Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1461: Truyền thuyết người cá (7)



Người cá rất xinh đẹp, nhưng đi cùng vẻ xinh đẹp chính là bản tính hung tàn của bọn họ.

Nếu không phải bể bơi đã sớm làm qua lớp phòng hộ, đoán chừng hiện tại người kia đã mất mạng.

Đám người ba chân bốn cẳng kéo người kia trở về.

Có lớp phòng hộ nên mọi người hơi an tâm một chút, một vài người to gan vẫn muốn đến gần nhìn người cá một chút.

Bể bơi rất lớn, ánh đèn chuyển động theo vị trí của người cá.

Người cá bị đuổi chạy quanh bể bơi, thỉnh thoảng phát ra một tiếng gầm gừ bén nhọn.

Trong bể bơi rõ ràng không chỉ có một người cá.

Minh Thù còn tưởng rằng đây chỉ là thưởng thức, không nghĩ tới còn có đấu giá.

Minh Thù nhìn số tiền đang tăng không ngừng trên màn ảnh, cái này có thể mua được bao nhiêu đồ ăn vặt a? Dùng tiền đi mua con cá, đầu óc của những người này có phải là bị ngu hay không?

"Một con cuối cùng..." Trên màn hình lớn chuyển đổi đến cảnh dưới đáy nước, một mỹ nhân như đuôi màu trắng bạc xuất hiện trong màn hình.

"Màu trắng bạc... Chưa từng nghe qua loại người này cá."

"Thật xinh đẹp a!"

"Bao nhiêu tiền, tôi mua!!"

Đám người bị cái đuôi màu trắng bạc làm kinh diễm đến, dồn dập lên tiếng muốn đấu giá.

Trong bể bơi, người cá kia không biết bị thứ gì dọa cho ngoi lên.

Ánh sáng chiếu trên người hắn không khác nào các vì sao lấp lánh.

Chiếc đuôi màu trắng bạc vẩy lên mặt nước, nổi lên một trận bọt nước.

Minh Thù: "..." Có thể ta phải làm kẻ ngu rồi.

Thế nhưng trẫm không có tiền a!

Nhà nguyên chủ cũng chỉ coi là có chút tiền... Bình thường tiêu xài một chút không sao, nhưng phá của như vừa rồi là tuyệt đối không thể nào.

Hơn nữa nhìn điệu bộ này, đoán chừng giá cả sẽ rất hung tàn.

Minh Thù nhìn về phía Đông ca.

Đông ca: "..." Lại muốn sao?

Minh Thù: "..." Làm sao ta biết!

=

Trong bể tắm thủy tinh, thiếu niên co rúc vào nơi hẻo lánh, mái tóc bạch kim phiêu đãng ở trong nước.

Có tiếng bước chân truyền đến.

Thiếu niên xinh đẹp vẩy đuối cá một cái bơi về nơi tối hơn, ánh mắt của hắn hung ác trừng về phía tiếng bước chân truyền đến.

"Triều Sương, người cá tôi đã mang đến cho cô, hi vọng cô nói lời giữ lấy lời, có thể cung cấp đầy đủ máu để chúng tôi nghiên cứu ra thuốc giải độc."

"Không lấy mạng tôi là được."

Hai người cùng nhau đi vào.

Minh Thù nhìn thấy đầu tiên chính là ánh mắt hung tàn kia của thiếu niên.

Đáng thương a.

Lại bị người ta bắt được.

Khục khục... Đây là tiểu yêu tinh nhà mình, không thể cười nhạo, không thể cười nhạo... Nhịn xuống!

"Cô muốn chuyển đến đâu?" Đông Ca hỏi Minh Thù.

"..." Đó là một vấn đề, trẫm phải suy nghĩ thật tốt.

"Cô nghĩ xong rồi nói cho tôi, tôi đi lên trước."

Minh Thù phất tay làm tư thế OK.

Đông Ca quay người rời đi, thời điểm qua khúc cua hắn nhịn không được quay đầu nhìn một chút, cô sẽ không thật sự ăn luôn chứ?

Minh Thù tới gần thủy tinh, thiếu niên co rúc vào nơi hẻo lánh, lộ ra thần sắc hung ác muốn dọa cô lùi lại.

Nhưng đối với Minh Thù mà nói, thiếu niên dường như chỉ là một con sư tử con vừa biết đi đang lộ ra răng nanh với cô.

Một chức lực uy hiếp cũng không có.

Chỉ có sự đáng yêu làm người ta dở khóc dở cười.

Minh Thù đứng bên ngoài suy nghĩ thật lâu, nên đưa hắn tới chỗ nào...

Để ở chỗ này khẳng định là không an toàn, Đông Ca mặc dù đáp ứng cô nhưng cũng không gánh nổi sẽ những người có tâm tư khác.

Nhưng người cá lại không thể rời khỏi nước...

Biến thành con người?

Người cá của thế giới này tựa hồ không có năng lực kia, không thể đem đuôi cá hóa thành hai chân, chí ít trong trí nhớ của nguyên chủ là không có.

Minh Thù gọi vài tiếng, thiếu niên ngoại trừ việc dữ dằn nhìn cô cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Cái này làm sao xử lý a!

Mua một cái tai họa sao!

Không bằng ăn cho rồi!

Minh Thù quyết định đi lên ăn một chút lại nghĩ.

Thiếu niên thấy Minh Thù đi rồi liền chậm rãi từ nơi hẻo lánh bơi tới một bên thủy tinh, hắn dán vào thủy tinh nhìn bên ngoài.

