Hoa Miêu Miêu

Chương 53



Khi đến đây là tôi anủi Tiểu Tử, giờ thì Tiểu Tử lại đang phải an ủi lại, quả thật hai ngườichúng tôi lúc này trông chẳng có chút sinh khí nào cả.

Tôi cũngchẳng chú ý xem Tiểu Tử đang nói gì nữa, hình ảnh của Ngân Tử cứ quanhquẩn trong suy nghĩ. Ngân Tử thứ sự phải rất giận mới nói ra những lờinặng nề như vậy, tôi phải làm sao đây?

Bước đi nặng nề cùng dángvẻ chán chường, tôi liên tục dùng móng vuốt chà chà lên mặt, như muốnche đậy nỗi bất an trong lòng. Tiểu Tử cũng có bộ dáng chán chường nhưtôi, câu chuyện cứ xoay quanh về Thiếu Chúng ở phương xa.

Khôngkhí càng lúc càng ngột ngạt, ánh chiều tà hiu quạnh như muốn kéo dàithêm hai chiếc bóng phía sau lưng chúng tôi. Khi chuẩn bị cáo biệt tôiđể trở về Bách Hoa Viên, bỗng nhiên Tiểu Tử như nhớ ra điều gì quantrọng nói:”Băng Hoàn Tiên Tử vẫn không có nói rốt cuộc có tham dự BáchHoa yến hay không… Làm sao đây?”

“Không biết sau khi ta mang tới cho Ngân Tử một viên đá quý quý hiếm thì anh ta có vui không?” Tôi cũng quay đầu lại hỏi.

“Trời cũng tối rồi, ta có nên quay lại hỏi thêm lần nữa không?” Tiểu Tử có chút âu lo.

Tôi cũng có chút buồn bực nói:”Muội thất khi đến gặp Ngân Tử nói lời xinlỗi, ta có nên thành thật nói hay là nói với vẻ nũng nịu.”

TiểuTử và tôi cứ thế đối đáp một hồi lâu, kết quả nhận ra một điều rằng mèovà bướm không thể có được tiếng nói chung, sau đó không ai bảo ai cả hai bỗng dừng lại, chỉ có bốn con mắt vẫn đang nhìn nhau. Cuối cùng, cả hai cùng lúc thở dài một hơi.

“Có lẽ muội nên quay lại một lần nữa tìm Băng Hoàn Tiên Tử.”

“Có lẽ khi về ta sẽ nghĩ cách để xin Ngân Tử thứ lỗi.”

Hai người chúng tôi cáo từ nhau trong hòa bình, cả hai đều vội vội vàngvàng bước đi, tôi nhìn theo bóng dáng Tiểu Tử đang chạy như bay, lạinhìn lên trên những ngọn cây, nơi những con chim nhỏ đang bay phia trên, bất giác hi vọng sẽ nhìn thấy hình bóng của Ngân Tử đang đuổi theo mình trên đó.

Anh ta vẫn chưa quay lại, anh ta đã thực sự tức giận, tôi nên phải làm sao?

Trời sắp tối rồi, Bích Thanh Thần Quân vẫn chưa trở về hoặc đã đi ra ngoàirồi, nên tôi cũng không muốn trở về nhà sớm, chỉ muốn tìm một góc nàođấy để trốn, để ngẫm nghĩ về những sự việc đã qua. Nhưng, nếu tôi khôngvề nhà thì những người trong Huyền Thanh Cung sẽ lo lắng, mà tôi đã hứasẽ ngoan ngoãn không để mọi người phải lo lắng, vậy nên không thể tùy ýlàm theo ý muốn của mình. Hơn nữa Cẩm Văn và Tiểu Lâm đều rất thôngminh, nói không chừng lại có thể giúp tôi tìm ra cách giải quyết.

Sau khi đã nghĩ thông, tôi tiếp tục đi về hướng Huyền Thanh Cung. Trên trời bỗng ở đâu xuất hiện một đám mây trông hệt như chiếc bánh nướng khôngvừng, cùng đó là một tiếng gầm như sấm rền của một con chó, cảm giác như mặt đất cũng rung động cùng với tiếng sủa này, toàn bộ chim muông xungquanh đây đều kinh sợ mà bổ trốn, nó cũng làm tan biến một phần nàonhững phiền não trong lòng tôi lúc này.

