Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 50: Phí bồi thường



Căn phòng tĩnh lặng trong chớp mắt.

Động tác của Ngôn Úc cứng đờ, anh chầm chậm buông cô ra, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen trong đôi mắt.

“Khi nào thì em phát hiện?” Giọng anh khàn đặc.

Giang Lăng thu lại tầm mắt, chẳng hề để ý nói: “Lúc ở nước ngoài vừa quen biết Vận Ninh, cô ấy luôn nhắc tới người anh họ đáng ghét với tôi. Có một lần cô ấy uống say lấy ra tấm ảnh của vị anh họ kia, than phiền với tôi cả đêm.” Cô thong thả nói, “Mặc dù không cố ý nhớ rõ, nhưng tôi có ấn tượng rất sâu về diện mạo của anh họ Vận Ninh.”

“Cho nên ngay từ đầu em đã biết tôi là ai?” Màu mắt Ngôn Úc u ám, “Vậy tại sao không vạch trần?”

“Xem anh diễn kịch trước mặt tôi cũng rất thú vị.” Giang Lăng cười nhẹ, “Chẳng phải anh cũng nghĩ thế sao? Ngôn…” Làm như nhớ tới gì đó, cô khựng lại nhìn về phía anh, “Không đúng, hiện tại tôi nên gọi anh là Ngôn Úc, hay nên gọi anh là —— Chu Dư Ngôn?”

Giang Lăng nghiêng đầu cười như không cười nhìn anh, mái tóc dài xõa trên vai, tư thế biếng nhác, toàn thân xinh đẹp tự nhiên.

“Em đã biết thân phận của tôi từ lâu, tại sao còn muốn diễn kịch với tôi?” Cảm xúc trong mắt Chu Dư Ngôn tựa như sóng nước cuồn cuộn.

Giang Lăng cười nhẹ: “Chu tổng cũng không như thế sao?”

Ngôn Úc, nên nói là Chu Dư Ngôn hít sâu: “Vậy tại sao phải đề nghị chia tay?”

“Hửm?” Giang Lăng tỏ vẻ kỳ lạ liếc nhìn anh, “Chu tổng, nếu là anh, đối phương hứa gặp mặt anh lại bị người ta gạt bỏ nửa tháng, còn bị đùa bỡn xoay mòng mòng, chẳng lẽ anh không giận à?”

“Cho nên đây là em đang trả thù tôi?” Chu Dư Ngôn bực tức cười ra tiếng.

Giang Lăng cười nói: “Chu tổng, anh cũng nên rõ ràng, tôi tiếp cận anh chính là vì tiến vào hội đồng quản trị của tập đoàn Giang thị. Nếu tôi đã đạt được mục tiêu thì không cần phải giữ mối quan hệ giả tạo này. Anh nói đúng không?”

Vừa dứt lời, Chu Dư Ngôn bắt lấy tay cô, cô lập tức mất đi trọng tâm. Hai người cùng nhau ngã trên chiếc giường mềm mại. Chu Dư Ngôn cúi người cụp mắt nhìn cô, con ngươi đen bề ngoài chẳng hề gợn sóng, nhưng đáy mắt lại lắng đọng mực đen đậm đặc không thể tan chảy.

“Giang Lăng.” Anh nhìn thẳng cô, âm thanh cố gắng đè thấp, còn thấp hơn vài phần so với bình thường, nhả ra từng chữ hết sức nặng nề, “Vậy mấy lần trước chúng ta coi như là gì?”

“Hở?” Giang Lăng nhướng mày, chẳng hề hoang mang nói, “Chu tổng hỏi lạ thật, chẳng phải đó là trả lương cho anh ‘Ngôn Úc’ ư?”

Chu Dư Ngôn hỏi: “Vậy hôm qua xem như là gì?”

Giang Lăng tỏ vẻ suy xét: “Xem như…phí bồi thường chia tay?”

Chu Dư Ngôn cười lạnh.

“Em nói chia tay.” Anh gằn từng tiếng, “Tôi không đồng ý.”

