Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 298: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (36)



Tối hôm sau, toàn bộ hai mươi bốn đội tập trung ở dưới hội trường của khách sạn để tham gia lễ trao giải kiêm lễ bế mạc của cuộc thi.

Lần này, tất cả các thí sinh đều không cần mặc đồng phục của trường nữa mà có thể tùy ý lựa chọn trang phục dự tiệc cho bản thân. Ba đội đại học A, D và K bởi vì biết chắc mình đạt được giải cho nên đều muốn ăn diện lộng lẫy để phô trương khí thế, mà những đội còn lại cũng vì ôm tâm lý đã thua cuộc thi rồi thì không thể thua mặt mũi nữa, cũng đem bản thân mình sửa soạn một phen. Nhất thời trong hội trường, ai nấy đều trở nên lộng lẫy lóa mắt, nam thì soái khí lịch lãm, nữ thì xinh đẹp ưu nhã. Người nào không biết còn cho rằng đây là buổi dạ hội thượng lưu nào đấy chứ không phải là lễ bế mạc của một cuộc thi đâu.

Lúc đại học A tiến vào hội trường, đại học D như cũ đã ở đó từ trước. Thấy người đến, một đám bên kia lập tức giương môi nhếch mép đắc ý cười, tay nâng ly rượu làm động tác mời với bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập dáng vẻ ngạo mạn và nắm chắc chiến thắng.

Đại học A đã biết kết quả thực chất là thế nào, lúc này đương nhiên sẽ không kiềm chế lại nữa, toàn bộ hoặc là làm ngơ, hoặc là đầy ẩn ý nhìn đối phương mỉm cười, hoặc thậm chí là giương lên nụ cười thân thiện ‘giả trân’ đáp lại đại học D.

Đại học D không ngờ đại học A sẽ có loại thái độ như vậy, cả đám nhất thời đều sững người, trong nội tâm chợt dâng lên chút bồn chồn bất an.

“Thịnh học trưởng, cột cờ của bọn họ thật sự bị phá hủy trước chúng ta sao?”

Bị hỏi đến, thần sắc trên gương mặt Thịnh Viễn trầm xuống, ngón tay vân vê thân ly rượu, trầm mặc không trả lời.

Thật ra, chính hắn vẫn luôn không nắm chắc. Hắn chỉ biết rằng cột cờ của mình và cột cờ của đối phương đều bị đánh gãy sau khi tiếng còi báo động vang lên. Tỉ mỉ mà nói, khả năng cột cờ của bọn họ bị đánh ngã trước cao hơn, nhưng Thịnh Viễn lại không muốn tin vào điều này.

Nếu sự chênh lệch giữa thắng và thua là cực kỳ rõ ràng, thì cho dù hắn thua hắn cũng không còn cách nào khác mà phải chấp nhận. Nhưng tình huống lúc này đây lại không phải như vậy, hai bên cơ hồ cùng một lúc đánh ngã cột cờ của đối phương, chênh lệch chỉ có vài giây, chiến thắng cận kề với hắn như vậy, chẳng lẽ cuối cùng lại chỉ là một hồi hy vọng hoang đường sao?

Hắn không cam lòng với kết quả ấy.

Cho nên đối với thái độ và suy nghĩ của đồng đội, hắn vẫn luôn không nói gì, thậm chí còn ẩn ý tỏ vẻ bên mình mới là phe chiến thắng. Mà phản ứng của đại học A hôm qua khi chuẩn bị từ quân khu trở về càng thêm củng cố suy nghĩ này của hắn.

Nhưng đến hôm nay, mọi thứ lại dường như đã bị đảo ngược.

Đại học A không lo âu buồn bực, không chán chường ủ rũ, thậm chí càng không phải mê mang không rõ, mà là thản nhiên thoải mái, thong dong tự tại, giống như…

Bọn họ đã nắm chắc chiến thắng trong tay.

Thịnh Viễn bất giác siết chặt thân ly rượu.

Chẳng lẽ thật sự thua sao? Vài giây, chỉ có vài giây mà thôi!

Thịnh Viễn bực bội uống cạn ly rượu, sau đó tùy tay đặt ly rỗng lên khay của người máy phục vụ bên cạnh.



Không, hiện tại kết quả như thế nào vẫn còn chưa rõ ràng. Hắn chưa chắc đã thua, đại học A như vậy cũng có khả năng là do bọn chúng đang phô trương thanh thế, hoặc là tự cho rằng bản thân đã chiến thắng mà thôi.

