thương tâm!" vội vàng đánh hưhoảng một chiêu rồi quay người lui lại. La Kim Phong đột nhiên vươn dàingười tới, phát chưởng như bài sơn đảo hải nhằm vào bối tâm của Vân VũDương. Vân Vũ Dương vận toàn lực, quay người tiếp chưởng. Công lực haingười ngang nhau, La Kim Phong cười lớn:

- "Vũ Dương huynh, ngươi lo dưỡng thương đi, ta thấy hay là giao tiểu tử này cho ta. Ta còn phải dâng hắn cho hoàng thượng, không nỡ để hắn chết đâu." Vân Vũ Dươngkhông nói một lời, đột nhiên thân hình nhoáng lên, ngón tay búng "bình"một tiếng. Vân Vũ Dương trúng chưởng nhưng La Kim Phong cũng bị y búngtrúng một chỉ. Hai đại cao thủ này còn cố kỵ lẫn nhau, giao tranh mộtchiêu nhưng vẫn đề phòng đối phương. Vân Vũ Dương tuy đã tá lực bớt nămthành công lực của La Kim Phong nhưng đầu vai vẫn cảm thấy nóng như lòlửa. La Kim Phong dù đã phong bế huyệt đạo vẫn thấy khó thở vô cùng. Hai người trong lòng đều kinh hãi, "lúc nãy nếu cố đả thương tính mạng đốiphương, không chừng song phương đều thiệt mạng".

La Kim Phong khó nhọc nói:

- "Công phu Nhất Chỉ Thiền quả nhiên danh bất hư truyền! Vân huynh, takhuyên ngươi còn có một ít chân lực, nên bảo trọng thân thể là hơn!"Nhất Chỉ Thiền công phu rất hao tổn tinh lực, Vân Vũ Dương vừa định phát chiêu, hốt nhiên cảm thấy lạnh, biết ngay độc thương do chưởng lực âmhàn của Tất Lăng Phong lại phát tác. Theo lí mà nói, La Kim Phong chỉthủ không công, Vân Vũ Dương hoàn toàn có thể bỏ Trần Huyền Cơ mà đi,nhưng nghĩ đến nữ nhi lại trù trừ bất định.

Ngay lúc đó, độtnhiên có thanh âm yêu kiều vang lên, có người đang tiến vào. Vân VũDương nhìn ra, người đó chính là thê tử của mình.

Vân Vũ Dương suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, run rẩy kêu:

- "Bảo Châu, nàng đã quay lại rồi!" Vân phu nhân chính là phát giác LaKim Phong thượng sơn mới cấp tốc quay lại. Nghe Vân Vũ Dương một tiếngkia đã xuất lộ chân tình, Vân phu nhân trong lòng đau xót nghĩ:

- "Ôi, không ngờ ông vẫn nhớ đến ta. Không biết ta hoàn toàn không phảivì ông mà quay về!" Vân phu nhân nhìn ánh mắt trượng phu, không nói câunào, vươn tay bẻ một nhành mai, lạnh lùng nói:

- "Ngươi dám đếnVân gia đả thương người? Còn không mau cút đi cho ta!" cành cây runglên, sử chiêu "Hoa Phá Thiên Hà" chính là một chiêu trong Đạt Ma kiếmpháp, cổ tay khẽ lật, liên tiếp điểm tới ba đại huyệt Tuyền Cơ, NgọcHành, Thiên Khuyết trước ngực La Kim Phong.

La Kim Phong bị Vânphu nhân giáp công, nếu như còn thủ không công, quả thật là bó tay chịuchết. Vân phu nhân vừa hạ "thụ kiếm" () xuống, chỉ thấy La Kim Phong đãnhảy lùi về phía sau hơn trượng, cười lạnh:

- "Ta tưởng là phunhân đã đến Thạch gia, nguyên lai vẫn còn là người của Vân gia? Ha ha,các ngươi nghĩa nặng tình thâm, phu thê thượng trận. Xem ra ta quả thậtmuốn chạy cũng không được rồi!" Vân phu nhân thụ kiếm rung lên, gằngiọng:

- "Ngươi muốn chạy cũng không được. Vũ Dương, ông xemHuyền Cơ thế nào. Ta cả đời chưa từng giết ai, hôm nay phải phá lệ." Vân phu nhân cực kỳ tức giận, nhưng bà ta từ nhỏ đã được dạy dỗ khuê các,tuy tức giận vẫn nói chuyện bình thản như thường. Trái lại Vân Vũ Dươnghết sức hoảng sợ.

Vân phu nhân tuy sử thụ kiếm, cành cây thô tobằng ngón cái vẫn mang hơi gió vù vù, "Hoa Phá Thiên Hà", "Long Môn Dũng Lãng", "Trường Hồng Xạ Nhật", "Khách Tinh Phạm Nguyệt", chiêu nào chiêu nấy đều nhằm chỗ yếu hại của địch nhân.

La Kim Phong vốn địnhkích cho Vân phu nhân nổi giận, làm nhiễu loạn tâm thần bà ta. Nào ngờVân phu nhân tuy tức giận nhưng kiếm pháp không hề loạn, chiêu nọ nốitiếp chiêu kia không rời đại huyệt của La Kim Phong. La Kim Phong kinhhoảng, nghĩ thầm:

- "Ba mươi năm trước Mưu Độc Dật được võ lâmcông nhận là thiên hạ đệ nhất kiếm khách. Kiếm pháp của bà nương này,xem ra không hề kém phụ thân ả!" cao thủ tỉ đấu, không thể phân tâm. LaKim Phong ngưng thần đối địch, không còn thời gian mà châm biếm, đem Đại lực Kim Cương chưởng khổ đấu với Đạt Ma kiếm pháp của Vân phu nhân.