Tôi kinh ngạc nhìn lên, trong đầu ngẫm nghĩ, đây hẳn là tiếng gào thét của Tiểu Thiên chăng? Con chó đó đâu có hung dữ đến thế.

Khi dòng suy nghĩ của tôi còn chưa đứt, đám mây màu hồng đó đã cuộn trònlại rồi lao thẳng về phía Huyền Thanh Cung.Lẽ nào lại có một con chómuốn xâm phạm nhà tôi? Điều này là không thể được!

Cảm giác bất an chợt bốc lên, tôi vội vàng lao như bay về Huyền Thanh Cung.

Không ngờ, Cẩm Văn và mọi người đã đứng sẵn ở cửa chờ, trên mặt bọn họ hiệnlê sự sợ hãi và nghi hoặc, chờ đợi đám mây như một ngọn lửa dần dần hạxuống. Một luồng khí nóng rực từ trên trời phả xuống, cùng đó là nhữngtiếng gầm phẫn nộ của con chó đó, làm cho bụi bay tứ tung dưới mặt đất.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hùng dũng đứng dậy, nhao lên chặn trước mặt mọingười, tỏ ý an ủi:”Đừng sợ, đã có ta ở đây! Miêu Miêu rất lợi hại!”

“Thần… Thần…” Oa Oa lắp bắp nói như đang bị mắc nghẹn trong cổ họng, “Thần Quân đã trở về…”

“Sư phụ đã trở về?” Tôi ngay lập tức cảm thấy trong lòng rất vui, mở to mắt ra nhìn xung quanh tứ phía nhưng lại không nhìn thấy hình bóng của anhta.

Trong khoảng khắc đó, bỗng có một con chó lớn với bộ móngvuốt rực lửa đang lừng lững xuất hiện trước mặt, gầm vang một tiếng, tôi liền lùi lại vài bước, ngẩng đầu ngước nhìn lên, con chó hung dữ toànthân lông màu vàng kim, sống lưng có một đôi cánh, đôi mắt đỏ rực nhưmáu, hàm răng nanh sắc nhọn, cùng với dãi rớt từ trên miệng chảy xuốngđất làm héo rụi toàn bộ đám cỏ bên dưới. Ngạc nhiên hơn đó là BíchThanh Thần Quân đang cưỡi trên đầu con hung khuyển này mỉm cười nhìntôi.

Sư phụ hôm nay trông thật phong độ, trên ngân khải vẫn conlưu lại những vệt máu khô, bộ tóc dài được búi cẩn thận dường như đã bịgió làm cho rối tung, trên khuôn mặt vẫn hiện lên một phong thái tuấntú, càng làm tôn lên vẻ uy vũ không ai sánh được. So với nào là ThápTháp Lý Thiên Vương, nào là Tề Thiên Đại Thánh trông có phần còn phongđộ hơn. Đây… Đây quả là người con trai tuấn tú cưỡi khuyển đạp mây từtrên trời bay tới mà tôi đã mơ thấy trong một giấc mơ từ rất lâu rồi.

Dụi dụi mắt, khó tin là giấc mơ của mình đã thành sự thực, thế nhưng khi mà tất cả đang hiện hữu trước mắt mình, lại chỉ thiếu…

“Đây là Yêu Khuyển Địa Ngục, sau khi thuần phục thì có thể cưỡi được”, BíchThanh Thần Quân bỗng nhảy khỏi đầu con hung khuyển, từ trong người lấyra một cái gói nhỏ được bọc bằng giấy dầu, nhanh chóng đặt vào tay tôi.

Tôi ngửi ngửi gói nhỏ trong tay, đột nhiên mùi thơm của cá bay thẳng vào mũi, thật là giống hệt như trong giấc mơ.

Là sư phụ đã biến giấc mơ của Miêu Miêu thành hiện thực, một giấc mơ đẹpđẽ hệt như những hạt bong bóng xinh xinh. Tôi giương vuốt lên, vuốt vecái đuôi của mình rồi đưa lên miệng, cắn mạnh một cái. Nỗi đau dữ dộisuýt chút nữa làm tôi nhảy dựng lên, vội vã cầm lấy cái đuôi của mìnhkêu lên:”Ái ôi.”

