Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 93: Vương gia vạn an (23)



Chớp mắt, đã đến cuối năm.

Lúc này tuyết đã rơi, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để đọng lại trên mặt đường tạo thành một lớp tuyết dày hai ba phân.

Nhiệt độ hạ xuống thấp, mỗi lần gió thổi qua đều mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, ai đi ra ngoài cũng phải mặc thật dày, hận không thể bọc kín lấy mình.

Ba mươi tháng chạp hằng năm, Hoàng đế đều sẽ tổ chức tiệc giao thừa trong cung, thành viên trong hoàng thất cùng với quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể tham gia, quan viên nhất phẩm còn được đặc cách cho phép mang theo phu nhân đến dự.

Tô Nhu Linh tuy chưa chính thức gả nhưng thánh chỉ đã được ban hơn nửa năm, cũng có thể xem như nửa thành viên hoàng thất, Hoàng đế liền đặc cách cho nàng theo Hiên Viên Hạo Quân đến tham dự.

Vì chuyện này mà Tô Khải Bằng khẩn trương hết lên, cho người chuẩn bị y phục cùng trang sức mới cho nàng, lại mời người đến dạy lại nàng những điều cần chú ý trong cung. Cũng là hắn thiếu sót, từ lúc biết Thẩm thị không hề đặt tâm tư trên việc dạy dỗ nàng, hắn nên nhanh chóng mời người về dạy lại nàng mới đúng.

Đối với việc này, Tô Nhu Linh có khổ mà không thể than, chỉ có thể im lặng theo mama đã từng hầu hạ ở trong cung cấp tốc học tập lễ nghi.

Tối hôm ba mươi tháng chạp, vì xuất phát khác thời điểm nên Tô Nhu Linh không đi cùng Tô Khải Bằng, được Hiên Viên Hạo Quân đến đón tiến cung trước. Sau khi vào cung, hai người tách ra, Hiên Viên Hạo Quân đi gặp Hoàng đế, còn nàng thì phải đi thỉnh an Hoàng hậu cùng Thái hậu.

Triều đình hiện tại thực ra có những hai Thái hậu. Một người là Đông Thái hậu, là nguyên hậu của tiên đế, mẹ đẻ của tiền Thái tử. Tuy rằng cuối cùng nhi tử nàng thua cuộc trong trận chiến kế vị, vì nàng là Hoàng hậu của tiên đế nên Hoàng đế vẫn phải phong nàng làm Thái hậu.

Người còn lại là Tây Thái hậu, là Hồ Quý phi của tiên đế, cũng là thân nương của Hoàng đế và Thụy Vương gia.

Hiên Viên Hạo Quân lúc chưa tiến cung đã dặn dò nàng, đối với Tây Thái hậu không cần phải lo sợ, nàng đối với hậu bối của mình đều rất hòa ái và hiểu lý lẽ, chỉ cần Tô Nhu Linh không thất lễ hay bất kính với nàng, nàng sẽ không gây khó dễ.

Chỉ có Đông Thái hậu là Tô Nhu Linh cần phải cẩn trọng. Điều này cũng dễ hiểu thôi, khi tiên đế còn, nàng ta chính là người cao nhất trong hậu cung. Sau khi tiên đế đi, Hồ Quý phi được ngồi ngang hàng với nàng không nói, nhi tử của nàng còn chết trong trận chiến tranh giành đế vị, ngay cả hậu đại cũng chưa kịp để lại. Cho dù hiện tại nàng vẫn được làm Thái hậu thì đã thế nào chứ?

Lúc được cung nữ dẫn đường hỏi nàng muốn đi bên nào trước, Tô Nhu Linh suy nghĩ một lúc, quyết định đi gặp vị Đông Thái hậu này trước.

Mới đến gần Trường An cung, Tô Nhu Linh đã nghe được loáng thoáng tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong vọng ra, nghe giọng thì có lẽ là thuộc về một thiếu nữ, nàng nhất thời nghi hoặc, không biết người ở bên trong là ai.

Sau khi để cung nữ thông báo, lại được Đông Thái hậu cho vào, Tô Nhu Linh nâng lên làn váy ôn nhã tiến vào, đến trước mặt Đông Thái hậu cung kính hành lễ, "Tiểu nữ tham kiến Đông Thái hậu. Cầu chúc Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Đông Thái hậu không làm khó nàng, thong thả nói, "Đứng dậy đi, ban tọa."

"Đa tạ Đông Thái hậu," Tô Nhu Linh nhún gối, sau đó lại vị trí cung nữ chuẩn bị cho mình, ngồi xuống.

