Hoa Và Trời

Chương 7: Thích thầm



Thời gian là một cái gì đó khiến chúng ta khó lòng mà theo kịp chứ đuổi theo mãi đuổi theo mãi đến cuối cùng nhìn lại đã không còn nhận ra được chính bản thân mình nữa rồi những chuyện đã qua đi được rồi là quá khứ nhưng những câu chuyện còn đọng mãi trong tâm trí ta được gọi là kí ức chúng ta đang đứng giữa con đường của thời gian sau lưng chúng ta là quá khứ kèm theo đó là những cảm xúc đau buồn nhớ nhung và tiếc nuối những điều còn bỏ lở phía trước chúng ta được gọi là tương lai một tương lai mà chẳng ai biết trước được chuyện gì sẽ đến với chúng ta liệu có vui vẻ hạnh phúc hay là những cơn đau giằn xé cỏi lòng lẫn tinh thần và thể xác mặc dù là như thế nào đi nữa thì hiện tại chúng ta phải cố gắng với niềm hy vọng rằng tương lai chúng ta rồi sẽ rực rở như những vầng hào quang trên bầu trời cao kia.

Nhiều ngày trôi qua Hương vẫn vậy lặng lẻ đến công xưởng làm từ sáng tinh mơ rồi về đến nhà vào buổi xế chiều cô vội vả làm vài món ăn đơn giản rồi lại phải tranh thủ đến quán cà phê của cô Hằng để làm thêm đến tận tối muộn cô chợp mắt được vài giờ để lấy sức cho ngày mới việc đó cứ lập đi lập lại như một vòng tuần hoàn vô tận lâu dần cô cùng không còn nhớ được điều mình mong muốn là gì nữa Hương nhìn mình trong gương thở dài rồi khoác lên mình chiếc áo khoác cũ cô một mình lê bước dưới những ánh đèn đường mờ mịt và rồi một chàng trai xuất hiện trước mắt cô dáng người đó khuôn mặt đó chẳng ai xa lạ mà chính là Thiên Khôi anh đứng trước một cửa hàng hoa trên tay anh cầm một chiếc máy ảnh Hướng nhìn dáng vẻ anh hăng say chụp ảnh cô bất giác mỉm cười cô không muốn làm anh xao nhãn nên đã không gọi anh mà âm thầm lướt qua lúc đó một bàn tay nắm lấy tay cô Hương quay mặt sang nhìn cô thấy Thiên Khôi cười với cô và nói:

- Cô thấy tôi mà sao không gọi tôi vậy? Tôi đã chờ cô rất lâu đó.

Hương ngạc nhiên hỏi:

- Anh chờ tôi sao?

Thiên Khôi trả lời:

- Đúng vậy là tôi cố tình chờ cô ở đây đó.

Hương nói:

- Tại sao anh lại chờ tôi vậy?

Thiên Khôi ngập ngừng nói:

- Vì.. vì.. tôi.. nhớ cô.

Hương bật cười nói:

- Anh đang đùa với tôi sao!



* hahaha * Thiên Khôi nói:

- Tôi không đùa đâu gì không biết nhà cô ở đâu chỉ nghe nhân viên trong quán nói cô hay đi con đường này nên tôi chờ thử quả nhiên là thật vậy là họ không nói dối.

Hương nhìn người con trai đang đứng cạnh cô nói những lời đó một cách nghiêm túc cô chợt ngại ngùng không biết nói gì nhìn sang hướng khác lúng túng rời đi Thiên Khôi thấy vậy anh cười thầm rồi đuổi theo những bước chân của cả hai dần đồng điệu Hương thầm nghĩ "cảm giác ngại ngùng này là gì đây đột nhiên nói những lời như vậy làm người khác xao xuyến".

Thiên Khôi cứ nhìn cô mà cười mãi Hương hỏi:

- Sao anh nhìn tôi cười mãi vậy?

Thiên Khôi nhẹ nhàng nói:

- Vì cô đáng yêu quá.

Hương bật cười nói:

- Tôi sao! Không có đâu.

Sau một quảng đường ngắn hai người đi cùng nhau cuối cùng cũng đến quán Hương dự định mở cửa đi vào thì Thiên Khôi gọi tên cô Hương xoay người lại thì thấy anh đang chụp ảnh cô Hương vội nói:

- Gì vậy sao anh chụp ảnh tôi, tôi xấu lắm.

Thiên khôi trả lời:

- Yên tâm đi ảnh đẹp lắm và cô cũng xinh nữa nên không có chuyện xấu đâu cô vào làm đi khi nào tôi in ảnh tôi sẽ cho cô xem.

