Hoa Đào Khuynh Quốc

Chương 1



Nhiếp Thanh Lan mười sáutuổi thì lần đầu tiên theo cha ra chiến trường, Tư Không Thần cũng đi. Nhưng mànàng ngay lập tức được mặc áo giáp, đầu đội trụ mạo giấu mình trong đại quâncủa Nhiếp Hoàng, mà Tư Không Thần thì trở cố gắng trở thành quân tiên phong,trú mình ở đại quân tiền tiêu.

Trận chiến ấy, bọn họ đánh cho tan tác đội quân du mục của dị tộc đã quấy rốinhiều năm.

Sau khi đại chiến chấm dứt, nàng nghe nói Tư Không Thần mất tích nhất thời khẩntrương, thân chinh cưỡi ngựa đi tìm hắn.

Con ngựa của nàng và Tư Không Thần cưỡi đều là do phụ thân Nhiếp Hoàng của nàngtự tay lựa chọn, cho nên lấy tên cũng cùng nhau. Một con gọi là Lăng Vân, mộtcon gọi là Chí Khí. Bởi vì hai con ngựa này bình thường đều ở cùng nhau cho nênnàng luôn hi vọng Lăng Vân đã có một đồng bạn tốt.

Chạy vội một hồi vẫn không thấy tung tích của Tư Không Thần, giữa chiến trườngmênh mông khắp nơi chỉ có thi thể mà thôi.

Nàng gấp đến độ quên cả quy củ, gọi lớn tên hắn: “Tư Không Thần! Tư KhôngThần!”

Sau lưng đột nhiên có tên bay đánh tới, lập tức bắn trúng bả vai nàng, nàng cúirạp người nằm phục xuống lưng Lăng Vân thúc ngựa xoay người lại thì thấy cáchđó không xa một tên dị tộc đang giương nỏ nhắm ngay vào mình.

Mắt thấy mũi tên thứ hai sẽ bắn tới, nàng sinh liều, chẳng những không chạy màcòn giục ngựa xông tới tên dị tộc kia.

Người nọ kinh ngạc, không nghĩ nàng lại liều mạng như vậy liền lập tức bắn mũitên thứ hai ra.

Nhiếp Thanh Lan sớm có chuẩn bị, vừa giục ngựa, trường kiếm trong tay đã đượcrút ra, vung kiếm tránh mũi tên sau đó hung hăng đâm vào lồng ngực người kia.

Đây là lần đầu tiên nàng giết người, giết được gọn gàng, không chút nương tay,chỉ vì trong lòng nàng, kẻ dị tộc có thể đã sát hại Tư Không Thần.

Nhưng giết người xong nàng cũng không còn hơi sức nữa. Thân thể cho dù mặt áogiáp nhưng mũi tên đã xuyên qua khe hở, đâm vào da thịt nàng.

Nàng chán nản thống khổ nhìn lại chiến trường, đang lúc tuyệt vọng thì một conhắc mã chợt như gió lốc vọt tới bên nàng cạnh nàng, một người từ trên ngựa nhảyxuống đỡ lấy nàng đang chuẩn bị rơi từ trên lưng ngựa xuống đất.

“Thanh Lan, ngươi trúng tên rồi hả? Chớ lộn xộn! Ta đưa ngươi về!”

Đột nhiên nghe được giọng của Tư Không Thần, nàng lập tức yên tâm, mềm nhũn ômlấy cổ ngựa, mỉm cười với hắn: “Ngươi còn sống? Thật tốt, ta cho là ngươi đãchết trước bỏ lại ta rồi?”

Trong lòng hắn chấn động nhìn nàng, nhẹ tay nắm lấy mu bản tay nàng, dịu dàngnói: “Yên tâm, hai chúng ta như tuyệt thế song bích của Tư Không Triều, sẽkhông bao giờ tách ra.”

*

Hai chúng ta như tuyệt thế song bích của Tư Không Triều, sẽ không bao giờ táchra.

Những lời này đã khắc sâu trong lòng nàng gần mười năm, nàng vẫn hết lòng tuânthủ những lời này của hắn, kiên cường mà sống tốt, vì giấc mộng này mà khôngtiếc hi sinh tất cả. Mà nay... Những lời này đã thành chuyện cười.

Vì xe ngựa lắc lư nên khiến Nhiếp Thanh Lan trong đêm khuya chợt thức tỉnh,không có thói quen ở bên trong buồng tối, nàng vén một góc rèm xe lên hỏi: “Đếnđâu rồi?”

“Tướng quân, trước mặt chính là biên cảnh hai nước rồi.” Thuộc hạ trả lời.

Hôm nay là ngày nàng rời Tư Không Triều đến Huyết Nguyệt, từ sáng sớm nàng đãlên đường, không từ giã Tư Không Thần nữa, thậm chí không muốn tiếp nhận độingũ đón tiếp long trọng của Huyết Nguyệt Quốc, chỉ mang theo mười mấy ngườilặng lẽ rời đi.

