Hầu Môn Độc Phi

Chương 101



An Ninh thân thể ngẩn ra, xoay người nhìn về phía Thương Địch, không biết vì sao, nàng luôncó một loại cảm giác kỳ lạ, có thể Thương Địch đã sớm nhìn thấu ngụytrang của mình, theo bản năng sờ vào khuôn mặt, đây là loại mặt nạ củaVăn Cẩm làm cho nàng nó thuộc hàng nhất phẩm (một trong những sản phẩmcao cấp), bao bọc cả khuôn mặt, người ngoài thật sự rất khó có thể tìmra chút sơ hở nhỏ.

Thương Địch đi về phía đám đông, thân hình cao lớn, như ngọc thụ lâm phong ( một cây to lớn), trên khuôn mặt tuấn túmơ hồ mỉm cười, đến khi nghe những lời nói kia mới tỉnh lại, khuôn mặtHải Táp ra lộ vẻ hứng thú hướng về phía quân chúa Thiều Hoa hỏi, "Ngươisẽ đáp ứng chuyện này?"

Quận chúa Thiều Hoa cau mày, "Nhị tiểu thư hẳn đang trên đường đến."

Tại thời điểm nói những lời này, quận chúa Thiều Hoa cực kỳ lo lắng, nhưng, trên mặt không hiện chút sơ hở, lúc trước, nàng cho người đi tìm nhịtiểu thư, nhưng mà, kết quả không chắc chắn, nay chính xác mười người đã được điều đi, nếu bây giời Hải Táp muốn rời đi, tình huốn khẩn cấp nhưthế này, nàng làm sao có năng lực tìm một người thích hợp đển thay thếđây?

Hải Táp cười đến híp mắt, "Ngươi không phải cho có lệ chứ ?"

Ngữ khí mang theo một vài phần không hài lòng, hắn đối với Đông Tần quốcchuyện gì cũng không có hứng thú, nhưng với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư kia mười phần cảm thấy hứng thú, nếu là không có nhị tiểu thư xuấthiện, hắn tất nhiên không muốn tiếp tục ở trong này chờ đợi nữa.

Hừ lạnh một tiếng, trên mặt như ác ma xẹt qua một chút khinh thường, lậptức nhanh chân bước đi, tựa hồ như thực sự muốn trở mặt.

Hải Tápvừa đi, quận chúa Thiều Hoa càng thêm phần lo lắng, nam tử mắt xanh này, thân phận không rõ, nhưng tuyệt đối không phải người thường, ngay cảHoàng thượng cũng phải nhượng bộ vài phần, nếu hắn thật sự trở mặt, lúcnày chính mình cũng không có kế sách gì.

An Ninh thấy thế, lôngmày không khỏi cau, thấy hắn càng ngày càng đi xa, An Ninh khóe miệngkhẽ nhếch lên, cao giọng, "Công tử Hải Táp chớ phải là sợ?"

Quả nhiên, tấm lưng kia ngẩn ra, bước chân dừng lại, sợ? Hắn Hải Táp cho tới bây giờ chưa biết cái gì là sợ!

Ánh mắt An Ninh sánh lên ẩn sự nguy hiểm, "Cái gì nhị tiểu thư nhị tiểuthư, theo ta thấy, sợ là công tử Hải Táp lấy cớ mà thôi."

Hànglông mày xinh đẹp của Hải Táp cau lại, xoay người nhìn về phía công tửquần áo xanh nhạt, khóe miệng gợi lên một chút khinh miệt, khích tướngsao? Hải Táp hắn làm sao có thể dễ dàng trúng kế như vậy? thật sự làkhinh địch mà !

Không để ý đến An Ninh, Hải Táp xoay người tiếptục đi, An Ninh có chút nhíu mi, lúc này sắc mặt những người đứng bêncạnh trở nên cứng đơ, không nghĩ tới Hải Táp lại không trúng kế, ánh mắt An Ninh nheo lại, Thuyền Vương, quả thật không hổ danh là bá chủ trênbiển, liếc mắt đã biết nàng khích tướng, nhưng thêm một nữa thì như thếnào?

Đôi mắt sáng lên, An Ninh nhìn bóng dáng anh tuấn kia, mộtlần nữa mở miệng, "Hừ! Có người nghĩ muốn gặp nhị tiểu thư, chỉ sợ nhịtiểu thư là khinh thường người nào đó, Đông Tần quốc ta nam tử ngườingười khôn khéo lại có tài năng, nhị tiểu thư như thế nào lại chú ý mộttên mắt xanh kỳ quái?"

Dứt lời, bóng dáng kiên định kia một lầnnữa dừng lại, An Ninh trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ: biết nàng dùng khích tướng thì như thế nào? Không nghi ngờ gì mới vừa rồi nàng đã đánh trúng yếu điểm của hắn, với tính cách của Hải Táp, quyết định hỗ trợ haykhông, vô luận hắn đang có tâm tư gì, hay hắn cũng không thèm để ý tháiđộ của nàng, hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy, thẳng gọi hắn làmắt xanh kỳ quái, với tính cách cao ngạo của một Thuyền vương, làm saocó thể chịu được?

Như vậy, tiếp theo hắn sẽ có hai thái độ, mộtlà dùng bạo lực để giáo huấn cô "Nói năng lỗ mãng", thứ hai là nhận lờikhiêu kích của cô, đường đường Thuyền Vương, là nhân vật quan trọng củathời đại, lại là một quân tử, trong thân thể hắn chảy dòng máu cao quý,làm sao hắn có thể cho phép người khác sử dụng thủ đoạn đê hèn với mình, hơn nữa kiếp trước, hắn giúp đỡ An Như Yên, cũng chưa bao giờ lén lútcả, cho nên, tỷ lệ Hải Táp lựa chọn cách thứ hai lớn hơn nhiều so vớicách thứ nhất.

Trên mặt An Ninh cười ôn hòa đến vô hại, sáng lạn và ngây thơ, nhưng chính là vì như thế, lại tăng thêm cảm giác khiêu khích.

Con mắt Hải Táp căng thẳng, xoay người một lần nữa nhìn về phía nhị công tử kia, lúc này đây, cặp mắt xanh của hắn đang dậy sóng, mắt xanh kỳ quái? Màu xanh là màu đặc thù nhất của hải quốc, toàn bộ mọi người trên đếquốc đều biết, đó là do thần biển ban dấu hiệu cho bọn họ, hắn lại cóthể nào để cho một tiểu tử vũ nhục dấu hiệu xem như là niềm tự hào củahắn được ?

