Hiệp Nữ Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 5: Phủ Thái úy





Trong đại sảnh của Đan Thanh Viện, Diệp Chấn Thiên mặt mũi xám ngoét đang ngồi đó, Diệp Chấn Nam, Diệp Chấn Bắc ngồi bên cạnh còn Diệp Tông ngồi ghế cao nhất.

Hôm nay cả nhà họ Diệp đều có mặt trong đại sảnh, giống như ngày Diệp Khuynh Thành mới chào đời chỉ khác ai nấy đều cau mày.

“Thưa cha, Khuynh Thành là con gái con, dù mọi người chẳng thiết gì nó thì trong người nó vẫn mang dòng máu của nhà họ Diệp chúng ta. Cho nên, chuyện này phải trừng phạt thật nghiêm.”

Dương thị vội ôm Huyền Diệu vào lòng mình, rồi khóc hu hu: “Lão gia đã đánh Huyền Diệu như thế rồi, còn định đánh chết nó hay sao? Khuynh Thành đã rơi xuống Thực Nhân cốc cho dù lão gia đánh chết Huyền Diệu cũng không thể cứu được Khuynh Thành về. Nay nó đã mất, lão gia còn muốn mất thêm Huyền Diệu nữa hay sao?”

Cô ta bước lên, quỳ sụp nói: “ Xin cha đưa ra quyết định! Xin đừng hành hạ Huyền Diệu. Nó là bản mệnh của con, nếu nó có mệnh hệ gì thì con cũng không sống nữa!”

Liễu Oanh ngồi bên, sắc mặt vô cảm trước sự việc, cô vốn mong Khuynh Thành chết sớm cho xong; Khuynh Thành là nỗi nhục đối với cô. Bao năm nay cô cấm Khuynh Thành gọi cô là mẹ, nhiều lần cô rất hận mình không biết kiếp trước mình gây nên nghiệp chướng gì, mà lại sinh ra đứa con xấu xí, hôi hám như vậy.

Diệp Chấn Bắc thấy nguy cũng vội bước ra, nói: “Đúng thế, thưa cha, Khuynh Thành đã không còn nữa, đâu thể bắt trẻ con đền mạng? Vả lại, trẻ con nô đùa với nhau va chạm là chuyện thường; đây là tai nạn chứ đâu phải chúng muốn như vậy? Mỵ Nhi con thấy đúng không?” Nói rồi ông ta kéo Mỵ Nhi lại, ấn đầu nó sụp xuống đất, nói: “Mau cầu Nhị thúc tha cho con đi!”

Mỵ Nhi đang sợ phát run, nó không ngờ chú Chấn Thiên lại giận dữ khiếp thế, chú ấy đánh Huyền Diệu chết ngất, buộc nó phải khai rõ sự thật. Nó không hiểu tại sao chú Hai của nó lại sủng ái con ranh xấu xí như ma ấy.

“Nhị thúc, cháu biết lỗi rồi, xin chú tha cho cháu! Từ nay cháu không dám nghịch ngợm như thế nữa.”

Thư Bình mẹ của Mỵ Nhi cũng bước ra, nói: “Tôi biết nhị đệ rất thương Khuynh Thành, nhưng... chúng tôi đâu có muốn chuyện đó xảy ra? Xin chú tha cho bọn trẻ, chú thím vẫn còn trẻ còn có thể sinh con; chẳng nên bắt hai đứa trẻ ném xuống Thực Nhân cốc để đền mạng!”

“Nhưng...”

Diệp Chấn Thiên vừa định nói thì Liễu Oanh bỗng nói trước: “Tôi nghĩ thế này lão gia ạ: ta nên cho qua! Tại con gái chúng ta yểu mệnh, chứ đừng oán ai khác.”

Diệp Chấn Thiên đang điên đầu, nghe vợ nói thể ông lập tức đánh tay xuống bàn, “uỳnh” một phát cái bàn vỡ tan thành vô số mảnh.

“Có người mẹ nào như cô không? Chuyện này không thể cho qua được. Hôm nay tôi phải đòi lại lẽ công bằng cho Khuynh Thành.”

