Hổ Lang Chi Sư

Chương 193: Tuyệt không bỏ mặc, thắng trận thứ bảy (Thượng)



- Ác tặc xem đao!

Lạc Ngọc Nhu bị chọc tức gần như nổ phổi, quát to một tiếng giục ngựa xông về phía Trương Hưng Bá.

Cách đó không xa, Lạc Ngưng Yên quay lại nói với hai vị muội muội của mình:

- Không hay, tiểu muội đã trúng kế khích tướng của địch nhân, hiện tại đã rối loạn trong lòng, lát nữa chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi. Nhị muội, Tam muội, các ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng cho tiểu muội bất cứ lúc nào!

Lạc Ngưng Ngọc, Lạc Ngọc Mi đồng thời kéo mảnh giáp che mặt xuống, nhẹ nhàng đáp:

- Vâng!

Trước trận của hai bên, Trương Hưng Bá giục ngựa tiến nhanh, chẳng mấy chốc đã tiếp cận với Lạc Ngọc Nhu.

- Ha ha!

- Hự!

Hai tiếng cười ha hả, một tiếng hự vang lên.

Song thiết kích trong tay Trương Hưng Bá đã va chạm với song đao trong tay Lạc Ngọc Nhu, chỉ nghe hai tiếng keng keng vang dội, hai người lần lượt lướt qua đổi chỗ cho nhau. Thân hình như thiết tháp của Trương Hưng Bá vẫn ngồi vững vàng ổn định trên lưng chiến mã, còn thân thể mềm mại của Lạc Ngọc Nhu đột nhiên nghiêng sang bên, suýt nữa thì rớt khỏi lưng ngựa.

Hiển nhiên trong hiệp giao phong đầu tiên, Trương Hưng Bá bằng vào sức lực của nam nhân đã vững vàng chiếm được thế thượng phong.

Mạnh Hổ đang ghìm ngựa trước trận quan sát cuộc chiến không bỏ lỡ dịp tốt liền hô lớn:

- Lạc Ngọc Nhu, mau buông vũ khí đầu hàng cho xong! Đừng thấy Trương Hưng Bá của chúng ta bộ dạng thô kệch mà lầm, thật ra con người của hắn vô cùng tinh tế. Nếu như ngươi thật sự trở thành nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất sung sướng nhất trên thế gian này, ha ha ha…

- Ha ha ha!

Các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ cũng bật cười ha hả.

Trương Hưng Bá vừa giục ngựa quay đầu lại cũng không kìm nổi bật cười hắc hắc đầy vẻ ngô nghê, phải nói rằng hắn quả thật đã động tâm với nữ nhân yểu điệu của nước địch này. Nghĩ đến lời hứa khi nãy của Mạnh Hổ, nội tâm Trương Hưng Bá lại càng phấn chấn hẳn lên, thầm nghĩ nếu mẹ già ở đồn điền Thanh Ngưu nhìn thấy hắn đem một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều như vậy về làm con dâu cho bà, không biết bà sẽ vui mừng đến bực nào, ha ha…

Trước trận của quân đoàn Dự Châu, Lạc Ngưng Yên khẽ cau đôi mày thanh tú, giơ roi ngựa chỉ về phía Mạnh Hổ đang đứng xa xa quát to:

- Nhị muội, hãy cho thằng nhãi kia nếm mùi Ngũ Tiễn Liên Châu của ngươi, tốt nhất hãy bắn vào đầu lưỡi hắn, để xem hắn còn có thể dùng miệng lưỡi làm nhiễu loạn tâm trí của tiểu muội được nữa không!

- Dạ!

Lạc Ngưng Ngọc đáp lời, lấy Bảo Điêu cung sau lưng ra, lại lấy từ trong ống tên ra năm mũi trọng tiễn. Sau đó lấy một mũi lắp vào dây cung, Bảo Điêu cung lập tức được giương tròn căng như vầng trăng rằm, mũi trọng tiễn ấy đã nhắm ngay vào mặt Mạnh Hổ ở xa xa.

Xem đây!

Lạc Ngưng Ngọc quát nhẹ, mũi tên đã rời khỏi dây cung bay vút ra, ngay sau đó Lạc Ngưng Ngọc lại liên tục lắp tên bắn ra, chỉ trong quãng thời gian rất ngắn, năm mũi trọng tiễn đã bay ra theo một đường thẳng tắp. Toàn bộ quá trình bắn tên có thể nói vô cùng liền lạc lưu loát gần như không hề dừng lại chút nào, hiển nhiên Nhị tiểu thư của Lạc gia có trình độ bắn cung hết sức cao siêu.