"Tôi nói..."

Minh Thù đột nhiên xuất hiện.

Thiếu niên vội vàng lui lại phía sau.

"..." Minh Thù nói: "Lát nữa tôi tới đón cậu."

Thiếu niên: "..."

-

Chờ lúc hắn tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ.

Soạt ——

Đuôi cá màu bạc từ đáy nước vung ra, ba một cái đánh vào bên cạnh.

Thiếu niên đau đến run rẩy một chút.

Lại đem hắn nhốt ở một nơi nhỏ như vậy!

Trước đó tốt xấu gì còn có thể để hắn bơi lội một chút, hiện tại ngay cả đặt cái đuôi cũng biết bao nhiêu khó khăn...

Con người thật độc ác!

"Cậu an tĩnh chút."

Thiếu niên ngẩng đầu liền nhìn thấy nữ sinh đang đứng trước cửa ra vào, cô chậm rãi đi tới mở công tắc bên cạnh, tiếng nước rầm rầm vang lên.

Thiếu niên nhếch môi, nhào về phía Minh Thù cắn qua.

Minh Thù kéo khăn tắm bên cạnh chặn lại mặt của thiếu niên, một tay đè hắn vào trong nước.

Chiếc đuôi màu trắng bạc xinh đẹp vung ra bọt nước, trên người Minh Thù bị dính không ít nước, nếu cô lại bị lây nhiễm virus người cá, không thể không bóp chết hắn!

Tiểu yêu tinh!

"Đừng quậy, tôi liền buông cậu ra."

Động tác của đuôi cá màu trắng bạc chậm lại, Minh Thù hơi buông tay ra, kéo khăn tắm xuống lộ ra khuôn mặt dữ dằn của thiếu niên.

Thiếu niên mặt mày tinh xảo, đó là một loại vẻ đẹp phi giới tính, trong trẻo lại tươi đẹp làm cho người ta nhìn một chút liền có thể đắm chìm.

Một vài sợi tóc bạc rơi xuống bên góc mặt hoàn mỹ của hắn, một vài giọt nước dính trên chiếc cằm trắng nõn nhỏ xuống lồng ngực rắn chắc của hắn, cuối cùng trượt vào mặt nước.

Đáy mắt có một vầng sáng nhàn nhạt màu bạc lộ ra sự chán ghét cùng không thích với con người.

Hắn dán vào mép bể tắm kéo xa khoảng cách của hắn cùng Minh Thù.

Đuôi cá hơi cuộn lại một chút.

"Tôi muốn làm gì cậu, cậu cho rằng cậu chạy trốn được? Cậu ngoan ngoãn..."

Minh Thù ngừng nói, liếc mắt nhìn nước trong bồn tắm bị nhuộm thành màu đỏ.

"Cậu bị thương rồi?"

Thiếu niên mím môi không nói, cố gắng cuộn đuôi cá của mình lại.

Minh Thù đứng dậy vớt hắn ra.

"Đừng cắn tôi."

Thiếu niên mở miệng ra, tại thời điểm cách bả vai Minh Thù một centimet liền dừng lại.

Hắn hung hăng cắn cánh môi.

Vì sao...

Không nỡ cắn cô?

Minh Thù đặt hắn lên mép bồn tắm: "Ngồi vững."

Minh Thù múc nước tưới lên đuôi cá màu trắng bạc của hắn, trên đuôi cá có lân giáp bao phủ xinh đẹp giống như mỹ nghệ được người ta điêu khắc tỉ mỉ.

Tại phía dưới đuôi cá có một vết thương nhỏ.

Trước đó cũng đã khép lại, chỉ là bị hắn dùng lực dày vò nên lại làm miệng vết thương mở ra.

Tên ngu ngốc này.

"Có đau không?" Minh Thù hỏi hắn.

Không gian lâm vào tĩnh mịch, thiếu niên hơi nắm lấy mép bồn tắm.

"Không... Không đau."

Thanh âm khàn khàn của thiếu niên đánh vỡ sự yên lặng.

Con người đều không có ý tốt!

Sao có thể nói cho cô biết!

"Không đau thì cậu liền tùy tiện giày vò? Sao cậu không dứt khoát cắt luôn cái đuôi đi." Minh Thù tức giận mắng hắn.

Thiếu niên: "..."

Cái đuôi của hắn, hắn muốn lăn qua lăn lại thế nào thì kệ hắn!

Liên quan gì đến cô!

Xen vào việc của người khác!

Cô khẳng định có ý đồ gì với mình!

Con người đều là sinh vật độc ác đáng sợ như vậy!

Minh Thù đứng dậy rời khỏi phòng, thiếu niên nhìn mặt đất ướt sũng lại nhìn cái đuôi màu trắng bạc của mình, nơi bị tay cô chạm qua rất không thoải mái.

Hắn xoay người một lần nữa ngồi trở lại trong bồn tắm, nước thấm vào đuôi cá rửa sạch nơi cô vừa chạm vào.

"Cậu muốn chết sao?"

Thiếu niên lần nữa rời khỏi nước.

Hắn trợn mắt nhìn: "Không... Không cần cô lo!"

Minh Thù cười nói: "Cậu là do tôi mua, tôi có quyền quản."

"Cô... Các người căn bản không có quyền mua bán chúng tôi!!" Đáy mắt thiếu niên xẹt qua một tia hận ý.

Minh Thù khẽ cười một tiếng: "Vậy rất xin lỗi, cậu bây giờ chính là do tôi mua."

"..."