Biên cảnh của Huyết Nguyệt cùng Tư Không Triều có một khối bia đá xanh khắc tênTư Không Triều vừa khắc tên Huyết Nguyệt Quốc.

“Dừng lại ở cột mốc biên giới một chút.” Nàng nhỏ giọng nói.

Đoàn xe ngừng lại, nàng xuống xe, khối đá kia nàng đã từng xem qua mấy lần, cộtmốc biên giới đã đứng ngay trước mặt.

Quá khứ, mỗi lần đánh nhau với Huyết Nguyệt xong, nàng đều đi dò xet biên cảnh,nơi phân định biên giới hai nước tất nhiên nàng phải tới.

Đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm tới bia đá xanh, cảm gác thô ráp cùng lành lạnhsao hôm nay lại xa lạ vậy? Có phải vì từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ liênquan đến nó nữa...

Tham luyến, đưa ngón tay đến nơi có khắc hai chữ Tư Không, nàng cắn mạnh môi,đột nhiên rút tay về cũng không quay đầu lại nữa lên xe ngựa ngồi, hạ lệnh: “Đithôi!”

Bánh xe lại cót két chuyển động, cách cột mốc biên giới không xa có đoang ngườiHuyết Nguyệt tới nghênh đón nàng.

“Nhiếp Tướng quân, bọn ta phụng mệnh Thừa tướng, đứng tại đây đón ngài.” Mộtngười dáng vẻ quan văn, đứng đầu đội ngũ cung kính mở lời trước tiên.

Nàng không xuống xe, chỉ ở bên trong xe trả lời: “Muốn tiếp nhận ta như thếnào? Kiểm tra sao?”

Quan văn cười nói: “Tướng quân, ngài nói đùa. Thừa tướng có lệnh, Tướng quânlần đầu tiên về nước, là về cố thổ tiếp nhận ngôi Hoàng Đế. Bọn ta phụng mệnhngài, tuyệt đối không có cho bất kỳ chậm trễ cùng sơ sót nào. Chỉ là xe ngựa đãchuẩn bị tốt, xin hỏi Tướng quân có thể di giá sang bên này?”

Đã vào lãnh thổ Huyết Nguyệt Quốc tất cả nên mặc cho người ta an bài. Vì vậyNhiếp Thanh Lan xuống xe ngựa Tư Không Triều, liền thấy cách đó mấy bước là mộtcỗ xe ngựa xa hoa, có một đội binh lính bảo vệ bên cạnh.

Nhưng mà dù có hoa lệ đến mấy thì trong mắt nàng cũng chẳng có gì đặc biệt, đóchẳng qua là chiếc xe ngựa chở nàng đến nơi mà nàng chưa biết mà thôi.

Nàng bước tới, Phó tướng Dương Phàm đã theo nàng nhiều năm không nhịn được kéonàng lại: “Tướng quân, bên trong xe ngộ nhỡ có bẫy...”

Nhưng nàng đẩy tay của hắn ra, nhàn nhạt nói về: “Muốn chết, ta có thể có trămngàn kiểu chết, ta tin vào sự chân thành của Lý Thừa Tướng, tất nhiên hắn sẽkhông dùng cách này để hại ta.” Dứt lời, liền lên chiếc xe ngựa kia.

Trên xe ngựa rộng rãi, có hai vị cung nữ đang quỳ trong xe, thấy nàng lên vộiquỳ rạp xuống, nói: “Xin tướng quân thay quần áo.”

Nàng ngẩn ra, nhìn trên xe đã có một chồng quần áo hoàn toàn mới: “Y phục cũngphải đổi sao?”

Một cung nữ giải thích: “Thừa tướng nói, chuyện đổi quần áo có thể làm khóTướng quân, nhưng nếu Tướng Quân mặc quân phục của Tư Không Triều vào cung chỉsợ gây xôn xao trong triều, về sau cư xử sẽ bất lợi. Khuyên Tướng Quân nén lạiuất ức, trước hết thay quần áo rồi đi.”

Nhiếp Thanh Lan thở dài, không thể không nói Huyết Nguyệt Thừa tướng Lý ThừaDục nghĩ quả thực chu đáo. Nàng bây giờ là toàn thân quân phục Tư Không Triều,như vậy mà nhập cung không giống Nữ Hoàng hồi triều, giống như nguyên soái nhậpcảnh đàm phán thì đúng hơn.

“Như vậy thì đổi thôi.” Nàng thỏa hiệp.

Hai người cung nữ trái một phải rón rén đứng lên, một giúp nàng gỡ tram cài tócđể chải đầu lại, một giúp nàng thay quần áo.