Vù…

Tiếng xé gió rất nhỏ mang theo sát khí lạnh như băng phá không mà tới.

Mạnh Hổ còn đang cười ha hả bỗng nhiên cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một điểm sáng lạnh nhanh như tia chớp đang bắn tới mặt mình.

Phía sau Mạnh Hổ không xa, Hùng Bá Thiên đang chăm chú quan sát cuộc chiến giữa Trương Hưng Bá và Lạc Ngọc Nhu đột nhiên phát hiện ra năm mũi tên đang bay một hàng thẳng tắp về phía Mạnh Hổ, không khỏi khẽ biến sắc thầm nghĩ:

- Ngũ Tiễn Liên Châu! Không ngờ trong quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng có tay xạ thủ thần kỳ đến bực này!

Kể ra thì chậm nhưng Hùng Bá Thiên rất nhanh giương cung lắp tên, chỉ nghe vù một tiếng, một mũi Lang Nha tiễn nặng nề đã bay vút ra nhanh như chớp. Khi năm mũi trọng tiễn của Lạc Ngưng Ngọc còn cách Mạnh Hổ chừng mười bước, mũi Lang Nha trọng tiễn của Hùng Bá Thiên đã bay tới, chỉ nghe năm tiếng "đinh" nhỏ vang lên, Ngũ Tiễn Liên Châu do Lạc Ngưng Ngọc bắn ra đã bị mũi Lang Nha trọng tiễn của Hùng Bá Thiên đánh rơi tất cả.

- Ủa?!

- A?!

Tài bắn cung của tiểu tử này khá thật!

Chứng kiến tài bắn thần kỳ của Hùng Bá Thiên, ba chị em Lạc Ngưng Yên không khỏi kinh ngạc kêu lên, Lạc Ngưng Ngọc vốn sở trường bắn cung lại càng kinh hô ra vẻ khó tin. Phải biết rằng bắn tên trúng được mục tiêu di đồng đã rất khó khăn, bắn trúng được Ngũ Tiễn Liên Châu bay với tốc độ cao như vậy chỉ có thể gọi là thần kỹ, Lạc Ngưng Ngọc luyện tập bắn cung đã mười mấy năm trời, quả thật chưa từng gặp qua người nào có tài bắn cung đáng sợ như vậy!

Hùng Bá Thiên bắn ra một mũi Lang Nha trọng tiễn đánh rơi Ngũ Tiễn Liên Châu của Lạc Ngưng Ngọc, trong lòng cũng không khỏi nổi lên ý muốn chiếm hữu giai nhân. Hắn lập tức thè lưỡi liếm liếm đôi môi dày cộm, liền giục ngựa tới trước mặt Mạnh Hổ, đưa bộ mặt dày ra nói với vẻ trơ tráo:

- Ty chức thấy nàng kia bắn tên cũng khá, tướng quân có thể ban thưởng nàng cho ty chức hay không, hắc hắc hắc…

- Ha ha ha, được!

Mạnh Hổ nghe vậy bật cười to:

- Vẫn câu nói khi nãy, chỉ cần ngươi có thể bắt sống được nàng, nàng sẽ là của ngươi!

- Vậy thì tốt quá!

Hùng Bá Thiên cất tiếng hoan hô, rút Đại Khảm đao sống dày giục ngựa ra trước trận khiêu chiến:

- Này, tiểu nương tử vừa rồi bắn tên trộm rất khá, bản đại gia rất vừa ý nàng, mau ra đây cho bản đại gia quan sát một chút, để xem ngực nàng có to không, mông nàng có to cao tròn trĩnh hay không, nếu như thấy được, bản đại gia sẽ lấy nàng, ha ha ha!

Thật ra, những lời vừa rồi của Hùng Bá Thiên hoàn toàn không có ý nhục mạ, bởi vì trên đại hoang nguyên đã lưu hành tập tục như vậy từ lâu.

Trên đại hoang nguyên, nữ nhân chỉ là tài sản riêng của nam nhân, chỉ là công cụ để sinh sản người nối dõi. Nếu như một nam nhân coi trọng một nữ nhân, có thể công khai giở quần áo của nàng lên để xem ngực có đủ to, mông có đủ to cao tròn trĩnh hay không! Bởi vì đây là một sự giám định vô cùng thiêng liêng và nghiêm túc, theo quan niệm truyền thống của Man nhân, nữ nhân có mông to mới dễ sinh con, nữ nhân có ngực to mới có đủ sữa, không sợ làm cho đứa trẻ mới sinh đói chết!

