Hoa Miêu Miêu

Chương 82: Ép lên Mao Sơn



Hướng Thanh đúng là đồ cứng nhắc, nói gì cũng không chịu làm một người vô sỉ, chàng đi qua đilại, nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng do dự lên tiếng.

“Hay làcác người cũng theo lên Mao Sơn, chỉ có điều cuộc sống trên Mao Sơn vôcùng thanh đạm, e rằng cô nương không thích nghi được.”

“Được! Miêu Miêu không sợ khổ!” Tôi chưa nghĩ gì đã đồng ý ngay.

Hướng Thanh nhìn tôi bằng vẻ phức tạp, nói tiếp:

“Thế tôi bảo sự phụ tạm thời thu nạp hai cô. Sau này có chỗ nào tốt hơn để đi thì đi tới.”

Hôm sau, tôi với Ngân Tử không nơi nương tựa đều theo Hướng Thanh lên MaoSơn, Mạc Lâm nửa đêm sau khi lén đắp cao dược của hắn lên chân tôi thìchân khỏi rất nhanh, không lâu sau đã có thể chạy nhảy. Chỉ có điều Ngân Tử không cho tôi đi nhanh quá, nói là như thế sẽ để lộ dấu vết, còn bắt tôi thi thoảng phải giả bộ yếu ớt, không đi nổi.

Hướng Thanhchẳng có đồng nào trong người, tới một thành thị khác, chàng kéo Mạc Lâm ra đầu đường làm thuê, bốc dỡ hàng hóa, thể lực của chàng rất tốt,chuyển được rất nhiều, thế là đổi lại được vài đồng xu, sau khi mua chotôi với Ngân Tử mỗi người một chiếc mũ cỏ che nắng che mưa thì mua chụccái màn thầu. Chỉ có điều khi quay về Mạc Lâm khóc ấm ức, hắn đưa tôitay bị rách da ra nói từ khi mình thành tiên đến nay chưa từng phải chịu tội tình gì lớn thế này, lúc nào cũng là người ta cầu xin hắn, sao giờlại đến mức phải làm công việc khổ sai để đổi lấy mấy đồng xu lẻ... Bích Thanh Thần Quân nợ hắn quá nhiều, phải trả! Nhất định phảitrả!

Tôi vội vàng kéo tay Mạc Lâm:

“Để ta thổi cho ngươi, lần nào Tiểu Mao bị thương cũng nói chỉ cần mẫu thân thổi là không đau nữa.”

“Cô có phải là mẹ của Mạc Lâm đâu.” Ngân Tử lườm một cái, tiếp tục nhìnđống vàng mà Kiếm Nam mang tới, miệng thì càm ràm, “Nên làm cách nào đểtiêu chỗ vàng này đây...”

Mùi vị của việc có tiền mà không dámtiêu thật là khó chịu, nhưng để thuận lợi thành thân, chúng tôi đều đồng lòng khắc phục mọi khó khăn! Chúng tôi sẽ nỗ lực phấn đấu vì một ngàyđược bước chân lên con đường trải đầy ánh sáng.

Thế là HướngThanh thì cố gắng làm việc, gặm màn thầu, tôi thì thong dong uống canhcá, cuối cùng đến ngày thứ năm cũng kiếm đủ lộ phí, chúng tôi tìm đượcmột chiếc xe ngựa cũ kĩ dùng để chở hàng, thuyết phục ông xa phu tốtbụng đưa chúng tôi tới Mao Sơn với giá rẻ, Mạc Lâm chịu mọi khổ sở trước khi lên xe nói rằng mình phải quay về uống bát canh thơm ngon mà ái thê làm cho để bù đắp lại những tiêu hao thể lực trong suốt thời gian qua,sau đó chạy nhanh đi mất.

Tôi với Ngân Tử bò vào khoang xe, ngồichung với đống đồ đủ loại của lão xa phu, còn Hướng Thanh thì ngồi bêncạnh người xa phu, giúp ông ta đánh con ngựa đang bò trên đường với tốcđộ chậm hơn con rùa, đi về hướng Mao Sơn.

