Hổ Tế

Chương 1396



Dương Tiêu ngạc nhiên nói: “Thế mà đã ngủ quên?”

Nhìn chằm chằm làn da trắng nõn trước mặt, nhìn chăm chằm thân thể kiêu hãnh trước mặt, Dương Tiêu không kìm được nuốt nước bọt.

Một vẻ đẹp vô song đang bày ra trước mặt mình như thê này, nêu mình không làm gì đó, chăng phải sẽ không bằng câm thú?

Nghĩ đến đây, Dương Tiêu vươn tay về phía Bạch Du Tĩnh, trong lòng không thể bình tĩnh được nữa!

Cuối cùng cũng tới?

Dương Tiêu chính nhân quân tử này.

quả nhiên là giả vờ, bây giờ ra tay với mình chẳng phải giống với những người đàn ông khác trên thê giới này sao?

Hừ! Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thần dưới.

Nghĩ đến Dương Tiêu muốn chấm mút mình, trái tim Bạch Du Tĩnh căng thẳng đến mức suýt nhảy ra ngoài.

Cô ta cũng chưa từng trải qua chuyện người lớn, những phương diện liên quan đền tình yêu nam nữ khiên trái tim cô ta rung động.

Điều quan trọng nhất là đây vẫn còn là ban ngày, điều này thực sự xấu hồi Tuy nhiên, ngay lúc Dương Tiêu định chạm vào Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu đã dứt khoát cầm chăn ga đắp lên cơ thể gợi cảm của Bạch Du Tĩnh.

“Ngủ nhanh như vậy, không phải heo đầy chứ? Cũng không sợ bị cảm!” . truyện đam mỹ

Đắp chăn cho Bạch Du Tĩnh xong, Dương Tiêu lắm bẩm vài câu rồi không hề do dự xoay người rời biệt thự nhà họ Bạch.

Cái gì! Heo?

Người đàn ông thẳng như thép này thê mà lại nói mình là heo?

Lại còn đắp chăn cho mình xong rồi xoay người rời đi?

Ôi trời ơi, nhìn xem, đây là chuyện con người nên làm hả?

Bạch Du Tĩnh trợn to mắt, trong lòng nồi lên từng đợt sóng gió.

Choáng váng, cô ta hoàn toàn choáng váng.

Bạch Du Tĩnh không thể ngờ rằng bản thân mình đã làm ra hành động kinh ngạc như vậy, mà Dương Tiêu không hê cảm động chút nào.

Giờ này phút này, những gì Dương Tiêu làm đã làm mới hoàn toàn tam quan của Bạch Du Tĩnh.

Vốn cô ta tưởng Dương Tiêu đang lạt mm buộc chặt với mình, nhưng lúc này cô ta mới nhận ra mình đã sai, hơn nữa còn cực kỳ sai.

Cô ta cứ tưởng Dương Tiêu là móng heo lớn, chỉ là định lực tốt hơn người bình thường một chút, ai biết lòng của Dương Tiêu tựa như tảng đá, bất động như núi.

Đồng thời, Bạch Du Tĩnh cũng cảm thấy Thất lưng của mình rõ ràng không còn đau nữa.