“Chu tổng.” Giang Lăng bình tĩnh, “Yêu đương không phải kết hôn, chia tay còn cần hai bên đồng ý sao? Pháp luật cũng không có quy định này. Vả lại mục đích của chúng ta không thuần túy, nếu đã diễn kịch với đối phương, Chu tổng còn tưởng là thật à?” Cô ngước mắt, cười như không cười nhìn anh, “Thế nào, lẽ nào Chu tổng còn thu phí mỗi lần xem.”

Chu Dư Ngôn im lặng.

“Nếu Chu tổng cảm thấy phí bồi thường chia tay chưa đủ…” Giang Lăng ôm khuôn mặt anh, hạ giọng nói, “Nếu không làm thêm lần nữa? Tôi vẫn rất hài lòng về phương diện này của Chu tổng.”

Chu Dư Ngôn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cô xen lẫn đủ loại cảm xúc phức tạp. Giang Lăng phớt lờ, cô dễ dàng rút ra khỏi tay anh, đẩy anh sang một bên. Cô ngồi dậy rồi thong thả đứng lên.

“Anh đã không cần thì thôi.”

Chu Dư Ngôn nhìn bóng dáng cô, đột nhiên hỏi: “Em muốn chia tay tôi, thế công ty của em thì sao?”

“Hửm? Không phải dự án đã hoàn thành rồi à?” Giang Lăng dừng bước, mỉm cười, “Thật đáng tiếc, anh Ngôn Úc không thông qua thời gian thử việc của chúng tôi, chỉ đành kết thúc quan hệ lao động trước thời hạn.” Cô tạm dừng, “Hơn nữa Chu tổng, diễn xuất của anh tệ lắm.”

Cô ném lại một câu rồi xoay người bỏ đi.

Chu Dư Ngôn nhìn cô ra khỏi phòng, anh không ngăn cản cũng chẳng đuổi theo. Sau khi Giang Lăng rời khỏi căn phòng trở về yên tĩnh. Chu Dư Ngôn nhìn về phía cửa, ánh mắt lạnh tanh. Anh thở ra một hơi rồi với lấy di động trên tủ đầu giường, gọi một số điện thoại.

***

Rời khỏi căn hộ của Ngôn Úc, Giang Lăng dùng ứng dụng gọi xe.

“Đến tập đoàn Giang thị.” Sau khi lên xe, Giang Lăng nói địa điểm với tài xế, cô tùy ý dựa vào chỗ ngồi, lấy ra di động mở sổ ghi chép.

[Ngày X tháng 10, hôm nay là chàng trợ lý bị vứt bỏ, và Chu tổng bị vạch trần thân phận. Nhưng không biết tại sao, có chút…]

Động tác đánh chữ của cô khựng lại, cô nhìn chằm chằm màn hình di động từ từ xuất thần, tiêu cự ánh mắt cũng bắt đầu tan rã. Cho đến khi âm thanh của tài xế kéo mạch suy nghĩ của cô trở về hiện thực.

“Thưa cô, tới tập đoàn Giang thị rồi.”

Giang Lăng hoàn hồn nói một tiếng cảm ơn, cô dùng di động thanh toán rồi mở cửa xuống xe.

***

Bộ phận đầu tư có một buổi họp vào buổi sáng.

Sau khi tan họp, Phương Gia Minh đi về phía cô cười nói: “Chúc mừng em thuận lợi tiến vào hội đồng quản trị.”

Giang Lăng cười nhẹ, hạ giọng nói: “Việc này ít nhiều làm phiền giám đốc Phương ở giữa chu toàn và giúp đỡ.”

“Nên mà.” Phương Gia Minh xoay người, cùng cô rời khỏi phòng họp, anh ta lại hỏi, “Buổi tối em rảnh không? Cùng nhau ăn cơm chúc mừng?”

Giang Lăng đáp: “Được.”

Phương Gia Minh hơi bất ngờ: “Ồ? Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, buổi tối không hẹn hò với bạn trai à?”

Giang Lăng khựng lại, nói bâng quơ: “Không có bạn trai.”

