Hiền Tri Thiên Lý

Chương 40: Phản công trận đấu vòng loại



"Không chỉ trang bị một hạt nhân năng nguyên?" Khoa Phỉ Nhĩ nghi ngờ nói, "Nó như thế nào?"

Thiên Lý trả lời: "Một hạt nhân năng nguyên cấp thấp có thể phóng ra năng lượng không vượt quá 42500V. Lấy lượng năng lượng như vậy thì tuyệt đối không thể chống đỡ nổi hai loại công năng hoàn toàn khác hẳn nhau. Nhưng rất rõ ràng đó là người vừa rồi đối chiến cùng tiên sinh Ba Tư Đốn kia đã trang bị vũ khí không chỉ có có chứa tác dụng đóng băng, còn thêm cả tăng phúc lực lượng."

“Có lẽ là giống như lời Ba Tư Đốn vừa rồi, bọn họ nắm giữ kỹ thuật tiên tiến mà chúng ta không, đánh vỡ giới hạn cấp bậc năng nguyên?" Cố Phi chần chừ nói.

Thiên Lý nâng tay trái lên, mở máy tính của mình ra, nhanh chóng gõ vài cái trên bàn phím.

“Đây là cái gì?" Cố Phi tò mò đi tới gần hỏi.

"Số liệu mô phỏng vũ khí của đối phương." Thiên Lý vừa thao tác vừa trả lời, "Thông qua sức phòng ngự của lá chắn ánh sáng mà chúng ta chế tạo, có thể đại khái suy tính ra được lực công kích của đối phương, bỏ qua công năng đóng băng và trọng lực, lực công kích bình thường của họ gấp của chúng ta 2 lần, mà Fvcosa lại gấp của chúng ta 4 lần. Mọi người cảm thấy điều này có ý nghĩa gì? Đó chính là năng nguyên mà bọn họ phóng ra tuyệt đối đã đạt tới trình độ cấp trung. Trên đời này làm sao lại có loại kỹ thuật có thể dùng một hạt nhân năng nguyên cấp thấp phóng ra năng lượng đạt tới một hạt nhân năng nguyên cấp trung? Tổng năng lượng của mỗi loại hạt nhân năng nguyên đều là cố định, cho dù kỹ thuật cao tới đâu, dưới tình huống cấp bậc năng nguyên giống nhau, muốn gia tăng lực công kích, chỉ có thể thay đổi nguyên lý và phương thức công kích."

Thiên Lý vừa nói, vừa liệt kê ra một loạt các dãy số liệu phức tạp ở trên máy tính.

Cả ba người Ba Tư Đốn đều ngơ ngác nhìn nàng, giống như hôm nay mới nhận thức nàng vậy. Bọn họ thật sự rất khó tin rằng đứa bé trước mặt này vậy mà lại có được suy nghĩ tỉ mỉ như thế, chỉ quan sát một cuộc đối chiến mà ngay cả số liệu của đối phương cũng đã tính toán ra được, còn có thể tiến hành phân tích có lí có cứ hẳn hoi.

Lúc đó Khoa Phỉ Nhĩ và Cố Phi ngay ở bên người nàng hoàn toàn không chú ý tới những thứ đó.

"Chẳng lẽ bọn họ thật sự lắp ráp nhiều hạt nhân năng lượng cấp thấp?" Tạm thời đè sự kinh dị trong lòng xuống, Khoa Phỉ Nhĩ nhíu mày nói, "Đây là trái với quy định. Không chỉ bởi vì giải thi đấu không cho phép sử dụng lượng năng nguyên vượt qua mức 42500V, càng quan trọng hơn là, nhiều hạt nhân năng lượng vượt qua quy cách sử dụng sẽ ảnh hưởng tính vận hành ổn định của máy móc. Xét theo kích cỡ cánh tay máy móc mà bọn họ chế tạo, căn bản là không có cách nào lắp ráp nhiều hạt nhân năng lượng."

Thiên Lý nói: "Con đoán, bọn họ chỉ sợ là hy sinh tính ổn định để trả giá, đổi lấy lực công kích cao gấp bội trong một thời gian ngắn."