Bước đi đến trước mặt An Ninh, An Ninh dù sao cũng chỉ là nữ tử, lại mới có mười lăm tuổi, nên đỉnh đầu cũng không cao quá cổhắn, Hải Táp trời sinh đã cao hơn so với An Ninh một cái đầu, nhưng mà,hắn đứng ở trước mặt khí thế như vậy lại không làm cho vị nhị công tửnày không có một chút gì sợ hãi cả.

Đến Đông Tần quốc, hắn liềncố ý che giấu khí thế, nhưng vào lúc này, hắn như một quân vương bìnhthường, sinh ra đã có sẳn kiêu ngạo, hắn là Thuyền Vương của Hải quốc,có thể làm cho tất cả thần dân của Hải quốc đối với hắn đều phải khâmphục, từ khi sinh ra trên người hắn đã có sẳn loại khi thế này, bìnhthường không ai có thể kinh thường, nhưng mà nhị công tử này, một chútsở hãi cùng không có, như trước vẫn cười vô hại, trong ánh mắt không che dấu sự khiêu kích đối với hắn .

Tốt, tốt lắm! Khóe miệng Hải Táp từng chút cong lên tươi cười, hay cho một nhị công tử!

"Ngươi sẽ phải trả giá lớn vì những lời nói vừa rồi của mình!" Hải Táp cười kỳ lại, lộ ra một tia lạnh giá, tà mị gần như giống yêu nghiệt, cúi ngườigiọng nói nhẹ nhàng ở bên tai An Ninh thì thầm, nói giống như một bàntay lớn, vương ra muốn kéo chìn nàng xuống biển sâu.

An Ninh nhíu mày, "Giá lớn? Hải Táp công tử nói xem ta đây phải trả giá lớn như thế nào?"

Trong mắt mọi người thấy An Ninh không chút sợ hãi, mới vừa rồi, Hải Táp trên người phát ra khí thế, làm cho bọn họ đều cảm giác được vài phần áplực, những nhị công tử này vẫn có thể đối đạp thoải mái như vậy.

Chỉ duy nhất Thương Địch khóe miệng vẫn cong lên, ánh mắt thâm thúy nhìn An Ninh, tuy rằng không là khuôn mặt kia, nhưng hình ảnh trước mặt làm cho ánh mắt hắn hiện lên một vài phần ôn hòa, giống như đang nhìn chính nữtử mình thích, nếu như thần sắc này để cho người khác nhìn thấy, sợ làthiên hạ lại lưu truyền là Thân Vương điện hạ đối với Nhị công tử cótình cảm đồng tính luyến ái.

Những mà, tất cả mọi người hiện giờđều đang đặt sự chú ý trên người An Ninh và Hải Táp, tự nhiên sẽ khôngcó bất cứ ai có thể thấy được trong ánh mắt hắn hiện lên một phần ôn nhu khác thường.

Chính lúc này, trong ngự thư phòng Sùng Chính đếcùng Dụ Thân vương đi ra, mới vừa rồi hai người bọn họ nghe nên ngoài có động tĩnh, liền đi ra xem thử có chuyện gì, đúng lúc trên người Hải Táo phát ra một luồn khí thế.

Thuyền Vương, Sùng Chính đế đã tườngnghe đồn về Thuyền Vương kia, những hắn thật không ngờ, người đó lại cósực uy lực đến như vậy, mới vừa rồi ngay cả tâm hắn cũng giật mình. Quảthật không hổ kia Hoàng tử tung hoành trên các vùng biển, những chỉ làdo hắn cố tình che dấu mà thôi!

Hải Táp trền người từ sớn đã đầykhí thế, thản nhiên liếc mắt nhìn An Ninh một cái, xoay người nhìn vềphía mọi người, "Ta thu hồi lời nói rời khỏi đây, nhị tiểu thư không đến cũng không sao, bất quá..." Nói đến vậy, ánh mắt Hải Táp đảo nhìn vềphía cửa ngự thư phòng nơi Sùng Chính đế đang đứng, khóe miệng tười cười mang theo một chút quỷ dị, "Đợi lát nữa ta muốn cùng nhị công tử nàycược một phen, nếu là hắn thắng được ta, thì ngươi sẽ có cái này!"

Hải Táp từ trong lòng lấy ra một hộp gấm, mở ra hộp gấm, trong hộp, một hạt chân châu lớn đủ sắc màu liền hiện ra trước mặt tất cả mọi người, mọingười nhìn thấy đều cả kinh, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, chỉ cầnnhìn thoáng qua, thì đã thấy đó là bảo vật vô giá trị.

Hạt châu này, ở trong mắt những người thật sự học giả sẽ biết, nó mang trong mình một giá trị rất lớn.

"Này là..." Sùng Chính đế kìm lòng không đậu đi về phía trước vài bước, cáinày tuy hắn chưa tường gập qua, nhưng nghe nói qua, trong tứ bảo củathiên ha ( bảo trong từ bảo vật), 《 độc điển 》 sắp xếp thứ ba, và xếptrước nói là thứ nhất là viên hải thần châu này !

《 độc điển 》trong mắt người võ lâm, đứng thứ nhất, những viên hải thần châu này, ởtrong mắt hoàng thất tứ quốc trong mắt, thì cái này được xem quý giáhơn, có được viên hải thần châu này, không còn nghi ngời gì cả, sẽ cóđược sự trợ giúp vô điều kiện của Hải quốc.

Hải quốc cùng tứ quốc không xâm phạm, trạng thái này hiện giờ vẫn được duy trì, nhưng tứ quốc này, hoàng thất Bắc Yến vẫn luôn hỵ vọng có thể liên kết cùng với Hảiquốc, nguyên nhân bời vì, đơn giản là Hải quốc có nhiều tài phú và vịtrí vô cùng đặt biệt.

Bốn đại lục ( ý là đất trên cạn là của Tứquốc), bốn vùng biển, chỉ cần trên khu vực biển, đều là thiên hạ của hải quốc, đều được nắm giữ trong tay Thuyền vương, theo truyền thuyết Hảiquốc tôn thờ thần biển, thần biển đã nói, khu vực biển từ xa xưa đã lànhà của Hải quốc, không thể cùng với các đề quốc khác tranh đấu quyềnlời trên đất liền, lời nói được các đời Thuyền Vương tuân thủ, nên chưabao giờ nhúng tay vào các vấn đề tranh chấp của tứ quốc, nhưng mà, nếumột Thuyền Vương có ý định, không hề tuân thủ lời nói kia, như vậy liềnliên kết với Bắc Yến cường quốc, thì sợ trên biển và cả đất liền đềukhông có đối thủ.