Tuy nhiên ở thế giới Trung Thổ vốn văn minh, những lời của Hùng Bá Thiên chính là những lời chọc ghẹo đầy thô tục. Lạc Ngưng Ngọc nghe những lời này lập tức giận sôi lên, hận không thể xé nát miệng Hùng Bá Thiên thành trăm mảnh sau đó mang đi làm thức ăn cho chó, lập tức quát to một tiếng, huơ ngân thương xông thẳng về phía Hùng Bá Thiên.

Rất nhanh, hai chị em Lạc Ngọc Nhu, Lạc Ngưng Ngọc đã đánh nhau chí tử với Hùng Bá Thiên và Trương Hưng Bá trước trận của hai bên. Tuy rằng Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên vóc người cao lớn, sức mạnh kinh người, tuy nhiên có lợi ắt sẽ có hại, thân pháp của hai người bọn chúng lại không nhanh nhẹn bằng hai chị em họ Lạc, hai trận chiến này có thể nói là người tám lạng kẻ nửa cân, ít nhất trong vòng trăm hiệp không thể nào phân thắng bại.

-------------- truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trước trận của quân đoàn Mãnh Hổ.

Cổ Vô Đạo ghìm ngựa đứng yên sau lưng Mạnh Hổ cất giọng đầy cảm khái:

- Tướng quân, đế quốc Minh Nguyệt quả thật xuất hiện nhân tài lớp lớp, Tần gia Tứ Kiệt ở Định Châu, Yến gia Ngũ Hổ ở Sóc Châu, còn có mười ba huynh đệ Công Tôn gia ở U Châu. Ngay cả tứ nữ họ Lạc ở Dự Châu cũng là tài sắc vẹn toàn, có thể đánh ngang tay với Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên vốn là mãnh tướng kiêu dũng thiện chiến của quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta. Xem tình hình trước mắt e rằng trong vòng trăm hiệp các nàng chưa thể thua được, thật sự ty chức có muốn không phục cũng không được!

- Ha ha!

Mạnh Hổ nghe vậy chỉ bật cười hai tiếng mà không nói gì.

Tất Điêu Tử không nhịn được ngẩng đầu nhìn nhìn vào bóng lưng Mạnh Hổ, ánh mắt toát ra vẻ khâm phục, thân là thủ tịch quân sư của Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử đương nhiên hiểu được Mạnh Hổ muốn làm gì. Mạnh Hổ để cho Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên chiến đấu với chị em họ Lạc đơn giản là muốn tranh thủ một ít thời gian, để cho các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ khôi phục chút thể lực.

Đương nhiên Mạnh Hổ cũng còn một mục đích không muốn nói ra, chính là muốn mượn việc "đùa giỡn" về chuyện tương lai của chị em họ Lạc để đả kích sĩ khí của quân đế quốc Minh Nguyệt, khích lệ sĩ khí của các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ. Thử nghĩ mà xem, nếu như quả thật chị em họ Lạc bị Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên bắt sống, sĩ khí của các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ ắt sẽ tăng cao, ý chí chiến đấu trở nên vô cùng mạnh mẽ.

--------------

Thanh Châu, Thiên Kỵ cương.

Đang khi quân đoàn Mãnh Hổ bị chủ lực sáu đại quân đoàn của đế quốc Minh Nguyệt tìm cách bao vây tiêu diệt, tàn quân của Mông Diễn trong tuyệt cảnh tìm thấy một tia hy vọng có thể chạy thoát giữ mạng. Cơn đại hồng thuỷ ngập cả vùng đại bình nguyên Thanh Châu sau hơn nửa tháng rốt cục đã dần dần rút xuống, nhờ hồng thuỷ rút xuống như vậy, quân đoàn Thuỷ sư đế quốc Minh Nguyệt của Tiêu Thành Đống đang bao vây gắt gao Thiên Kỵ cương bắt buộc phải lui về thượng nguồn sông Thông Thiên.

Thương thế của Mông Diễn cũng đã bắt đầu khởi sắc, giữa trưa nay, Mông Diễn cùng đám Sử Di Viễn, Phác Tán Chi, Lục Thừa Vũ kéo nhau đi lên đài quan sát trong doanh trại để quan sát thế cục. Đứng trên đài quan sát nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mặt Bắc và Tây của Thiên Kỵ cương đã bị quân của đế quốc Minh Nguyệt bao vây như tường đồng vách sắt, tuyệt đối không có khả năng đột phá vòng vây.

