Hồ Vương Đón Dâu

Chương 12: Thu nuôi



Tô Tứ vội nói: " Hiện tại mặt trời quá nóng, dưới nước cũng không mát mẻ, ta kéo ngươi lên trước, chờ lát nữa bớt nóng ngươi lại đi."

Thiếu niên xua xua tay, không có chút sức lực, nửa người nằm sấp xuống, đầu không nhấc lên khỏi đất, nói: "Cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng hiện giờ ta rất đói, cả ngày nay không ăn gì cả, nhà của ngươi nếu gần đây, có thể về lấy cho ta một ít thức ăn không?

"Có thể, đương nhiên là có thể, giờ ta về mang cho ngươi." Tô Tứ vội vàng hái một lá sen to để lên trên đầu thiếu niên, quay lại thuyền hoa về bờ.

Tô Tứ nhào bột mì, lăn mỏng, làm bánh bao áp chảo, lại lọc xương gà ra trộn cùng chút rau dưa nhét làm nhân, cuối cùng được năm cái bánh.

Sau nửa canh giờ liền vội vàng mang theo một hộp cơm trở lại.

Ở đằng xa nhìn lại, thiếu niên áo đỏ vẫn nằm đó không nhúc nhíc, lá sen to phủ lên đầu thế nào lại tuột về sau lưng, nhưng phần từ eo không còn ở trong nước, lộ ra một mảnh áo đỏ, giống như thi thể cá chép đỏ bị bơi nắng giữa trưa, sau khi chết lại được bọc lá sen qua loa, thê lương vô cùng.

Tô Tứ thật sợ hắn đã bị phơi nắng mà chảy ra chuyện không may, đứng trên thuyền bắt đồ hô to:" Tiểu công tử, ta mang thức ăn đến, ngươi mau tỉnh."

Nghe được ăn, thiếu niên lập tức tỉnh lại, hoa mắt chóng mặt bình tĩnh nhìn xem Tô Tứ đi đến.

Hắn cười hề hề mà nhìn rất thảm, có chút trách móc nói:" Ngươi rốt cục cũng tới, ta bây giờ lập tức quy tiên. Thế nhưng ta lại chưa nói cho ngươi biết tên của ta, không biết tên thì sa ngươi gọi ta? Vì vậy ta không thể chết được, ta giờ nói cho ngươi biết tên ta. Ta là Mễ Trùng, ngươi có thể gọi là tà Trùng Trùng."

"Trước không cần nói, Trùng công tử, đem bánh ăn đi rồi nói sau." Tô Tứ mở nắp hộp cơm hoa lê ra.

Không đợi Tô Tứ đưa cho, Mễ Trùng liền thò tay vào trước, từ trong hộp thức ăn lấy bánh ra, ăn như hổ đói, gặm lấy gặm để."

Hai má hắn phình lên, bị nghẹn trợn ngược mắt, nhưng vẫn không quên tán thưởng:" Ăn ngon, ăn ngon thật, cho tới giờ chưa từng ăn bánh ngon như vậy."

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ăn từ từ thôi, không ai tranh với ngươi."

"Tiểu công tử" Tô Tứ ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói.

Mễ Trùng đang hồi tưởng lại mùi vị bánh nướng, mùi hương trà đậm đặc, nghe Tô Tứ nói, lập tức có phản ứng, hắn nắm chặt tay áo Tô Tứ, miệng cong lên khẩn cầu:" Đại nhân, đại nhân, ngươi nuôi ta đi!!".

"A?" Tô Tứ bị lời nói của hắn làm hoảng sợ: "Trùng công tử, ai cũng có nhà của mình, nhà của ngươi ở đâu? Người nhà ngươi đâu?"

Thiếu niên giả bộ lấy khăn lau nước mắt, đau khổ bi thiết nói:" Trùng Trùng không có người nhà, Trùng Trùng cô độc. Nếu công tử không nuôi ta, Trùng Trùng sẽ phải chết đói."

Sắc mặt Tô Tứ khó sử nhìn Mễ Trùng, không chờ y mở miệng, Mễ Trùng lập tức nói:" Đại nhân, đại nhân, ta một không ở phòng ngươi, hai không ngủ cùng giường của ngươi, ta dù một chậu nước cũng thấy đủ rồi, nếu một ao thì ta cũng sẽ không chối từ đâu." 

hắn mặt dày nói khoác không biết ngượng, nhưng Tô Tứ cũng không chú ý những thứ đó: "Tiểu công tử, ngươi nói đùa rồi, nếu như ta nhận ngươi sẽ không bạc đãi ngươi. Chẳng qua hiện tại ta cũng là ở nhà người khác, ta về cùng hắn thương lượng một chút, tiểu công tử, ta không phải không muốn gúp ngươi."