“Ngươi làm cái gì đó?” Bích Thanh Thần Quânkhông hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng dùng tay đỡ lấy cái đuôi đang sưng lên của tôi, vừa vuốt ve vừa trách móc, “Được rồi, được rồi, sao lại tự cắn mình chứ?”

“Đâu có, đâu có, ta đâu cố ý đâu…” Tôi đỏ mặt đáp lời.

“Thời kì mài nanh?” Bích Thanh Thần Quân đột nhiên thành thực hỏi.

“Cái gì cơ?” Tôi đáp lời tỏ vẻ không hiểu.

Bích Thanh Thần Quân có chút do dự khi trả lời:”Trước đây, trong cuốn sáchhướng dẫn nuôi thú vật của Dương Tiễn có viết, động vật lúc nhỏ rấtthích cắn đồ vậ để mài răng, ngươi chẳng phải đang…”

“Không phải, không phải, chỉ có chó mới mài răng, còn ta mài móng vuốt!” Mặt càng đỏ hơn, tôi lắc lắc đầu như muốn che giấu sự thẹn thùng của mình. Khi nhìn thấy anh ta chuẩn bị nhốt hai con hung khuyển vào lồng, tôi liền vộivàng hỏi:”Có phải là ta đang nằm mơ?”

“Không phải.” Bích Thanh Thần Quân vừa trả lời vừa xoa đầu tôi.

“Những điều này giống hệt giấc mơ của ta, lần nào ta cũng cho đó là sư thật,thế nhưng khi tỉnh dậy lại không có gì…” Tôi cúi đầu nói, “Ngân Tử đãtừng nói ta nằm mơ giữa ban ngày, ngày nào cũng như mơ ngủ vậy…”

“Thế nên mới tự cắn đuôi mình?” Bích Thanh Thần Quân lại dở khóc dở cười hỏi.

Tôi gật gật đầu mắc cỡ, cùng đó nắm lấy tay anh ta mãi không muốn buông ra, Tiểu Lâm ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, chỉ đạo mọi người giải tán, không được tiếp tục đứng đây quan sát.

Bích Thanh Thần Quân đưa tay ra vác tôi lên vai, một tay dắt con Yêu Khuyển Địa Ngục tiến về phíatrước, nhẹ nhàng nói lời thề:”Ta muốn biến những mong ước của ngươithành hiện thực, để cho ngươi được sống cuộc sống vô ưu vô sầu, khôngcần phải đối mặt với sự xấu xa của thế tục, giữ cho nụ cười của ngươiluôn hồn nhiên, trong sáng nhất. Ta muốn mãi mãi được bảo vệ ngươi, mỗingày được nhìn thấy ngươi là một điều hạnh phúc, tâm hồn không có mộtchút giả dối nào.”

Tôi chầm chậm cùng anh ta bước về phía trước,nhưng cũng không hiểu hết hàm nghĩa trong câu nói:”Cái gì là sự xấu xacủa thế tục? Là những điều đáng ghét sao?”

“Ở Thiên Giới, ở Huyền Thanh Cung, ngươi mãi mãi không cần tìm hiểu về những điều này.” BíchThanh Thần Quân đột nhiên nở nụ cười, thần sắc đầy vẻ tự tin:”Trừ phi ta chết đi, còn không sẽ không để ai làm hại ngươi.”

“Đúng, trừ phi ta chết đi, còn không tuyệt đối sẽ không để ai làm hại ngươi.” Tôi đưatay lên thề, thận trọng ngoắc tay với anh ta, làm ước hẹn cho cuộc đờinày,”Mãi mãi ở bên cạnh nhau.”

Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quânbỗng nhiên có chút ửng hồng kì lạ, trong lúc anh ta định dang tay ra ômtôi vào lòng, thì bỗng nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của Hải Dươngtruyền tới:”Thần Quân đại nhân! Thần đem con Mẫu Khuyển Địa Ngục tới đây rồi, nên mang nó vào đâu?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, một đám mâynhư ngọn đuốc xuất hiện trên bầu trời, lần trước gặp tôi thấy phó tướngHải Dương cưỡi một con Yêu Khuyển Địa Ngục nhỏ hơn một chút, anh ta vuivẻ đáp xuống, cố ý dừng lại cách khoảng nửa mét ở phía trước mặt tôi,không thấy tôi tỏ vẻ sợ hãi chút nào, anh ta có chút thất vọng nói:”Nếulà một tiên nữ khác chắc chắn sẽ sợ hãi mà khóc to một trận, phản ứngcủa ngươi thực sự chẳng vui chút nào.”