Cố Phi đấm một cú vào tường, căm giận nói: "Nếu thật sự là như thế, vậy bọn họ không xứng làm máy móc sư. Nguyên tắc hàng đầu của máy móc chính là ổn định, chế phẩm máy móc thiếu tính ổn định là thứ không có chút giá trị nào."

"Chúng ta có nên báo lại không?" Khoa Phỉ Nhĩ hỏi hướng Ba Tư Đốn.

"Đương nhiên có." Cố Phi cắt lời nói.

Ba Tư Đốn im lặng một hồi, trầm giọng nói: "Nếu như Thiên Lý phỏng đoán là sự thật, như vậy cho dù chúng ta có báo lại cũng không có tác dụng, một khi đối chiến kết thúc, bọn họ chắc chắn đã tháo rời hạt nhân năng lượng còn thừa ra rồi."

"Vậy cứ cho qua như thế?" Cố Phi oán giận nói, "Chúng ta thua trắng một trận? Giám khảo cũng sẽ không kiểm tra máy móc bên trong, bọn họ chỉ biết căn cứ vào tình huống đối chiến mà tiến hành cho điểm. Lá chắn ánh sáng của chúng ta bị đánh vỡ, bọn họ sẽ chỉ cho rằng là do kỹ thuật của chúng ta không tốt mà thôi."

Mấy người đều im lặng.

Khoa Phỉ Nhĩ đột nhiên nói: "Chúng ta còn có hai trận, có lẽ có thể báo lại cho ban tổ chức trước lúc bắt đầu thi đấu, khi đó xem bọn hắn có thời gian đi tháo hạt nhân năng lượng dư thừa hay không."

"Tôi đồng ý!" Cố Phi là người thứ nhất phụ họa.

"Nếu thực sự làm như vậy, chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của giám khảo về chúng ta." Ba Tư Đốn ôm miệng vết thương nói, "Một đội ngũ dựa vào việc báo lại để chiến thắng thì còn cái vinh dự gì đây?"

Cố Phi và Khoa Phỉ Nhĩ nhất thời mang vẻ mặt nản lòng, bọn họ đều là những người tâm cao khí ngạo, tình nguyện thua trong vinh quang, cũng không muốn thắng một cách nhục nhã (= chết vinh còn hơn sống nhục).

Nhưng làm sao có thể nhịn cơn tức này xuống được? Để cho những kẻ ty tiện bỉ ổi ăn gian kia đè lên trên đầu bọn họ?

"Một khi đã như thế, vậy thắng bọn họ trong lúc đối chiến là được." Thiên Lý lại lên tiếng nói.

Ba người đồng thời nhìn về phía nàng.

Cố Phi nói: "Làm sao thắng đây? Đối phương có được năng lượng đạt tới cấp trung, lực phòng ngự và lực công kích của chúng ta đều thấp hơn mấy lần so với bọn chúng."

"Khoa Phỉ Nhĩ không phải vừa mới nói sao?" Thiên Lý cười nói, "Nhiều hạt nhân năng lượng sẽ ảnh hưởng đến tính vận hành ổn định của máy móc."

Trong mắt Khoa Phỉ Nhĩ sáng ngời: "Ý của con là... Đánh lâu dài?"

"Không sai." Thiên Lý gật đầu nói, "Fvcosa của bọn họ gấp 4 lần của chúng ta, đây là hiệu suất mà một hạt nhân năng lượng cấp trung có thể đạt tới. Hiện tại lại phải dựa vào nhiều hạt nhân năng lượng cấp thấp luân phiên phóng ra, tốc độ vận hành chắc chắn sẽ vượt qua giới hạn chấp nhận, một khi sử dụng trong thời gian qua dài, máy móc của bọn họ tất nhiên sẽ xuất hiện trục trặc."

Cố Phi không nói hai lời, mở máy tính của mình tính toán thật nhanh, sau một lúc lâu mới vui vẻ nói: "Biện pháp của Thiên Lý hoàn toàn có thể thực hiện, dựa theo tình huống như thế, vũ khí của bọn họ tối đã chỉ có thể duy trì hơn một tiếng."