Hương bối rối nói:

- Anh không vào trong hả, vậy anh đến đây làm gì?

Thiên Khôi trả lời:

- Tôi nói rồi mà do tôi nhớ cô nên đến lát nữa tôi có hẹn rồi cô vào trong đi.

Hương chẳng biết phải phản ứng ra sao chỉ biết mặt cô dần nóng lên má cũng bắt đầu ửng đỏ cô ngại ngùng chào tạm biệt rồi vào trong Thiên Khôi bên ngoài nhìn cô vào trong hẳn rồi mới rời đi.

Khoảng một lát sau Thiên Khôi vào một quán rượi anh nhìn Hùng ngồi đó Thiên Khôi thở dài đi đến nói:

- Mày lại sao nữa đây tự nhiên rủ ra đây.



Hùng ngà ngà say nói:

- Sao mày đến trể vậy tao uống hết mấy ly rồi đó, gì đây đi nhậu mà đem máy ảnh theo chi cha.

Thiên Khôi chán chường nhìn Hùng nói:

- Việc của tao mà mày có chuyện gì nói lẹ về tao còn có việc khác nữa.

Hùng thở dài nói:

- Có gì đâu lâu lâu rủ mày đi uống vậy thôi.. mà mày có xe cho tao mượn một ngày được không.

Thiên Khôi nói:

- Vậy mà nói không có gì.

- Xe thì tao có mày mượn làm gì?

Hùng rầu rỉ nói:

- Chuyện là người yêu cũ tao mời đám cưới tao không thể đến bình thường được cho tao mượn xe đi một ngày thôi.

Thiên Khôi cười phá lên nói:

- Chuyến này là ai mời mày vậy?

- Mày yêu đương nhiều chỉ để đi đám cưới người ta thôi à.

Hùng nói:

- Cũng đâu thể trách tao được tại tao đẹp trai quá thôi nên ai cũng yêu.

Thiên khôi lắc đầu ngán ngẩm nói:

- Rồi rồi cho mày mượn nhớ chạy đàng hoàng đó bị gì là mày trịu trách nhiệm biết chưa.

Hùng vui vẻ gật đầu đồng ý cuộc hẹn này kết thúc nhanh chóng Thiên Khôi về thẳng đến nhà uể oải ngủ một giấc đến ngày hôm sau.



Trong lúc làm việc Thiên khôi vô tình thấy bức ảnh mà anh đã chụp Hương anh cứ nhìn chầm chầm vào nó khóe miệng cũng bất giác mĩm cười một nhân viên làm cùng đó nhìn thấy và hỏi anh:

- Ai vậy anh, mẫu mới hả.

Thiên Khôi giật mình nói:

- À không phải.

Người Nhân viên nói thêm:

- Vậy sao tiếc thật chụp đẹp vậy mà.

Thiên Khôi cười nói:

- Đẹp đúng không?

Người nhân viên cười chả lời:

- Vâng đẹp mà.

Không hiểu gì sao anh cảm thấy có chút tự hào anh bật cười nói thầm:

- Giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?

Phía bên Hương cô đang làm việc trong công xưởng tiếng máy móc ồn ào vang vọng khắp công xưởng người quản lý phát loa thông báo về việc nghĩ lễ "gì sắp đến ngày lễ xx nên mọi người được nghĩ hai ngày sau hai ngày mọi người nhớ đi làm đầy đủ nha" tiếng cười của mọi người bắt đầu vang lên mọi người đang bàn tán về việc nghĩ lễ sẽ làm gì ai cũng có việc mình muốn làm Hương ngồi lặng lẽ lắng nghe tất cả cô chẳng biết mình nên làm gì nữa liệu có nên xin làm thềm việc khác không Hương đang phân vân thì tin nhắn điện thoại thông báo cô mở ra xem thì thấy Thiên Khôi nhắn "sắp đến lễ rồi cô có muốn làm gì không?" Hương trả lời ngắn gọn với từ "tôi không" rồi cất điện thoại đi đến khi về đến nhà cô mới xem thì ra Thiên Khôi trả lời "vậy cô có muốn đi đâu đó cùng tôi không" Hương ngẫm nghĩ một lúc "một cuộc hện sao anh ấy muốn hẹn mình đi đâu vậy nhỉ" mười phúc đắn đo suy nghĩ cuối cùng cô cũng hồi âm "vâng tôi sẽ suy nghĩ" chỉ đôi lời ngán gọn cũng đủ làm một người vui vẻ.