Kiếp trước Thuyền Vương bị An Như Yên mê hoặc, chưa bao giờ kháng cự, dưới mọi tình huống đều ra tay giúp nàng ta.

Mà hải thần châu này, cũng được xem như ngọc tỷ trong tay hoàng đế, thậmchí so với ngọc tỷ tác dụng còn mạnh hơn nhiều, có hải thần châu này,liền có thể điều động binh lực trên trên đế quốc biển, có thể ra bất cứyêu cầu đối với Thuyền vương, thậm chí sẽ thay thế Thuyền vương cũngkhông phải là không có khả năng!

Thấy Hải Táp mang vật kia thành tiền đặt cược, điều này quả nhiên là làm cho Sùng Chính đế không khỏi giật mình .

Hải Táp thấy phản ứng của Sùng Chính đế , cũng đã biết, Đông Tần hoàng đếnày hẳn là đã biết đây là cái gì, khóe miệng gợi lên một chút đắc ý, hắn sở mang vật quý trọng như vậy làm tiền đặt cược, hoàn toàn là vì hắn tự tin sẽ không thua nhị công tử này, mà hải thần châu là bảo bối củahoàng thất hải quốc hắn, làm sao có thể dễ dàng trao tay người khác được ?

An Ninh nhìn vật kia, nàng mặc dù chưa thấy qua, nhưng giờphút này thất phản ứng của Sùng Chính đế, liền có thể biết, hạt châunày, không chỉ là bảo bối vô giá trị mà thôi, huống hồ, Hải Táp trên mặt tự tin, hiển nhiên đang tin tưởng vào sự bất bại ( không bao giờ bại )của chính bản thân mình, hắn mang ra, chỉ vì muốn gia tăng lơi thế, càng muốn dụ dỗ Sùng Chính đế, cho phép trận đặt cược này.

Nếu hắn đoán không sai, vậy thì yêu cầu tiếp theo của Hải Táp, sợ là khó có thể làm cho mọi người chắp nhận đước!

"Vậy nếu chiến thắng" Câu hỏi đâu tiên thốt ra, không phải từ An Ninh, mà là Thương Địch, lúc nảy hắn nhìn màu sắc của hạt châu, ánh mắt trở nênthâm thúy làm cho người khác không thể nào bất được cảm xúc, trên khuônmặt đã không còn sự ôn nhu như vừa rồi, hơn nữa khí ngữ mang theo vàiphần nghêm túc.

"Ha ha..." Hải Táp cười ra tiếng, kia tiếng cườilàm cho da đầu người khác có chút dựng đứng lên, cở thể có thể cảm nhậnđược một luồng khí lạnh xẹt qua, tầm mắt mọi người nhất thời chuyển từhải thân châu dới lên người Hải Táp, chỉ thất hàng lông mày rậm đẹp củaHải Táp cau lên một chút, cao giọng mở miệng, "Nếu ta mà thắng, vị nhịcông tử này... Hừ, từ nay về sau đó sẽ trở thành nô lệ của Hải Táp ta,ta sai hắn làm cái gì, thì hắn phải làm cái đó, ngoài ra..."

Hải Táp dừng lại mộtchút, mắt xanh đảo qua mọi người, thấy một vài người thần sắc đã thayđổi, nhị công tử vẫn vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hừ lạnh, nếu mà hắnthắng, điều đầu tiên là làm cho tên nhị công tử này trước mặt sứ thần tứ quốc mất mặt, bắt hắn lạy Hải Táp đây ba lạy, trước mặt mọi người nhậnchủ!

Dám khiêu khích Hải Táp hắn chính là tự tìm lấy tủi nhục!

"Mặt khác cái gì?" Ánh mắt An Ninh sáng lên, cơ hồ có thể biết được ý đồ của Hải Táp, hắn nếu là muốn mình trước thiên hạ nhận hắn là chủ, thì nàngsẽ có biện pháp làm cho hắn nhục nhã lại!

Hải Táp chống lại tầmmắt của An Ninh, hướng đến lại gần nàng vài phần, "Nhị công tử, ngươinên biết là ngươi phải nhận ta làm chủ tử, về phần khác... Mặt khác, tahy vọng Hoàng thượng thành toàn, đem An Bình hầu phủ nhị tiểu thư bancho Hải Táp ta."

Dứt lời, cơ hồ sắc mặt tất cả mọi người thay đổi.

"Không được!"

"Không được!"

"Không được!"

"Không được!"

"Không được!"

Thần vương Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Vân Cẩm, ngay cả TriệuCảnh Trạch cũng ở trong đó, năm người cùng một lúc trả lời, liền cựtuyệt!

Một vài người sắc mặt khó coi đến cực điểm, Thương Địch,Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, ba người đều chú ý đến An Ninh, bọn họ nhưthế nào có thể trơ mắt nhìn nàng trở thành tiền cược? Đem An Ninh bancho Hải Táp? Không có cửa đâu!

Vân Cẩm đương nhiên không muốnchính biểu muội mình trở thành tiền đặt cược, bây giờ Ninh Nhi là ngườithân duy nhất của hắn, vì nàng mà Vân Cẩm quyết tâm báo thù, quyết tâmphục hưng Vân gia, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn Ninh Nhi dễ dàng trởthành vật để thưởng? Đây chính là vũ nhục người khác, Hải Táp chỉ nói là ban cho hắn, lại không nói muốn kết hôn với Ninh nhi muốn nàng làm vợ,hắn sao có thể để biểu muội duy nhất của mình trở thành một phẩm vật đểgiao dịch?

Cho tới Triệu Cảnh Trạch, hắn trong lòng cũng làcó tính toán khác, lần trước đi Hầu phủ, tuy rằng bất lợi, thậm chí làm cho hắn mất mặt, hắn đến nay đều không phát giác một chút manh mối nào, nhưng An Ninh với hắn mà nói, là một quân cờ có giá trị không nhỏ,trong lòng hắn từ trước đã có chủ ý muốn nên duyên cùng với An Ninh, làm thể nào có thể để cho An Ninh ban cho Hải Táp loại người bỏ đi này?

Năm thanh âm vang lên làm cho những ngưới khác đều ngẫn ra, ánh mắt Hải Táp nhất thời liếc mọi người một cái, giờ này khóe miệng càng lúc càng công lên, xem ra, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư quả nhiên là không đơn giản,nếu như vậy, hắn càng muốn kiên trì mang nàng ta thành tiền cược.