Ngân Tử tranh thủ lúcrảnh rỗi, bắt đầu kiểm tra tôi, từ việc xưng hô tới lễ nghi cần ghi nhớđều xác nhận lại một lượt rồi mới an tâm, len lén ăn hoa quả mà Oa Oagửi cho hắn, giám sát tôi tiếp tục học thuộc quy củ, nhưng tôi học đượcmột lúc, không nhịn được lại vén rèm lên nhìn Hướng Thanh một cái, lúcnào tôi cũng sợ chàng sẽ đột ngột bỏ rơi tôi.

Hướng Thanh đỏ mặtkhi tôi quá chăm chú và nhiệt tình với chàng, thế là chàng cúi đầu giúplão xa phu đánh ngựa, không chịu nói gì...

Lại mấy ngày nữa trôiqua, ở một chỗ cách Mao Sơn khoảng hơn mười dặm, lão xa phu thả chúngtôi xuống, bắt chúng tôi tự leo lên núi, trước khi đi còn nói với HướngThanh bằng giọng đầy ý nghĩa:

“Hai cô nương đây tình sâu nghĩa nặng, cậu có diễm phúc lắm, không biết là thích người nào?”

Hướng Thanh lại càng ngượng ngùng, chàng vội vàng tạ ơn lão xa phu rồi đưa chúng tôi lên núi như trốn chạy.

Mao Sơn không hề dốc, phòng ốc được xây ngay ở lưng chừng núi, trông vôcùng nguy nga tráng lệ, giống như cảnh tượng phú quý của một gia đìnhgiàu sổi, người đi qua đi lại, vô cùng náo nhiệt. Bước vào cửa, có thểthấy bên trái có một tấm phướn bắt yêu quái, môn đình lạnh lẽo, bên phải là một tấm chiêu bài, rất nhiều vị đạo sĩ trông rất tiên phong đạo cốtđang ngồi dưới tấm chiêu bài, nói chuyện với khách nhân tới hỏi, chảhiểu nói gì mà khiến họ cười tươi như hoa, rồi nhanh nhẹn ném tiền vàotrong cái thùng trước mặt. Còn có một chiêu bài chiêu mộ học đồ của MaoSơn dựng ở chính giữa, có vài phu nhân mang theo con tới hỏi đi hỏilại.

Hướng Thanh cười buồn dẫn chúng tôi vào bên trong, một tiểu đạo sĩ đang quét dọn thấy chàng quay về thì khách sáo chào:

“Chào lục sư huynh.” Sau đó chẳng thèm đếm xỉa tới chàng nữa, chỉ tò mò nhìn chúng tôi.

“Cô nương chờ chút, chờ tôi đi bẩm báo sư phụ.” Hướng Thanh chắp tay vớichúng tôi, đi vào một căn phòng được dát vàng ở hậu viện.

Ngân Tử nhìn cách bài trí lấp lánh ánh vàng ở đây, ngưỡng mộ nói:

“Chỗ này trang trí đẹp thật, sau này chúng ta cũng làm một gian như thế này.”

Tôi ngó đầu nhìn theo bóng Hướng Thanh, lo lắng hỏi:

“Sư phụ của sư phụ có nên gọi là sư ông không?”

Ngân Tử lại lườm tôi:

“Đừng có nói linh tinh, lát nữa gọi theo ta.”

Không lâu sau thì trong phòng vang lên tiếng quát giận dữ của một ông già:

“Tiểu tử ngươi xuống núi lấy vợ hay là thu phục yêu quái hả? Sao lại mang một lúc hai kẻ ăn không ngồi rồi về? Tưởng Mao Sơn của chúng ta là nơi bốthí thức ăn sao?”

Tôi vội vàng dỏng tai lên nghe ngóng, giọng của Hướng Thanh vang lên đầy vẻ bất lực:

“Sư phụ, bọn họ đều không nơi nương tựa, thực sự rất đáng thương, xin người dung nạp, chờ họ tìm được nơi tốt hơn thì đồ nhi sẽ đưa họ đi ngay.”