Lúc này nàng mới đưa mắt lên quan sát khung cảnh trong điện, phát hiện chủ nhân của tiếng cười ban nãy mình nghe được chính là Trần Thư Nghiên.

Đối với chuyện này, nói nàng ngạc nhiên thì không đúng, mà không ngạc nhiên thì cũng không đúng.

Trần Thư Nghiên là chất nữ của nàng ta, Đông Thái hậu cho mời nàng vào cung cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là, bữa tiệc giao thừa năm nay chỉ mời thành viên trong hoàng thất và quan viên tam phẩm trở lên, đối với quan viên nhất phẩm thì cũng chỉ được phép mang theo phu nhân, nhi nữ thì không được phép. Nhưng lúc này Trần Thư Nghiên lại có mặt ở đây, Đông Thái hậu chỉ đơn giản là muốn đặc cách cho nàng tham gia, hay là còn có ý tứ gì khác?



"Hóa ra hôn thê của Thụy Nhi chính là như vậy," Đông Thái hậu mỉm cười nói.

Đối với nụ cười của nàng, Tô Nhu Linh không hề cảm thấy thân thiện hay thoải mái, đặc biệt là khi đi cùng với lời nói vừa rồi.

Tô Nhu Linh cũng cong khóe môi nhẹ cười đáp lại, "Nếu là làm ngài thất vọng, vậy tiểu nữ xin hướng ngài bồi tội trước."

"Haha, ai gia sao lại thất vọng," dù sao ngươi cũng không phải là nhi tức của ai gia!! "Ai gia là lần đầu tiên gặp ngươi nên mới cảm thán một chút mà thôi. Đối với quyết định của Hoàng thượng, ai gia sao có thể có ý kiến gì?"

"Đa tạ ngài khen ngợi, tiểu nữ thật không dám đảm đương."

Nhìn nàng ngoan ngoãn kính cẩn nói, khóe miệng Đông Thái hậu run rẩy mấy hồi.

Nàng khen ngợi nàng ta lúc nào?!

Đông Thái hậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cảm thán, "Nhưng thật ra ai gia lại không quá hiểu tại sao Hoàng thượng lại chỉ ban chính phi cho hắn, hai vị trí trắc phi vẫn còn trống đâu. Có lẽ do hắn ngày thường quá bận rộn nên đã quên mất chuyện này, haizz. Thụy Nhi đường đường là một Vương gia, sao chỉ có thể có một chính phi chứ. Còn may hai người bọn hắn là thân huynh đệ, nếu không mọi người còn cho rằng Thụy Nhi bị Hoàng đế ghét bỏ đâu."

Nghe nàng giả vờ lo lắng, Tô Nhu Linh âm thầm cười lạnh.

Lại thêm một người muốn dòm ngó phu quân nhà nàng!

Nàng cũng thật không ngờ, Đông Thái Hậu sẽ cực kỳ không khách khí như vậy. Mới nói hai câu liền bắt đầu muốn nàng khó chịu.

"Không biết ngươi có suy nghĩ gì về chuyện này?"

Nghe Đông Thái hậu hỏi, Tô Nhu Linh mềm mại cười trả lời, "Tiểu nữ thân là nữ tử, đương nhiên là lấy Vương gia làm đầu. Chỉ cần ngài ấy muốn, tiểu nữ sẽ không có ý kiến gì."

"Vậy thì ai gia yên tâm rồi," Đông Thái hậu cười nói, "Ai gia còn sợ ngươi sẽ oán trách ai gia đâu."

Tô Nhu Linh yếu ớt cười, kính cẩn cúi đầu, "Đông Thái hậu, ngài đừng dọa tiểu nữ, tiểu nữ sao dám oán trách ngài chứ?"

"Vậy thì tốt rồi. Ngươi hôm nay đầu tiên là đến nơi này của ai gia đúng không? Thế thì ai gia không giữ ngươi nữa, nơi này đã có Nghiên Nhi bồi ai gia rồi, ngươi qua bên Trường Lạc cung đi thôi. Đừng để nàng đợi lâu, dù sao nàng cũng mới chân chính là bà bà của ngươi."

Thấy nàng nói vậy, Tô Nhu Linh cũng không làm bộ đòi ở lại, đứng dậy cung kính hành lễ, sau đó đi ra ngoài.

Xem ra hôm nay Trần Thư Nghiên xuất hiện ở đây không đơn thuần chỉ vì tham gia một bữa tiệc rồi. Cũng không biết Đông Thái hậu chỉ sẽ bí mật nói chuyện này với Hoàng đế, hay là lát nữa giữa bữa tiệc, nàng sẽ quang minh chính đại nói chuyện này ra.