Nàng từ trước đến giờ không được người khác phục vụ, cho dù sống ở trại línhmười năm, cùng làm bạn với nam nhân cũng không giống trước mặt hai tiểu cung nữnày cởi đai lưng cởi áo mà cảm thấy lúng túng, ngượng ngùng.

“Chỉ đổi áo ngoài là được, mặt... thì thôi vậy.” Nàng nói yêu cầu duy nhất,cung nữ không thể làm gì khác hơn là làm theo.

Cho đến khi tất cả đều dọn dẹp thỏa đáng, một cung nữ nhỏ giọng nói: “Tướngquân, trang sức của ngài... Có thể đổi không ạ?”

Nàng cúi đầu, phát hiện người cung nữ kia nhìn đôi vòng ngọc trên cổ tay nàng.Vòng ngọc xanh biếc, trên đó có khắc ký hiệu Hoàng Gia Tư Không Triều, đượcchạm trổ tinh tế trông rất sống động từ thợ khéo nhất Tư Không Triều. Đây chínhlà quà tặng mà Tư Không Thần tặng nàng khi nàng giúp hắn lên ngôi vị Hoàng Đế.

“Cái này không cần phải đổi.” Nàng đem cổ tay giấu sâu vào ống tay áo.

Cung nữ có chút khó khăn nói: “Nhưng mà quần áo và đồ trang sức của tướng quânđều là Thừa Tướng đại nhân giao phó đặt mua, nô tì không muốn vứt bỏ bất kỳ cáigì, sợ Thừa Tướng trách tội...”

Nhiếp Thanh Lan cầm đôi vòng tay bằng vàng trong mâm tiện thể đeo vào cổ taymình, lạnh lùng nói: “Như thế cũng không thể trách tội ngươi đung không?”

Cung nữ kinh ngạc lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, vội vàng cúi đầu, cũng không dámnói gì.

Một cung nữ khác đưa một cái gương sáng chói ra cho nàng soi: “Tướng quân, đãtốt hơn.”

Tấm gương kia mài bằng thủy tinh, cực kỳ bóng loáng sáng rõ, soi sáng toàn bộgương mặt người. Nhìn mình trong gương, Nhiếp Thanh Lan không khỏi ngây người...Đây là nàng sao?

Trong quân đội, nàng không có thời gian tỉ mỉ chăm sóc nhan sắc mình, chỉ cólúc đi đánh giặc thỉnh thoáng đến bên bờ sông rửa mặt mới có thể nhìn xuốngbóng nước đang soi gương mặt mình. Nàng biết mình vẫn có chút vẻ thùy mị, nhưnggiờ phút này đây, người trong gương không chỉ như hoa đào mà càng giống đóa hoamẫu đơn đang nở rộ diễm lệ.

Tóc mây được búi cao, cài trâm hoa, được trang điểm tỉ mỉ đã biến nàng thànhmột nữ nhân mang khí chất quý tộc nho nhã. Nếu không biết nàng ai có thể nghĩnàng đã từng trên chiến trường đánh tan trăm vạn quân địch, hiệu triệu đượcmười vạn binh Thanh Long Tướng quân?

Nhưng lớp phấn mỏng không che giấu được gương mặt đang tái nhợt huyết sắc, cóvẻ như mất tình thần, tình hình này thì làm sao có thể đối mặt với chuyện ngàysau được?

Nàng ngồi ngay ngắn lại, xoay người lại hỏi: “Nơi đây cách Hoàng cung HuyếtNguyệt xa lắm không?”

“Ngồi xe ngựa đi ba ngày. Nhưng mà Thừa tướng đại nhân đã chuẩn bị một tòa hànhcung gần đây cho ngài, tối nay ngài sẽ nghỉ ngơi ở đó. Thừa Tướng cũng sẽ đếnđây bái kiến.”

“A.” Hôm nay nàng nghe hai chữ “Thừa Tướng” hơi nhiều, không nhịn được tò mòvới người tên là Lý Thừa Dục này.

Nhìn hắn an bài một phen đủ để biết hắn là người cực kỳ tinh ý. Từ lúc nàngcùng Tư Không Thần nhận được một phong thư của Lý Thừa Dục, thật ra nàng cũngđã tràn đầy hiểu lầm cùng tò mò rồi.

Theo tin báo, Lý Thừa Dục ước chừng ba mươi tuổi, có thể lên làm thể lên làmThừa tướng của một nước thật là chuyện kỳ lạ và truyền kỳ. Không biết trước đâyngười này có lai lịch như thế nào, chỉ nghe nói hắn từng ở trong quân doanh làmchức phó tướng nho nhỏ. Sau lại bởi vì lập được công trận được Binh Bộ ThượngThư Huyết Nguyệt nhìn trúng, đưa tay vào cất nhắc rồi rất nhanh ngồi vào vị tríBinh Bộ Thị Lang.