Phương Gia Minh làm như ngạc nhiên, nhưng không tiếp tục hỏi tới mà hỏi sang việc khác: “Anh chỉ có chút tò mò, em làm thế nào thuyết phục được giám đốc Trần bỏ một phiếu cho em tại đại hội cổ đông.”

“Anh nói Trần Dĩnh à?” Giang Lăng chợt nhớ tới lần trước hẹn hò với Ngôn Úc, cô đáp, “Thì tìm được nhược điểm của cô ta thôi.”

“Nhược điểm gì?”

“Em đã hứa với Trần Dĩnh, giúp cô ta giữ bí mật.”

Phương Gia Minh nhún vai: “À. Nói mới nhớ, Giang Thiệu Quân chắc là bắt đầu nghi ngờ em rồi.”

Giang Lăng nói: “Tuy rằng chỉ tiến vào hội đồng quản trị, nhưng chúng ta cũng không thể lơi lỏng, dù sao bây giờ mới coi như bắt đầu thôi.”

Phương Gia Minh cười: “Ừm, anh biết phải làm thế nào.”

Trở về văn phòng, Giang Lăng gặp Trần Dĩnh ở đối diện đang đi tới.

“Cô Giang, nói chuyện được không?” Trần Dĩnh nghiêm mặt.

Hôm nay trở lại công ty, người đầu tiên tìm đến cửa là cô ta, Giang Lăng không cảm thấy bất ngờ.

Vào văn phòng Giang Lăng, Trần Dĩnh nói: “Cô Giang, cảm ơn cô.”

“Vì sao cảm ơn tôi?” Giang Lăng ngẩng đầu hơi khó hiểu, “Tôi dùng nhược điểm của chị để uy hiếp chị, chị còn cảm ơn tôi?”

Trần Dĩnh nói: “Cô giúp tôi giải quyết phiền toái kia, tôi đương nhiên phải cảm ơn cô.”

“Tôi giúp chị…” Giang Lăng như là nghĩ ra gì đó, đột nhiên hiểu được.

Phiền toái theo lời của Trần Dĩnh là chuyện người tình trẻ của cô ta tham ô công quỹ. Nhưng cô chưa từng tiếp xúc với Phó Dĩ Hành của tập đoàn Quân Trạch.

Người biết được chuyện này cũng chỉ có…

Giang Lăng thu hồi suy nghĩ hơi phức tạp, cô cười nói: “Đừng khách sáo.”

Trần Dĩnh tạm dừng, lại thỉnh cầu: “Tôi còn có một việc muốn nhờ cô, mong cô có thể tiếp tục giữ bí mật này giúp tôi.”

Giang Lăng nhíu mày, giọng điệu tùy ý: “Hôm nay đã xảy ra việc gì sao?” Cô ngồi xuống ghế làm việc, bắt chéo chân, tư thế thoải mái, “Giám đốc Trần, bên ba tôi chị định làm thế nào?”

“Bên Giang tổng tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Sắc mặt Trần Dĩnh nghiêm nghị, “Tôi vốn muốn ngả bài với Giang tổng từ lâu, dù sao tôi cũng không còn trẻ.”

“Không.”

Trần Dĩnh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô.

Giang Lăng nói: “Tôi cảm thấy không nên dùng tuổi tác để nhận định giá trị của bản thân.”

Trần Dĩnh sửng sốt, trong mắt toát ra mấy phần phức tạp.

“Vậy tôi đi trước.”

“Giám đốc Trần đi thong thả.”

Trần Dĩnh vừa rời khỏi văn phòng Giang Lăng, thư ký Lương luôn ở bộ phận đầu tư giám sát Giang Lăng lập tức đi tới: “Giám đốc Trần, Giang tổng bảo chị đến văn phòng ngài ấy ngay bây giờ.”

Vẫn đến rồi.

Trần Dĩnh hít sâu: “Được, giờ tôi đi ngay.”

***

Công việc một ngày kết thúc.