“Ngươi thật là, đúng là tốt dở hơi.” Ông già có vẻ rất giận dữ, “Người ta thuphục yêu quái để kiếm tiền, ngươi thu phục yêu quái lại phải bù thêmtiền, rõ ràng tài năng thiên bẩm cao hơn các sư huynh đệ khác, vậy màtiền kiếm được lại ít đến đáng thương, thủ đoạn kiếm tiền có phải sư phụ chưa dạy cho ngươi đâu, sao ngươi không học được tí nào hả? Uổng lòngkì vọng của ta.”

“Ông già nói rất hay! Rất hợp ý ta.” Ngân Tử thì thầm, tôi tức giận lườm hắn một cái.

“Đồ nhi biết rồi, mong sư phụ tha thứ.” Giọng điệu của Hướng Thanh không hề tỏ ra kém cỏi.

Ông già lại giáo huấn Hướng Thanh một hồi nữa, cuối cùng thở dài nói:

“Thôi đành, để ta ra ngoài xem thế nào, cùng lắm thì bắt bọn họ làm vài việc lặt vặt để tiết kiệm tiền thuê bộc phụ.”

Nói xong, ông già nhanh nhẹn đi ra khỏi cửa, ông mặc một chiếc đạo bào gấmthêu hình con dơi, mái tóc bạc trắng, râu bạc như cước, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt thì sắc như dao, nếu không phải là tôi đã nghe lén cuộcđối thoại của họ thì tôi sẽ cảm thấy ở con người này toát lên khí pháchcứu nhân độ thế...

Tôi với Ngân Tử vội vàng bỏ mũ cỏ xuống, thắc thỏm hành lễ, Hướng Thanh vội vàng giới thiệu:

“Đây là sư phụ của tôi, Ngô đạo trưởng.”

Ngô đạo trưởng thấy hai chúng tôi thì mắt sáng lên, nhưng lại giả vờ vuốt râu, nói:

“Mao Sơn phái không giữ khách, đây là quy củ, Hướng Thanh có nói với hai cô không?”

Ngân Tử vội vàng mỉm cười nói:

“Đã nghe danh Ngô đạo trưởng của Mao Sơn phái thu phục yêu quái danh chấnthiên hạ, tôi với cô nương đây muốn được thu nạp làm môn hạ của Mao Sơn, không biết có được hay không.”

“Không được, không được, đồ đệ Mao Sơn đâu phải cứ thu phục bừa bãi là được!” Ngô đạo trưởng lắc đầu, vội vàng cự tuyệt.

Ngân Tử lấy từ thắt lưng ra một viên trân châu to bằng ngón tay cái, có phỉthúy viền quanh, giả bộ đáng thương đưa vào tay Ngô đạo trưởng:

“Đây là bảo vật tổ truyền của Hoa gia... Mẫu thân của cô nương trước khi lâm chung đã giao lại cho cô, chúng tôi thương lượng rồi, hôm nay tặng nócho đạo trưởng làm lễ bái sư, hy vọng từ nay về sau được đầu nhập dướimôn hạ Mao Sơn, để sau này có một chỗ dựa vững vàng.”

“Đây là bảo vật tổ truyền, sao có thể tùy tiện cho đi.” Hướng Thanh lo lắng, lập tức bước lên ngăn cản.

“Khốn kiếp! Đồ nhi tặng sư phụ lễ vật sao có thể gọi là tùy tiện? Ngô đạotrưởng quay đầu sang mắng chàng tới tấp, sau đó cười tươi đón lấy viêntrân châu, nói với chúng tôi, “Tuy rằng bình thường Mao Sơn phái rất ítthu nhận nữ đồ đệ, nhưng hai người trông rất có căn cốt, cả người toátlên linh khí, nói không chừng sau này lại có tạo hóa, vi sư đành phảiphá lệ thu nhận, ngày mai chính thức đi đăng ký nhé.”

Nói xong,ông gọi một tiểu đạo đồng chừng bảy, tám tuổi ở ngoài vào, bảo nó đưachúng tôi tới chỗ của nữ đồ đệ. Tôi với Ngân Tử thở phào nhẹ nhõm, Hướng Thanh thì mặt đầy lo lắng, chàng chờ Ngô đạo trưởng đi rồi mới thì thào nói với tôi:

“Đừng buồn, sau này tôi sẽ nghĩ cách lấy nó về cho cô.”