"Đông Tần hoàng thượng, ý của ngươi như thế nào?" Hải Táp tầm mắt cuối cùngdừng lại ở trên người Sùng Chính đế, chỉ thấy Sùng Chính đế vẫn nhưtrước tầm mắt đặt ở viên Hải thần châu, nên cố ý quơ quơ, tại thời điểmtrên tay hắn cầm Hải Thần Châu, cũng đã biết, Đông Tần hoàng thượng đãxác định thân phận của hắn, nếu hắn đã biết thân phận của mình, như vậy, thân là một hoàng đế của một quốc gia, về lý nên biết cân nhắc lợi hại.

Đúng như dự đoán của Hải Táp, Sùng Chính đế tính toán lần này... Vô luậnthấy thế nào, nhất đinh phải giao dịch, nếu là vị nhị công tửthắng, Hải Thần Châu kia của Thuyền Vương liền rơi vào tay của nhị công tử , như vậy hắn liền mượn sức nhị công tử, nắm giữ Hải Thần Châu này,đối với Đông Tần mà nói, không thể nghi ngờ đây là một trong nhữngchuyện tốt nhất. Có Hải Thần Châu, sợ là ngay cả Bắc Yến quốc đối vớiĐông Tần đế quốc cũng phải kiêng sợ ba phần.

Nếu là Thuyền vươngthắng, tựa như mong muốn của hắn, đem An Bình hầu phủ nhị tiểu thư bancho hắn, đến lúc đó, hắn đem nhị tiểu thư phong làm công chúa, lấy thânphận công chúa ban cho Thuyền vương, như vậy khác nào Đông Tần quốc cùng với Hải quốc liên mình, điều này so với việc có trong tay Hải Thần Châu cũng không phải là không lời.

Này mặc kệ như thế nào, đối với Đông Tần quốc của hắn đều có lợi nha!

"Trẫm..."

"Cậu." Thương Địch trầm giọng mở miệng, đánh gãy lời nói của Sùng Chính đế,cả người tựa hồ hướng về phái Sùng Chính đế như muốn truyền đạt tin tứcgì đó .

Sùng Chính đế trong lòng ngẩn ra, nhìn về phía ThươngĐịch, thật sự đây là một quyết định đúng, nhưng giờ phút này lại trở nên khó khăn, mấy người khác cũng đồng thời nhìn hắn, ánh mắt khẩn cầu,hoặc uy hiếp.

Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ đều thích AnBình hầu phủ nhị tiểu thư, điểm này, hắn biết, Hoàng hậu từng cùng hắnđề cập qua việc này, hai người thương lượng, nên đem An Ninh hứa hôncho Thương Địch, hay là hứa hôn với Nam Cung Thiên Duệ, Nam Cung ThiênDuệ là đại tướng quân uy phong, hắn vốn thương yêu thần tử này nhất,thân lại là chất nhi của Hoàng hậu, lập nhiều chiến công hiển hách,thành toàn hôn nhân cho hắn, cũng là việc quân vương nên làm.

Mặt khác, Thương Địch thân là chất nhi của hắn, là đứa con duy nhất tỷ tỷcủa hắn để lại trên đời, hắn vẫn luôn quan tâm đến hôn sự của nó, nhiềulần ban thưởng mỹ nữ, đều bị tặng trở về, hiện tại hắn vất vả mới thíchđược một nữ tử, hắn thân làm cậu, cũng nên thành toàn chuyên tốt này.

Nhưng An Bình hầu phủ nhị tiểu thư chỉ có một, hắn cùng Hoàng hậu rất khókhăn, hiện tại lại thêm một Thuyền vương Hải Táp nữa, trong khoảng thờigian ngắn, Sùng Chính đế vẻ mặt rối rắm, "Này... Này..."

"Hoàng Thượng..."

"Cậu..."

"Đông Tần hoàng đế..."

Vài thanh âm liền một lần nữa vang lên bên tai hắn, Sùng Chính đế càngthêm phần khó xử, nhìn Nam Cung Thiên Duệ, nhìn Thương Địch, lại nhìnnhìn Hải Táp trong tay kia cần một Hải Thần Châu, tay phút chốc nắmchặt, "Để tự nhị công tử quyết định đi."

Đây như một củ khoai lang nóng thổi nếu không vứt bỏ, thì thật sự sẽ rất đáng sợ.

Tầm mắt mọi người đều chuyển dời trên người An Ninh, An Ninh nhất thời lướt qua, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm trong mắt lộ vẻ uy hiếp, Thương Địch mi mắt nhanh chóng nhắm lại, Vân Cẩm hướng tới nàng lắc đầu, hai người tựa hồ là nói cho nàng, không nên đáp ứng cuộc đánh cược này với Hải Táp .

An Ninh liền cuối đầu, lại nghe thấy Hải Táp khiêu khích, "Như thế nào? Không phải Nhị công tử sợ hãi sao?"

Sợ? Nàng là trùng sinh một lần, ngay cả cái chết cũng đã trãi qua, An Ninh nàng đây còn điều gì để sở hãi?

"Ta đang suy nghĩ, tiền đặt cược này có phải hay không công bằng?" An Ninh khẽ cau mày, thản nhiên mở miệng.

"Vậy ngươi cứ nói đi, tại sao lại không công bằng?" Hải Táp hừ lạnh mộttiếng, công bằng? Cũng chính là hắn, có người dám cùng hắn bàn luận công bằng, nếu là ở hải quốc, chỉ cần là Thuyền vương hắn nói một câu, thìai sống ai chết đều do hắn quyết định ! Không một ai dám có nửa lờikhông đồng ý, chỉ có thể cảm ơn ân điển của hắn.

"Ta nếu thua,làm nô lệ của ngươi, ta đây nếu thắng, công tử Hải Táp có phải hay không cũng nên trở thành nô lệ của ta? Thế này mới công bằng, không phảisao?" An Ninh điềm tỉnh không sợ hãi nói ra những lời này, vừa nói xong, liền bị Sùng Chính đế lớn tiếng quát.

"Làm càn... Ngươi...Ngươi..." Sùng Chính đế phẫn nộ chỉ vào An Ninh, nhị công tử này, làmsao có thể có một lá gan lớn như vậy, dám bắt Thuyền vương làm nô lệ!Theo bản năng nhìn về phía Thuyền vương Hải Táp, "Thuyền... Công tử HảiTáp, khi nãy hắn cái gì cũng chưa nói... Đừng so đo với hắn."

Sùng Chính đế vừa kêu ra một cái tự ( danh) "Thuyền", liền thấy ánh mắt cảnh cáo của Hải Táp, nên sửa lời.