“Hải Dương, không được gây chuyện.” Bích Thanh Thần Quân dặn dò, hãy dắt con Yêu Khuyển ra chiếclồng ở Hậu Viên phía sau Huyền Thanh Cung.

“Con Yêu Khuyển này từ đâu tới?” Tôi tò mò hỏi, xoa xoa mấy cái lên đầu con Yêu Khuyển, liềnbị nó trừng đôi mắt dữ tợn lên nhìn lại.

“Con Mẫu Khuyển này làThần Quân đại nhân dành tặng ngươi.”, Hải Dương bắt đầu khoe khoang nóivới tôi:”Tiểu miêu tinh, nói cho ngươi biết, hôm nay bọn ta đã đánh bạiđược Diêu Dương tại sào huyệt của hắn ở trần gian, còn bắt về hai conthú, chiến thẳng này thật không dễ dàng chút nào! E là cái tên tiểu tửchết giẫm Diệu Dương đó đến vài trăm năm nữa cũng chẳng cựa nổi mình.”

Anh ta rất hăng say hoa chân múa tay kể, hơn nữa vẻ mặt còn tỏ ra hết sứcvui mừng, làm tôi cũng ao ước được một lần ra chiến trường, nhưng bảnthân lại cảm thấy hình như mình đã nghe cái tên này vài lần rồi, liềnhỏi”Diệu Dương hắn là ai?”

“Là cái tên vô dụng mà gì gì là concủa Yêu Vương, chiến tướng số một của Ma Giới, hắn chưa bao giờ nếm mùivị chiến thắng trước Thần Quân đại nhân, trận nào cũng phải bỏ chạythoát thân, thật là nực cười! Ta mà như hắn ta thì đã sớm đổi tên thànhđào tướng số một của Ma Giới rồi! Kĩ năng bỏ trốn số một thiên hạ!” HảiDương vui vẻ cười lớn,”Lần này thú cưỡi cũng phải bỏ lại cho bọn ta, khi trở về chắc phải khóc mấy ngày mấy đêm mất thôi.”

“Diệu Dươngkhông dễ bỏ cuộc thế đâu, không được xem thường kẻ thù.” Bích Thanh Thần Quân khẽ ho một tiếng, thần sắc tỏ vẻ không vui. Hải Dương quay sangnhìn anh ta,liền nói mình có nhiệm vụ phải làm, sau đó quay người mỉmcười và chào hỏi tôi rồi trốn mất.

Bích Thanh Thần Quân lúc này mới thấy hài lòng, hỏi tôi:”Ngươi còn nguyện vọng gì?”

Tôi còn nguyện vọng gì? Đống cá cao hơn núi? Hằng ngày có người vui đùa bên cạnh? Có thể ngủ bất cứ lúc nào? Toàn bộ khuyển trên thế gian này đềuphải nghe lời tôi?

Con quạ trắng cùng đôi cánh tuyệt đẹp bỗnglướt qua trong suy nghĩ, tôi nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Bích ThanhThần Quân, không suy nghĩ nói nguyện vọng của bản thân lúc này:”MiêuMiêu hi vong Ngân Tử sẽ tha thứ cho mình…”

“Ngânn Tử…” Bích Thanh Thần Quân có chút ngượng ngùng.

“Sư phụ! Người lợi hại như vậy! Đến cảnh trong giấc mơ cũng có thể biếnthành hiện thực, nhất định là có cách làm lành với bạn tốt đúng không?”Tôi liên tục níu lấy tay anh ta cầu xin, nói:”Nhất định vẫn có câu thầnchú lợi hại hơn câu xin lỗi đúng không?”

“Cuối cùng là đã xảy raviệc gì?” Bích Thanh Thần Quân nhíu mày rồi dừng bước, hỏi tôi:”Ngân Tửchính là con quạ trắng đó sao? Anh ta đã tới Thiên Giới tìm ngươi? Thảonào ta không thể tìm được anh ta khi ở trần gian, hai người vì sao lạicãi nhau?”

Tôi liền kể lại tường tận mọi sự việc đã xảy ra trongngày hôm nay. Sau khi Bích Thanh Thần Quân chú ý lắng nghe, tôi liếcnhìn anh ta với ánh mắt kì vọng, mong rằng anh ta có cách để giải quyếtvấn đề.