Khoa Phỉ Nhĩ nhìn Ba Tư Đốn, hỏi: "Ba Tư Đốn, anh có nắm chắc kéo dài được từng đó thời gian sao?"

Ba Tư Đốn không có trả lời, ngược lại quay đầu nhìn Thiên Lý, thận trọng hỏi: "Thiên Lý, con hãy nói cho ta biết, con thật sự chỉ là dựa vào máy tính mô phỏng mà tính ra kết luận này sao? Nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?"

"90%." Thiên Lý lạnh nhạt nói, "Con không chỉ dựa vào tính toán, còn có phương pháp khác, nhưng phương pháp này không thể nói ra. Tóm lại, ta khẳng định bọn họ quả thật lợi dụng đại tái lỗ hổng, trang bị nhiều cấp thấp hạt nhân năng lượng, mạnh mẽ phát ra cấp trung công suất."

Ba Tư Đốn gật gật đầu, cười nói: "Được, ta tin tưởng con, ngày mai, ta liền đánh lâu dài cùng đối phương một trận."

"Còn thương thế của anh?" Khoa Phỉ Nhĩ có chút lo lắng.

"Không có chuyện gì." Ba Tư Đốn khoát tay nói, "Mấy người cứ chờ xem bọn hắn xấu mặt đi."

...

Ngày hôm sau, đối chiến vũ khí tiếp tục tiến hành.

Lần này bọn họ rút được đến buổi chiều, thời gian chờ đợi càng dài, áp lực tâm lý càng lớn, ngay cả quan sát những đội ngũ khác cũng không làm được.

Thật vất vả đợi đến buổi chiều, đến lúc chính thức lên sân, Ba Tư Đốn lại bỗng nhiên ngược lại, vô cùng trấn định, cười đến sang sảng.

Đối phương thay đổi một người khác tham chiến, hẳn là ngày hôm qua thương thế của người nọ cũng không nhẹ, súng lửa tím của Ba Tư Đốn tuy rằng là sử dụng năng lượng cấp thấp, nhưng tốc độ phóng ra lại nhanh, lực thương tổn cực lớn.

Tiếng còi trận đấu vang lên, đối phương cực nhanh xung phong liều chết đi lên, Ba Tư Đốn đã sớm có chuẩn bị, lập tức kéo giãn khoảng cách.

Thiên Lý "nhìn" bọn họ một đuổi một trốn như thế, vậy mà cọ xát gần nửa giờ, khán giả ngoài sân suỵt suỵt một hồi. Ba Tư Đốn không làm bất cứ một động tác nhỏ nào, đối phương lại rõ ràng đã sốt ruột, hắn vài lần đến gần người cũng không tấn công được mà lui, cánh tay máy móc đã xuất hiện dấu hiệu nóng lên.

Đúng lúc này, đối phương đột nhiên dừng lại, nhấc tay ý bảo tạm dừng.

Tạm dừng? Trong lúc đối chiến còn có thể tạm dừng? Thiên Lý hơi sững sờ.

Ba Tư Đốn hiển nhiên cũng không nghĩ tới một chiêu này, trong lòng có một loại cảm giác không ổn.

"Tuyển thủ Đan Ni, vì sao lại gián đoạn trận đấu?" Thanh âm của trọng tài vang lên.

"Trọng tài tôn kính, đối thủ của tôi luôn luôn né tránh mà không ứng chiến đối mặt, dường như đang có ý kéo dài thời gian, như vậy làm sao có thể kiểm tra ra ưu khuyết điểm của vũ khí đây? Cho nên tôi đề nghị, không bằng tiến hành tốc chiến 10 phút."

Lời này vừa nói ra, khán giả xung quanh lập tức trầm trồ khen ngợi.

Tổ trọng tài thương lượng một lúc, nói với Ba Tư Đốn: "Tuyển thủ Ba Tư Đốn, tại sao anh lại không đối mặt ứng chiến? Tuy rằng vũ khí của anh là loại hình công kích từ xa, nhưng trong lúc di chuyển, cũng rất khó đánh bại được đối thủ có phòng ngự, kéo dài thời gian như vậy có ý nghĩa gì sao? Bình xét máy móc chiến đấu cũng không phải là sức chiến đấu của người dự thi, mà là ưu khuyết điểm của vũ khí."