"Hoàng thượng, thế này mới không công bằng, không phải sao? Chẳng lẽ công tửHải Táp và nhị công tử này có điểm gì khác nhau? Vậy thì cần gì phảiđánh cuộc nữa!" Khóe miệng An Ninh gợi lên một chút châm chọc, nàng đúng là xác định Thuyền Vương không muốn nhiều ngước biết thân phận của hắn, cho nên hắn mới như thế "Không kiêng nể gì", dù sao, nàng cũng khôngbiết Hải Táp này đường đường chính là Thuyền vương nha! A, để Thuyềnvương làm nô lệ, là đại nghịch bất đạo, nhưng đối với những người khôngbiết thân phận của hắn thì cũng sẽ không bị trách tội, ở đây hắn chỉ làmột công tử có ánh mắt màu xanh mà thôi.

"Được!" Hải Táp thật rasảng khoái hưởng ứng, vẫn như trước tràn đầy tự tin, muốn Thuyền vươnghắn làm nô lệ, trên đời này sợ cũng chỉ có mình nhị công tử dám. Saocũng được! Đợi cho đến khi hắn thắng, lại đưa tên kia mang về Hải quốc,đến lúc đó cho hắn biết, hôm nay chính hắn phạm phải loại đại tội bấtkình nào.

"Đồng ý thì đập tay ăn thề Hoàng Thượng làm chứng." AnNinh chống lại cặp mắt của Hải Táp, kiên định mở miệng, giơ bàn tay lên, cùng Hải Táp đồng nhất.

"Trữ...... Nhị công tử!" Thương Địch kêu lên, không nén khỏi lo lắng, thân phận Thuyền Vương hẳn Ninh nhi có thể đoán ra chứ.

Tứ hải, không dễ dàng thắng được, vạn nhất Ninh nhi thua, như vậy, chẳng những phải chịu nhục mà còn bị ban cho thuyền Vương.

Một cái "Trữ" làm thân thể An Ninh ngẩn ra, nhìn Thương Địch thân thể ngẩnra, trong lòng lộp bộp một chút, giờ phút này hẳn Thương Địch đã nhìnthấu nàng là ngụy trang tới đây, không khỏi nhíu nhíu mày, ánh mắt củahắn lợi hại hay chính mình dịch dung vụng về? Nhưng là nơi này ngoại trừ Vân Cẩm trước đó biết được, sợ cũng chỉ có Thương Địch nhận ra nàng.

"Vừa rồi đập tay, liền không thể thay đổi, nếu ai đổi ý chính là nhận thua,ha ha....... Nhị công tử đợi xem lát nữa ta sẽ không nhừng ngươi a!"Khuôn mặt của Hải Táp cười đến tà mị.

"Cũng vậy!" An Ninh liễm hạ khuôn mặt, khí thế không thua Hải Táp.

"Ha ha, tốt, Hoàng Thương Đông Tần quốc, ta trước dễ dàng thắng người củatam quốc, lại don dẹp một chút tên tiểu tử không biết trời cao đất dàynày!" Hải Táp sảng khoái cười ra tiếng, tiếng cười vang vọng khắp ngựthư phòng, bóng dáng cao lớn đã muốn hướng bên kia đi tới.

Mấy người đứng ngoài ngự thư phòng đều là một trận trầm mặc.

"Nhị đệ, chúng ta đi." Vân Cẩm tiến lên lôi kéo cổ tay An Ninh, Hoàng Đế ởđây hắn cũng không có chút kiêng kỵ, hắn không thể để An Ninh cùng HảiTáp đánh cuốc, vừa thấy đã biết Hải Táp kia không đơn giản nhất là khíthế vừa rồi phát ra cùng với Sùng Chính đế đối hắn dị thường tôn trọng,tất cả đều không bình thường.

"Ca." An Ninh khẽ gọi ra tiếng,nhìn Vân Cẩm nàng đã sáng tỏ suy nghĩ trong lòng hắn, "Ca, mới vừa rồiđã nói, nếu rời khỏi là chủ động nhận thua, không đánh mà bại, chắngphải quá tiện nghi cho hắn?"

Nàng chính là muốn nói cho Vân Cẩmvô luận như thế nào nàng đều không thể rút lui, nếu bọn họ đi rồi, nàng"Nhị công tử" vẫn như cũ trở thành nô lệ của Hải Táp mà chính nàng cũngcó thể bị Hoàng Thượng ban cho Hải Táp vận mệnh.

Đó là Hải Táp,Thuyền Vương oai phong một cõi thì sao? Hắn ngày thường anh tuấn thìsao? Hắn là chúa tể toàn bộ vùng biển đế quốc thì sao? An Ninh nàng cảđời chỉ thành nữ nhân của nam nhân chân chính yêu nàng, tiền kiếp nàngbị Triệu Cảnh Trạch phụ bạc, cả đời này nếu không tìm được nam nhân toàn tâm toàn ý yêu mình, suốt đời nàng quyết không lấy chồng.

"Nhịđệ...... Chúng ta rời đi Đông Tần." Vân Cẩm như trước mâu trung kiênđịnh, cùng lắn thì hắn buông tha cơ hội phục hưng Vân gia, mang Ninh nhi đi tha hương, Ninh nhi là người thân duy nhất trên đời này của hắn, vìnàng hắn còn có cái gì không thể buông tha?

"Ca, người điên rồisao?" An Ninh thật không ngờ Vân Cẩm thế nhưng để ý chính mình, rời điĐông Tần chính là buông xuôi tất cả những gì đã bọn họ đã cố gắng! Trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, "Ca, ngươi tin tưởng ta!"

Huynh muội hai người đối diện, Vân Cẩm nắm cổ tay An Ninh thật chặt, cắn răng, coi như quyết định bình thường, nếu như Ninh nhi thua, lúc đó hắn sẽ thaymặt Ninh nhi dập đầu nhận chủ, còn chuyện đem Ninh nhi ban cho Hải Táp,hừ, hắn liều mạng cũng phải giết Hải Táp, như vậy Ninh nhi sẽ được bảotoàn.

Một bên con ngươi Thương Địch nheo lại, trong mắt công tửNgân Diện này có nhiều thân thiết cùng tình nghĩa đối An Ninh, Hắn đốivới An Ninh tựa hồ không thua kém gì mình, Ngân Diện? hắn rốt cuộc làai?