Chuyện đáng để ăn mừng chính là hồng thuỷ bao quanh Thiên Kỵ cương rốt cục đã rút đi, vùng đại bình nguyên Thanh Châu vốn ngập lụt nay đã trở lại bộ mặt như trước kia. Có điều sau khi hồng thuỷ rút đi thì để lại quang cảnh vô cùng hỗn độn, khắp nơi tường đổ vách xiêu, nơi nơi đều có tử thi bị ngâm nước sưng phồng lên nhìn không ra hình dạng, không khí cũng nồng nặc mùi xác thối. Thế nhưng Mông Diễn và các tướng sĩ của đế quốc Quang Huy vẫn thấy tâm tình vô cùng hưng phấn.

Phác Tán Chi đưa tay chỉ vào vùng đại bình nguyên lầy lội bên dưới Thiên Kỵ cương, giọng đầy vẻ phấn khích:

- Điện hạ ngài xem hồng thuỷ đã rút lui, quân đoàn Thuỷ sư của đế quốc Minh Nguyệt đã không còn cách nào vây khốn chúng ta. Chỉ cần vài ngày sau, mặt đất cũng sẽ trở nên khô ráo như thường, lúc đó chúng ta có thể theo đường bộ trở về đế quốc.

- Đúng vậy, phải lập tức trở về đế quốc…

Mông Diễn thì thào, trong lòng bỗng dưng xúc động muốn rơi nước mắt, trải qua lần Tây chinh thảm bại này, hùng tâm tráng chí trong lòng hắn đã gần như tiêu tan thành mây khói. Mông Diễn đột nhiên phát hiện, thật ra hắn cũng không thích hợp với việc cầm quân đánh giặc, lúc này Mông Diễn mới cảm thấy hối hận, vì lúc trước đã thay đổi chiến lược Thanh Châu đã định sẵn của hoàng thúc, tiếc rằng bây giờ hối hận thì đã muộn.

Tây chinh thất bại, tất cả cũng đã kết thúc.

Mông Diễn hiểu rõ rằng, khi hắn trở lại đế đô, vận mệnh như thế nào đang chờ hắn! Lão hoàng thúc nhất định sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, không còn được hoàng thúc ủng hộ, vương miện vốn dĩ đã rơi xuống đầu hắn nay cũng sẽ chuyển sang đầu ngưòi khác. Mông Diễn hắn từ nay về sau sẽ trở thành một vị Vương gia an nhàn của đế quốc, sống cuộc đời không cần lo nghĩ…

Phác Tán Chi cũng không phát hiện ra vẻ cô đơn tịch mịch trong ánh mắt Mông Diễn, vẫn còn đang lải nhải phát tiết tình cảm vui mừng trong lòng.

Chỉ có Sử Di Viễn phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Mông Diễn, Sử Di Viễn càng hiểu rõ lúc này trong lòng Mông Diễn đang suy nghĩ chuyện gì. Tuy rằng Sử Di Viễn sớm đã an bài, nhưng hiện tại hắn cũng không định đem kế hoạch của mình nói cho Mông Diễn biết, bởi vì Sử Di Viễn cũng không nắm chắc lắm đối với kế hoạch của mình.

--------------

Cách Thương Tâm lĩnh về phía Đông hơn hai trăm dặm.

Thu Vũ Đường đang suất lĩnh hai đại quân đoàn Tịnh Châu và U Châu gấp rút tiến về phía Tây, dọc đường đi không ngừng có khoái mã truyền tin tức về, từng giờ từng phút báo cáo đến Thu Vũ Đường vị trí của quân đoàn cận vệ, cấm vệ và Sóc Châu. Có thể nói mà không sợ khoa trương, từ Thương Tâm lĩnh đến cảng Phong Lâm, bất cứ ngọn cỏ nào bị gió thổi lay động cũng nằm dưới sự theo dõi nghiêm mật của Thu Vũ Đường.

Lần này điều quân trở về Trung Châu, Thu Vũ Đường đã tính sẵn sẽ chân chính giao phong trực diện cùng Mạnh Hổ một phen!

Nghiêm khắc mà nói, cho tới hôm nay Thu Vũ Đường vẫn chưa chân chính giao thủ cùng Mạnh Hổ. Lần trước ở Quận Bắc, thật ra Mạnh Hổ vẫn chưa thật sự giao chiến với Thu Vũ Đường, bởi vì sau khi đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường đuổi tới, Mạnh Hổ lập tức chạy trốn, sau đó Thu Vũ Đường vội vã kéo quân xuống phía Nam bọc vòng ra sau lưng đại quân trung lộ của Mông Diễn, cho nên cũng không cố ý tiếp tục đuổi theo Mạnh Hổ.

Tuy nhiên, lần này chuyện Thu Vũ Đường và Mạnh Hổ trực tiếp đối mặt với nhau dường như không có cách nào tránh khỏi.