Ba Tư Đốn biện hộ: "Né tránh cũng là một loại phương pháp phát huy ưu thế của vũ khí, tôi không thừa nhận rằng mình hành vi vi phạm quy định của giải thi đấu."

Đan Ni lập tức phản bác nói: "Trọng tài, tôi muốn biểu quyết, là cho phép tiếp tục chiến đấu né tránh, hay là tiến hành tốc chiến 10 phút."

"Yêu cầu được thông qua, chúng tôi sẽ trưng cầu ý kiến của tất cả khán giả trên hiện trường."

Ba Tư Đốn thấy việc đã được quyết, chỉ có thể dùng sắc mặt ngưng trọng đi trở về chỗ nghỉ.

Đây cũng là một quy định đặc thù của giải thi đấu, lúc đối thủ của người dự thi có dị nghị, có thể đưa ra khiếu nại, để cho khán giả hiện trường biểu quyết.

"Lần này nguy rồi." Cố Phi vội vàng nóng nảy nói, "Lại bị bọn họ gài vào bẫy, khán giả chắc chắn sẽ ủng hộ tốc chiến."

"Không bằng báo lại cho trọng tài đi..." Nói tới đây, Khoa Phỉ Nhĩ cũng không nói tiếp được, bọn họ sở dĩ không có báo lại trước chính là muốn cho đối phương tự gánh lấy hậu quả, hiện tại đến sắp đến thời điểm mấu chốt phân ra thắng bại lại đột nhiên báo lên, không dẫn tới ngờ vực mới là lạ.

Ba Tư Đốn nói: "Lá chắn của chúng ta nhiều nhất có thể ngăn cản hai quyền của đối phương, một khi lá chắn bị phá, cho dù tôi đánh bại đối phương, chỉ sợ cũng không được đủ điểm. Hiện tại là đâm lao thì phải theo lao, không thể chiến thắng được, cho dù báo lại cũng không có ý nghĩa gì."

"Hơn nữa hiện tại cũng không thời gian cải tạo lại vũ khí." Cố Phi và Khoa Phỉ Nhĩ đều lộ ra biểu cảm suy nghĩ khổ sở.

Khoa Phỉ Nhĩ đột nhiên nhìn Thiên Lý, hỏi: "Thiên Lý, con có biện pháp nào không?"

"Khoa Phỉ Nhĩ, anh là sắp điên rồi sao?" Cố Phi buồn cười nói, "Thiên Lý cho dù thông minh cũng chỉ là một đứa trẻ thôi!"

Khoa Phỉ Nhĩ cũng cảm thấy chính mình khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, ngượng ngùng cười với Thiên Lý. Cô bé này tính cách nội liễm, làm việc trầm ổn, ngẫu nhiên sẽ làm cho người ta có ảo giác đang đối mặt với một người trưởng thành.

"Thật ra thì…" Thiên Lý thản nhiên nói, "Biện pháp cũng có một cái."

Ba người cùng nhau nhìn nàng kinh dị, trăm miệng một lời hỏi: "Biện pháp gì?"

"Tráo đổi công thủ." Thiên Lý phun ra bốn chữ đơn giản.

Mấy phút đồng hồ sau, kết quả bỏ phiếu được lấy ra, tốc chiến 10 phút thông qua biểu quyết.

Ba Tư Đốn một lần nữa lên sân khấu. Đối thủ Đan Ni đắc ý cười với hắn: "Kẻ nhát gan, xem ngươi còn có thể trốn chỗ nào!"

Ba Tư Đốn khinh thường liếc mắt nhìn hắn.

Trong mắt Đan Ni chợt lóe lên chút tàn khốc. Chờ tiếng còi của trận đấu vang lên, hắn giẫm chân tại chỗ kích động nhảy tới, khởi động mức năng nguyên lớn nhất, giơ quyền liền tấn công Ba Tư Đốn.