Nữ Hoàng bệnh nặng, nội bộ mấy phen lục đục, người người cũng biết tranh đoạtngôi Hoàng Đế rất khó vì tất cả đều không phải là con cháu của Nữ Hoàng. Nhưvậy cũng chỉ có thể tranh quyền Nhiếp Chính. Nhưng Nữ Hoàng trước khi lâm chungđã đem vị trí Thừa Tướng trao cho Lý Thừa Dục, người chẳng mấy ai chú ý. Hơnnữa trong Thượng Thư sáu Bộ thì có năm vi tiến cử hắn. Kết quả, hắn trở thànhngười dưới một người, đứng trên vạn người.

Theo lý, hắn làm Thừa tướng nên toàn lực khống chế toàn bộ quyền lực, nhưng chuyệnhắn làm đầu tiên lại là tìm huyết mạch Hoàng gia. Sau khi biết thân phận củanàng liền đích thân viết thư xin nàng về Huyết Nguyệt Quốc để lên ngôi.

Ý định như vậy, đối với người thường nhìn vào thì coi như không phải là kẻ điêncũng là người không thể tưởng tượng nổi. Tư Không Thần cùng nàng cũng đã từnghoài nghi trong hồ lô của Lý Thừa Dục bán thuốc gì. Nhưng mỗi hàm thư của LýThừa Dục đều viết hết sức thành khẩn, hơn nữa cũng đã ba lượt phái đặc sứ đếnTư Không Triều thương nghị chuyện này.

Tư Không Thần từng cảm khái nói: “Xem ra Lý Thừa Dục này thật sự là vì HuyếtNguyệt Quốc tận tâm tận lực, một đời làm trung thần. Như Khổng Minh tiên sinhthời Tam Quốc cúc cung tận tụy, có chết cũng giữ khí phách.”

Nhưng nàng vẫn còn nghi ngờ, “Ngộ nhỡ hắn là đồ đại gian đại ác, giả nhân giảnghĩa thì sao?”

“Vậy... thì ngươi cần tự mình thẩm tra rồi.” Tư Không Thần nói cứ như vậy địnhra con đường phía trước cho nàng.

Hôm nay, nàng rốt cuộc cũng sẽ gặp mặt Lý Thừa Dục, trong lòng không khỏi thấpthỏm.

Từ trước tới giờ nàng đã quen phát ra hiệu lệnh trong quân đội, không cần xemsắc mặt của ai, cũng không cần đấu đá lục đục quá nhiều như lũ quan văn. Ngườiduy nhất khiến cho nàng hao tốn tâm tư chỉ có một người duy nhất là Tư KhôngThần mà thôi. Hết nhiệm vụ phải quan tâm đến người kia xem ra lòng nàng có mộtkhoảng trống, mỗi lần mượn ánh trăng hoặc mượn rượu tri kỷ để che bao nhiêu nỗisầu trong lòng nàng.

Hôm nay đang ở nơi khác, tất cả đều xa lạ, đối mặt với Lý Thừa Dục màng nên lấygì để che giấu lòng mình khỏi bị một kẻ tài trí như hắn nhìn thấu?

Hành cung Huyết Nguyệt rõ ràng bỏ tâm tư vào xây dựng lên vì Nữ Hoàng. Bêntrong Hành cung đều lấy màu trắng làm chủ đạo, tạo hình tinh xảo, tôn quý màkhông xa hoa, diện tích không rộng lắm. Nhìn từ xa xa đã thấy có binh lính canhgiữ có thể nhìn thấy được bảo vệ rất thâm nghiêm.

Nhiếp Thanh Lan và Huyết Nguyệt chinh chiến nhiều năm, năm đó nàng tuyệt khôngnghĩ tới mình sẽ có một ngày lại ngồi trên xe ngựa của Huyết Nguyệt tiến vàoHoàng Cung.

Xuyên qua cửa sổ buồng xe, nàng lặng lẽ quan sát binh sĩ hai bên đường, chỉthấy mỗi binh lính đều mang một vẻ mặt nặng nề như lâm phải đại địch. Nàngkhông khỏi âm thầm cười khổ, trong lòng binh lính tất nhiên sẽ xem nàng như kẻthù, hận không thể đâm chết nàng. Nhưng hôm nay lại phải bảo vệ cho nàng, khótrách họ không tình nguyện như vậy.

Đi tới cửa cung, xe ngựa không được vào, hai cung nữ muốn đỡ nàng xuống nhưngnàng khoát tay tự mình mở cửa xe nhảy xuống.

Làn váy hơi dài, không giống quân phục đơn giản thường ngày nên nàng phải cẩnthận mới không dẫm phải mép váy mà ngã. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy có bảy tám vịquan viên đang đứng ở cửa cung, kể cả vị quan văn đã nghêng đón mình lúc trước.Tất cả điều chỉnh tề, đồng thời khom người cúi hành lễ với nàng: “Tham kiếnNhiếp Tướng Quân.”