Công lực của Vân phu nhân kém hơn trượng phu, Đạt Ma kiếm pháp do bà tatriển khai nhu nhiều cương ít nhưng lại có nét độc đáo riêng. Chỉ thấycành cây bị chưởng lực chấn động, trông như ngân xà bay lượn khinh linh, ảo diệu vô cùng. Chưởng lực của La Kim Phong cương mãnh như vậy vẫnkhông bẻ gãy được một đoạn cây nào.

Vân Vũ Dương muốn lại xem Trần Huyền Cơ, lại lo lắng cho thê tử, quan sát một hồi, thở phào nhủ thầm:

- "Hai mươi năm nay, mình không quan tâm xem võ công tiến cảnh thế nào.Không ngờ kiếm pháp của nàng lại tinh diệu như thế. La Kim Phong cônglực tuy cao nhưng đánh với ta đã lâu, chắc không phải là đối thủ củanàng!" Liền lập tức chạy lại xem xét thương thế của Trần Huyền Cơ, chỉthấy mạch tượng hỗn loạn, lúc đập mạnh lúc lại mỏng manh như tơ nhện.Lòng Vân Vũ Dương nặng trĩu, Trần Huyền Cơ quả nhiên bị thương rất nặng. "Nếu còn một viện tiểu hoàn đan thì tốt quá, đáng tiếc bây giờ đi đâutìm được tiểu hoàn đan chứ!" Vân Vũ Dương trong lòng lo lắng nhưng sắcmặt không dám biểu lộ cảm tình, sợ thê tử lo lắng. Chợt nghe Vân phunhân kêu lớn:

- "Nó sao rồi?" Vân Vũ Dương đáp:

- "Khônghề gì, để ta thôi cung quá huyết cho nó." Kì thật, nội thương của TrầnHuyền Cơ không thể chỉ thôi cung quá huyết, Vân Vũ Dương càng lúc cànglo lắng. Hốt nhiên từ phía hậu sơn có thanh âm truyền đến, tuy ở xanhưng rõ ràng vô cùng, âm thanh sau nối tiếp âm thanh trước. Thanh âmdài tựa như hạc kêu trên không, thanh âm ngắn hơn giống hổ gầm nơi ucốc, hiển nhiên không phải do một người phát ra.

La Kim Phong cười ha hả, tiếp đó cũng hú dài. Vân Vũ Dương biến sắc, cười lạnh:

- "Hay lắm, không ngờ La đại nhân lại kêu gọi bằng hữu quang lâm hàn xá.Vân mỗ sao dám không nghênh tiếp chứ?" nói xong lập tức thét dài mộttiếng, thanh âm như sóng bể vỗ bờ, vang động núi sông, hoàn toàn che lấp tiếng thét của La Kim Phong. La Kim Phong chỉ cảm thấy lỗ tai lùngbùng, tâm thần càng nhiễu loạn.

Tiếng hú của La Kim Phong chínhlà ám hiệu kêu gọi đồng bọn mau tới ứng cứu. Vân Vũ Dương vận nội côngthượng thừa hét lên nhằm làm tan rã ý chí chiến đấu của hắn. Bất thìnhlình những thanh âm kia đều im bặt. Chỉ có La Kim Phong vẫn còn mấp máymiệng nhưng thanh âm khàn khàn, run rẩy từng cơn, tựa hồ kêu không thành tiếng.

Ngay lúc đó, thụ kiếm của Vân phu nhân khẽ rung lên. Cổtay La Kim Phong bị kiếm chọc thủng đến sáu bảy lỗ. La Kim Phong kêulớn, thân mình lăng không bay lên, nhằm vào Trần Huyền Cơ đang nằm thẳng cẳng dưới đất đánh tới. Vân Vũ Dương không chờ y chạm đất đã phát phách không chưởng. La Kim Phong nhấc cánh tay lên định chống đỡ, phát giáccánh tay mềm nhũn vô lực cử động. Nguyên lai bảy sợi gân mạch nơi cổ tay đều bị Vân phu nhân một kiếm cắt đứt. Chưởng này của Vân Vũ Dương dễnhư trở bàn tay, La Kim Phong lập tức bị đánh ngã xuống đất, tuyệt khíthân vong.

Vân phu nhân lau máu trên nhánh cây, khẽ nói:

- "Đa tạ ngươi giúp ta trừ ác tặc!" Vân Vũ Dương nói:

- "Nói đến đa tạ, hai mươi năm qua, ta không biết nên nói đa tạ nàng mấyngàn vạn lần!" Phu thê bọn họ đây là lần đầu tiên hợp lực đối địch, cũng là lần đầu tiên Vân Vũ Dương nghe thê tử nói lời đa tạ mình. Vân VũDương cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót, nghĩ lại hai mươi năm quamình đối với thê tử lãnh đạm vô tình; tội nghiệt này so với tội ác mà ythú nhận với nữ nhi không kém bao nhiêu.

Vân phu nhân cũng là lần đầu tiên nghe thấy trượng phu thực tình nhận lỗi, không kềm được ứanước mắt. Bất thình lình Vân Vũ Dương kêu lên:

- "Bảo Châu, cẩnthận, có ám khí!" vài mũi ám khí xuyên qua cành mai bay tới. Vân phunhân phất cành cây, đánh rơi hai cái thiết tật lê. Vân Vũ Dương song chỉ búng ra, "tinh, tinh" hai tiếng đánh văng hai mũi phi đao bay ra ngoàitường. Ngay lúc đó có người đá cửa bước vào, người thứ nhất là một thanh bào đạo nhân, hai người kia là hắc y võ sĩ.