Lần trước sau khi ở thuyền hoa trở về, hắn liền cho ngườiđiều tra Ngân Diện công tử, nhưng tin tức thu được vô cùng ít, hắn làthương nhân đột nhiên nửa năm trước xuất hiện ở Đông Tần quốc, trong tay nắm giữ Bát Trân Các, Lâm Lang hiên, thực là vì mở cửa hàng mà sảnnghiệp đã rộng lớn vô cùng, người này làm việc đều thần thần bí bí,nhưng buôn bán trang sức trẻ con vô cùng độc đáo.

Ngoài thông tin này thì tất cả đều trống rỗng, ngay cả họ tên, xuất thân đều không rõràng, thậm chí không có người gắp qua khuôn mặt thật của hắn, hắn tuykêu An Ninh là " Nhị đệ" nhưng Thương Địch có thể khẳng định, hắn biếtchuyện An Ninh là nữ nhân giả nam trang.

Trong lòng trồi lên mộttia ghen tuông, Vì vậy đặc biệt chú ý Ngân Diện công tử, vừa rồi AnNinh gọi Ngân Diện công tử là "Ca" thì trong mắt lóe lên một tia ấm áp,phải chăng vì xúc động.

Mà lúc này, một nơikhác trong lòng cũng sinh một tia khác thường, quận chúa xinh đẹp thôngminh, chính là liếc mắt một cái nàng liền nhận ra Vân Cẩm đối với nhịcông tử vô cùng đặc biệt thân thiết, ngay cả nàng cũng chưa từng cảmnhận được, trực giác nói cho nàng biết Vân Cẩm vì vị nhị công tử màbuông tha tất thảy.

"Vị này tiểu công tử, đợi lát nữa ngươi cầnhết sức nha." Sùng Chính đế mở miệng, hiện giờ hắn cũng chỉ có hi vọngnhị công tử này có thể thắng Thuyền Vương, chỉ có thắng Thuyền Vương mới có thể nghĩ đến Thần Châu đồng thời bảo vệ được An Bình hầu phủ nhịtiểu thư. Xem ra vô luận là Thương Địch Hay Nam Cung Thiên Duệ thì nhịtiểu thư này sớm hay muộn đều là vợ chất nhi của hắn.

"Tuân mệnh" An Ninh kiên định mở miệng, hiện tại vô luận như thế nào nàng cũng phải thắng Hải Táp mới được.

"Đi thôi, thời gian không sai biệt lắm, hôm nay Tứ quốc tế tiến hành trongđiện Trọng Dương, ba quốc gia khác sợ là đã có chuẩn bị tốt, chúng ta đi qua, đợi lát nữa sẽ gặp các ngươi." Sùng chính đế cao giọng mở miệng,lập tức kéo long bào, dẫn đầu hướng Trọng Dương điện đi đến.

Trong Trọng Dương điện.

Hoàng hậu nương trước một bước đã tới nơi, tự mình chiêu đãi sứ thần cácnước, Trọng Dương điện vì hôm nay mà chuẩn bị rất nhiều, đặc biệt chiaTrọng Dương điện thành bốn khu vực, Bắc Yến đại Hoàng tử mang theo mườingười ngồi ở vị trí phía Bắc, nữ hoàng Tây Lăng mang theo mười người sứthần Tậy Lăng quốc ngồi phía Tây, hôm nay Thượng Quan Mẫn quần áo đỏthẫm cũng an phận ngồi cạnh nữ hoàng Tây Lăng, roi đặt bên hông khôngnói lời nào trông có vài phần thục nữ, chính là, không ai biết giờ nàyThượng Quan Mẫn đã sớm đứng ngồi không yên, nếu không phải mẫu hoàng bệhạ ban lệnh cấm cho nàng, nàng làm sao có thể nghe lời ngồi chỗ này?

Trong khu vực phía Nam, lấy quốc chủ Nam Chiếu quốc dẫn đầu, thái tử Sở cũngngồi bên cạnh, còn có một nữ tử đang đứng, nàng phải chăng là nha hoàn,dáng điệu cúi thấp mặc dù cúi thấp nhưng khi An Ninh vừa bước chân vàoTrọng Dương điện liền nhận ra.

Khóe miệng gợi lên chút cười lạnh, nàng kia nàng nhận ra, tuy ngày thương không hay xuất hiện nhưng mạngcủa nàng do nàng ta lo lắng, không phải ai khác, chính là người trongbức tranh sát thủ vẽ.

A! Muốn mạng của nàng a!

Sau ngàyấy, Thương Địch ra lệnh Kinh Chập trong vòng ba ngày mười hai sát thủphải san bằng sát thủ minh, chưa hết ba ngày trong chốn võ lâm truyền ra tin tức, sát thủ minh một đêm bị giết, không ai biết người đã ra tay,chỉ nghe nói căn cứ của sát thủ minh nhuộm đầy máu tươi, không một aisống sót, hai minh chủ sát thủ minh cũng cũng không thoát khỏi, xác treo bên ngoài cửa chính, trên mặt bị chính kiếm của mình gắt gao đâm mộtnhát, bộ dạng muốn bao nhiêu tàn nhẫn liền có bấy nhiêu.

An Ninhnhìn về phía Nam, bên trong trừ bỏ Nam Chiếu quốc chúa còn có mười chỗngồi, mười chỗ đã ngồi hết chín, mà nữ tử kia tự mình rót cho thái tửsở một ly trà rồi ngồi vào vị trí còn lại, mắt An Ninh xẹt qua một chút, thì ra là thế a! Nữ tử này đã có tư cách ngồi vào vị trí kia còn có thể là một nha hoàn sao?

Đáp án đó sao có thể.

Theo mọi người đi đến khu vực phía Đông, Hoàng hậu đã ngồi ở đó, ngoài Hoàng hậu còncó Hải Táp, nhìn An Ninh tới khóe miệng Hải Táp giơ lên một chút tươicười, chỉ vị trí bên cạnh mình, "Ngồi đây đi! Ta cần cái gì, ngươi hãyhầu hạ cho tốt, sớm muộn sẽ là nô lệ của ta, trước thích ứng một chútcũng không sao."

Lời vừa nói làm vài người đen mặt, nhưng An Ninh vẫn như trước thản nhiên cười, coi như không nhìn thấy hắn khiêu khích.

"Hắc hắc! Hải Táp công tử, Tô Cầm ta tới hầu hạ người như thế nào?" Tô Cầmcà phơ cà phất tới ngồi cạnh Hải Táp tỏ vẻ thù địch, sao lại ban An Ninh cho hắn? Phải ban thưởng một trăm người quái dị cho hắn mới đúng!

Ngày ấy, thời điểm quận chúa Thiều Hoa mời du hồ, nhờ nhị công tử kia mà mọi người biết, vì An Ninh giờ phút này bọn họ mới chung một trận tuyến.

