Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 138: Bụng dạ đen tối đến mức rửa không sạch (1)



“Nhưng ngươi nói thế lại nhắc ta nhớ một chuyện.” Khương Bồng Cơ cau mày nghĩ, hình như cô đang nghĩ đến cảnh tượng nào đó rất thú vị, khóe môi cong lên thành một nụ cười rợn người, “Thánh nhân có nói, có hời mà không chiếm thì đúng là đồ ngu, chuyện này đúng là một cơ hội tốt.”

Từ Kha há hốc mồm, vị thánh nhân nào nói ra cái câu thô bỉ vô lại như thế chứ.

Nếu như Khương Bồng Cơ đã quyết định phải làm chuyện gì đó vậy thì chắc chắn phải cần có vốn. Còn về phần làm thế nào để biến số vốn nho nhỏ đó thành lớn, thậm chí còn có thể làm chấn động đến thế cục thiên hạ, cô cũng đã có phương hướng đại khái rồi.

Với lập trường và cách làm người của Từ Kha, không đời nào cậu ta xúi giục cô đi áp bức bóc lột dân chúng được. Hay nói một cách khác, nếu tên nhóc này có cách thật thì đảm bảo nó sẽ chĩa về phía sĩ tộc giàu có… tính chơi trò “đen ăn đen”?

Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu cô đã hiện lên những ví dụ điển hình của việc lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Cho dù hai thời đại khác nhau, nhưng bản tính hám lợi của con người thì vẫn thế.

Khương Bồng Cơ mỉm cười nói: “Ngươi kể chi tiết kế hoạch ra xem nào, nếu như ta cảm thấy được thì có thể cân nhắc để áp dụng.”

Từ Kha chắp tay nói: “Kha xin mạo phạm, mời lang quân lại gần đây.”

Hửm... xem ra rất nghiêm trọng đây, phải nói thầm cơ mà.

Khương Bồng Cơ cười cười bước lại gần, Từ Kha nhỏ tiếng nói: “Trước khi bẩm báo, xin lang quân có thể giải thích cho Kha một chuyện. Lang quân nghe được tin bạo loạn ở Thương Châu từ đâu, khoảng bao giờ thì lan truyền đến Hà Gian và các vùng lân cận?”

“Ban đầu là nghe được từ phía Văn Chứng, ngươi không biết Văn Chứng nhỉ, anh ta là một người rất thú vị. Chắc là anh ta cũng nghe ngóng được từ các thương nhân đến quận Mạnh buôn bán. Nghe nói Mạnh Gia Quân hống hách lắm, phái binh phong tỏa cả quận Mạnh, lập các trạm kiểm soát ở Thương Châu, nói rằng nhất định phải bắt bằng được tên phản nghịch đó về…”

Loạn dân chắc chắn sẽ không nhanh được như thế, mà các thương nhân thì khác, họ đi khắp nơi buôn bán nên có con đường lan truyền tin tức của mình. Mạnh Gia Quân dù có tạm thời cầm chân họ nhưng không thể chặn không cho bọn họ đi buôn được.

Dù sao cảnh tượng phồn hoa này của Thương Châu cũng có một phần công sức của bọn họ.

“Tin tức này có đáng tin cậy không?” Từ Kha hỏi.

“Có, đảm bảo đấy.” Nghĩ đến đôi chủ tớ họ Mạnh đang trong phủ, Khương Bồng Cơ nhếch mép nở một nụ cười khát máu.

Còn có chứng cứ nào đáng tin cậy về chuyện bạo loạn ở Thương Châu hơn sự hiện diện của cái đôi chủ tớ này chứ?

Từ Kha trầm mặc nói: “Cày bừa vụ xuân vừa xong được một tháng, nếu như đợi đến lúc chuyện của Thương Châu ầm ĩ lên thì cũng phải tầm giữa hè. Còn lâu mới đến lúc thu hoạch, mà lương thực tích trữ từ mùa trước cũng chẳng còn được bao nhiêu. Nếu như chuyện này mà lan rộng ra khiến dân chúng hoảng sợ, ào ào mua lương thực tích trữ thì lũ thương nhân buôn gạo sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này?”

“Bản tính hám lợi của thương nhân từ xưa đã có.” Khương Bồng Cơ nói, “Ta đâu có lạ gì, ngươi định tay không bắt giặc à?”

Từ Kha kinh ngạc, sau đó nói với vẻ rất khâm phục: “Tay không bắt giặc? Câu này của lang quân hình dung rất chuẩn xác.”

Cô bình thản nói: “Nếu là như thế, ngươi vẫn cần một đợt lương thực để làm mồi.”

Hai mắt Từ Kha sáng lên: “Tuy có phạm vào cái đạo của người làm quân tử, nhưng Kha đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm hại đến dân chúng.”

“Ngươi đảm bảo với ta làm gì? Hay là sợ ta không đồng ý?” Khương Bồng Cơ bật cười.

Từ Kha chưa kịp nói thì cô đã bổ sung thêm một câu: “Con người ta xưa nay chịu cái gì thì chịu chứ quyết không thể chịu thiệt. Kế hoạch tay không bắt giặc này, ta cũng thích.”

Khương Bồng Cơ đã đoán ra được kế hoạch của Từ Kha.

Nếu đặt trong thời đại của cô thì kế này chẳng qua là trò trẻ con, nhưng với thời đại này mà nói thì nó cực kỳ bạo dạn, xuất sắc. Người đời vẫn thường khinh bỉ thương nhân, đương nhiên sẽ không nghĩ đến phía sau sẽ có âm mưu như vậy. Từ Kha không hổ là “quản sự sổ sách” mà cô coi trọng, có giác ngộ của một cao thủ quản lý nội vụ rồi đấy.

Mưu kế của cậu ta tương tự như chơi cổ phiếu, chỉ khác là nó “thô” hơn. Cộng thêm việc truyền bá thông tin ở thời đại này rất chậm, thế nên có rất nhiều kẽ hở để lợi dụng.

“Nhưng mà…” Khương Bồng Cơ chuyển đề tài, nói với vẻ khó xử, “Quan trọng là ngươi lấy đâu ra một lượng lương thực lớn như thế?”

Nụ cười trên mặt Từ Kha cứng đờ lại.

Cậu cực kỳ tự tin tin rằng, kế này có thể kiếm được một khoản lớn về cho lang quân, nhưng lại quên mất điều kiện cơ bản nhất – lấy đâu ra lương thực.

[Hạt Dẻ Rang Đường]: A hi hi ha ha hô hô, tha thứ cho tui, nhìn cảnh bạn Từ và chủ thớt nghiêm túc bàn nhau đào bẫy, nhưng mà lại quên mất điều kiện tiên quyết mà đau bụng quá… biểu cảm của hai người này cắt ra làm meme được đấy.