Vân Vũ Dương cung tay nói:

- "Thái Huyền đạo trưởng, đã lâu không gặp, cung hỉ ngươi tại triều đìnhđược đắc ý! Chỉ là phải làm phó thủ cho La Kim Phong, có phần ủy khuấtngươi quá." Nguyên lai Thái Huyền đạo nhân là đệ nhất cao thủ dướitrướng Trần Hữu Lượng. Thời Nguyên mạt, quần hùng nổi dậy, ba thế lựclớn nhất là Chu Nguyên Chương, Trương Sĩ Thành và Trần Hữu Lượng. TrầnHữu Lượng năm đó từng cùng Trương Sĩ Thành liên minh chống Chu NguyênChương, thành thử Vân Vũ Dương và Thái Huyền có dịp gặp qua. Sau khiTrần Hữu Lượng bại trận, Thái Huyền đạo nhân quay qua thần phục ChuNguyên Chương, làm đến chức tổng giáo đầu Cẩm y vệ, vị trí chỉ thua cóLa Kim Phong. La Kim Phong sau khi thượng sơn tìm Vân Vũ Dương, có nóiqua chuyện này.

Thái Huyền đạo nhân sớm nghe tiếng hú của La KimPhong, biết hắn ở đây cùng người động thủ. Không ngờ đuổi tới nơi, LaKim Phong chỉ còn là cái xác không hồn. Thái Huyền đạo nhân thất kinh,không biết chuyện gì xảy ra, hỏi:

- "Vân huynh, chuyện gì thế này?" Vân Vũ Dương lạnh lùng đáp:

- "La Kim Phong đả thương khách của ta, ta giết hắn rồi!" Thái Huyền đạo nhân hỏi:

- "Tiểu tử đó có phải là Trần Huyền Cơ không?" Vân Vũ Dương gật đầu:

- "Đúng thế!" Thái Huyền đạo nhân nói:

- "Chẳng lẽ La đại nhân không nói với ngươi, tiểu tử này là phạm nhân đang bị triều đình tầm nã!"Vân Vũ Dương nói:

- "Đã nói qua!" Thái Huyền đạo nhân lông mày dựng đứng, nói:

- "Vân Vũ Dương, đây là ngươi không đúng rồi. Ngươi đã hứa trợ giúp Lađại nhân đem di nghiệt của Trương Sĩ Thành trảm thảo trừ căn, sao bâygiờ lại bao che đồng bọn, giết chết La đại nhân?" Vân Vũ Dương hỏi:

- "Thế nào là không đúng? Vân mỗ muốn thỉnh giáo!" Thái Huyền đạo nhân tức giận:

- "Ngươi là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, nói chuyện gì cũng phải có đạo lý. Người võ lâm trọng nhất tín nghĩa, ngươi lại nói không giữ lời.Chuyện này phải tính toán thế nào đây?" Vân Vũ Dương cười lạnh:

- "Thái Huyền đạo huynh, ta nhớ ngươi là bộ hạ tâm phúc của Trần HữuLượng. Sao bây giờ làm chức tổng giáo đầu Cẩm y vệ của Chu Nguyên Chương vậy? Chuyện này phải tính thế nào?" Thái Huyền đạo nhân tức đến hai mắt trợn trắng, quát lớn:

- "Thì ra ngươi còn nặng tình cố chủ, cố tình lừa giết La đại nhân!" Vân Vũ Dương cười lớn:

- "Chẳng lẽ một người chỉ có một chủ? Ha ha, ngươi đoán sai rồi. Ngươinhất định muốn biết tại sao ta giết La Kim Phong? Được, nói cho ngươihay. Một nửa là vì hắn đả thương khách của ta, nửa còn lại, chính là vìngươi!" Thái Huyền đạo nhân kinh ngạc:

- "Sao lại vì ta?" Vân Vũ Dương cười nói:

- "Để ngươi khỏi phải ủy khuất làm phó thủ cho La Kim Phong!" Thái Huyền đạo nhân càng tức tối:

- "Vân Vũ Dương, ngươi tự thị võ công, dám xuất ngôn hí lộng!" hai ngườinhư tên đã trên cung, sắp sửa động thủ, hắc y võ sĩ bên trái chợt bướclên một bước cao giọng:

- "Ai có chí của người nấy, ngươi đãkhông muốn góp sức cho triều đình, chúng ta cũng không tiện dùng vũ lực. Cứ chiếu theo quy củ giang hồ mà hành sự, ngươi nhượng tiểu tử cho bọnta đem về, chuyện La Kim Phong chúng ta bất tất truy cứu nữa!" Hai gã võ sĩ này rất kiêng kị Vân Vũ Dương. Thái Huyền đạo nhân ngẫm lại, bênmình tuy có ba người nhưng vị tất đã thắng được bọn họ đành nén giậnkhông nói.

Vân Vũ Dương "hừ" một tiếng, liếc mắt ngó hắc y võ sĩ, cười lạnh:

- "Ta biết ngươi là ai. Hóa ra là Nga Mi đệ nhất kiếm khách Dương SiêuCốc. Hay lắm, các ngươi muốn đem Trần Huyền Cơ đi cũng không khó, chỉcần lưu lại hai người để trao đổi. Các ngươi tự mình thương nghị đi,bằng lòng lưu lại hai người nào?" Dương Siêu Cốc là cao thủ nhất nhì của Nga Mi phái, bình sanh cực kỳ tự phụ, chỉ vì đối thủ là Vân Vũ Dương.Hơn nữa, La Kim Phong chết, đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại, vì thế mới muốn cùng Vân Vũ Dương hòa giải. Nào ngờ Vân Vũ Dương một điểm cũng không nể mặt, lại hí lộng lần nữa. Dương Siêu Cốc không kềm được tứcgiận, hốt nhiên cười lạnh:

- "Đây đúng là chủ ý tốt! Ta đổi lạihai người cho ngươi. Hai người này đều là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh,lại quen biết với ngươi, đổi lấy một tiểu tử vô danh, cũng đáng giá đấychứ?" lời vừa nói ra, Vân Vũ Dương cũng rùng mình. Chỉ thấy Dương SiêuCốc mở ra một cái túi màu đỏ, trong túi là hai cái đầu người đầy máu.Vân phu nhân kinh hãi kêu lên thất thanh. Hai cái đầu đó chính là BồKiên và Thất Tu đạo nhân.

