Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 295: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (33)



Hoắc Đình Quân dần dần lấy lại được một tia lý trí. Bóng người trước mắt anh ngày càng rõ ràng hơn.

Là một thiếu nữ, mềm mại, nhỏ nhắn, lúc này đang nhìn anh mỉm cười đầy dịu dàng. Giọng nói của cô truyền đến tai anh tuy nhỏ nhưng lại êm ái như tơ lụa, xoa dịu đứa trẻ cáu kỉnh đang nổi bạo quấy phá ở trong đầu anh.

…Là Tiểu Linh.

Là Tiểu Linh của anh!

Hoắc Đình Quân đột nhiên cởi cơ giáp, một đường xông thẳng đến cô.

Ngay tại giây phút ôm được cơ thể ấm áp của cô vào lòng, tinh thần lực đang bạo động đột nhiên dịu xuống, biến mất không để lại dấu vết.

Thẩm Lan Linh bị lực va chạm của anh đẩy ngã ra sau, nhưng hai cánh tay vẫn gắt gao đỡ lấy anh. Cảm nhận được vòng tay anh quấn quanh cơ thể cô ngày càng siết chặt lại, tựa như muốn siết gãy cô, dung hòa cô vào trong máu thịt anh, hai mắt Thẩm Lan Linh đỏ lên, khàn khàn ôn nhu trấn an anh.

“Không sao không sao. Đình Quân ca ca, em hát cho anh nghe nha.”

Nói rồi, không đợi anh trả lời, cô đã cất giọng.

Lúc giáo sư dẫn đội chạy đến, chỉ thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên mặt đất giữa đống hỗn độn, ánh nắng buổi trưa gay gắt chiếu xuống, xen lẫn trong đó là giọng ca nhẹ nhàng ngọt ngào của thiếu nữ, lại khiến cho toàn bộ khung cảnh trở nên ấm áp yên bình hơn bao giờ hết.

Ông hơi khựng lại, một giây sau vội vứt bỏ hình ảnh kỳ quái này ra khỏi đầu, chạy nhanh đến bên cạnh hai người họ.

Thẩm Lan Linh nghe thấy tiếng người tới, lúc này mới ngừng hát, khẽ gọi anh, “Đình Quân ca ca, anh sao rồi?”

Hoắc Đình Quân còn chưa trả lời, giáo sư dẫn đội đã đuổi đến, thở hổn hển sốt sắng hỏi, “Hai em thế nào? Có xảy ra chuyện gì không? Tại sao em ấy lại ở đây?”

“Em không sao,” Thẩm Lan Linh trả lời ông, sau đó lại khẽ gọi, “Đình Quân ca ca? Anh đã ổn chưa?”

Gọi hai lần đều không nhận được lời hồi đáp, Thẩm Lan Linh sinh nghi, muốn nhìn trạng huống của anh một chút nhưng Hoắc Đình Quân lại ôm cô quá chặt, cô không có cách nào kéo anh ra được.



“Anh ấy ngất xỉu rồi,” ngay lúc này, Ellie chợt nói.

Thẩm Lan Linh chỉ cho rằng cô biết được là thông qua hệ thống đo lường của L44, không nghi hoặc, lập tức nói với giáo sư, “Anh ấy bất tỉnh rồi, thầy mau gọi người bên quân khu đến đi.”

Giáo sư nghe vậy thì lòng như lửa đốt, vội vàng gật đầu rồi muốn quay về gọi người đến. Trùng hợp thay lúc này người bộ đội kia đuổi kịp tới, giáo sư bèn báo lại cho anh, để anh liên lạc với bên quân khu.

Không cần phải chạy trở về một chuyến, giáo sư quay lại bên cạnh hai người Thẩm Lan Linh, vươn tay ra muốn đỡ lấy Hoắc Đình Quân, nói với cô, “Thầy khỏe hơn, để thầy đến đỡ em ấy đi.”

“…Em sợ là không được đâu.”

Giáo sư dẫn đội còn chưa kịp thắc mắc thì đã hiểu ra vấn đề.

Hai cánh tay Hoắc Đình Quân như đã bị hàn chết ở trên người Thẩm Lan Linh vậy. Ông cố thử tách bàn tay anh ra nhưng không được, thậm chí còn nhìn ra được Hoắc Đình Quân còn siết chặt thêm, chỉ đành phải thôi.

