Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 55: He



Hai bọn họ đi nửa tiếng mới về đến nhà.Lại nằm kềnh ra vì no nê ăn vặt ở quán đại lý, ôi chết mất.Tôi dạy cho cô bé từng chút,từng chút một về cách làm bánh quy.Hồi nhỏ mẹ tôi cũng hay làm nên tôi được dạy rất kỹ càng mấy việc này.Cô bé dần dần quen tay và nở nụ cười trong việc làm bánh.Em cứ yên tâm,nếu món này bị anh ta chê thì em sẽ không được gặp anh ta nữa đâu, đừng lo.Một tiếng “ting” ngân dài của lò nướng bánh.Chúng tôi đã mong ngóng những cái bánh quy suốt 15’,và cuối cùng,chúng cũng ra lò.Một mùi thơm toả ra ngất ngây làm tôi không sao cưỡng lại được.Bụng tôi cũng bắt đầu réo lên vì đói nhưng tôi lại không thể ăn chúng. Đây là thuốc chữa cơn thất tình của anh ta.Bác sĩ nào lại lấy thuốc của bệnh nhân mà uống?

“Nhìn ngon quá!!~ ♥”

“Rồi,chuẩn bị đi…”

“Dạ…”

“Chị sẽ gọi cho anh ta, cố lên nhé!”

Tôi có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của cô bé.Việc đồng ý người khác là chuyện không tốn thời gian để nói,nhưng lại tốn thời gian để làm.Nhưng,căng thẳng như vậy liệu có hơi sai?Anh ấy mới là người nên toát mồ hôi,tim như muốn nổ tung chứ!Cô bé từ từ đi vào phòng để thay quần áo.Tôi gọi và nói cho anh ta biết địa chỉ hẹn gặp,nhưng không biết anh ta có đến không vì tôi không có nhắc tới Hân.Vừa hạ cái điện thoại xuống,tôi thấy có một bàn tay tính thò vào khay bánh.Tôi đập cho một nhát.

“Chuột ăn vụng này!!”

“Đau!!”

Tôi quay ra,là nhóc Sơn “hào hải vị” đó, ăn lắm thật đấy.Vừa đi “nhậu” bánh kẹo với hắn mà bây giờ vẫn muốn ăn tiếp.

“Mà cũng muộn rồi đấy,em về đi không bố mẹ lo…”

“Kệ!”

“Vô tâm dễ sợ…”

Bỗng nó “à!” lên một tiếng rồi lục lục cái túi quần.Nó lôi ra một cái hộp bánh Toppo (bánh socola que) và đưa cho tôi.Nó chỉ đưa mà không nói gì cả,cái mặt đỏ như quả cà chua.Tôi đã quên mất,thằng nhóc này thích tôi.Vì tự dưng nhớ ra luôn nên tôi đâm ra nói lắp.

“Ừ…ừ… ừ… ừ…C..cảm… ơn…em…”

Tôi rụt rè cầm lấy cái hộp bánh đó.Nó gãi đầu ngượng ngùng, ít ra trong khoảng khắc nó cũng tỏ ra đáng yêu và thân thiện.Nhưng tôi nghĩ mình sẽ phải xin lỗi nó thật nhiều,bởi,tôi sẽ làm tổn thương nó.Cứ nghĩ rằng người khác hay làm mình đau,nhưng đến mình cũng làm một người khác đau.Yêu đơn phương hả,không hay ho chút nào…Bỗng hắn lao tới chỗ hai chúng tôi,hộp bánh trên tay tôi mất tiêu luôn, đã bay sang tay hắn từ bao giờ.

“Có đồ ăn mà không mời nhá!!”

“Trả lại đây!!”

Nhóc Sơn giật lấy hộp bánh và ném lại cho tôi.Hai người họ lại bắt đầu làm ngôi nhà trở thành “phòng thu âm” chỉ vì cái hộp bánh này.Chắc chết quá…mình thấy ngại thay vì họ…-__-.

“Người gì mà vô duyên,hộp bánh đó tao tặng chị ấy cơ mà!!”

“Nhóc xưng ‘tao’ với ai đấy hả?Chú mày chưa bằng một nửa của tao đâu!!”

“Bộ tưởng tao sợ mày hả??Hả??Hả??”

“Mày đừng có hả lắm!!Hả hả hả???”

“Hả hả hả hả hả???”

Cuộc chiến này cũng chẳng có gì là hay lắm,cũng chỉ là “đánh nhau” bằng miệng thôi.Và cuối cùng,mỗi người lãnh một quả đấm giáng thiên từ tôi.Hả hả hả -___-

“Thôi ngay nhé! Đây là khu chung cư, để nhà bên cạnh người ta còn hạnh phúc chứ!!”

“Đau!!”

“Mà sao Hân lâu vậy nhỉ?”

“Ai biết được nhỏ đó? Để qua xem thử!”

“Đứng lại!Bé nó đang thay quần áo!!”

Hắn đang định đi thì may mà tôi túm được lại.Chính xác là mấy người này không có duyên để mà vô,thiệt tình…Tôi ngó lên đồng hồ,gần 7h rồi,nhưng sao chẳng thấy người nhà của Hân về gì cả vậy?Hay là cô bé sống một mình?Không thể nào,người hậu đậu như vậy thì sao sống một mình qua ngày được.Chắc là do bận rộn nên bố mẹ Hân đi làm về muộn thôi.Chúng tôi ngồi xuống ghế để chờ bé nó ra,cũng lâu thật nhưng con gái mà,mình nên thông cảm.Sau 10’,cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi căn phòng ấy.Bé nó khoác trên người bộ đồng phục của trường??Gì?Ngồi trong đó tận 15’ mà chỉ để mặc cái bộ đồng phục ấy lên người thôi sao?

“N…nhỏ này bị khùng hả??”

“Này này đừng nói vậy…chắc có lý do thôi….”

“Tại…tại vì…người khác nhìn em mặc này quen rồi nên…nên…”

“Thôi nào bình tĩnh,không ai ăn thịt em đâu. Đồng phục trường cũng đẹp mà…”

Tôi cố gắng an ủi cho bé nó đỡ căng thẳng nhưng nhìn thấy hai cái bản mặt thờ ơ thấy sợ của hai cậu con trai kia làm tôi mất hứng.Nhìn cái mặt mà đoán ra luôn ý nghĩ của họ “Đẹp cái nỗi gì…-_-..”.Mấy tên vô dụng nhất quả đất mà mình từng quen!!!!

“Nhanh lên nào,anh Hải đang đợi dưới cột đồng hồ công viên đấy!”

“V…v…vâng!!”

Tôi lo lắng nhìn khuôn mặt căng thẳng của Hân.Nhút nhát là một điểm yếu cực kỳ lớn,nó gây ra bao sự cản trở trong cuộc sống.Mong cho em lớn lên thật sớm, để có thể vững mạnh bước đi.Cuộc sống này, độc ác lắm.Bỗng tôi nghe được một tiếng thở dài thật dài,tôi quay lại,hắn đang nhìn tôi với cô bé bằng đôi mắt khó chịu nhưng lại rất hiền lành.

“Không phải lo! Yêu thằng đó không cần phải hối hận gì đâu!Nó tuy ngốc nhưng rất chân thành,tốt và có thể che chở cho nhóc một cách tuyệt vời!!”

Nói xong hắn nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng.Hắn khiến tôi bất ngờ và lại khiến tôi có cảm giác kỳ lạ đối hắn.Tôi phắt quay mặt đi và không hiểu sao,tôi lại thấy ngại…?

“Sao mặt tiền bối đỏ vậy?”

“Shhhh….>__