Thân là quan chỉ huy cao nhất của đế quốc Minh Nguyệt, thân là một thống soái có tài năng quân sự vô cùng xuất sắc, Thu Vũ Đường lúc nào cũng duy trì được sự bình tĩnh cần thiết, nhưng nàng cũng không hề e ngại Mạnh Hổ một mảy may nào. Trong mắt Thu Vũ Đường, Mạnh Hổ chính là địch nhân của nàng, một tên tử địch giảo hoạt hung tàn!

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Thác Bạt Thọ và Công Tôn Hạng dắt tay nhau đi tới trước xe ngựa của Thu Vũ Đường.

Thị nữ tâm phúc Thu Ức Nhu khẽ vén rèm xe, hai người Công Tôn Hạng và Thác Bạt Thọ vội vàng ôm quyền thi lễ với Thu Vũ Đường và Thái tử Thu Dã đang ngồi ngay ngắn trên xe. Thu Vũ Đường khẽ phất bàn tay ngọc, giọng thánh thót:

- Thác Bạt lão tướng quân, Công Tôn lão tướng quân, có phải tiền phương có tin tức gì truyền về hay không?

Thác Bạt Thọ quay đầu lại nhìn Công Tôn Hạng, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng.

Thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của hai người, Thu Vũ Đường không khỏi nghe lòng nặng trĩu, trong lòng mơ hồ đã đoán được vài phần, thấp giọng hỏi:

- Có phải quân đoàn Dự Châu phục kích không thành công hay không?

Công Tôn Hạng thở dài một tiếng, ũ rũ nói:

- Đúng vậy, phục kích không thành công!

Thác Bạt Thọ tiếp lời:

- Tuy nhiên quân đoàn Mãnh Hổ vẫn bị quân đoàn Dự Châu chặn lại ở phía Bắc Thương Tâm lĩnh.

Thu Vũ Đường trầm tư một hồi rồi nhẹ giọng nói:

- Lập tức phái khoái mã nghiêm lệnh cho ba đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ và Sóc Châu gấp rút hành quân chạy tới tiếp viện Thương Tâm lĩnh. Lại truyền lệnh toàn quân hành quân suốt đêm không nghỉ, cần phải tới được Thương Tâm lĩnh trước tối mai, chúng ta sẽ bao vây tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ tại Thương Tâm lĩnh!

- Dạ!

Thác Bạt Thọ đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.

Công Tôn Hạng đi được vài bước đột nhiên quay lại, thấp giọng hỏi:

- Điện hạ, còn một chuyện…

Thu Vũ Đường nhẹ giọng:

- Xin lão tướng quân cứ nói.

Công Tôn Hạng nói:

- Vừa nhận được tin cấp báo, cơn hồng thuỷ ở vùng đại bình nguyên Thanh Châu đã rút, quân đoàn thuỷ sư của tướng quân Tiêu Thành Đống bắt buộc phải rút về sông Thông Thiên, không thể tiếp tục bao vây tàn quân của Mông Diễn. Tổng đốc Diêu Trường xin chỉ thị của điện hạ, có cần ngăn chặn tàn quân của Mông Diễn bằng bất cứ giá nào, đợi điện hạ dẫn đại quân tới bao vây tiêu diệt hay không?

Bỗng nhiên Thu Vũ Đường than nhẹ một tiếng:

- Thả bọn chúng đi thôi…

- Hả?

Công Tôn Hạng nghe vậy trước tiên sửng sốt, sau đó giật mình nói:

- À, lão thần đã hiểu!

Nhìn theo Công Tôn Hạng giục ngựa dần xa, Thu Dã ngồi cạnh Thu Vũ Đường đột nhiên hạ giọng hỏi:

- Hoàng cô mẫu, quân lực và tài lực của đế quốc đã đến cực hạn rồi sao?

- Đúng vậy!

Thu Vũ Đường vỗ về Thu Dã, thở dài:

- Đế quốc hiện tại đã như cung giương hết cỡ, sau khi tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ sẽ không thể chịu nổi cuộc xuất chinh với quy mô mấy chục vạn đại quân. Cho nên dù chúng ta không muốn thả đám tàn quân của Mông Diễn đi cũng không được, huống chi, thả cho tàn quân của Mông Diễn chạy thoát đối với đế quốc cũng chưa chắc đã là chuyện xấu!

- Dã nhi hiểu rồi!

Thu Dã nhẹ nhàng hạ giọng nói:

- Đối với bọn tàn binh bại trận trở về như Mông Diễn, thả cho chúng thoát còn có tác dụng nhiều hơn là giết chết. Bởi vì đám tàn binh bại tướng của Mông Diễn đã bị quân ta đánh cho giật mình kinh hoảng, sẽ đem lại cảm giác sợ hãi sâu sắc cho quân của đế quốc Quang Huy đối với Hoàng cô mẫu.