“Đã tặng quà gặp mặt chưa?” Khẩu khí của Bích Thanh ThầnQuân hơi do dự, “Con quạ đó thích gì thì ngươi hãy tặng cho anh ta cáiđó, trong kho đồ quý của Huyền Thanh Cung cũng có không ít bảo bối,ngươi có thể để Tiểu Lâm dẫn đi lấy.”

“Anh ta thích đá quý, nhưng khi ta nói sẽ tặng anh ta đá quý thì anh ta lại không chịu.” Tôi nóivới giọng điệu buồn bã:”Anh ta nói Miêu Miêu đã không đi tìm anh ta, nên giận Miêu Miêu rồi.”

“Sau khi đem ngươi về Huyền Thanh Cung,ta đã tựng hạ giới đi tìm anh ta, nhưng núi Lạc Anh lúc đó lại xảy rađộng đất, ta phái người đi tìm nhiều lần mà không thấy tung tích anh tađâu.”Khẩu khí của Bích Thanh Thần Quân có chút tức giận,”Đến ta còn tìmkhông nối nữa là ngươi.”

“Nhưng quả thực ta chưa đi tìm anh talần nào” tôi cúi đầu tiếp tục nói:”Ngân Tử bị người ta giam cầm, toànthân bị trọng thương, ta đã không đến cứu anh ta…”

Bích Thanh Thần Quân lại nói:”Ngươi căn bản không thể tự mình rời khỏi Thiên Giới.”

Tôi khẽ nói:”Nhưng… Nhưng ngay cả trong thời gian tu dưỡng ở trần gian tacũng không đi tìm anh ta, chỉ biết đến việc phải đỗ kì sát hạch tudưỡng.”

Bích Thanh Thần Quân hỏi:”Lúc đó, phải chăng anh ta cũng ở Thiên Giới rồi? Sao không thấy anh ta tới tìm ngươi?”

“Có thể anh ta không biết ta ở Huyền Thanh Cung?”

“Hồ đồ, bây giờ toàn cõi Thiên Giới ai mà không biết ngươi là Hoa Miêu Miêu chứ?”

“Vì sao? Ta nổi tiếng vậy sao?”

“Không có gì, có lẽ do con quạ đó đã bị trọng thương qua nặng, mà trở nên cămgiận.” Bích Thanh Thần Quân thay đổi chỉ đề, đưa ra cho tôi một phươngán khác,”Vậy thì tặng anh ta thứ mà ngươi yêu thích, như vậy có lẽ sẽ tỉ rõ thành ý của mình.”

Đây có vẻ là một phương án hay, nhưng thứ mà tôi yêu thích nhât là gì? Là cá ? là tôm hùm? Hay là…

Bích Thanh Thần Quân thấy tôi trầm tư suy nghĩ, liền nở nụ cười xoa xoa đầutôi, căn dặn tôi phải thành thực trong lời nói, sau đó nói phải đi gặpThiên Đế để báo cáo về tình hình chiến trận lần này.

Tôi bịn rịnđủ điều khi nhìn theo hình dáng anh ta, móng vuốt không ngừng vẽ vẽ lêntrên nền đất, đến tổng quản Tiểu Lâm đi ra nói tôi không được khoét lênnền mới thôi, tôi vẫn chưa nghĩ ra đáp án.

Miêu Miêu yêu thích sư phụ nhất, nhưng làm sao có thể tặng sư phụ cho Ngân Tử? Thắt một chiếc nơ cánh bướm đem đi tặng?

Tôi thực sự không nỡ… Nhưng nếu không tặng thì lại chứng tỏ mình nhỏ mọn,làm sao đây? Quả thực nếu tôi và Ngân Tử chia nhau mỗi người một nửangười sư phụ thì sẽ ra sao? Hay là chia một phần ba sẽ tốt hơn?