Hai đứa Mỵ Nhi và Huyền Diệu càng sợ thót tim, không dám thở nữa.

“Đúng, tuyệt đối không thể cứ thế mà cho qua!”

Ngoài cửa vang lên một giọng nói mong manh yếu ớt, mọi người lập tức nhìn ra cửa.

“Khuynh Thành!!!”

Không ai dám tin đây là sự thật. Một đứa trẻ lên 5 rơi xuống Thực Nhân cốc lại có thể sống mà trở về?

“Khuynh Thành! Có đúng là con không đấy?” Diệp Chấn Thiên dường như không dám tin vào mắt mình, ông chạy ra ôm con con bé vào lòng, xúc động nói: “Khuynh Thành! Có đúng là Khuynh Thành không?”

Khuynh Thành nhoẻn miệng cười với cha, nói: “Cha cho rằng ở vương triều Đại Cương này cha có thể tìm ra đứa bé thứ hai cũng xấu xí hôi hám như con sao?”

Diệp Chấn Thiên hít sâu một hơi rồi cười ha hả nói: “Đúng là Khuynh Thành của ta thật rồi. Hay quá! Cha biết là con sẽ không sao, con nhất định sẽ trở về.”

Vào lúc này Diệp Chấn Thiên bỗng thấy mùi hôi trên người Khuynh Thành là thứ mùi dễ chịu nhất trên đời, chỉ cần ngửi thấy nó là ông lập tức thấy yên lòng. Đôi môi ông không ngớt áp vào khắp nơi trên khuôn mặt của nó.

Nó chùi các vết nước bọt trên mặt, rồi nói: “Cha ạ, Khuynh Thành con không sao. Mệnh con rất vững, nếu không con đã không thể trở về. Mấy đứa kia cố ý bẫy con ngã xuống vực, chuyện này không thể cho qua.”

Đúng, chuyện này không thể cứ thế mà cho qua. Diệp Chấn Thiên cũng chưa từng nghĩ xí xóa cho qua. Nếu Khuynh Thành chết, thì dù không bắt chúng đền mạng thì cũng bắt chúng sám hối đến trọn đời! Bây giờ Khuynh Thành đã trở về thì vẫn phải dạy cho chúng một bài học để tạo dựng uy tín cho Khuynh Thành, kẻo sau này sẽ lại bị chúng bắt nạt.

Khi xưa Khuynh Thành mới sinh ra, nếu ông không đánh con a hoàn của Diệp Tông một trận thì có lẽ Khuynh Thành đã phải chịu vô số lần ngậm bồ hòn làm ngọt. Mấy năm nay thì tạm ổn, mọi người tuy không thích Khuynh Thành nhưng cũng không dám rẻ rung nó.

Diệp Tông nhìn Chấn Thiên, chậm rãi nói: “Con nói xem, nên làm gì?” Con bé thì không chết, chắc thằng Hai sẽ không dây khó dễ cho hai đứa cháu nữa. Diệp Tông thầm nghĩ vậy, lão bèn mở miệng hỏi Chấn Thiên.

Khuynh Thành nhìn Diệp Tông nói: “Ông ơi cha ơi, đây là chuyện của con, để con tự giải quyết.”

Diệp Tông cũng bật cười, ánh mắt lão có nét khen ngợi, lão nói: “Khá lắm! Không hổ danh là con cháu nhà họ Diệp.”

Nghe đến đây Diệp Chấn Bắc và Dương thị đều thở phào nhẹ nhõm. Một con bé lên 5, thì có thể “giải quyết” cái gì! Mỵ Nhi và Huyền Diệu đều lớn hơn nó vài tuổi lại bị nó hà hiếp hay sao?

Dương thị bèn cười khanh khách nói: “Đúng! Chuyện của bọn trẻ, để bọn trẻ tự giải quyết là phải!”

Khuynh Thành không để ý đến bọn họ làm gì, chỉ nói: “Cha ơi, con đói rồi.”

“Nào, cha đưa con đi ăn!” Nói rồi ông bế nó bước ra.