Vẻ mặt Thu Vũ Đường hết sức cô đơn, nhưng cũng không nói thêm lời nào nữa.

Trên thực tế, Thu Dã chỉ biết một mà không biết hai.

Thả cho đám tàn quân của Mông Diễn về nước, ngoại trừ hiệu quả như Thu Dã vừa nói, cũng có sự cân nhắc về mặt chính trị. Nếu như Mông Diễn quả thật lên làm hoàng đế của đế quốc Quang Huy, như vậy quãng thời gian tìm đường sống trong chỗ chết này của hắn sẽ sinh ra ảnh hưởng sâu xa đối với sự thi hành quốc sách về mặt chính trị. Từ đây về sau, quân đoàn khi định ra chính sách quan trọng đối với đế quốc Minh Nguyệt, Mông Diễn sẽ càng trở nên cẩn thận

Đương nhiên, nếu Mông Diễn là một vị hoàng đế biết biến sỉ nhục thành dũng khí, như vậy quãng thời gian u tối này sẽ ngược lại sẽ tạo nhân tố thúc đẩy hắn trở nên quyết chí tự cường, chuyện này đối với đế quốc Minh Nguyệt không phải là chuyện tốt. Nhưng Thu Vũ Đường cho rằng khả năng này không lớn, có nhiều dấu hiệu cho thấy rằng, Mông Diễn chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường mặc dù có chí lớn nhưng chỉ có tài hèn mọn mà thôi.

Tuy nhiên đó chỉ là chuyện về sau, hiện tại chuyện mà Thu Vũ Đường lo lắng nhất là làm thế nào để đối phó với quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ.

Làm sao trong thời gian ngắn nhất trả một cái giá nhỏ nhất mà có thể tiêu diệt quân đoàn Mãnh Hổ, đó là một vấn đề cực kỳ khó giải quyết. Bởi vì quốc lực của đế quốc Minh Nguyệt đã gần như suy kiệt, quân lương tiếp tế cho mấy chục vạn đại quân đã không còn đủ, đến khi quân lương hết sạch, Thu Vũ Đường hoàn toàn có thể tưởng tượng được hậu quả đáng sợ đến mức nào!

O0o

Dưới Thương Tâm lĩnh.

Mộng đẹp của Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên cuối cùng đã không thể trở thành sự thật. Đôi tỷ muội đẹp như hoa Lạc Ngưng Ngọc và Lạc Ngọc Nhu thoạt nhìn thì nhu nhược yếu ớt, nhưng một thân võ nghệ lại không hề tầm thường. Bốn người hai cặp đánh nhau hơn hai trăm hiệp, đánh từ buổi sáng cho đến lúc Thái dương ngã về Tây cũng vẫn chưa thể nào phân thắng bại. Đương nhiên, đây cũng một phần là vì Trương Hưng Bá và Hùng Bá Thiên có lòng thương hoa tiếc ngọc, không dám hạ sát thủ, nếu không e rằng thắng bại đã sớm phân.

Mạnh Hổ thấy toàn quân tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ đã khôi phục thể lực rất khá, lúc này đã có thể hạ lệnh tiến công.

Mạnh Hổ vừa ra lệnh một tiếng, năm vạn đại quân của quân đoàn Mãnh Hổ liền chỉnh tể nện bước, hô ký hiệu rõ to chậm rãi tràn lên phía trước giống như một ngọn thuỷ triều cuồn cuộn, mang theo khí thế không gì có thể ngăn cản được đè ép về phía trước. Sau ba đợt mưa tên, quân của hai phe đã xáp lá cà với nhau, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng kêu rên và tiếng kèn hiệu lảnh lót thoáng chốc vang tận trời xanh, ở xa mấy chục dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Đây là một trận quyết chiến chính diện có ý nghĩa chân chính. Mỗi người trong quân đoàn Mãnh Hổ đều là tinh binh từ trong đống xác chết bò ra, thế nhưng quân đoàn Dự Châu có được ưu thế về mặt thể lực và binh lực. Hơn nữa bọn họ còn được chiến đấu ngay trên lãnh thổ nước mình, dưới tác động của sứ mệnh bảo vệ người thân, bảo vệ đất nước thiêng liêng, cho nên cũng là người trước ngã xuống thì người sau nối gót tiến lên, quyết không lùi bước.