Còn chưa đến cuối cùng, hắn không thể chưa gì đã tự bại khí thế được.

*

So với bên đại học D đang lâm vào bầu không khí vi diệu, bên đối diện, đầu sỏ làm ra chuyện này lại đang vô cùng nhàn nhã mà lựa chọn thức uống từ trong tay người máy để thưởng thức.

Bởi vì lúc này đã thi xong, giáo sư dẫn đội cũng không ngăn cản mọi người uống rượu nữa, vì thế ai nấy đều như đã hẹn trước mà phóng tay đến những ly rượu trên khay. Đương nhiên, chỉ có hai người là ngoại lệ, vẫn lựa chọn nước trái cây thay vì rượu. Một người là vì không thể uống rượu, còn một người là vì không thích uống rượu.

Đến đúng sáu giờ, buổi lễ chính thức bắt đầu. Bước dạo đầu nhàm chán của mọi buổi lễ theo thời gian trôi qua, chốc lát sau, phần mà mọi người mong đợi nhất cuối cùng cũng đến.

Đứng bên góc phải sân khấu là một trong ba vị giám khảo chính thức, chính là vị có chuyên môn trong ngành bộ đội cơ giáp. Bên dưới sân khấu, ba đội đại học A, D và K đứng ngay ngắn thành hàng.

Dưới hàng trăm ánh mắt mong đợi, vị giám khảo mở miệng, “Như mọi người đều đã biết, năm nay trong lúc thi đấu đã xảy ra một sự cố không nhỏ; tuy vậy, may mắn không có thương vong, mà sau khi ban giám khảo kiểm tra ghi hình cũng đều đã đưa ra thống nhất ý kiến rằng kết quả của phần chung kết vẫn có thể được xác thực một cách công bằng và rõ ràng. Vì vậy, tiếp theo đây, thầy xin được thay mặt ban giám khảo công bố kết quả của cuộc thi năm nay. Đầu tiên, hạng ba, xin chúc mừng đại học K.”

Kết quả này tất cả mọi người đều đã biết ngay sau khi giáo sư dẫn đội nhận được thông báo từ ban tổ chức rằng kết quả vẫn sẽ được công nhận, nên dù là đại học K cũng đã điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, bước lên phía trung tâm của sân khấu. Trên mặt mọi người tràn đầy vui mừng cùng vinh hạnh, khó mà nhìn ra được vẻ mất mát hay thất vọng ở bọn họ.

Hai vị giám khảo khác mang theo bó hoa, bằng khen, cúp cùng phần thưởng dành cho hạng ba bước lên sân khấu, trao giải cho từng người. Bằng khen thì mỗi người đều có, nhưng bó hoa, cúp và phần thưởng thì chỉ có một, hai vật đầu được trao cho đội trưởng, vật sau thì được trao cho thí sinh đứng cạnh.

Sau khi trao giải và chụp hình kỷ niệm xong, đại học K và giám khảo trao giải đều đi xuống sân khấu, bầu không khí trong hội trường lúc này đây bỗng trở nên khẩn trương bức bách hơn bao giờ hết.

Đặc biệt là đại học A và đại học D, phán đoán đúng sai thế nào, rốt cuộc là thắng hay là thua, mọi thứ đều sẽ được công bố ngay tại giây phút này.

“Như vậy hiện tại chỉ còn lại hai đội đại học A và đại học D đang tranh nhau hạng nhất thôi nhỉ? Nói thật, lúc bọn thầy xem lại ghi hình đã rất bất ngờ với kết quả của cuộc thi năm nay, bởi vì thời gian hai đội đánh gãy cột cờ của đối phương rất suýt sao, chỉ hơn kém nhau đúng hai giây năm mươi tư tích tắc mà thôi! Vậy… không biết cuối cùng là đội nào đã nhanh hơn hai giây năm mươi tư tích tắc này đây?”

Giám khảo cố tình kéo dài thời gian một chút để xây dựng bầu không khí, nhưng rốt cuộc đây vẫn là cuộc thi chính quy nghiêm túc cho nên ông cũng không làm lố, vài giây sau đã lập tức công bố kết quả.

“Hạng nhì đã thuộc về đại học D. Xin chúc mừng đại học D!”

Dứt lời, tiếng vỗ tay liền ào ào vang lên, nhưng trong đấy lại không bao gồm đại học D.

Đại học A rốt cuộc nghe được đến kết quả mình mong đợi, hưng phấn hả hê nhìn qua phía đối phương. Thấy sắc mặt cả đám đều biến tái, biểu cảm cứng đờ, ai nấy lại càng thêm vui vẻ khoái ý.