Khuynh Thành ngoảnh lại nhìn thấy ánh mắt buồn nản của Liễu Oanh dường như đang nói “Con ranh xấu xí, sao mày không chết đi? Mày chết đi thì tốt biết mấy.” Lòng nó thoáng xót xa, nó không hiểu tại sao mẹ nó lại không nói nổi một câu tỏ ra quan tâm tới nó.

Diệp Chấn Thiên dặn dò gia nhân tắm gội sạch sẽ cho con bé, rồi lại sai nhà bếp nấu các món mà mọi ngày nó vẫn thích ăn. Rơi xuống Thực Nhân cốc, nó phải sống trong chốn sơn dã bằng cách hái rau rừng quả dại ăn, lại phải trốn tránh dã thú tấn công; nếu không phải nó xuất thân từ đội quân đặc thù thì dù ra khỏi Thực Nhân cốc cũng khó bề sống sót mà quay về.

Nó vừa ăn cơm vừa nhìn Diệp Chấn Thiên, hỏi: “Cha, tại sao mẹ lại ghét con đến thế? Vì con xấu xí nên mẹ không thích con phải không?”

Chấn Thiên không biết nên trả lời ra sao, chỉ nói: “Khuynh Thành! Cha tin có ngày mẹ cũng sẽ thích con, thương con như cha.”

“Tục ngữ nói: Hổ còn chẳng ăn thịt con, nhưng hôm nay con nhìn thấy ánh mắt của mẹ không hề mừng vui, hình như mẹ chỉ mong con chết sớm cho xong.”

Chấn Thiên bỗng giật mình, ông chăm chú nhìn đứa con gái của mình. Nó mới 5 tuổi tại sao lại biết nói những câu già dặn như thế?

“Con mau ăn đi, ăn xong cha dẫn con đi chơi.”

Ông chợt nghĩ đến một điều gì đó, sắc mặt ông hơi căng thẳng. “Khuynh Thành, hãy cấu cha một cái đi!”

“Cha sao thế?”

“Cha thấy hình như mình đang nằm mơ? Rõ ràng con bị rơi xuống Thực Nhân cốc kia mà?”

“Cha ạ, vì số con rất son, con gặp may nên mới sống sót trở về. Đúng là Thực Nhân cốc vô cùng đáng sợ. Con suýt bị yêu quái ăn thịt, may mà từ bé đã được cha dạy võ công, yêu quái thấy con bé nhỏ nên khinh địch, con đã đánh thắng và thoát khỏi nanh vuốt của nó rồi trở về.”

Nó đặt bát đũa xuống, lau mồm, rồi lại nói: “Con ăn no rồi, bây giờ con đi làm việc con nên làm.”

Chấn Thiên âu yếm nhìn con gái, vuốt ve khuôn mặt tươi cười của nó: “Nhóc con ạ, con thì có việc gì?”

Khuynh Thành rất nghiêm chỉnh nói: “Cha quên rồi à? Con phải đi tính sổ với Huyền Diệu và Mỵ Nhi.”

“Được. Cha sẽ đi cùng con, giúp con uốn nắn hai đứa ấy!”

Ánh mắt nó đầy kiêu ngạo, cứng cỏi nhìn Chấn Thiên, nó xua tay: “Không cần!” Dạy cho mấy đứa trẻ ranh ấy một bài học, đâu cần nhờ đến cha.

“Không cần thật chứ?”

“Cha yên tâm, Khuynh Thành không để chúng bắt nạt đâu.”

Nó mỉm cười với Chấn Thiên, rồi chạy ra ngoài, hoàn toàn không phải một đứa trẻ lên 5.

Nhìn đứa con gái bé xíu, Diệp Chấn Thiên mừng vui hết nhẽ. “Con bé thật giống ta. Nếu nó là con trai thì tốt, sau này ắt có cơ nghiệp ra trò.”

Khuynh Thành “hứ” một tiếng, ngoảnh lại nói to: “Cha ạ, con gái cũng thể có sự nghiệp! Ông con nói rồi, con bẩm sinh dị dạng thì sau này ắt có chỗ hơn đời. Con không thể khuynh thành thiên hạ bằng nhan sắc nhưng sẽ khuynh thành thiên hạ bằng quyền uy.”