Nguyên lai Thái Huyền đạo nhân cùng hai người này chính là ba đại nội cao thủ truy đuổi Trần Huyền Cơ đến HạLan sơn. Ba người dưới núi lại gặp Thất Tu đạo nhân và Bồ Kiên, biết bọn họ từ Mông Cổ về tìm Trương Sĩ Thành cựu bộ, liền hợp lực giết chết.Vân Vũ Dương trông thấy hai cái đầu, không khỏi chấn động. Nên biết Thất Tu kiếm pháp của Thất Tu đạo nhân uy chấn giang hồ, tuy nói Bồ Kiên hôm đó bị trúng một chưởng của Thạch Thiên Đạc nhưng ba người này lại cóthể giết chết Thất Tu đạo nhân, thật là ngoài dự liệu của Vân Vũ Dương.

Dương Siêu Cốc hỏi:

- "Thế nào? giao dịch này ngươi chiếm tiện nghi rồi!" Vân Vũ Dương cười lạnh:

- "Được lắm, hai người chết một người sống, còn thiếu một người, thêmngươi cho đủ số!" bất thình lình phát chưởng. Nói thì chậm, lúc đó rấtmau, hắc y võ sĩ đứng bên phải Thái Huyền đạo nhân lập tức vung tay. Hai mũi mai hoa châm phân làm hai hướng bắn thẳng về phía vợ chồng Vân VũDương. Hắc y võ sĩ này tên gọi Tang Lệnh Hồ, danh đầu tuy kém xa TháiHuyền đạo nhân và Nga Mi kiếm Dương Siêu Cốc nhưng công phu sử ám khí âm độc lại rất lão luyện. Thất Tu đạo nhân chính là bị trúng ám khí củahắn, mới bị Dương Siêu Cốc giết chết.

"Vù", mai hoa châm bay vềphía Vân Vũ Dương bị đánh bật ngược lại, Tang Lệnh Hồ phải lăn xuống đất mới né được mũi châm do chính mình phát ra. Công lực Vân phu nhân không bằng trượng phu, không dám phát Phách Không chưởng liền dụng khinh công tuyệt diệu, đề khí nhảy vọt lên. Mai hoa châm vừa vặn lướt qua đế giày. Vân phu nhân ở trên không lộn một vòng, rút thụ kiếm đánh "soạt", hướng Dương Siêu Cốc lăng không chém xuống.

Dương Siêu Cốc hét lớn,quăng hai cái đầu người ra. Vân Vũ Dương nghiêng người, chân đạp hồngmôn, tránh khỏi một chưởng vào ngực. Thái Huyền đạo nhân vung phất trầncuốn lấy thụ kiếm của Vân phu nhân.

Phất trần của Thái Huyền đạonhân phát xuất một cỗ kình lực âm nhu, thụ kiếm rung lên nhưng khôngthoát ra được. Bên cạnh, Dương Siêu Cốc ngạnh tiếp một chưởng của Vân Vũ Dương, loạng choạng lùi lại. Vân Vũ Dương thay đổi phương cách, chângiẫm theo phương vị Thất tinh, xoay người phát chưởng chặt vào cổ tayThái Huyền đạo nhân.

Thái Huyền đạo nhân vung phất trần xả xuống, định chém Vân phu nhân làm hai, lo đỡ chưởng này của Vân Vũ Dương; Vânphu nhân thừa cơ đâm thụ kiếm tới trước, thoát khỏi nhu kình của phấttrần. Thụ kiếm thoát ra, tiện tay chọc thẳng vào hai mắt của Thái Huyềnđạo nhân.

Một chiêu này nhanh như điện xẹt, Thái Huyền đạo nhânvội vàng đảo phất trần gạt thụ kiếm ra, tả chưởng hướng ra ngoài, vừavặn đối chưởng cùng Vân Vũ Dương. Vân Vũ Dương nhân vì nguyên khí tổnhại rất nặng, chưởng này không dám dụng chân lực. Nhưng Thái Huyền đạonhân phải ứng phó với hai người cùng lúc, thành thử đánh ngang tay vớiVân Vũ Dương.

Vân phu nhân kiếm pháp khinh linh mau lẹ, chiêu đầu phát xuất, chiêu thứ hai chiêu thứ ba liên tiếp triển khai. Thái Huyềnđạo nhân không kịp đảo phất trần, chiêu số không thi triển được, trongnhất thời bị bà ta đẩy lùi lại liên tiếp mấy bước. Tang Lệnh Hồ chồm dậy lập tức ném ra hai mũi thấu cốt đinh. Vân phu nhân vung kiếm gạt đi,Thái Huyền đạo nhân mới nhân đó mà đứng vững lại được.

Nga Mikiếm khách Dương Siêu Cốc cũng là đại hành gia về võ học. Tuy trúng mộtchưởng của Vân Vũ Dương nhưng nhờ đó mà phát hiện Vân Vũ Dương trung khí không đủ, chưởng lực trước mạnh sau yếu; trong lòng vui mừng, lập tứcbạt xuất Thư Hùng song kiếm tiến lên trợ trận. Tả đánh Vân Vũ Dương, hữu chém Vân phu nhân, hai kiếm này thế đi mau lẹ, lực đạo trầm ổn, có thểkể là nhất lưu kiếm pháp.

Vân Vũ Dương búng chỉ, "keng" một tiếng đã đánh bạt tả kiếm của Dương Siêu Cốc. Thái Huyền đạo nhân chuyển phất trần, một chiêu "Ngân Hà Đảo Quyển", đuôi phất trần tung bay, sợi tơhàng nghìn hàng vạn. Đầu tơ được tinh luyện từ ô kim huyền thiết, mỗisợi tơ có thể nhấc được vật nặng mấy chục cân, lực kéo rất mạnh. Nếu cổtay bị nó quấn trúng, xương cốt lập tức vỡ vụn, đồng thời còn có khảnăng phất huyệt. Người bị phất trần quét trúng, so với thủ pháp bế huyệt còn trầm trọng hơn.