Buổi tối Phương Gia Minh mời Giang Lăng ăn bữa cơm, địa điểm là một nhà hàng món Tây nằm gần CBD. Cô và Phương Gia Minh ngồi tại vị trí sát cửa sổ. Sắc trời đã tối, ngoài cửa sổ ánh đèn rực rỡ, bóng dáng hai người và bàn ăn phản chiếu trên tấm cửa kính, lờ mờ tựa như hòa một thể với bóng đêm. Hai người gọi món xong, nhân viên phục vụ lấy thực đơn rời khỏi.

Phương Gia Minh hỏi cô về chuyện của Ngôn Úc: “Trước đó không phải còn tốt sao? Bên bạn trai xảy ra vấn đề gì à?”

“Trước đó cũng không coi như là bạn trai.” Giang Lăng uống một ngụm nước chanh, giọng điệu bình tĩnh, “Cũng không quan trọng lắm, không cần nhắc tới.”

“Không quan trọng ư?” Phương Gia Minh cười nhẹ, “Nhưng mà anh cảm thấy em rõ ràng do dự.”

“Do dự?” Giang Lăng nhìn anh ta, hơi nhướng mày.

“Chẳng phải sự việc tiến triển rất thuận lợi à? Đã tiến vào hội đồng quản trị một cách suôn sẻ, nếu không quan trọng thì tại sao em lại do dự?” Phương Gia Minh nhướng mày, “Đàn em Giang, lần này không giống em lúc thường cho lắm.”

Giang Lăng hỏi: “Em nên ra sao?”

Phương Gia Minh nói: “Quyết định kế sách, tràn đầy tự tin.”

Giang Lăng im lặng một lúc rồi đột nhiên cười lên: “Thế nào, giám đốc Phương cũng thích hóng chuyện ư?”

“Không nói tới chuyện này nữa.” Phương Gia Minh nói sang chuyện khác, cầm ly nâng lên với cô, “Chúc mừng sự thắng lợi của chúng ta?”

Giang Lăng cười nhẹ, cũng nâng ly tỏ ý: “Cheers.”

Bên kia nhà hàng món Tây.

Trợ lý Lưu bỗng nhiên phát hiện ra gì đó, anh ta dừng bước nhỏ giọng nhắc nhở: “Chu tổng, đó không phải là cô Giang sao?”

Chu Dư Ngôn theo bản năng nhìn về phía anh ta ra hiệu. Chiếc bàn sát cửa kính, Giang Lăng và Phương Gia Minh đang nói cười, hình như rất vui vẻ.

Chu Dư Ngôn dừng bước.

Bên kia, Giang Lăng lơ đãng nhìn sang phía anh. Cô hình như cũng thấy anh, ánh mắt dừng trên người anh trong chốc lát rồi mau chóng thu lại. Hình như chẳng hề quan tâm.

Chu Dư Ngôn nắm chặt nắm tay, màu mắt dần u ám.

***

Hôm sau lại là ngày làm việc trong tuần bình thường nhàm chán.

Sáng sớm Giang Lăng bận việc trong văn phòng, gió yên sóng lặng vượt qua buổi sáng. Buổi chiều, cô nhận được điện thoại nội bộ của quầy lễ tân.

“Cô Giang, có một vị thuộc tập đoàn Chu thị muốn gặp cô?”

“Tập đoàn Chu thị?” Giang Lăng hỏi, “Là ai? Tên gì?”

Nhân viên lễ tân đáp: “Đối phương không nói, chỉ nói là trợ lý.”

Giang Lăng nói: “Vậy cô nói tôi không ở đây, bảo anh ta trở về đi.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Cúp máy, Giang Lăng không để ý tới nữa, cô mở ra một phần văn kiện tiếp tục làm việc.

Thoáng cái tới năm rưỡi chiều. Sau khi tan tầm, Giang Lăng vào thang máy đi xuống đại sảnh lầu một, lúc đi qua quầy lễ tân cô vô tình trông thấy trợ lý Lưu đang ở trong khu vực chờ đợi.

“Trợ lý Lưu?”

Trợ lý Lưu lập tức tiến lên, nói ra ý định tới: “Cô Giang, Chu tổng muốn gặp cô.”