Hoa Miêu Miêu

Chương 102: Cô gái kỳ lạ



“Để đâu bây giờ?” Ngân Tử cõng cô gái, nhìn căn nhà không mấy rộng rãi của Hướng gia, do dự hỏi.

Tôi suy nghĩ giây lát rồi nhanh chóng đưa ra quyết định:

“Ném vào chuồng lợn, giấu đi, đừng để phát hiện ra.”

Thế là hai chúng tôi lén lén lút lút đưa cô gái đó vào chuồng lợn, đặt lênmột đống rơm, Ngân Tử chẳng biết lấy đâu được ít thuốc nước, đổ mạnh vào miệng nàng ta, không lâu sau thì nàng ta bắt đầu nôn ọe, nôn một lúclâu, cả người bắt đầu nóng bừng lên, rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn sắc trời, cảm thấy hơi lạnh, thế là tốt bụng lấy mấy bó rơm gần đó đắp lên người nàng ta để không bị lạnh.

Làm xong mọi việc, tôi chau mày quay về bếp, lần này không dám tự mình quyết định nữa, nghiêm túc hỏi Ngân Tử cách làm thức ăn.

Thì ra gạo phải vo rồi mới cho vào nồi.

Thì ra không được cho quá nhiều củi, lửa cũng không thể quá to.

Thì ra nội tạng của cá phải vứt đi.

Thì ra cá phải đánh vảy.

Thì ra muối không phải thích cho bao nhiêu thì cho.

Thì ra thảo dược của Mạc Lâm tương khắc với gỗ Phụng Hương… ăn vào sẽ chết người.

Nấu cơm phải học nhiều thứ thật, khó hơn cả đánh nhau. Tôi bận túi bụitrong bếp, lúc thì quên cái này, lúc thì quên cái kia, khó khăn lắm mớinấu chín được nồi cơm, cá cũng không dám làm tùy tiện, đánh vảy và mổbụng theo cách Ngân Tử dạy xong, tôi rắc ít muối và hương liệu vào, hấpchung với cơm.

Cứ được một khắc đồng hồ là tôi lại không kìm chếđược, đi xem tình hình ra sao, thi thoảng lại gọi hỏi mấy câu ngu ngốcnhư vì sao cơm nổi bọt trắng, cuối cùng tôi cũng nấu thành công một bữacơm, Ngân Tử thấy thức ăn ít quá, bèn giúp tôi xào một đĩa rau xanh.

Đây là thắng lợi vĩ đại nhất trong cuộc đời làm mèo của tôi, chắc chắn có thể được ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ.

Hào hứng bê thức ăn vào trong nhà, mẹ chồng, đại tẩu, đại bá, con trai đềuđang chờ để ăn cơm, đây là lần đầu tiên tôi gặp đại bá, trông huynh ấycó nét giống Hướng Thanh, nhưng to cao hơn nhiều, ánh mắt có vẻ ngơ ngơ, sống mũi rất thẳng, còn có một chòm râu rất đẹp, là một đại thúc rấtđẹp trai. Đại tẩu trước mặt huynh ấy cứ như là người khác vậy, giống một chú chim ngoan hiền, gọi dạ bảo vâng, không dám phản bác một câu, tìnhcảm của hai người rất thân thiết, tôi nhìn mà cũng thấy rất ngưỡng mộ.Tiểu Mao thì ngồi bên cạnh mẹ chồng, nói chuyện rất thân mật, khiến mẹchồng cười vui lắm.

“Bữa tối tới rồi.” Tôi vui vẻ gọi mọi người.

Mẹ chồng ngẩng đầu lên, thấy tôi thực sự mang thức ăn ra thì sắc mặt có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều, bà hất hàm về phía bàn ăn:

“Đặt xuống đi.”