Vân Vũ Dương bắt buộc lại phải hao tổn chânlực, sử công phu Phách Không chưởng. Thái Huyền đạo nhân phất ba vòng,Vân Vũ Dương cũng phát đủ ba chiêu. Chưởng phong vù vù, phất trần baylượn, người ngoài không phân biệt được. Vân Vũ Dương liếc mắt, thấy thêtử đã bị hãm trong vòng kiếm quang của Dương Siêu Cốc.

Luận kiếmpháp, Vân phu nhân tinh diệu hơn nhiều. Luận công lực, bà ta không kémDương Siêu Cốc. Có điều trong tay bà ta là nhành mai, so với hai thanhkiếm sắc bén của Dương Siêu Cốc, Vân phu nhân thua thiệt hơn nhiều. Maymà bà ta thân pháp khinh linh, thụ kiếm chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánhbắc. Dương Siêu Cốc song kiếm soàn soạt triển khai, đấu đến ba mươi lămchiêu, lão vẫn không đoạn gãy được "cành mai" kiếm này.

Vân VũDương biết đánh kiểu này không phải là biện pháp liền dốc hết toàn lựcphát phách không chưởng làm phất trần xoay một vòng; đột nhiên quát lớn, chân đạp trung cung, búng tới một chỉ. Mắt thấy Thái Huyền đạo nhânchắc chắn bị hủy dưới chỉ công của mình, hốt nhiên có tiếng ám khí xégió bay tới. Tang Lệnh Hồ đột ngột phát hai ngọn thấu cốt đinh, Vân VũDương cấp tốc búng mạnh, "keng keng" hai tiếng, thấu cốt đinh gãy làmbốn đoạn.

Một chỉ này là toàn bộ công lực của Vân Vũ Dương, chẳng ngờ không trúng. Thái Huyền đạo nhân đã điểm phất trần tới, Vân VũDương tiếp được hai chiêu, cảm thấy chân khí ách tắc nơi ngực, lãnh khícông tâm, thị lực dần dần mơ hồ, thân hình cũng càng lúc càng trì trệ.Nên biết Vân Vũ Dương tuy nội ngoại công phu đều đạt tới lô hỏa thuầnthanh nhưng suy cho cùng vẫn không phải là mình đồng da sắt. Ông ta bịthương bởi chưởng lực âm hàn của Tất Lăng Phong, kế đó ác đấu với La Kim Phong, lại dùng "Long Ngâm Hổ Khiếu công" ám trợ thê tử. Từ nãy đến giờ liên tiếp dùng Nhất Chỉ Thiền và Phách Không chưởng rất hao tổn cônglực, tự mình dần dần đi đến chỗ "đèn khô dầu cạn".

Thái Huyền đạo nhân lại thi triển phất trần. Vân Vũ Dương dụng thân pháp "Bàn LongNhiễu Bộ", bất ngờ phát chỉ. Thái Huyền đạo nhân vốn sợ Vân Vũ Dương thi triển Nhất Chỉ Thiền, vội vàng né tránh. Nói thì chậm, lúc đó rất mau,ngay lúc Thái Huyền đạo nhân nghiêng người, Vân Vũ Dương tập trung tinhthần, vận khinh công "Yến Tử Toản Vân" lăng không vọt lên, tránh khỏimột trái thiết bồ đề của Tang Lệnh Hồ; rồi lao vút người xuống, tảchưởng đánh xuống đầu vai Dương Siêu Cốc. Một chưởng này nửa hư nửathực, Dương Siêu Cốc phát giác chưởng phong táp vào mặt, vội vàng thukiếm. Vân Vũ Dương cười dài, hữu chưởng xuyên qua, đoạt lấy một thanhtrường kiếm của Dương Siêu Cốc. Vân phu nhân chộp lấy thời cơ, thụ kiếmđâm vào hổ khẩu Dương Siêu Cốc, trường kiếm còn lại thoát khỏi tay hắn,bị Vân phu nhân đoạt mất.

Mấy chiêu này của Vân Vũ Dương cực kỳnguy hiểm, nguyên lai y co tay phát chỉ, thực chất là giả vờ, hoàn toànkhông phải công phu Nhất Chỉ Thiền. Đợi đến khi Thái Huyền đạo nhân phát giác, phu thê bon họ đã có song kiếm trong tay.

Vân phu nhânthay đổi thế kiếm, một chiêu "Ngọc Nữ Đầu Thoa", kiếm phong rợn người.Dương Siêu Cốc đang né tránh thế công của Vân Vũ Dương, không ngờ kiếmcủa Vân phu nhân ra sau mà đến trước; "soạt" một cái đã rạch một đườngdài trên cánh tay Dương Siêu Cốc, thân mình nghiêng qua lại bị Vân VũDương đâm kiếm vào vai. Thái Huyền đạo nhân kêu lớn:

- "Dương lão đệ, gắng gượng thêm chút nữa, Vân Vũ Dương không chịu được lâu đâu!"phất trần rung lên, "Lưu Tinh Cản Nguyệt", "Cấp Lãng Thôn Chu" tả hữuchia ra tấn công vợ chồng Vân Vũ Dương. Vân Vũ Dương trở kiếm, vừa vặncùng thê tử song kiếm hợp bích. Chỉ nghe một loạt thanh âm dày đặc, phất trần bay khỏi tay Thái Huyền đạo nhân, một chùm tơ mềm bị kiếm phongcắt mất, bay lả tả trong không trung.

Thái Huyền đạo nhân kêu lên:

- "Kề vai sát cánh, ném ám thanh tử, Vân Vũ Dương không chịu nổi ba khắcnữa đâu." Dương Siêu Cốc bẻ hai cành mai to bằng cánh tay, xông lên trợchiến. Tang Lệnh Hồ nhắm chuẩn cơ hội, chỉ chờ khe hở là ném ám khí âmđộc đánh lén Vân Vũ Dương.