Tô Nhu Linh thật ra có chút chờ mong đâu.

Thật không biết Quân sẽ phản ứng thế nào a.



Lúc Tô Nhu Linh tiến Trường Lạc cung, trùng hợp tại đây cũng có một thiếu nữ khác, không phải là chất nữ của nàng Hồ Chỉ Cầm, mà là đại nhi tức của nàng Hoàng hậu.

Nàng liền tiến lên phía trước, đối với hai người hành lễ, "Tiểu nữ tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương. Cầu chúc Thái hậu cùng Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Mau đứng lên, lại đây để ai gia nhìn xem nào."

Phía trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói ôn hòa như gió xuân, có chút tương tự với Hiên Viên Hạo Quân. Tô Nhu Linh ngẩng đầu, thấy nàng nhìn mình mỉm cười, bàn tay hơi vẫy nhẹ thì nhanh chóng tiến đến trước mặt nàng, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cho nàng tiện quan sát, mí mắt lại hơi cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Aiya, thật là một cô nương xinh đẹp a, Chỉ Vân, ngươi nói xem đúng không?"

Hoàng hậu bên cạnh cũng cười đáp, "Mẫu hậu đương nhiên nói đúng a, xem ra hoàng đệ của chúng ta có phúc rồi."

Tô Nhu Linh thẹn thùng, hơi cúi đầu khẽ nói, "Đa tạ Thái hậu và Hoàng hậu khen ngợi. Là phúc phận tiểu nữ tu luyện tám đời mới đúng, mới có thể được gả cho Vương gia."

"Haha, mau lại đây, ngồi xuống bên này," Tây Thái hậu cười vẫy tay về vị trí bên cạnh nàng, sau khi Tô Nhu Linh ngồi xuống, nàng nói tiếp, "Đợi qua năm, ngươi liền gả cho Tiểu Quân, vậy mà vẫn gọi ta là Thái hậu sao?"

Hoàng hậu hiểu ý tiếp lời, "Đúng đấy, đệ muội cũng quá khách khí rồi."

Tô Nhu Linh có chút thụ sủng nhược kinh, thẹn thùng hướng các nàng gọi, "Mẫu hậu, hoàng tẩu."

"Ân, vậy mới đúng chứ," Tây Thái hậu vừa lòng cười.

Tây Thái hậu thật ra rất đúng với những gì Hiên Viên Hạo Quân đã nói, nàng đối với hậu bối rất hòa ái lại thân thiện, chỉ cần không phạm đến nàng, không bất kính vô lễ thì nàng sẽ không chủ động làm khó ai.

Ngay cả Hoàng hậu, ít nhất lúc này, Tô Nhu Linh nhìn ra được nàng đối với mình không hề có cảm xúc tiêu cực nào. Có lẽ là do Tô Nhu Linh và nàng không có va chạm lợi ích gì, cũng có thể là vì phu quân bọn họ chính là thân huynh đệ cùng một mẹ.

Nói chuyện một lúc, Tây Thái hậu đột nhiên vu vơ hỏi, "Nghe nói trước khi tới đây, ngươi ghé qua Trường An cung trước?"

Tô Nhu Linh nâng mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng nhẹ cười tò mò nhìn mình, tựa như là vô tình nhắc đến, đơn thuần hiếu kỳ, không có vẻ gì là tức giận, Tô Nhu Linh liền không tỏ ra sợ hãi, ngược lại tinh nghịch trả lời nàng.

"Là vì nàng ta không phải là thân bà bà của ta nha. Ta chính là vì muốn dành ra càng nhiều thời gian để bồi ngài nên mới qua thỉnh an nàng ta trước a. Mẫu hậu, ngài xem ta có phải rất thông minh không?"

Tây Thái hậu bật cười, chỉ trán nàng nói, "Ngươi đó, miệng hảo ngọt a. Nàng dù sao cũng là Thái hậu, ngươi không sợ tai vách mạch rừng sao?"

"Không sợ đâu, nơi này là Trường Lạc cung của mẫu hậu mà. Hoàng tẩu, tẩu nói xem ta nói có đúng không?"

Hoàng hậu cũng bị nàng chọc cười, gật gật đầu, "Mẫu hậu, đệ muội nói đúng đấy. Còn có ngài ở đây mà."

"Các ngươi đó, thật là!" Tây Thái hậu bất đắc dĩ cười, lại không hề có ý tức giận.