Hải Táp nhíu mày, nếu không có An Ninh bao hiêu khiêu khích với hắn đềugiống nhau, hắn không đem đich ý của Tô Cầm để trong lòng, ngược lại hắn im lặng nhìn vị trí kế bên, Nam Cung Thiên Duệ một thân cẩm y màu đentiến lên, thản nhiên mở miệng, "Hải Táp công tử không ngại ta ngồi đâychứ?"

Người đã muốn ngồi xuống nên mới quăng ra câu nói đó, mặc kệ Hải Táp có đồng ý hay không, Nam Cung Thiên Duệ đã ngồi ở chỗ này.

Khóe miệng Hải Táp co giật, cảm giác chính mình trở thành kẻ địch của mọingười, cười nhẹ, thầm nghĩ trong lòng: cũng được! Đợi lát nữa nhị côngtử thua, hắn liền đem khó chịu trong lòng phát tiết lên người nhị côngtử kia là được rồi, dù sao Hải Táp hắn cũng không có chịu thiệt!

An Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Thương Địch một cái, lập tức ngồi xuốngbên cạnh Thương Địch, bên cạnh nàng là Vân Cẩm, Quận chúa Thiều Hoa ngồi cạnh Vân Cẩm, sau đó là Ly vương Triệu Cảnh Trạch, Dụ Thân vương phủđại công tử Triệu Thiên Lân, cùng với An Bình hầu phủ đại công tử An Lạc Phong.

Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Sùng Chính đế mới ởtrước mặt mọi người, nhất nhất quyết mắt một cái, " Các vị đều là tinhhoa của trời đất, hôm nay mọi người ngồi ở đây đều là thông minh kiệtxuất, tài hoa hơn người. Hôm nay là ngày cuối cùng của Tứ quốc tế, tứquốc nào chiến thắng giành vị trí số một sẽ được tam quốc mậu dịch thông hành, về sau khách nhân tới tam quốc đều không có gì trở ngại, thậm chí còn nhận được bảo hộ của tam quốc, đây là việc lợi quốc lợi dân, mặtkhác, trừ bỏ mậu dịch thông hành, quốc gia kia còn nhận được hứa hẹn của tam quốc, đó là trong mười năm tới, mặc kệ nguyên nhân gì, cũng khôngchủ động khai chiến với quốc gia kia.

Tất cả mọi người đều làngười thông minh ắt hẳn hiểu được bên trong có bao nhiêu lợi, hại. BắcYến quốc nhất định phải thắng bởi vì chỉ cần Bắc Yến Quốc thắng, quyềntự chủ trong tay hắn, tam quốc khác không thể đối hắn khai chiến nhưnghắn có thể khai chiến với tam quốc. Mặt khác Nam Chiêu quốc cũng vì điều này mà đến, lần này Nam Cung tướng quân đánh bại Nam Chiêu, trạng tháihiện tạo bọn họ cấp bách cần cái kia thắng lợi, lợi dụng hứa hẹn của tam quốc làm đảm bảo để nghỉ ngơi lấy lại sức."

Sùng Chính đế mâu quang vi liễm, một lát sau cười ha hả ra tiếng, "Dụ Thân Vương, đem vật kia lên."

Dứt lời, Dụ Thân Vương liền đem vật kia trình lên, hiển nhiên sáng sớm đãchuẩn bị tốt, gấm vóc màu vàng phủ phía trên được xốc lên, mười miếnglệnh bài rõ ràng xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Đây là đặc biệt tạo ra, trên đời này chỉ có mười miếng, hôm nay nếu thắng lợi, các ngươimỗi người sẽ nhận được một miếng, dựa vào lệnh bài này, các ngươi có thể hướng trẫm đưa ra một yêu cầu, chức qua, ngân lượng, công danh lợi lộc, chỉ cần không tổn hại lợi ích Đông Tần quốc trẫm đều nhận lời, khôngbiết các vị có bằng lòng?" Sùng Chính đế mỉm cười, bất quá trong tâm hắn đang tính toán, người trước mặt đều là những nhân tài hiếm có, nếu cầucông danh, hắn vừa vặn có thể trọng dụng, nếu cầu tiền tài ở điểm nàyquốc khố Đông Tần cũng không thiểu bạc.

Chính là, hắn không nghĩđến tính toán của An Ninh, nhìn lệnh bài kia khóe miệng An Ninh khẽnhếch, ánh mắt Vân Cẩm cũng sáng ngời, giờ phút này hắn rốt cuộc cũnghiểu vì sao Ninh nhi kiên trì làm cho hắn tới giúp Hoàng Thượng mộtviệc, nếu có được lệnh bài kia, như vậy Vân gia liền có thể quanh minhchính đại xuất hiện ở Đông Tần quốc.

Nhất thời máu trong lòng sôi trào:. "Thảo dân nhất định tận lực ứng phó."

Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Triệu Thiên Lân, Hải Táp cùng ThiềuHoa quận chúa không có nhiều lắm hứng thú nhưng trong lòng Triệu CảnhTrạch tràn đầy vui mừng, nếu mình được một tấm lệnh bài, đến lúc đóthỉnh phụ hoàng lập hắn làm Thái tử, không biết có được không, tronglòng thầm tính toán, lát nữa hắn cũng phải dốc sức mới được.

Lệnh bài kia đối với An Lạc phong không thể nghi ngờ có sức hút cực kì lớn,hắn mặc dù là đại công tử An Bình hầu phủ nhưng trong nhà địa vị cũngkhông cao, thậm trí còn không bằng An Như Yên đại tiểu thư tôn quý, mặcdù ra triều làm quan nhưng chỉ là chức quan muốn lớn không lớn muốn nhỏkhông nhỏ, hơn nữa hắn xuất thân là thứ xuất, trong triều mọi người đốivới hắn không được tốt lắm, nếu có được lệnh bài này, như vậy chính mình thăng chức sẽ rất nhanh.

Trong lòng đã tính toán lợi ích của lệnh bài đem tới nên càng ra sức quyết tâm giành thắng lợi.

Sùng Chính đế đem thần sắc của tất cả thu vào tầm mắt, tất cả phản ứngđều làm cho hắn hết sức vừa lòng, xem ra lần khích lệ này thực sự có tác dụng.

"Hoàng Thương nhất ngôn cửu đỉnh, mọi người ắt dốc toàn lực."