Vân Vũ Dương hú dài một tiếng, cao giọng ngâm:

- "Sống sót qua trăm trận còn chưa chết, để xem ai xuống suối vàng trướcta." Trường kiếm quét ra, đánh văng súy thủ tiễn, thấu cốt đinh và độctật lê ba món ám khí; soạt soạt soạt lại công tiếp ba chiêu, đều làchiêu số tấn công. Thái Huyền đạo nhân nhảy lên tránh khỏi, cười lạnh:

- "Được, để xem ai chết trước?" Vân Vũ Dương ý đồ liều mạng. Thái Huyềnđạo nhân không liều mạng tham chiến, phất trần thi triển, ngăn cản đếnmưa gió không lọt, phòng thủ nghiêm mật phi thường.

Dương SiêuCốc vũ động hai cành cây, kình lực không dưới Vân phu nhân nhưng mức độlinh động nhẹ nhàng thì lại kém xa. Vân phu nhân khẽ cười, lạnh lùngnói:

- "Đông Thi nhăn mặt, đúng là tự mình chuốc nhục!" thanhcương kiếm tiếp tục tấn công, trong nhu có cương, tựa như rút tơ từ kénliên miên bất đoạn. Trước đó Vân phu nhân dùng cành cây thay kiếm đã bức Dương Siêu Cốc hai thanh trường kiếm không thể thi triển. Bây giờ chủkhách đổi vai, Dương Siêu Cốc sử hai cành cây to bằng tay người lại vôphương phong bế kiếm thế của Vân phu nhân. Không đến một khắc, một cànhcây đã bị Vân phu nhân chẻ làm hai đoạn.

Đến Vân gia lần này cóba người, Tang Lệnh Hồ võ công kém nhất, chỉ giỏi tài phóng ám khí. Thếnhưng công phu ám khí của y vừa độc vừa chuẩn, phu thê Vân Vũ Dương tuychiếm thượng phong, có nhiều chiêu sát thủ đều bị ám khí cản trở, khôngđả thương đến tính mệnh đối phương được.

Đấu thêm một lúc, Vân Vũ Dương vận dụng toàn bộ tinh lực, đột nhiên phát xuất phách khôngchưởng, ra chiêu "Thừa Long Dẫn Phượng", kiếm phong vạch một đường rấtsâu trên ngực Thái Huyền đạo nhân, cười lạnh:

- "Xem ai chếttrước ta!" Thái Huyền đạo nhân phun ra một ngụm máu. Vân Vũ Dương mộtkiếm đắc thủ, toàn bộ khí lực đều tiêu tán, ngã người xuống đất, chânkhí không đề tụ được, ngực đau nhức, hai mắt tối sầm. "Bịch" một tiếng,đầu vai bị ám tiễn bắn trúng.

Dương Siêu Cốc thấy cơ hội khôngthể bỏ lỡ, lập tức nhấc cành cây lên ,biến nó thành bổng, nhằm vào đầuVân Vũ Dương quật tới. Nói thì chậm, thực tế rất mau, chỉ nghe "bộpbộp", máu văng tung tóe đồng thời một thân người ngã xuống. Người đókhông phải Vân Vũ Dương mà là Dương Siêu Cốc. Nguyên lai Vân phu nhânxuất thủ còn nhanh hơn hắn, ngay lúc đoạn bổng còn chưa hạ xuống, kiếmcủa Vân phu nhân đã chém bay một nửa đầu Dương Siêu Cốc.

Đây làlần đầu tiên Vân phu nhân giết người, mắt thấy Dương Siêu Cốc bị mất nửa đầu, máu tươi chảy đầy, vừa kinh vừa sợ, chân tay mềm nhũn. Không ngờThái Huyền đạo nhân tuy bị thương nhưng chưa chết, chính là "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau". Nhằm lúc Vân phu nhân vừa giết Dương SiêuCốc, trường kiếm còn chưa thu hồi, đang ngơ ngẩn, Thái Huyền đạo nhânđột nhiên nhảy bật dậy, vung phất trần kích trúng đại huyệt nơi bối tâmVân phu nhân. Vân Vũ Dương nghe tiếng la, định thần ngó lại chỉ thấy thê tử loạng choạng sắp ngã. Vân Vũ Dương động nộ, cũng không biết lấy đâura khí lực, sử chiêu Nhất Chỉ Thiền tối hậu, búng ngay đại huyệt tại bối tâm Thái Huyền đạo nhân. Thái Huyền đạo nhân ngã nhào xuống, khàn giọng kêu:

- "Đem tiểu tử về lĩnh thưởng đi, tất cả công trạng đềutính cho ngươi!" Vân Vũ Dương cười thảm, xương cốt rã rời, tứ chi vôlực, đưa mắt nhìn thấy Tang Lệnh Hồ chạy tới chỗ Trần Huyền Cơ đang nằm. Vân Vũ Dương kêu thất thanh, chỉ thấy thê tử bước lên hai bước, trườngkiếm thoát khỏi tay bay đi, ra chiêu tối hậu trong Đạt Ma kiếm pháp"Thần Kiếm Xuyên Vân". Trường kiếm xuyên tâm, ngập từ trước ra sau, ghim Tang Lệnh Hồ trên mặt đất. Vân phu nhân phi kiếm xuất thủ xong ho lênmấy tiếng, dựa vào gốc mai, thần sắc như vừa bệnh nặng một trận. Kì thật so với trọng bệnh còn tệ hơn nhiều, một kích trước khi lâm tử này củaThái Huyền đạo nhân đã ngưng tụ toàn bộ công lực của hắn, chấn thươngmười ba kinh mạch của Vân phu nhân.