Chưa chính thức tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, thân phận của nàng vẫn là NhiếpTướng Quân, điều này nàng cũng không thấy lạ.

“Chư vị đại nhân không cần đa lễ, Thanh Lan bây giờ còn là người ngoài, nghi lễHuyết Nguyệt một mực không biết, nếu có đắc tội, có chỗ tiếp đón không được chuđáo, xin hãy tha lỗi.” Nàng khẽ cúi đầu đáp lễ, chợt nghe bên tai có tiếng rútbội kiếm quen thuộc, hình như có ai đó đang rút kiếm ra.

Nàng theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một người nam tử trung niên đang cúiđầu, một cánh tay đang ở trong tay áo lục lọi thứ gì đó. Nhìn người nọ cắn chặthàm răng, nàng lặng lặng thu hồi ánh mắt, vén ống tay áo mình lên, móc ra chiếcđao đã theo mình hơn mười năm: Hoa Đào Đao uy danh vang xa, đưa cây đao về phíatrước, nàng lạnh nhạt nói: “Nếu ta đã thân là người Huyết Nguyệt mà giấu giếmđao kiếm là bất kính đối với thần dân. Chuôi Hoa Đào Đao này kính xin chuyểnlên cho Lý Thừa Tướng, xin hắn thay ta bảo quản để tỏ thành ý của ta.”

Hành động này của nàng khiến mọi người kinh ngạc, nhìn nhau chốc lát sau, vịquan văn đã nghênh đón nàng từ trước đứng ra nói: “Nhiếp Tướng quân không cầnkhách khí như thế. Thừa tướng có lệnh, Nhiếp Tướng quân lúc chưa lên ngôi là bềtrên, sau khi lên ngôi sẽ đứng đầu chúng thần, không người nào có thể dám bấtkính với ngài, càng không thể để ngài giao nộp binh khí được.”

Nàng vẫn đưa đao ra: “Lý thừa tướng lễ độ, ta cũng vậy, không thể quá khônghiểu nhân tình. Chuôi đao này, năm đó ở trên chiến trường là bạn cùng sống chếtvới ta, ngay cả chặt đứt tay chân ta cũng không thể vứt bỏ. Nhưng hôn nay tanếu đã quyết định giao ra liền không thay đổi, kính xin các vị hiểu nỗi khổ tâmcủa ta.”

Mấy người đối diện lại liếc nhìn nhau, khóe mắt dư quang của Nhiếp Thanh Lannhìn thấy trong y phục của tên kia, cánh tay đã buông đao ra.

Đao của nàng rốt cuộc bị nhận lấy, vị kia quan văn cung kính nói: “Tại hạ là LễBộ Thị Lang Vương Tử Lân, tướng quân có bất kỳ yêu cầu nào có thể truyền gọitại hạ. Hiện tại trước tiên xin đưa Tướng Quân vào cung nghỉ ngơi chốc lát,Thừa Tướng đang không ngừng vó ngựa từ kinh thành chạy đến, sau đó sẽ ra mắttướng quân.”

“Đa tạ.” Nhiếp Thanh Lan gật đầu một cái, đi theo bọn họ đi vào hành cung.

Đi ra hơn mười bước sau, nàng loáng thoáng nghe được sau lưng có người nói mộtcâu: “Ngụy đại nhân, ngươi phải đẩy Thừa Tướng vào bất nghĩa sao?”

Sau đó, hình như có tiếng thở dài mơ hồ bên tai.

Nàng không dừng lại mà bước nhanh lên phía trước.

Hôm nay đi đường quá dài nên suy nghĩ của nàng có chút rối loạn, phải nghỉ ngơirồi.

*

Ở trong hành cung dùng bữa cơm đầu tiên ở Huyết Nguyệt, điều khiến Nhiếp ThanhLan kinh ngạc là những món ăn này đều là khẩu vị của Tư Không Triều. Thức ănkhông xa hoa, chỉ là những món ăn đơn giản, bên cạnh là bầu rượu đã được rót racũng chính là loại rượu thường thấy ở Tư Không Triều có tên gọi là rượu “Kinhvạn hồng”.

Nàng gọi cung nữ tới hỏi, cung nữ trả lờ: “Đầu bếp nấu ăn là người do ThừaTướng sai người sang mời từ Tư Không Triều tới, rượu cũng là từ Tư Không Triềumang sang. Thừa Tướng nói hai nước ăn uống có chút không giống nhau, sợ TướngQuân trong lúc nhất thời không thích ứng được. Cho nên mới nấu theo khẩu vị củangài.”

Nhiếp Thanh Lan không thể không bội phục Lý Thừa Dục rồi. Một người có thể làmviệc có dụng tâm như thế, dù hắn là đồ đại gian đại ác cũng khó mà làm được.

