Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 182: “Em chính là Đường Đường mà.




“Đường Đường…” Hoắc Vân Thành vô ý thức nói mớ một tiếng.

Từ Uyển Nhi cắn môi, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng, đong đầy tình ý nhìn về phía Hoắc Vân Thành: “Vân Thành, thật ra…thật ra em chính là Đường Đường.”

“Cô là Đường Đường?” Đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của Hoắc vân Thành căng chặt, ánh mắt lạnh băng mang theo vài phần dò xét rơi trên người Từ Uyển Nhi.

Advertisement

Từ Uyển Nhi là Đường Đường?

Không có khả năng.

Từ Uyển Nhi không chút do dự gật đầu, đối diện với ánh mắt chất vấn của Hoắc Vân Thành: “Đúng vậy, năm đó chúng ta bị bắt cóc cùng nhau, anh còn nhớ rõ không?”

Đêm qua lúc Hoắc Vân Thành say rượu cứ luôn miệng gọi Đường Đường.

Trong lòng Từ Uyển Nhi nghi hoặc vạn phần, rốt cuộc Đường Đường là ai?

Từ Uyển Nhi lập tức sai người đi điều tra.

Tra ra mới biết, cô gái Hoắc Vân Thành cứ nhớ mãi không quên là người bị bắt cóc cùng anh hồi còn niên thiếu, tên mụ của người đó là Đường Đường.

Điều này khiến Từ Uyển Nhi vô cùng mừng rỡ, vốn dĩ cô cho rằng người Hoắc Vân Thành thích là Thư Tình, thì ra không phải.

Nếu Hoắc Vân Thành đã nhớ mãi không quên Đường Đường, mà Đường Đường lại không rõ tung tích, ngay cả Hoắc Vân Thành cũng không tìm ra, vậy thì nói không chừng Đường Đường đã không còn trên nhân thế nữa rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nếu như cô ta có thể mạo danh thành Đường Đường, vị trí thiếu phu nhân của Hoắc gia trừ cô ra thì còn có thể là của ai?

Nghĩ tới đây, Từ Uyển Nhi nhẹ nhàng nắm góc váy, bày ra một tư thế tự cho là mê người nhất, nũng nịu mở miệng nói: “Vân Thành, chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy rồi, từ nay về sau chúng ta đừng xa nhau nữa có được không?”

Mày kiếm Hoắc Vân Thành nhíu chặt, mặt lạnh băng.

Cho tới bây giờ anh chưa từng nghe nói Từ Uyển Nhi từng bị người bắt cóc.

Hơn nữa, cảm giác Từ Uyển Nhi mang đến cho anh khác hoàn toàn cảm giác mà Đường Đường mang lại.

Từ Uyển Nhi sao có thể là Đường Đường?

Thấy Hoắc Vân Thành mặt mũi thờ ơ, trái tim Từ Uyển Nhi rơi đánh bộp một tiếng, cô ta dứt khoát vòng tay quấn lấy cổ Hoắc Vân Thành giống như rắn nước.

“Vân Thành, em biết thật ra trong lòng anh vẫn luôn yêu em giống như em yêu anh vậy có phải không?”

Nhìn khuôn mặt đẹp trai không gì tả nổi trước mặt, mặc dù lạnh lùng, thế nhưng vẫn cứ khiến cho Từ Uyển Nhi si mê không thôi.

Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này, có thể để cho cô ta cứ luôn thận mật với Hoắc Vân Thành như thế này thì tốt biết bao.

Mùi nước hoa nồng nặc trên người Từ Uyển Nhi bay vào mũi Hoắc Vân Thành, đây căn bản không phải là mùi của Đường Đường!

Một lực đẩy mạnh mẽ truyền đến, Từ Uyển Nhi đang đắm mình trong ảo tưởng không chút phòng bị nặng nề té lăn trên mặt đất.

Trên người đau rát, đối diện với ánh mắt lạnh căm có thể đóng băng người khác của Hoắc Vân Thành, trái tim Từ Uyển Nhi chìm dần chìm dần xuống đáy hồ, rồi giống như là bị dòng nước lạnh băng trong hồ đóng băng lại.

“Vân Thành, sao anh…sao anh lại đối xử với em như vậy?”

“Bởi vì cô căn bản không phải là Đường Đường!” Trên dưới toàn thân Hoắc Vân Thành đều tỏa ra hơi thở lạnh lùng xa cách, ánh mắt dọa người chiếu thẳng vào Từ Uyển Nhi: “Cô cho rằng chỉ dựa vào cô cũng có thể giả mạo thành Đường Đường hay sao?”

“Em chính là Đường Đường mà.” Từ Uyển Nhi không cam tâm nói.