Trong sân bây giờ có bốn thi thể và ba người bị thương. Không gian trở lại tĩnh lặng. Nghỉ một lát, Vân Vũ Dương trầm giọng gọi:

- "Bảo Châu!" Vân phu nhân cũng thấp giọng kêu:

- "Vũ Dương!" giọng điệu ra chiều thương mến, y như lúc mới thành hôn. Vân Vũ Dương nói:

- "Bảo Châu, nàng tìm trên người La Kim Phong xem!" Vân phu nhân tìm thấy một cái kim vàng, một cái bình ngọc liền quăng kim vàng đi, đưa bìnhngọc cho trượng phu. Vân Vũ Dương xem xong nói:

- "Không phải cái này, tìm lại đi!" Vân phu nhân bế hô hấp, ráng nhịn mùi máu bốc lên,tìm được trong áo giáp của La Kim Phong một cái túi gấm, mở ra bên trong có ba viên đan hoàn màu đỏ nhạt.

Vân Vũ Dương nói:

- "Đem lại cho ta!" Vân phu nhân đem ba viên đan hoàn để trước mặt trượng phu. Vân Vũ Dương nhìn một lát, gật gật đầu:

- "Đúng, đúng là Cố Nguyên đơn của đại nội!" nói rồi nắm lấy tay thê tử,nhẹ nhàng mở tay bà ra, đặt vào lòng bàn tay ba viên đan hoàn, ôn nhunói:

- "Bảo Châu, nàng uống đi!" Vân phu nhân lắc đầu:

- "Ông uống đi!" Vân Vũ Dương cười thảm:

- "Bảo Châu, nàng còn không nhìn ra ư? Ta trúng phải âm hàn độc chưởngcủa Tất Lăng Phong, cơ thể lẫn huyết dịch đều tổn thương, lại hao tổnchân lực. Bây giờ cho dù có tiểu hoàn đan cũng vô ích. Cố Nguyên đơn này trị thương rất tốt, có lợi cho nàng chứ không ích gì với ta!" Vân phunhân gật đầu:

- "Ta biết rồi!" tự mình xem mạch bản thân, lại đưa mắt ngó trượng phu, cười khẽ:

- "Ta và ông đều giống nhau, chỉ còn sống được có ba ngày!" Vân Vũ Dương nói:

- "Nàng uống ba viên dược hoàn này, chí ít cũng sống được ba mươi năm nữa!" Vân phu nhân cười nói:

- "Dài quá! Chỉ cần ba ngày, cũng có thể làm được rất nhiều việc!" nóirồi thong thả tới bên Trần Huyền Cơ, đỡ hắn ngồi dậy, đem ba viên dượchoàn cho hắn uống.

Vân Vũ Dương ngẩn người hồi lâu, buồn bã nói:

- "Bảo Châu, nguyên lai nàng đối với ta tình thâm nghĩa nặng, quả là nhưthế. Ta, ta ..." trong lòng cảm động không nói nên lời. Ngẩng đầu lên,thấy thê tử chăm chú nhìn mình, chậm rãi:

- "Tố Tố là hảo nữ nhinhưng chúng ta không phải là hảo phụ mẫu, không biết ý ông thế nào?Trong lòng ta cũng cảm thấy hổ thẹn." Vân Vũ Dương rơi lệ nói:

- "So với nàng ta còn hổ thẹn gấp vạn lần!" Vân phu nhân hít một hơi dài, chỉ Trần Huyền Cơ đang nằm trên đất nói:

- "Tố Tố có con mắt tinh đời hơn ta nhiều. Hài tử này tâm địa thiệnlương, chất phác nghĩa hiệp, thực là rất đáng tin cậy. Ta dùng ba viênlinh đơn cứu tính mạng hắn, ông có minh bạch ý của ta không?" Vân VũDương gật đầu:

- "Ta biết rồi, đợi nó tỉnh lại, Tố Tố chắc cũngđã về tới. Trước mặt chúng, ta nhất định chính miệng đáp ứng hôn sự. Bảo Châu, nàng ..." Nét mặt Vân phu nhân thoáng lộ nụ cười, nhưng liền ngay đó lại trở nên sầu muộn, u uất nói:

- "Ôi, Tố Tố thật đángthương, nhưng Thiên Đạc còn một hài tử chưa thành nhân, còn đáng thươnghơn. Ta vốn muốn giáo dưỡng nó thành tài, hiện giờ không thể được rồi.Chỉ là ta đã hứa với Thiên Đạc đem bức họa giao cho người nhà y, trongvòng ba hôm ta nhất định phải đưa tới." thanh âm bình tĩnh, bao hàm rấtnhiều tình cảm phức tạp. Vân Vũ Dương từ giọng điệu bình tĩnh của thê tử nhận ra được tâm tình bà ta rất kích động.

Vân Vũ Dương rùngmình, y vốn nghĩ thê tử muốn cùng y bồi táng, không ngờ còn có nguyên do khác, bất giác cảm thấy hơi buồn. Nhưng lại lập tức tự hào về thê tử,ngưa mặt lên trời cười dài, lớn tiếng nói:

- "Sinh tử cũng khôngbằng một lời hứa, xứng đáng là nữ trung hào kiệt. Bảo Châu, hai mươi năm qua ta không hề đối tốt với nàng, thật không ngờ hai ta không sinh cùng tháng cùng năm nhưng lại chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Vân mỗ còn cầu gì nữa? Bảo Châu, nàng đi đi. Ta có lỗi với nàng, nguyện kiếp saubồi đáp." Vân phu nhân thấp giọng kêu:

- "Vũ Dương..." một hồi mới nói tiếp:

- "Chuyện kiếp sau quá xa vời, kiếp này ông nghe được di ngôn của ta, tađã mãn nguyện rồi. Được, ta đi đây. À, ta lo trong vòng ba ngày khôngtới được Thạch gia, đành phải mượn tạm bạch mã của Huyền Cơ. Chờ sau khi nó tỉnh lại, ông nói cho nó hay. Kêu nó cùng Tố Tố đến Thạch gia thulượm di cốt của ta, đem bạch mã về. Hà, hay là, hay là, ông không nóicho nó biết cũng tốt, để ta kêu hài tử của Thiên Đạc sau này đem bạch mã tới trả." Bạch mã của Trần Huyền Cơ đang gặm cỏ bên ngoài. Vân Vũ Dương bước theo ra cửa, nhìn thê tử nhảy lên ngựa, cười thảm một tiếng, giơroi lên nói:

- "Thiên hạ không có tiệc rượu nào mà không tàn, mặt trời cũng phải có lúc lặn. Trong lòng ông có ta, ta có ông, so vớichuyện đồng sàng dị mộng hai mươi năm qua không phải tốt hơn nhiều sao!" roi ngựa quất hư hoảng một cái, bạch mã tung vó chạy, nháy mắt đã mấtdạng.