Dùng cơm xong, Lễ Bộ Thị Lang Vương Tử Lân lại đi vào: “Tướng quân, ngày maingài sẽ phải vào ở Hoàng Cung, có chút cung quy và quốc pháp của Huyết Nguyệt,tiểu thần nói trước cho ngài.”

Vẻ mặt nàng nghiêm túc, ngồi thẳng dậy: “Vương đại nhân, thỉnh giảng.”

“Huyết Nguyệt Quốc từ trước đến nay đều là Nữ Hoàng trị quốc, nam thần vì tránhtị hiềm, ra vào hoàng cung tất nhiên phải do bệ hạ đặc biệt cho phép mới cóthể. Cho nên, nếu có ngoại thần không có chỉ dụ tự tiện vào Hoàng Cung, NữHoàng có thể trị đối phương tử tội.

“Nữ Hoàng Huyết Nguyệt Quốc nếu có hôn phối cần phải thông qua trọng thần hợpnghĩ thông qua người được chọn mới có thể. Nếu không, cho dù là người bệ hạchọn cũng không thể cưới được.”

Nhiếp Thanh Lan cười cười: “Nếu như Nữ Hoàng cả đời không cưới thì sao?”

Vương Tử Lân sửng sốt: “Không cưới? Đó cũng là vạn lần không được.”

“Vì sao?”

“Nữ Hoàng nếu không cưới sao có người thừa kế? Cho nên Nữ Hoàng trước ba mươituổi nếu như không chọn ai được thì chúng thần sẽ tự mình chọn Hoàng Phu để cóhuyết mạch cho Huyết Nguyệt Quốc.”

“Xem ra làm Nữ Hoàng thật rất không tự do.” Nàng cười khổ nói.

“A, đúng rồi.” Vương Tử Lân chợt nhớ tới một chuyện: “Các vị công chúa đều mangtên nước, trong tên đều có chữ “Nguyệt”. Tổ tiên của tướng quân là công chúalưu lạc ở Tư Không Triều tức là Linh Nguyệt Công Chúa. Mặc dù nàng từ nhỏ lớnlên ở Tư Không Triều, nhưng khi trở về nước nhận thân nhân cũng lấy tôn xưng làLinh Nguyệt. Cho nên về sau khi tướng quân lên ngôi cũng không thể mang họNhiếp. Họ của Hoàng tộc Huyết Nguyệt là họ Cung, các đại thần trong triều cholà Điện Hạ nên đổi tên là Cung Lan Nguyệt.”

“Cung Lan Nguyệt?” Nhiếp Thanh Lan cười thầm, “Nhiếp Thanh Lan, cái tên này tađã gọi hơn hai mươi năm, đột nhiên muốn ta đổi tên, thật đúng là không quen,cảm giác giống như là đang gọi người khác.”

Ngoài cửa điện, chợt có một trận gió nhẹ thổi vào làm ánh nến lắc lư mấy cái,tiếp đó hai bóng hình từ xa đi vào trong điện. Một giọng rất thanh tao như ánhtrăng và trầm tĩnh vang lên...

“Đúng là Thanh Lan vẫn hơn Lan Nguyệt. Tướng Quân không phải theo lệ thường màlên ngôi thì tên cũng không cần theo lệ thường mà mang. Vương đại nhân, khôngphải chuyện này đã bàn qua rồi sao? Sao còn phiền nhiễu đến tướng quân?”

Hắn vội vàng xoay người lại: “Thừa tướng, là mấy vị Hầu gia lệnh tiểu thần...”

Nhiếp Thanh Lan không còn lắng nghe Vương Tử Lân nói nữa, nàng chỉ nhìn thẳngtới hai vị đang đi tới cửa điện kia.

Hai người kia, một là nam tử ngăm đen to con cao lớn giống như cột chống trời,một người khác mặc trường sam màu lam, gầy guộc như cành mai mùa đông.

Vì hai người không liền tiến vào trong điện nên nàng không thấy rõ mặt, nhưngtrực giác đã nói cho nàng biết ai là Lý Thừa Dục.

Nàng đứng lên, đối mặt với nam tử mặc áo lam kia, thẳng lưng bước tới, dùnggiọng rất khẳng định gọi: “Lý Thừa Tướng.”

Hình như khóe môi nam tử áo lam vừa cong lên rồi hạ xuống, cất bước vào ngưỡngcửa thật cao đi vào.

Trong điện ngọn đèn dầu lạc mặc dù sáng ngời, nhưng trong chớp nhoáng dường nhưánh sáng đã bị che đi mất khiến cho Nhiếp Thanh Lan không khỏi hít thở khôngthông.

Vị Lý Thừa Dục trước mặt này hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng, theo tin thuthập trước thì nàng vẫn cho rằng Lý Thừa Dục tối thiểu phải hơn ba mươi tuổi.Nhưng giờ nhìn lại mới thấy hình như chỉ khoảng hai sáu hai bảy tuổi, xấp xỉbằng tuổi nàng.

