Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1714



Nếu hai nhà muốn làm lễ đính hôn, tuy quy trình không phức tạp như lập gia đình nhưng vẫn cần tên chính của nam nữ hai bên.

Hôm sau, Tôn Lan đến trường hỏi chuyện Phong Nghi, lấy được câu trả lời khẳng định từ đối phương.

Tôn Lan: “...”

Mới không để ý một cái mà tên nhóc Phong Nghi này đã rời khỏi liên minh độc thân rồi.

“Tại sao lại đột ngột như vậy?”

Trước giờ Tôn Lan chưa nghe thấy chút tin tức nào, mặc dù có chút manh mối nhưng Phong Cẩn một mực không tiết lộ.

Phong Nghi nói: “Đầu năm nay, Trường Sinh đến Phong thị ở vài hôm, cậu cũng biết đó, đầu năm họ hàng đến thăm hỏi rất nhiều. Phong thị lại là một dòng họ lớn, tất nhiên sẽ có người để ý đến Trường Sinh. Nghe nói là cháu trai của một vị trưởng bối đã gả ra ngoài nào đó, xuất thân cao quý, thường xuyên qua lại với Phong thị.”
Bởi vì trưởng bối hai nhà có chút chuyện từ xưa nên Phong Cẩn bên này không thể trực tiếp từ chối, đành phải đưa ra viện binh.

Kết quả, Phong Nghi “chiếm” được phần lợi này.

Phong Cẩn và Phong Chân từ lâu đã có ước định, hiện tại đính hôn, chẳng qua chỉ là chuyển ước định bằng miệng thành ước định bằng văn bản mà thôi.

Chiều muộn, Phong Nghi biết tin Tôn Lan muốn theo quân rèn luyện, cậu lộ ra vẻ mặt ngẫm nghĩ.

Vừa về đến nhà, Phong Nghi đã nói với cha ý định của mình.

Phong Chân nói: “Lông còn chưa mọc đủ mà đã muốn ra chiến trường rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Phong Nghi đáp: “Dù có đọc nhiều sách hơn nữa mà không được thực hành thì chẳng khác nào Triệu Quát*.”

* Triệu Quát là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, chỉ giỏi bàn luận suông về binh pháp nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn nên đã chôn vùi tính mạng hơn bốn trăm nghìn tướng sĩ và tiền đồ của nước Triệu, khiến hậu thế cười chê nên về sau mới có câu thành ngữ “bàn việc binh trên giấy” để chỉ loại người nói nghe hay nhưng làm thì dở.
“Tại sao con lại đột nhiên có ý định này? Con bị cháu trai của Tôn Văn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên muốn tranh cao thấp à?”

Tưởng sống trong doanh trại dễ như vậy sao?

Ánh mắt Phong Nghi bình tĩnh nhưng Phong Chân lại cảm thấy con mình đang trợn trắng mắt lên.

“Tôn Lan có sở trường riêng của cậu ta, con không có ý định phân cao thấp với cậu ta.”

Chẳng qua Phong Nghi cảm thấy nội dung được học ở thư viện chỉ tạm đủ dùng, nhưng làm sao để vận dụng linh hoạt thì còn cần phải thực hành.