Lần này quả thật là sinh li tử biệt. Vân Vũ Dương đưa mắtnhìn thê tử chạy xuống triền núi đến khi mất hút mới thở dài quay đầu,trong lòng cảm thấy mênh mang, không biết nên vui hay buồn? Hai mươi năm nay, y và thê tử thủy chung như hai người xa lạ, hôm nay là lần đầutiên hiểu được bà ta; y cũng là lần đầu tiên mở lòng mình, để lộ tình ývô vàn. Vân Vũ Dương phát giác thứ tình cảm này khác xa với lúc thànhhôn.

Vân Vũ Dương đưa tay nắm lấy nhành mai, lẩm bẩm:

-"Không ngờ hai người họ lại giống nhau như thế. Đều là tánh khí cươngcường, nhu tình như nước. Hà, tội nghiệt ta quá nặng, dù có chết ngànvạn lần cũng không hết tội." Gió đêm thổi qua, hoa mai trên cây vốn thưa thớt, lại rụng xuống một trận như mưa. Vân Vũ Dương hốt nhiên nhớ tớitiền thê, hai mươi năm qua, y mỗi tối đều bồi hồi đứng dưới gốc mai,trong bóng mai hoa nhìn ảo ảnh của nàng. Hôm nay y lại nhìn thấy bóngdáng tiền thê, Vân Vũ Dương bước lên trước, kêu lên một tiếng:

-"Tuyết Mai!", cành mai lay động, hoa rơi lá rụng. Bất thình lình trongtrí y xuất hiện một hình ảnh khác, hốt nhiên hai bóng người nhập lại làm một, không phân biệt được ai là Tuyết Mai, ai là Bảo Châu. Vân Vũ Dương giơ tay đập vào cánh mai, ảo ảnh liền biến mất.

Bóng đêm thâmtrầm, trăng từ từ mọc. Vân Vũ Dương đứng bồi hồi dưới gốc mai, cũngkhông biết là bao lâu. Cho đến khi trăng sao đầy trời, rừng đêm nhưthường lệ truyền đến tiếng vượn kêu hổ gầm, Vân Vũ Dương mới tựa hồ từtrong ác mộng tỉnh lại. Ánh trăng chiếu xuống sân, cảnh vật thật thêlương. Vân Vũ Dương đưa mắt ngó mấy cái thi thể nằm ngổn ngang trên đất, trong lòng càng thêm chán ghét:

- "Không thể để mấy cái xác này ở đây, làm ô uế mai hoa của ta." Cúi người lượm một cái bình bạc trên mặt đất, vốn là đồ rớt ra từ người La Kim Phong. Đó là Hóa Cốt đan, sau khi sát nhân dùng để hủy thi xóa dấu vết. Vân phu nhân không biết là thứgì, suýt chút nữa còn tưởng là linh đơn diệu dược.

Vân Vũ Dươngđem mấy thi thể ra ngoài cửa, tìm một địa phương vắng vẻ, đem thi thểhóa thành một vũng huyết, chôn xuống đất. Đột nhiên cảm thấy lạnh người, nghĩ:

- "Đám người này tuy là phường bại hoại nhưng ta so vớibọn họ có hơn gì? Ta căm ghét bọn họ, kỳ thật ta nên thống hận bản thânmới đúng!" Người đến lúc gần chết, chỉ cần có tri giác thường hồi tưởnglại những chuyện đã làm. Vân Vũ Dương bây giờ cũng giống như thế, nhớlại những chuyện mình đã làm trong đời, có làm chuyện tốt cũng không ítchuyện xấu; chỉ cảm thấy tội nghiệt càng sâu, chuyện tốt quá ít không đủ để bù đắp.

Gió núi càng lúc càng mạnh, Vân Vũ Dương cảm thấytừng trận khí lạnh ùa tới, đột nhiên nhớ tới Trần Huyền Cơ. Vân Vũ Dương vội vàng trở vào ôm Trần Huyền Cơ lên, xem tới mạch tượng, thấy rất ônhòa, chỉ là người còn chưa tỉnh. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt TrầnHuyền Cơ đang ngủ ngon lành, Vân Vũ Dương trong lòng bỗng nảy sinh mộtcảm giác kì quái, gương mặt hồn nhiên vô tà lúc ngủ này sao mà giống TốTố. Vân Vũ Dương chăm chú nhìn một hồi, tướng mạo này dường như đã từnggặp qua, nhưng không biết là ở địa phương nào? Liền sau đó lại bật cười, lúc mình ẩn cư ở Hạ Lan sơn chỉ e Trần Huyền Cơ còn nằm trong tã. Cũngkhông biết tại sao, bản thân đối với thiếu niên này lại có một thứ tìnhcảm yêu quý rất lạ, tựa hồ hoàn toàn không phải vì nữ nhi.

Vân Vũ Dương ôm Trần Huyền Cơ vào thư phòng, đặt hắn lên giường, đắp cho hắnmột tấm chăn, lại hạ rèm xuống, tựa như Tố Tố mới vừa phục thị cho hắnngủ trước đó. Tiếp đó lại đốt một lò hương, mở một cánh cửa sổ, để chogió đêm mang theo hương hoa cỏ bay vào, nhìn ra cửa sổ, mặt trăng đã lên giữa bầu trời. Nhưng Tố Tố vẫn chưa trở về.