Không biết có phải vì ánh đèn hay không mà da hắn cực kỳ trắng, mũi cao vút.

Mắt so với người bình thường sâu hơn rất nhiều khiến cho khuôn mặt của hắn vôcùng có đường nét, cự kỳ tuấn tú.

Điều khiến nàng dễ dàng bắt gặp nhất là ánh mắt của hắn hoàn toàn khác người,mỗi lần hắn khẽ chớp hàng mi cong như cánh bướm dài thì như có một mảnh ánhsáng màu vàng mở ra từ đôi mắt hắn.

“Tướng quân một mình đường ở xa tới, thật cực khổ.” Lý Thừa Dục chậm rãi mởmiệng, lại còn giọng nói khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Hắn đứng cáchnàng ba bước, không gần không xa, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Lần giáp mặtđầu tiên này khiến cho nàng sinh ra cảm giác tốt đẹp với hắn.

Vì hắn tiến vào, hình như trong lòng Vương Tử Lân vẫn còn băn khoăn nhưng vẫnlui lại về phía cửa mấy bước: “Tiểu thần cáo lui trước.”

“Vương đại nhân cũng cực khổ.” Lý Thừa Dục khẽ gật đầu, phân phó tên nam tử tocon đứng cạnh mình: “Thiết Hùng, ngươi đứng ở cửa chờ ta.”

Nam tử kia đáp một tiếng, theo Vương Tử Lân ra ngoài.

Cửa điện đóng một cái, hắn đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt nàng: “VI thầntham kiến Điện Hạ.”

Nhiếp Thanh Lan cả kinh, vội vàng đưa tay đỡ: “Thừa Tướng đại nhân vì sao phảiđại lễ như vậy? Ta bây giờ còn chưa khôi phục danh phận, thật sự không nhận nổicái quỳ này của Thừa Tướng.”

“Điện Hạ chịu đến với Huyết Nguyệt lúc nguy nan, không kể hiềm khích lúc trước.Về nước đưa tay là giúp đỡ đã đủ nhận lễ lớn của vi thần rồi.” Lý Thừa Dục khẽngẩng mặt lên, lúc này khoảng cách hai người chỉ là một thước, Nhiếp Thanh Lannhìn rõ đôi mắt của hắn, màu sắc con ngươi quả nhiên là màu hoàng kim.

Nàng không khỏi kinh ngạc, bật thốt lên: “Ngươi là người ngoại bang?”

Lý Thừa Dục cười nhẹ, trong nụ cười không lộ ra vẻ khổ sở: “Mẹ đẻ của thần làngười Huyết Nguyệt nhưng cha đẻ thì không phải.”

Nhiếp Thanh Lan ý thức được vấn đề này đã đề cập đến chuyện riêng của người ta,không tiện nói chuyện nhiều lập tức chuyển đề tài: “Ta mới tới Huyết Nguyệt,đối với chuyện nhân tình lề thói ở nơi này không hiểu rõ, mong Thừa Tướng đạinhân giúp đỡ nhiều.”

Chậm rãi đứng dậy, lấy trong tay áo ra một đồ vật đưa cho nàng, chính là chuôiHoa Đào Đao.

Nàng nhìn hắn: “Thừa tướng, đây là ý gì?”

“Còn đây là vật quý của Điện Hạ, cũng là vũ khí phòng thân, về sau còn giúpngười nhiều.” Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười hắn ấp áp như thủy triều làm ấm cảngười, khiến cho nàng ngẩn người ra.

“Điện Hạ, xin trước tiên thu hồi chuôi Hoa Đào Đao này, không cần hành độngtheo cảm tình. Trong Huyết Nguyệt Quốc có đủ loại thế lực phức tạp, cho dù làthần có nỗ lực cũng không thể bảo vệ Điện Hạ mọi lúc. Điện Hạ muốn thần an tâmtrước hết không cần coi nhẹ phòng bị.”

Lời của hắn cực kỳ thành khẩn cũng càng làm cho Nhiếp Thanh Lan vốn trong lòngnghi ngờ càng sâu hơn rất nhiều. Nàng chậm rãi vươn tay, nhận lấy chuôi Hoa ĐàoĐao.

Lý Thừa Dục thở dài một hơi, đưa tay ra mời: “Điện Hạ, xin trước hết ngồixuống, vi thần có thật nhiều chuyện muốn cùng bàn bạc với người.”

“Là chuyện Vương đại nhân nói?” Nàng cùng hắn ngồi đối diện nhau. Khoảng cáchgần như vậy có thể nhìn thẳng đối phương, đôi mắt hoàng kim của Lý Thừa Dục tựanhư một đầm nước sâu trong suốt tĩnh lặng, nàng chưa từng thấy qua đôi mắt nàonhư vậy. Nhưng mà nếu hắn đã từng một bước vượt qua bao khó khăn, đánh địch bốnphương mới ngồi được vào chỗ này thì hắn làm sao có thể giữ được trái tim trongsáng tinh khiết đây?