Nghe tin là thí sinh cấp S gặp chuyện, bên quân khu rất nhanh đã cử người lại đây. Thấy bọn họ từ xa chạy đến, giáo sư bèn nói với Thẩm Lan Linh, “Nếu em ấy ở đây thì bốn người còn lại hẳn cũng ở quanh đây. Thầy đi tìm bọn họ trước, chuyện này đợi Hoắc Đình Quân tỉnh lại chúng ta sẽ nói sau.”

Thẩm Lan Linh biết rõ ý ông chuyện này là chuyện gì, chỉ có thể mím môi gật đầu. Người bên quân khu đến, giáo sư dẫn một bộ đội cơ giáp đi theo ông tìm bốn người Tần Đông Vũ, còn lại hai người thì đến nâng Hoắc Đình Quân và Thẩm Lan Linh lên trên một loại phương tiện, sau đó hỏa tốc chạy về nhà ăn.

So với một nhóm thí sinh chỉ bị ngoại thương, người đã hôn mê bất tỉnh như Hoắc Đình Quân tất nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều. Vừa được đưa đến nhà ăn, bộ đội và quân y nhanh chóng dọn chỗ cho anh rồi tiến hành kiểm tra. Sau khi nghe bọn họ thông báo không có gì nghiêm trọng, chỉ cần đợi anh tự tỉnh lại là được, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Thẩm Lan Linh rốt cuộc cũng có thể hạ xuống.

Sau đó bốn người Tần Đông Vũ cũng được giáo sư và bên quân khu đưa về, đều đồng dạng bất tỉnh nhân sự. Những người khác không hiểu chuyện chỉ cho rằng bọn họ ngất xỉu là do trong lúc thi đấu đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là bị dã thú tấn công, cho nên đội đại học D chưa nắm rõ tình hình đặc biệt vui mừng, cảm thấy khả năng thắng của đội bọn họ cực kỳ cao.

Đợi đến khi toàn bộ thí sinh bị thương đều đã được chữa trị, ban tổ chức cuộc thi liền bảo tất cả các đội trước nhất trở về nghỉ ngơi. Sau khi ban tổ chức kiểm tra lại toàn bộ ghi hình, trước tối nay sẽ thông báo xem kết quả của phần thi ngày hôm nay có được công nhận hay không. Nếu được công nhận, vậy ngày hôm sau tại lễ trao giải, bọn họ sẽ đồng thời công bố kết quả; còn nếu như không được công nhận, vậy ban tổ chức sẽ thông báo các bước kế tiếp sau.

Ngoài ra, ban tổ chức cũng nói sẽ cùng với bên quân khu điều tra rõ vụ tai nạn ngày hôm nay. Sau khi có kết quả, chế độ xử phạt và chịu trách nhiệm như thế nào sẽ tùy theo kết quả mà phán đoán.

Ban tổ chức đã nói rõ ràng như vậy, mọi người đều không có dị nghị nào khác, nhất nhất theo sự hướng dẫn của bộ đội quân khu lần lượt rời đi. Lúc này, ngoại trừ Hoắc Đình Quân thì bốn người còn lại đều đã tỉnh, chỉ là tình trạng có chút suy yếu, cần có người đỡ. Bởi vì Hoắc Đình Quân vẫn ôm cứng lấy Thẩm Lan Linh, giáo sư dẫn đội chỉ có thể nhờ quân khu giúp đỡ hỗ trợ đưa hai người ra xe.

Lúc đại học D đi ngang qua bọn họ, một đám đều dương dương đắc ý hất mặt lên trời, dùng nửa con mắt mà nhìn bọn họ. Có lẽ đại học D đã biết được chuyện Thịnh Viễn thành công đánh ngã cột cờ của đại học A nên mới có thái độ như vậy. Tuy là sau đó có nghe hai người khác nói cột cờ nhà mình cũng bị Hoắc Đình Quân đánh ngã, nhưng nhìn đến năm thí sinh của đại học A ai nấy đều ngất xỉu trọng thương, đại học D liền tự cảm thấy phần thắng có khả năng rất cao đã thuộc về bọn họ.

Tính chính xác ra thì giữa hai chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì, nhưng ai mà biết được đầu bọn họ hoạt động thế nào chứ.



Dù vậy, tâm tình của cả đội A vẫn rất suy sụp. Năm thành viên đều bị thương không nói, người duy nhất biết rõ tình hình vẫn đang ngất xỉu, vì vậy ai nấy đều cho rằng bọn họ đã thua. Trước sự khiêu khích lên mặt của đại học D, bọn họ không vả mặt được, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, thẳng lưng mà đi, mặc kệ bọn chúng.