Rốt cuộc cũng có thể vả mặt bọn chúng!

Sắc mặt Thịnh Viễn lúc này đen kịt, thâm trầm tựa như muốn nổi bão đến nơi.

Câu trước rõ ràng đang nói về hạng nhất, câu sau lại công bố đại học D được hạng nhì, hắn ta nghe thế nào cũng đều cảm thấy cái câu chúc mừng kia thật chối tai, giống như đang cười vào mặt hắn vậy.

Chỉ có hai giây rưỡi, hắn lại chỉ chậm có hai giây rưỡi!!!

Cho dù có không cam lòng đến mức nào, Thịnh Viễn chỉ có thể nghẹn lại, banh mặt dẫn cả đội tiến lên sân khấu, nhận lấy phần thưởng từ tay giám khảo.

Lúc bọn họ nhận giải xong, trở về khu vực của đội mình, cả đám ai nấy đều trầm mặc, đặc biệt là hai người vốn được giao nhiệm vụ phòng thủ ‘căn cứ’, nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của Thịnh Viễn đều hận không thể giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.

Lúc này, trên sân khấu vẫn đang tiếp tục lễ trao giải. Kết quả không cần nói cũng biết, đội giành được hạng nhất chính là đại học A.

Lúc còn đang ở trên sân khấu, vì đang đứng trước mặt mọi người cho nên ai nấy đều kiềm nén cơn kích động trong lòng, giả vờ nghiêm túc đứng đắn nhận giải thưởng. Đợi đến khi bước xuống sân khấu, cả đội lập tức vỡ òa, vui mừng hoan hô. Tần Đông Vũ xáp lại quàng vai bá cổ Hoắc Đình Quân, một bên lại vươn tay muốn cầm lấy chiếc cúp từ trong tay anh.

Hoắc Đình Quân cũng không ngại, chủ động đưa toàn bộ cho mọi người cùng xem, còn mình thì cầm theo bằng khen cá nhân tiến lại chiếc ghế sô pha ngồi xuống.

Đúng vậy, so với buổi lễ khai mạc mấy ngày trước thì trong buổi lễ bế mạc này, mỗi khu vực của mỗi đội đều có thêm một bộ bàn ghế sô pha, tựa như ghế lô trong các quán bar hay nhà hàng vậy, chỉ là không có bức tường ngăn cách mà thôi. Có lẽ là vì lúc này cuộc thi đã kết thúc nên ban tổ chức muốn mọi người tận tình thư giãn hơn.

Phần trao giải kết thúc, các đội chính thức bắt đầu tận hưởng bữa tiệc tối nay. Các thí sinh cầm theo ly rượu đi xung quanh kết bạn xã giao, đại học A thân là người thắng cuộc năm nay liền trở thành mục tiêu được nhiều người lân la tìm đến để làm quen trò chuyện nhất.

Chỉ tiếc, người mà bọn họ muốn làm thân nhất lại là người ghét hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt nhất, ngay từ lúc chưa bắt đầu đã ngồi ở ghế sô pha tỏ vẻ người lạ chớ gần, mọi người chỉ có thể đến tìm mấy người Tần Đông Vũ Hoa Lan Ninh để trò chuyện, cười giả lả nói lời chúc mừng.

Ngay cả Thẩm Lan Linh bởi vì là kỹ sư cơ giáp cấp B duy nhất mà cũng trở thành đối tượng được hoan nghênh, bị mọi người vây quanh hỏi han bắt chuyện không rút ra được.

Thẩm Lan Linh cố gắng đối phó với bọn họ một hồi, rốt cuộc gần nửa tiếng sau mới thành công tách bản thân ra khỏi đám người.

Nhìn thấy Hoắc Đình Quân đang nhàn nhã ngồi ở ghế sô pha, một bên nhâm nhi nước trái cây, một bên thư thái mà giương mắt nhìn hoàn cảnh náo nhiệt xung quanh, Thẩm Lan Linh có chút dở khóc dở cười.

Rõ ràng anh nên là người bận rộn nhất, sao cuối cùng ngay cả một kỹ sư cơ giáp như cô còn được nhiều người vây quanh hơn cả anh vậy?

Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, thân thể cô lại rất thành thật, biết lúc này những người khác đều đang bận rộn xã giao, cô liền nhanh chân tiến lại chỗ anh, muốn tận dụng thời cơ này ở riêng với anh một lúc.