Lý Thừa Dục dường như không cảm giác được nàng đang tỉ mỉ quan sát mình, màykhẽ nhíu lại: “Chuyện Vương đại nhân nói là chuyện nhỏ, mà chuyện thần muốn nóilà đại sự. Điện Hạ phải nghe kỹ bởi nói không chỉ liên quan đến sự an toàn củaĐiện Hạ mà còn liên quan đến tương lai của Huyết Nguyệt.”

Nghe hắn nói trịnh trọng như thế, Nhiếp Thanh Lan phục hồi lại tâm thần, nghiêmtúc nghe những lời hắn nói tiếp theo.

Vì vậy, Lý Thừa Dục bắt đầu nói liên tục: “Thần hiểu rõ ở Tư Không Triều, lờinói của Hoàng Đế là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng tại Huyết Nguyệt, phàm là các vịHầu gia có công sẽ được nắm giữ một phần quyền. Lại Bộ Thượng Thư Hà Duy Nhânnhận nuôi một đám vừa tham tiền vừa có thế. Miền biên thùy Tây Sơn có sơn tặchoành hành, không ngừng quấy phá dân chúng. Có thể nói là, tiên đế để lại mộtcục diện thật rối rắm, thần không có quyền lực trong tay muốn đỡ tòa nhà đangnghiêng này thì thật là khó khăn. Cho nên thần cần Điện Hạ giúp thần.”

Nhiếp Thanh Lan bình tĩnh nhìn hắn, đối với chuyện lần đầu tiên gặp mặt, hắn đãđem toàn bộ sự việc khó khăn nói thẳng ra khiến nàng cảm thấy hết sức kinhngạc.

Lý Thừa Dục đã nhìn ra nàng đang kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Hôm naythần nói rõ với Điện Hạ những chuyện này để hy vọng giữa chúng ta không có hiềmkhích lẫn nhau, liên thủ để kháng địch. Huyết Nguyệt không thể dẹp yên thì nướcláng giềng như Tư Không Triều tất sẽ dính líu. Thừa Dục bất tài không dám nghĩđến chuyện hai nước có thể đời đời bình an vô sự. Chỉ cần lúc thần sống có thểduy trì vài chục năm yên bình thì cũng coi như thần đã không phụ sự phó tháccủa Tiên Đế lúc lâm chung rồi.”

Nàng hít sâu một hơi, sau hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tấm lòng Thừa Tướng nhưvậy quả thực là hiếm thấy. Nếu ta là đồng liêu với ngài sẽ cảm thấy vô cùng xấuhổ; nếu ta là thuộc hạ của ngài sẽ khom mình hành lễ. Hôn nay ta chỉ có thểkính ngài một ly rượu để bày tỏ sự kính trọng của ta với ngài.” Cầm ly rượu bêncạnh, kính cẩn đưa lên.

Đôi mắt hoàng kim của Lý Thừa Dục như có sóng xao động, cũng tự mình rót một lyrượu cùng uống với nàng.

“Uống qua ly rượu này, liền coi như là người cùng chí hướng rồi.” Nhiếp ThanhLan để cái ly xuống, rồi nói: “Thừa tướng muốn ta làm điều gì?”

Con ngươi sâu kín của hắn cũng đủ khiến cho người ta động lòng, càng khiến chongười ta yên tâm mà giao phó. Đôi môi như cánh hoa vì dính rượu mà sáng bóng:“Giờ thần không dám yêu cầu Điện Hạ làm gì, thần chỉ có thể cảm tạ Điện Hạ đãchịu đứng về phía thần. Sau này nếu có thể cùng Điện Hạ cùng tiến thoái, làthần dân Huyết Nguyệt ai cũng mang ơn ân điển của Điện Hạ.”

Nhiếp Thanh Lan mỉm cười: “Nếu là người mang cùng chí hướng thì Thừa Tướngkhông cần nói khách khí như vậy.

Ngài biết ta là người chỉ biết cưỡi ngựa nơi chiến trường, không học theo nổidáng vẻ kệch cỡm kia, đi một đoạn đường bị người khác nâng lên đặt xuống đã mệtmuốn chết rồi. Ngài coi như là bằng hữu đầu tiên ta quen ở Huyết Nguyệt, ởtrước mặt mọi người muốn khách sáo thì khách sáo, nhưng nếu cùng một chỗ ta xingọi ngài một tiếng “Thừa Dục”.

Sống lưng Lý Thừa Dục đột nhiên thẳng lên, vẻ cảm động lặng lẽ dâng lên trongđôi mắt hoàng kim rồi khẽ lặn xuống.