Đợi đến tối, toàn bộ giáo sư dẫn đội đều nhận được thông báo từ ban tổ chức rằng lễ trao giải ngày mai sẽ diễn ra. Nói cách khác, kết quả cuộc thi đã có, cũng đã được công nhận.

Toàn thể thành viên của đại học A vốn còn ôm hy vọng kết quả không được công nhận để thi đấu lại, may ra còn có cơ hội lật ngược bàn thua, cuối cùng nhận được tin tức ấy thì chỉ có thể chán chường thở dài.

Chỉ có Thẩm Lan Linh là không quá để tâm đến chuyện này.

Không phải là vì cô không quan tâm thắng thua, mà là vì Hoắc Đình Quân vẫn chưa tỉnh lại, cho nên cô tạm thời không có lòng dạ nào quan tâm đến chuyện khác.

Sau khi trở về khách sạn, bộ đội quân khu tỉnh D tiễn Phật tiễn đến tây thiên, đưa Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân về tận giường của Hoắc Đình Quân. Bởi vì tình huống của hai người có chút xấu hổ, Tần Đông Vũ đã tạm thời qua phòng của Hoa Lan Ninh và Tình Nhụy Y chơi, đợi đến lúc đi ngủ nếu Hoắc Đình Quân vẫn chưa tỉnh dậy thì lại tính tiếp sau. Vì vậy lúc này, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Bị ôm cứng ở một tư thế trong một quãng thời gian dài khiến cho cơ thể cô từ trên xuống dưới đều nhức mỏi vô cùng, thậm chí có vài chỗ thỉnh thoảng lại có dấu hiệu chuột rút. Những lúc như thế, cô chỉ có thể dùng hết sức bình sinh lôi cả anh cùng mình xoay người, lại vận động trong phạm vi nhỏ, nắm thả bàn tay một chút, xoay cổ chân một chút, lúc này mới có thể tạm thời ngăn cản chuột rút.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt hiện rõ sự bất an của anh dù đã bất tỉnh một thời gian dài, Thẩm Lan Linh đau lòng thở nhẹ một hơi, bàn tay cong lên nhẹ xoa sau đầu anh, ôn nhu vỗ về.

Tuy rằng cô không rõ lắm anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đại khái đoán được là có liên quan đến cô. Hẳn là anh cho rằng cô đã gặp chuyện nên sau đó mới mất kiểm soát tinh thần lực, hiện tại cũng mới ôm chặt cô như vậy.

Nghĩ đến rất có khả năng anh vì mình mà biến thành như hiện tại, tâm Thẩm Lan Linh vừa đau lại vừa nóng, bàn tay vỗ về sau gáy anh càng thêm dịu dàng, kẽ tay đan xen giữa những sợi tóc đen nhánh của anh, đối lập rõ ràng với sắc trắng nõn của làn da.

Đúng lúc này, Thẩm Lan Linh bỗng cảm nhận được cơ thể Hoắc Đình Quân khẽ động. Cô sửng sốt, chuyển nhanh tầm mắt đến khuôn mặt anh, giây sau quả nhiên thấy được anh chậm rãi nâng mí mắt.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lan Linh là mừng rỡ và kinh hỉ, ánh mắt sáng rực lên vui mừng nhìn anh. Nhưng đợi đến khi va chạm phải ánh mắt mơ hồ nghi hoặc của Hoắc Đình Quân, Thẩm Lan Linh mới sực nhận ra tư thế của bọn họ lúc này có bao nhiêu mập mờ và ái muội, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng lên, hốt hoảng vội vàng lui ra sau.

Tuy là bởi vì vẫn còn bị Hoắc Đình Quân ôm nên cô không lui được bao nhiêu, nhưng hành động này của cô vẫn thành công giúp Hoắc Đình Quân nhận rõ tư thế của bọn họ hiện tại. Khuôn mặt anh đồng dạng đỏ lên, hốt hoảng lúng túng buông tay lùi ra sau, lại vì biên độ động tác quá lớn mà đập đầu vào sau tường.

Một tiếng cốp giòn giã vang lên, Hoắc Đình Quân vốn còn đang hoang mang với tình huống hiện tại liền càng thêm choáng váng, đôi lông mày nhíu lại vì đau, theo bản năng khẽ hít một tiếng.

Thẩm Lan Linh nháy mắt quên sạch cái gì xấu hổ cái gì ái muội, lo lắng vội tiếng lại gần, một bên vươn tay muốn sờ thử sau gáy anh xem có bị sưng không, một bên lo lắng hỏi, “Anh có sao không? Có đau lắm không?”