Tôi ngoan ngoãn đặt hết thức ăn xuống, Ngân Tử lại gần bày biện bát đũa,đại bá nhìn tôi một lúc lâu rồi nói với giọng ngưỡng mộ:

“Đệ đệ thật có phúc, vừa có vợ đẹp, lại có con xinh… haiz…”

Huynh nhìn vào bụng đại tẩu một cái, thở dài, đại tẩu cúi đầu, hình như hơi buồn, sắp khóc đến nơi, nghẹn ngào nói:

“Phu quân, tại thiếp không ra gì, hay là… chàng nạp thêm thiếp”

Đại bá vội vàng an ủi nàng:

“Người nhà quê, ngày nào cũng bận rộn, ai có tiền với thời gian nạp thiếp, nhà có một mình nàng là đủ rồi, nàng đừng lo.”

“Nhưng…” Đại tẩu còn định nói gì đó.

Mẹ chồng thì nghiêm nghị lên tiếng.

“Giờ có cháu nội rồi, mẹ cũng không vội nữa. Con còn nhắc chuyện này làm gì ? Dù sao các con cũng thành thân chưa được ba năm, cứ chờ xem, ăn cơmtrước đi.”

“Mẹ, cơm hôm nay do mẹ nấu à?” Tiểu Mao vội vàng nhảy xuống ghế, cảnh giác nhìn bàn thức ăn.

Tôi đắc ý gật đầu.

Tiểu Mao nhìn trời, rồi lại nhìn đất, lắp bắp nói.

“Ừm… con đột nhiên nhớ ra còn bài tập chưa làm xong, còn vài việc nữa, con đi trước đây”

Tôi vội vàng chặn nó lại:

“Chuyện quan trọng đến đâu thì cũng phải ăn xong mới được đi, phải nếm thử tay nghề ưu tú của mẹ chứ.”

Ngân Tử kéo nó lại, cười khẽ:

“Rau là ta làm, an tâm đi.”

Tiểu Mao lúc này mới an tâm ngồi xuống.

Tôi nhìn xung quanh, phát hiện người quan trọng nhất không có mặt, vội hỏi:

“Hướng Thanh đâu ạ?”

Đại tẩu vừa xới cơm, vừa đáp:

“Hôm nay đệ ấy tới Diệp gia thoái hôn, lại phát hiện ra ở Diệp gia trấn cóyêu quái gì đó đang tác quái, thế là đi thu phục yêu quái, nói là mìnhsẽ ăn tạm cái gì đó ở ngoài, muộn mới về, chúng ta cứ ăn trước.”

Chàng không về ăn cơm… chàng không về ăn cơm…chàng không về…

Cá đổi lấy được sau khi bán thân ở Đông Hải, gỗ Phụng Hương trên ThiênGiới, cánh hoa của Bách Hoa Tiên Tử, Tam Muội Chân Hỏa của Na Tra…

Nỗ lực một ngày một đêm, giờ tôi nhìn bàn thức ăn, cảm giác muốn khóc màkhông rơi nổi lệ. Thấy mọi người cầm đũa, tôi vội vàng bò ra trên bànnhư mèo vồ thức ăn, giữ đồ ăn lại, khóc nói:

“Phải để phần cho Hướng Thanh! Không được ăn hết! Không được!”

Mọi người đều giật mình vì thái độ của tôi, cũng có thể là giật mình vì lúc tôi lao tới không cẩn thận làm vỡ cái ghế đá, bèn ngoan ngoãn để tôilấy đĩa ra múc hai đĩa đầy thức ăn phần Hướng Thanh, cũng chẳng ai nóinăng gì nhiều, tự giác ăn cơm. Họ vừa ăn vừa thoáng chau mày, chỉ có đĩa rau trên bàn là hết nhanh nhất, mẹ chồng còn chu đáo gắp cá cho TiểuMao:

“Cháu ăn nhiều vào cho mau lớn.”

Tiểu Mao đau khổ nếm một miếng cá, khựng lại một lát rồi mới an tâm ăn tiếp, tuy rằng trôngnó nhai có vẻ khó nhọc, nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống.