Sau này khi đi ngủ, Ngẩn Tử sẽ nằm bên trái sư phụ, còn tôi nằm bên phải,mỗi người ôm một bên, không ai được vượt qua biên giới, lúc ăn cơm, sưphụ sẽ gắp cho mỗi người một miếng thức ăn, không ai được tranh giành…

Không được, không được, cái giường và đồ ăn của sư phụ đều là của một mìnhMiêu Miêu! Kể cả là Ngân Tử cũng không được! Tôi vò đầu bứt tai lăn lộntrên nền đất, trong lòng cảm thấy tràn ngập sự đố kị khi nghĩ tới cáiphương án này, lại nhớ tới khuôn mặt giận dữ của Ngân Tử hôm nay, lạivội vàng tiếp tục suy ngẫm có món quà nào mà có thể quan trọng ngang với sư phụ.

Cuối cùng Oa Oa và Cẩm Văn vừa ngáp ngủ vừa đi tìm tôi,bọn họ mỗi người một bên kéo tôi đi vào trong phòng:”Trời bắt đầu trởlạnh, xin hãy sớm đi ngủ, cô không ngủ thì bọn tôi cũng phải cần nghỉngơi…”

“Các cô thích nhất thứ gì?” Tôi vội vã hỏi hai người bọn họ, hi vọng có thể tìm được linh cảm trong câu trả lời của họ.

Cẩm Văn liền hướng mắt về phía tôi cảnh giác:”Cô muốn biết để làm gì?”

Ngược lại Oa Oa ngay lập tức thành thật trả lời:”Thứ ta thích thì nhiều lắm,thích sự ngọt ngào của Bách Hoa Tiên, cam lộ, thích nữ thần Lam Vũ vàHoàng tiên sinh ở trường học Ấu Yêu, còn thích cả Bích Thanh Thần Quânvà Miêu Miêu nữa.”

“Những thứ khác thì không nói, nhưng ngươithích cái lão hủ nho Hoàng tiên sinh đó để làm gì cơ chứ?” Cẩm Văn bĩumôi tỏ vẻ khinh thường.

Oa Oa nghĩ một hồi rồi nói:”Năm đó ông ta đã lừa ta, ông ta nói rằng luyện tâm không đau đớn chút nào, thế là kẻngu ngốc ta lại đi theo ông ta. Không ngờ rằng khi đến đài luyện tâm,ông ta đã trói ta lại rồi đá ta một cái bay vào trong lò, khi ta chỉnghĩ đến chuyện bỏ trốn ra ngoài vì đau đớn tốt cùng, thì lại chẳng thểđược nữa… Lúc đó ta hận ông ta đến tận xương tủy…”

“Lẽ nào lại có yêu quái không biết rằng luyện tâm sẽ đau đớn?”

“Là do ta ngốc nghếch không chịu đọc sách, sau này khi đã trở thành yêuquái ta mới biết là ông ta cũng chỉ muốn tốt cho ta, thế nên không còncảm thấy hận ông ta nữa. Càng về lâu sau khi thành yêu càng hiểu biếtthêm được nhiều điều, ta càng cảm tạ Hoàng tiên sinh.”

“Cô thật là ngốc nghếch!”

“Thế còn cô, cô thích nhất điều gì? Lại là Mạc Lâm tiên nhân đúng không? Thấy cô đi tìm anh ta suốt!”

“Thật xằng bậy! Mạc Lâm Tiên Nhân làm sao có thể để ý đến ta… chớ làm vấy bẩn sự trong sạch của anh ta.”

“Nói trúng rồi? Mặt cô đỏ lên sao?”

“Không có, đó là phấn trang điểm, do ta rửa mặt chưa sạch…”

“Vậy lần tới khi Mạc Lâm Tiên Nhân có đi lấy dược liệu, ta sẽ đi cùng, cô hãy ở trong phòng mà nghỉ ngơi đi nhé…”

“Cái thứ nha đầu này, sao lại càng ngày càng xấu xa như vậy chứ…”

“Này… Này… này, còn vấn đề của ta? Ta đang khổ tâm đây.” Tôi nhận ra trọngtâm của câu chuyện càng ngày càng đi xa, liền vội vàng nói bọn họ dừnglại. Nhưng hai người bọn họ vẫn cứ tranh cãi với nhau liên hồi, chẳngthèm để ý đến tôi.

Tôi đành ve vẩy cái đuôi của mình tỏ vẻ sầunão, một mình ngẫm nghĩ ở phía cuối giường, nghĩ đi nghĩ lại lại ngủquên mất.Trong giấc mộng của mình, tôi thấy Ngân Tử làm rất nhiều món cá cho tôi ăn….