Trận chiến diễn ra vô cùng kịch liệt và thảm thiết suốt hai giờ, quân đoàn Mãnh Hổ đã vững vàng chiếm được thượng phong, nhưng thuỷ chung vẫn không có cách nào hoàn toàn đánh tan quân đoàn Dự Châu kiên cường. Mặc dù trước khi chiến đấu, quân đoàn Mãnh Hổ đã được nghỉ ngơi và hồi phục non nửa ngày trời, thế nhưng dù sao bọn tướng sĩ cũng còn mỏi mệt, cho nên về mặt thể lực cũng không có cách nào so sánh với quân đoàn Dự Châu vốn được nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu.

Ở trung quân của quân đoàn Mãnh Hổ, Mạnh Hổ ngẩng đầu dõi theo bóng tà dương dần ngã về Tây, trong lòng thoáng qua vẻ lo lắng không yên, thời gian càng trôi qua, sự yếu kém về thể lực của quân đoàn Mãnh Hổ càng bộc lộ ra rõ rệt. Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn thì quân đoàn Mãnh Hổ vẫn còn chiếm được thượng phong, nhưng không bao lâu nữa quân đoàn Dự Châu sẽ vãn hồi thế cục, đưa tới chỗ hai bên ngang nhau, càng đánh lâu hơn nữa, quân đoàn Mãnh Hổ lại càng bất lợi.

Dù sao đây cũng là một trận quyết chiến chính diện thực sự, mà không phải là tập kích bất ngờ hay mai phục, đối mặt với quân đoàn Mãnh Hổ cũng không phải là một đội cảnh vệ không được huấn luyện chính quy, cũng không phải bọn tráng đinh khoác thêm lớp chiến bào mà là quân đội nghiêm chỉnh của đế quốc Minh Nguyệt. Chính vì như vậy nên ở đây không hề có yếu tố may mắn hay mưu lợi.

Tất Điêu Tử cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề, hít sâu một hơi khí lạnh, nghiêm giọng nói:

- Tướng quân, tình hình lúc này đối với quân ta vô cùng bất lợi, nếu không thể đánh tan quân đoàn Dự Châu trước khi trời tối, như vậy quân ta tuyệt đối không thể đi qua Thương Tâm lĩnh thuận lợi trong tối hôm nay, lúc ấy hậu quả thật không thể nào tưởng tượng!

Mạnh Hổ hừ mũi một tiếng tỏ ra tức giận, gãi đầu gãi tai một hồi, các đốt ngón tay thoáng chốc phát ra một tràng tiếng kêu răng rắc. Sau đó Mạnh Hổ cầm huyền thiết trường thương trong tay hung hăng chỉ về phía trước, ngửa mặt lên trời quát to:

- Trương Hưng Bá, dẫn đội cận vệ theo bản tướng quân xung phong, đánh thẳng vào trung quân của địch!

- Dạ!

Trương Hưng Bá hoành ngang song thiết kích trong tay, hùng hổ hét to đáp lại.

Phía sau Trương Hưng Bá, bốn ngàn cận vệ quân cũng đã tru lên như một bầy dã thú. Bọn họ vốn đã nghe tới cuộc chiến ở pháo đài Thiên Lang từ lâu, từ lúc bắt đầu gia nhập quân đoàn Mãnh Hổ, bọn họ đều trông mong có thể đi theo Mạnh Hổ tấn công vào trung quân của địch. Thân là nam tử hán đường đường, chỉ muốn sống, chiến đấu tung hoành ngang dọc giữa sa trường, cuộc đời như vậy không còn gì hối tiếc!

Tất Điêu Tử khẽ mấp máy đôi môi, hắn rất muốn cất lời khuyên bảo Mạnh Hổ đừng khinh xuất đem thân vào vòng nguy hiểm, nhưng lời lên đến miệng lại bị hắn nuốt lại vào trong bụng. Lúc này ngoài biện pháp Mạnh Hổ đích thân ra trận, còn có biện pháp gì hay hơn nữa sao? Nếu như đã không có biện pháp khác, hiện tại chỉ có thể đem tất cả hy vọng gởi gắm lên người Mạnh Hổ.

Từ lúc Mạnh Hổ ngang trời xuất thế đến nay, hắn vẫn liên tục sáng tạo ra kỳ tích, thế nhưng hôm nay hắn có thể tạo ra kỳ tích nữa hay không?

--------------

Phía Bắc Thương Tâm lĩnh hơn hai trăm dặm.

Mã Tứ Phong đang suất lĩnh hơn tám ngàn kỵ binh còn lại của sư đoàn kỵ binh Bắc Phương dọc theo vùng bình nguyên Trung Châu xuôi xuống phía Nam. Nhờ có Mạnh Hổ chỉ huy đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ tấn công Tây Kinh lần thứ hai, quân đoàn Sóc Châu mới bị điều động gấp rút chạy đi tiếp viện Tây Kinh mà buông tha cho sư đoàn kỵ binh của hắn. Lúc này tàn quân của Mã Tứ Phong mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó phụng mệnh Mạnh Hổ chạy tới cảng Phong Lâm hội hợp với đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ.

