Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 649



Chương 663

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm, nhiệt độ kia như có thể làm tan chảy người phụ nữ, thấy cô không nhúc nhích, anh nói: “Đưa tay cho anh!”

Ôn Noãn vươn tay, anh nắm chặt rồi nhẹ nhàng kéo cô, cô liền ngồi bên cạnh anh.

Hoắc Minh thắt dây an toàn cho cô, ngón tay thon dài khẽ khàng chạm vài nơi, Ôn Noãn run nhẹ một cái, anh giương mắt nhìn cô, sau đó cười: “Có cảm giác thế nào?”

Mặt Ôn Noãn quay sang một bên, định phủ nhận nhưng lại không muốn phủ nhận.

Đêm khuya dần.

Xe RV đắt tiền màu đen chậm rãi lái vào biệt thự, cuối cùng xe dừng lại trên bãi, Hoắc Minh mở dây an toàn, nghiêng người nói nhỏ: “Anh dỗ Hoắc Tây đi ngủ, em ở phòng ngủ chính chờ anh nhé?

Thân thể Ôn Noãn có chút mềm nhũn.

Hoắc Minh bước đến, nhẹ nhàng hôn sâu một lúc, dùng ngón tay khẽ nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Em lên trước đi!”



Ôn Noãn lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Khi vừa mở cửa, cô hơi ngạc nhiên.

Cả phòng ngủ bày hoa hồng đỏ khắp nơi, còn có rất nhiều hộp quà, xem ra đều là đưa cho cô.

Phụ nữ đều thích được cưng chiều, Ôn Noãn đương nhiên cũng vậy.

Cô cởi giày cao gót ra, ngồi lên trên tấm thảm lông dê màu trắng, bắt đầu mở những món quà kia.

Đa số là trang sức.

Còn có những váy dự tiệc mùa này của các thương hiệu sang trọng.

Thậm chí còn có giày cao gót, cao mười phân làm nổi bật đường cong của bắp chân.

Cô ở bên anh rất lâu, hiển nhiên biết tâm tư đen tối của anh, không khỏi đỏ mặt.

Cửa phòng ngủ mở ra, phát ra tiếng cọt kẹt.

Hoắc Minh đứng trước cửa ra vào, anh vẫn mặc bộ tây trang sang trọng màu đen, đường nét khuôn mặt dưới ánh đèn càng nổi bật đẹp mắt.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, bước đến phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ của cô: “Em thích không?”

Hiển nhiên Ôn Noãn rất thích.

Cô nhẹ nhàng quay người, chủ động ôm lấy cổ anh, hôn anh, khi hôn quấn quýt triền miên, cô lẩm bẩm: “Em thích lắm! Nhưng em thích anh hơn!”

Anh cười rất nhẹ, dán vào tai cô chân thành nói: “Ôn Noãn, đã ba năm rồi chúng ta không làm chuyện đó!”

Trong phòng ngủ chính chỉ có một ngọn đèn trên đầu giường đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Bầu không khí vô cùng tốt.

Họ ôm hôn nhau rồi cùng ngã xuống giường.

Ba năm không làm, Hoắc Minh hơi không quen, Ôn Noãn cũng không thực sự buông thả.

Nhưng như vậy lại càng khiến người ta phải rung động.

Hoắc Minh cúi người sát bên tai cô, ban đầu còn dịu dàng quan tâm mà dỗ dành cô, sau đó bắt đầu không kiềm chế nổi, chỉ thuận theo bản năng của mình.

Chìm nổi không biết bao nhiêu lần…

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một đứa trẻ ôm gối dụi mắt: “Bố ơi!”

Tất cả đều trở nên tĩnh lặng…