Tôi biết là thằng bé này được Oa Oa với Lạc Lạc chiều chuộng nhiều đâm ra kén ăn mà! Thức ăn bình thường không thể lọt vào mắt nó. Trên thực tế, nhữngthứ ở trên Thiên Giới cực kỳ có ích cho sức khỏe của người phàm, có thểcường thân, kéo dài tuổi thọ. Mấy ngày sau khi mẹ chồng ăn bữa cơm này,mắt đã sáng hơn nhiều, xương cốt cũng khỏe mạnh hơn, có thể không cầnchống gậy để đi lại, bà còn cho rằng mình khỏe lại một cách bất thường,chứng tỏ tuổi thọ không thể kéo dài được lâu nữa, bắt người nhà phảichuẩn bị sẵn áo quan… Đúng là buồn cười. Làn da của đại tẩu thì đẹp hơntrước rất nhiều, các nếp nhăn nơi khóe mắt cũng biến mất, nàng ta vuilắm, ngày nào cũng cười tươi rói.

Đương nhiên, họ đều không biếtnguyên do của những việc này, ngay cả bản thân tôi đến khi Ngân Tử nóicho mới biết, nhưng những việc này không thể nói cho người bình thường,cứ mãi mãi coi nó như là một bí mật thôi, chúng tôi không nhắc tới, bâygiờ chỉ cần tiếp tục ngồi ngoài cửa chờ Hướng Thanh về nhà ăn cơm làđược.

Gió đêm se se lạnh, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, sương đêmmang theo một hơi lạnh lẽo luồn vào cơ thể tôi. Ăn cơm xong tôi chủ động đi rửa bát, nhờ có thân thủ nhanh nhẹn mà không làm vỡ cái bát nào. Sau đó Ngân Tử vào chuồng lợn bắt mạch khám bệnh cho cô gái kia, nàng tauống ít thuốc vào, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, sau đó luôn miệng đatạ chúng tôi, một con lợn gần đó chạy lại, thân mật hôn nàng ta mấy cái, khiến nàng ta sợ hãi hét lên.

Ngân Tử bực bội gắt lên:

“Hét cái gì mà hét, chưa nhìn thấy lợn bao giờ à?”

“Lần… lần đầu tiên thấy con còn sống…” Cô gái có vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫncảnh giác dịch sang bên mấy bước, tránh con lợn kia đi.

Tôi lườm con lợn một cái, nó ngoan ngoãn chạy đi, lúc này cô gái mới thở phào một hơi, tự giới thiệu bản thân:

“Tôi… tôi tên là Tiểu Trà, là… là người của nước khác, thế nên không hiểu lắm về văn hóa của Trung Thổ, thường gây ra trò cười, xin đừng phật ý.”

“Nói vớ vẩn.” Ngân Tử lập tức vạch trần lời nói dối của nàng ta. “Nơi này là chính giữa của Trung Thổ, với thân thủ và tính cách vô tâm của cô, nếumột mình từ nước khác tới thì chắc chắn không thể nào tới được đây, chết ở dọc đường rồi, hơn nữa muốn đi qua các thành, trấn đều phải có giấythông hành, cô có không?”

Tiểu Trà hình như hơi giật mình, lắp bắp bổ sung thêm:

“Tôi… thực sự không phải người nước này, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào… nhưng tôi thực sự không phải người xấu.”

Ngân Tử lườm nàng ta một cái:

“Thế cô thấy chúng tôi có phải người xấu không?”

“Đương nhiên không phải, các người đã cứu tôi, chắc chắn là người tốt.” Ánh mắt Tiểu Trà nhìn Ngân Tử tràn đầy vẻ hoan hỉ.

“Ánh mắt của cô chắc chắn là có vấn đề.” Ngân Tử đứng lên, phủi những sợirơm bám trên người đi. “Được rồi, cho dù là người như thế nào, tóm lạilà bệnh đã khỏe thì mau lên đường, chỗ chúng tôi không có phòng trốngcho cô, cũng không có thời gian để chăm sóc cô.”

Tiểu Trà hoàn toàn không nổi giận, ngược lại còn nói đầy vẻ sùng bái:

“Tỷ tỷ lúc nói chuyện trông oai thật đấy.”