Nhưng mà, hắn cũng không có phát hiện, trang bị hai tay của Ba Tư Đốn đã bị tráo đổi cho nhau...

" 'Tráo đổi công thủ' ? Nghĩa là?"

"Phòng ngự của lá chắn ánh sáng là kết giới năng lượng, hoàn toàn là dựa vào năng nguyên vận hành, đối phương lắp ráp nhiều hạt nhân năng lượng, chúng ta tiến hành đối chiến năng lượng cùng hắn là không có phần thắng. Nhưng súng lửa tím thì lại khác, thân súng lửa tím là do tài liệu hợp kim cao cấp được lựa chọn tạo thành, có thể thừa nhận năng lượng hơn 60000V. Điều này có ý nghĩa, cánh tay máy móc của đối phương ngay cả bên ngoài của súng lửa tím cũng không phá hư được. Đến lúc đó, chỉ cần dùng thân súng chống lại quyền ép của đối phương, lại lợi dụng lá chắn ánh sáng tiến hành phản kích..."

Ba Tư Đốn giơ ngang súng lửa tím, lúc đang đỡ quyền của Đan Ni, tay phải cũng đồng thời dùng toàn bộ lá chắn cắt về phía cổ của Đan Ni, điện giật tê dại.

Ba Tư Đốn bị đánh lùi lại mấy bước, mà Đan Ni cũng mất thời cơ thừa thắng đuổi đánh.

Lần giao chiến ngắn ngủi này trong nháy mắt liền trôi qua, khán giả thậm chí còn chưa tỉnh lại trong dư vị, cho đến khi trên màn ảnh chiếu lại cảnh vừa rồi, bọn họ mới giật mình phát hiện, tuyển thủ Ba Tư Đốn vậy mà lại hành động khi người ta không đề phòng, tráo đổi trang bị tấn công và phòng thủ…

Vừa mới đứng lại, Ba Tư Đốn liền giơ súng lửa tím bắn Đan Ni, Đan Ni miễn cưỡng ngăn trở mấy phát, đợi hết tê dại, lại xung phong liều chết tiến lên.

Ba Tư Đốn lặp lại chiêu cũ, giơ súng đón đỡ, lá chắn công kích. Phản ứng của Đan Ni cũng không thể không nói khá nhau, nâng tấm chắn đón đánh.

Vũ khí ngắn va chạm nhau, hai người đồng thời lui mấy bước.

Sắc mặt Đan Ni rất khó coi, tức giận lan tràn, chỉnh năng lượng lên mức lớn nhất, kêu to phóng đến chỗ Ba Tư Đốn.

Ba Tư Đốn nhẹ nhàng tránh một cái, Đan Ni vung vào khoảng không, lá chắn ánh sáng chặn nửa người của hắn, lại không có ngăn cản bắn mấy phát súng về phía cánh tay máy móc.

"... Nếu có cơ hội, hay dùng súng lửa tím công kích cánh tay máy móc của hắn, giảm độ chịu đựng của nó, nhanh phá hư tính ổn định hơn."

Ba Tư Đốn yên lặng tính toán thời gian trong lòng, đợi đến lúc Đan Ni đánh úp lại lần thứ năm, hắn không có trốn tránh nữa, mà là giơ tấm chắn nghênh đón.

Đan Ni lộ ra vẻ vui mừng, cho rằng đã đắc thủ, lại nghe thấy Ba Tư Đốn lạnh lùng thốt lên ba chữ không muốn nghe: "Ngươi thua!" ("你输了!")

Cánh tay máy móc nằm trên lá chắn ánh sáng, song khiến cho người khác giật mình là, ngay cả sương băng cũng không ngưng kết.

Ngay sau đó, trong cánh tay máy móc bốc ra khói nhẹ, ánh lửa chợt lóe, kết cấu năng nguyên bị hỏng...

+++

Tác giả có chuyện muốn nói: Đợi đến tháng 4 1 hào ngày cá tháng tư thời điểm, không biết có hay không vị ấy thân nguyện ý đưa ta một cái xử nữ trường bình.....