"Không không, đại nhân, đại nhân, ngươi đem ta từ dưới nước xách lên, nhìn ngươi sẽ biết. Bất quá ngươi đừng sợ."

Hắn ăn quá nhiều, bụng hơi phình ra, hai tay bám vào cây đình bò lên nhưng rồi lại bất lực.

Tô Tứ nghi hoặc hay tay xóc nách Mễ Trùng nhấc lên, mười ngón tay giao nhau trước ngực hắn, dùng chút sức, "rào rào" một hồi tiếng nước.

Nhìn thấy nửa người ở dưới nước của Mễ Trùng, Tô Tứ quả thật bị chút chấn động, trong nội tâm lúc ấy chỉ có một ý nghĩ ___Cá này thật mập a!

Vài ngày sau Tô Tứ liền biết mình mang về một cái ăn hại tiểu tổ tông.

Mễ Trùng từ khi tiến vào trong ao sau của nội viện liền hiện nguyên hình, cả ngày lưu luyến ao không chịu đi ra. Nhưng mà một ngày ba bữa thì không thể thiếu hắn, đã thế lại muốn ăn ngon.

Khi rảnh rỗi, đưa tay cầm lá sen đã mất một góc đảo đi đảo lại, miệng nói:" Ăn không ngon, ăn không ngon?"

Có khi lại nắm lấy một cánh sen, so kích thước với ngón tay mình, so dài so ngắn, trong miệng cũng không khách khí: "Ai nha, không phải ta nói ngươi, cách hoa của ngươi như thế nào so với tay ta còn nhỏ hơn? Như vậy, như vậy...buổi tối nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng trong hồ đều là ngón tay người. Ngươi muốn hù chết ta sao?"

Ngày thứ hai sau khi Mễ Trùng đến, ngủ ở trong ao sen "Lão trụ khách" toàn bộ đám cá chép Tiểu Hồng lật bụng chết hết sạch. Có khi hắn ngồi lệch ở bờ ao Trùng hợp nhìn thấy thị nữ ngang qua liền chào hỏi, vuốt mông ngựa:" Mỹ nữ tỷ tỷ, chào buổi sáng các ngươi." "Mỹ nữ tỷ tỷ, cổ áo y phục của ngươi giống như lá sen này thiếu đi một góc."

Hắn vì tu luyện không được, bộ dạng vẫn là nửa người nữa cá, ăn cơm bao nhiêu đều tụ lại ở nửa người dưới đi. Ngẫu nhiên hắn cao hứng, ở trong hồ đập cái đuôi, âm thanh "ùm ùm ùm" cực kỳ to, giống như là có tảng đá lớn ném vào, bọt nước cao đến nửa trượng."

Lúc đầu xưng hô với Tô Tứ "Đại nhân, đại nhân" giờ biến thành"Tiểu Tứ, Tiểu Tứ nhi."

Thật ra hắn đã sớm mưu tính trước rồi.

Hồ sen lớn phía sau núi kia, chung quy chỉ có thể là hồ hoa, nuôi cá cũng không nuôi được, đồ ăn cực kỳ thiếu thốn, lại có cả mấy quái ngư hung hãn tranh đoạt với hắn, thời gian trôi qua cực kỳ không thoải mái.

Ngày ấy hắn nhìn thấy Hồ Vương mang theo Tô Tứ đến đình nghỉ, liền ở trong nước nghe lén hai người nói chuyện, từ lời hai người hắn kết luận Tô Tứ là một người thành thật.

hắn liền tự mình cân nhăc tính toán: Tô Tứ là người mà Hồ Vương yêu thích, mà dựa vào Tô Tứ chẳng khác nào dựa vào kim chủ lớn là Hồ Vương, đời này sẽ không còn khổ đi.

Hắn bàn tính chính là tốt, bất quá tung ra chiêu làm nũng, giả ngốc, giả đáng thương để đổi lấy cả đời không lo cơm áo. Mễ Trùng thật cao hứng, trong nội tâm lại dâng lên khát khao muốn hát thủ tiếu khúc.