“Con thật là...” Có vẻ như ông trách con, nhưng ai nghe giọng ông cũng đều nhận ra trong đó chứa Chấn Thiên bao nhiêu yêu thương dành cho nó.

Khuynh Thành lại mỉm cười với ông rồi quay người chạy đi. Vừa chạy mấy bước, nó đã dừng lại, nó nhìn thấy Liễu Oanh đứng ở của nhìn nó bằng ánh mắt ghét cay ghét đắng. Dù sao bà ấy cũng sinh ra nó, sao bà ấy lại ghét đứa con của mình như vậy?

“Mẹ...” Khuynh Thành cúi đầu len lén nhìn rồi lên tiếng gọi nhỏ.

Liễu Oanh bước lại, khẽ đẩy nó ra nói: “Ai là mẹ ngươi? Ta không sinh ra đứa xấu xí như mà như thế này đâu! Ta đã bao lần nói với ngươi rằng phải gọi ta là phu nhân. Nếu còn gọi là mẹ nữa thì coi chừng ta xé nát cái mồm ngươi ra.”

Chấn Thiên từ trong nhà đi ra, trợn mắt nhìn Liễu Oanh, giận dữ nói: “Sao mình có thể nói với con như thế? Tại sao nó không thể gọi mình là mẹ? Nó không phải con đẻ của mình à? Nó có thể gọi tôi là cha thì cũng có thể gọi mình là mẹ.”

Liễu Oanh thật sự không hiểu tại sao Diệp Chấn Thiên lại cưng đứa con xấu xí hôi hám này. Giá mà khi xưa bà tàn nhẫn hơn chút nữa, sớm bóp chết con bé thì hôm nay đâu bị người ta chế nhạo, đâu phải cúi gằm mặt không dám nhìn ai ở phủ Thái úy này.

Khuynh Thành mím môi, lại khẽ mấp máy gọi: “Mẹ...”

“Đồ khốn, ai cho phép ngươi gọi thế? Phải gọi ta là phu nhân!”

“Liễu Oanh, cô thật quá đáng!” Chấn Thiên tóm ngay bàn tay của Liễu Oanh đang định tát Khuynh Thành.

Khuynh Thành hai mắt đỏ hoe, rất ấm ức nhìn mẹ nói: “Nếu mẹ không phải mẹ của con, thì ai là mẹ của con? Con dù có xấu xí đến mấy cũng vẫn do mẹ sinh ra, dòng máu của mẹ và của cha chảy trong người con. Dù ghét đến mấy thì mẹ vẫn là mẹ của con chứ không thể khác được!”

“Ngươi...” Liễu Oanh vùng ra khỏi Chấn Thiên, rồi lại giơ tay định tát Khuynh Thành.

“Bốp!” Một cái tát vả vào mặt Liễu Oanh. “Cô thật quá quắt, con bé vừa mới thoát chết trở về, mà cô lại làm nó bị tổn thương!”

Liễu Oanh ôm má, kinh ngạc không ngờ nhìn Chấn Thiên. Cô ta đầm đìa nước mắt tuôn trào, uất ức không sao kể xiết.

“Ông ơi, bao năm nay ông chưa bao giờ đánh tôi, chưa từng nói to với tôi một câu, thế mà hôm nay, vì nó, ông lại rat ay với tôi....”

“Vì nó là con của chúng ta!”

“Nó không phải con tôi. Con tôi lúc mới sinh ra đã bị tôi bóp chết rồi.”

“Cô thực khó bảo, hết cách rồi.” Chấn Thiên tức điên người, ông dắt Khuynh Thành đi ra. Bao năm nay ông vẫn tưởng, cùng với thời gian vợ ông sẽ chấp nhận đứa con này. Nhưng đã năm năm trời! Năm năm tròn, vợ ông vẫn không muốn chấp nhận nó.

“Khuynh Thành đừng buồn, sẽ có ngày mẹ con sẽ mến con.”

“Vâng. Con biết mình xấu xí, hôi hám khiến mẹ con bị người trong phủ Thái úy này coi thường, vì thế mẹ con mới ghét con. Cha ạ, con rất muốn mẹ con sẽ thích con một chút, chỉ hơi hơi thích cũng được.”