Đang khi Mã Tứ Phong giục ngựa chạy vội, chợt tên đội trưởng thám báo giục ngựa đuổi theo, cao giọng hét to:

- Tướng quân, phát hiện kỵ binh của địch!

- Kỵ binh địch?

Mã Tứ Phong nghe vậy lập tức thắng ngựa ghìm cương, nghiêm nghị hỏi:

- Ở đâu, binh lực của chúng có bao nhiêu?

Tên đội trưởng thám báo đáp:

- Ở về phía Tây chúng ta trên dưới ba mươi dặm, ít nhất có hơn năm vạn kỵ binh, xem ra chính là kỵ binh Sóc Châu, đối thủ cũ của chúng ta!

- Kỵ binh Sóc Châu?

Sắc mặt Mã Tứ Phong trầm xuống, lạnh lùng hỏi:

- Bọn chúng có phát hiện ra chúng ta hay không?

- Chắc chắn là đã phát hiện!

Tên đội trưởng thám báo đáp với vẻ khẳng định:

- Tuy nhiên bọn chúng cũng không có ý định thay đổi lộ trình hành quân, cũng không có ý định vây diệt chúng ta, có vẻ như muốn mặc kệ chúng ta mà vội vàng chạy xuống phía Nam.

- Vội vàng chạy xuống phía Nam?

Mã Tứ Phong đột ngột vỗ đùi, gằn giọng nói:

- Ta hiểu rồi, bọn chó Sóc Châu đáng chết này nhất định là vội vàng chạy xuống phía Nam để đuổi giết đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ. Con bà chúng nó, tuy rằng chúng ta không nhận được quân lệnh của tướng quân, nhưng thân là quân nhân của đế quốc, há có thể để cho bọn chó Sóc Châu này muốn làm gì thì làm sao? Hừ hừ, bọn chúng muốn chạy xuống phía Nam, chúng ta sẽ không cho phép bọn chúng chạy xuống phía Nam!

Dù sao Mã Tứ Phong cũng là một viên lão tướng thân trải trăm trận sa trường, chỉ trong nháy mắt đã phán đoán ra ý đồ chiến lược của kỵ binh Sóc Châu, đồng thời cũng nhanh chóng hiểu được mối quan hệ lợi hại bên trong. Đám kỵ binh Sóc Châu không thèm để ý tới tàn quân của Mã Tứ Phong là vì bọn chúng biết rõ, chỉ cần tiêu diệt được đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ, lúc ấy đám tàn quân của Mã Tứ Phong sẽ như châu chấu cuối thu, nhảy nhót không được mấy ngày!

Mã Tứ Phong càng hiểu rõ rằng, nếu như đại quân chủ lực của quân đoàn Mãnh Hổ bị diệt vong, đám tàn quân kỵ binh của mình cũng tuyệt đối không thể nào may mắn thoát khỏi. Trái lại, nếu như hắn có thể chặn đứng kỵ binh Sóc Châu chạy xuống phía Nam, tranh thủ cho quân đoàn Mãnh Hổ thêm chút thời gian, như vậy quân đoàn Mãnh Hổ mới có thể đột phá trùng vây mà chạy thoát.

Tóm lại một câu, nếu như Mã Tứ Phong không ra tay chặn đánh kỵ binh Sóc Châu, quân đoàn Mãnh Hổ và đám tàn quân kỵ binh của hắn sẽ cùng chung số phận. Còn nếu Mã Tứ Phong ra tay chặn đánh, quân đoàn Mãnh Hổ mới có khả năng đột phá vòng vây, đương nhiên, nếu đám tàn quân kỵ binh của hắn muốn phá vòng vây, chuyện này gần như không có khả năng, mà còn sẽ đưa đến kết cục chết chung cả lũ. Thân là quân nhân, chuyện này Mã Tứ Phong đương nhiên hiểu rõ.

Hung hăng giật cương quay đầu ngựa lại, Mã Tứ Phong đột ngột thét to:

- Quân truyền lệnh, quân truyền lệnh đâu?

Lập tức có một tên quân truyền lệnh giục ngựa tiến tới cao giọng đáp:

- Tướng quân có chuyện gì dặn dò?

Mã Tứ Phong giơ cao trường thương trong tay, chỉ về chân trời phía Tây xa xa gằn giọng quát:

- Truyền lệnh toàn quân vòng về hướng Tây, chặn giết đám kỵ binh Sóc Châu khốn kiếp!