An Ninh chắp tay, cao giọng nói, ngôn ngữ bên trong mang theo vài phần dẫn dắt, Sùng Chính đế là vua một nước, quả quyết sẽ không nuốt lời, nhưnglệnh bài kia có ý nghĩa trọng đại, mà Vân gia ở Đông Tần quốc là điềucấm kị, nàng không thể không cần Hoàng Thượng hứa hẹn.

"Trẫm tấtnhiên là nhất ngôn ký xuất tứ mã nam truy, việc hôm nay liền xem là đạisự." Ngôn ngữ bên trong có thêm vài phần nghiêm túc, với hắn mà nói chỉlà mười lời hứa hẹn mà thôi, làm sao có thể so sánh vơi sự hẹn kia củatam quốc.

Sùng Chính đế nếu người đã đến đông đủ có phải hay không nên bắt đầu?"

Chính lúc này ở phía Bắc, thanh âm của Bắc Yến đại hoàng tử truyền đến, lộvài phần khinh thường, hôm nay Bắc Yến thắng lợi là điều bắt buộc, BắcYến hiện nay Hoang đế tuy khoẻ mạnh, vài Hoàng tử đều mơ ước cài ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn là Bắc Yến đại hoàng tử con Hoàng Hậu, ngôi vịHoàng đế Bắc Yến sớm hay muộn cũng sẽ về tay hắn, thắng lợi ngày hôm nay với hắn đặc biệt quan trọng.

Phụ hoàng thế lực cường đại, nhưngmấy năm nay có chút bảo thủ, không muốn phát triển, hắn từng góp ý nhiều lần, thỉnh phụ hoàng xuất binh tấn công tam quốc thống nhất tứ quốc đại lục, nhưng phụ hoàng nhất nhất không cho phép mỗi lần đều mắng hắn, lần trước tứ quốc tế, Tây Lăng quốc không đúng kỳ hứa hẹn tấn công tam quốc khác, như vậy Đông Tần quốc đâu? Hắn cho rằng phụ hoàng không tấn côngĐông Tần quốc chính vì nữ nhân đó!

Nghĩ đến nữ tử phong nhã tàihoa kia, nữ nhân khiến phụ hoàng yêu cả đời đã chết, cả đời kiêu ngạophụ hoàng cũng chưa từng quên nàng ta, mẫu hậu từng nói, nếu năm đó nàng ta không chết, nói không chừng Bắc Yến hoàng hậu đã không còn là mẫuhậu cho nên năm đó nữ nhân kia phải chết.

Mẫu hậu từng nói nếunhi tử của nữ nhân đó ở Bắc Yến quốc phụ hoàng nhất định sẽ truyền ngôicho kẻ đó, nhưng đây lại là tam đại vọng môn Bắc Yến không muốn nhìnđến, hoàng thất Bắc Yến cùng tam đại vọng môn có quan hệ cực kì tế nhị,bọn họ không thể để con của một nữ nhân Đông Tần quốc trở thành quân chủ Bắc Yến quốc, không thể đem giang sơn Bắc Yến cho một người có huyếtthống của Đông Tần và Bắc Yến.

Nay nhi tử đó đã lớn, nghĩ đếnngày đó Thương Địch trong tay hắn chịu nhiều thiệt thòi, tổn hại, vịHoàng đệ này so với tưởng tượng của hắn thất khó giải quyết.

Bất qua ngôi vị Bắc Yến hoàng đế hắn nhất định phải có được.

Nếu tam quốc không chủ động gây chiến tranh, như vậy hắn liền không bị tamquốc hạn chế, đợi khi hắn đăng cơ, chuyện đầu tiên hắn làm đó là hướngtam quốc phát động chiến tranh, mà đứng mũi chịu sào đó là Đông Tầnquốc.

Cho nên, thắng lợi hôm nay hắn cũng nhất định phải được.

Ánh mắt sắc bén nhìn về phíatrái khu vực trung tâm, một thân huyền sắc cẩm y nam tử Thương Địch, có một ngày huynh đệ bọn họ người sống kẻ mất.

Sâu sắc nư Thương Địch, lại như thế nào không nhận ra tầm mắt của hắn, khóe miệng giơ lên một chút ý cười giống như trào phúng, lại giống như khinh thường, vị hoàng huynh này này muốn đưa chính mình vào chỗ chết, trướckia là như thế, hiện tại cũng vẫn như thế. Bản thân là cái đinh trongmắt hoàng thất Bắc Yến quốc cũng như tam đại vọng môn Bắc Yến, mà hắnvới bọn họ chính là kẻ thù không đội trời chung, chắc chắn có một ngàynợ máu phải trả bằng máu.

"Bắt đầu đi! Bổn Hoàng cũng muốn biếthôm nay ai có thể đem phần vinh hạnh này cướp đi!" Tây Lăng nữ hoàng mởmiệng, mười năm trước Tây Lăng thắng cuộc, bên cạnh nàng ta là một thịnữ, trên tay thị nữ có cầm một bình rồng, có được nó là có được hứa hẹncủa tam quốc cũng như mậu dịch thông hành.

Mười năm nay, Tây Lăng quốc vì tín vật này mà chiếm được rất nhiều chỗ tốt, đó cũng là vì saoTây Lăng nữ hoàng có thể phát triển Tây Lăng như ngày hôm nay.

Lời nói như vậy nhưng giọng điệu của Tây Lăng nữ hoàng thật không muốnnhượng lại tín vật chút nào. Có nó, chẳng những có thể giữ được quốc gia không bị tam quốc nhòm ngó, mà còn có thể nhanh chóng phát triển kinhtế, tuy lời nói là muốn nhương nhưng làm sao có thể dẽ dàng nhượng lạiđây?

"Nữ hoàng điện hạ, lúc này có phải hay không tín vật nên đến Nam Chiêu quốc rồi?" Nam Chiêu quốc chúa cười nói nhìn tín vật trên tay thị nữ, cũng mơ ước giờ phút này lấy tình trạng cảu Nam Chiêu quốc đểxem xét, Đông Tần quốc đã muốn ngưng chiến, cũng đã kí hiệp nghị nhưngTây Lăng cùng Bắc Yến có thể hay không nhân lúc Nam Chiêu quốc suy yếumà đốt nhà hôi của, nói vậy không chừng, vì bảo vệ mình bọn họ bằng bấtcứu giá nào cũng phải thắng.

Tranh đấu còn chưa bắt đầu trongTrọng Dương điện đã ngập tràn khói thuốc súng, tứ quốc tế đều khao khátchiến thắng như vậy mới là chân chính tranh đấu.

"Nếu đã đến giờ, mọi người đã có chuẩn bị tốt, liền bắt đầu đi!" Chủ nhà tứ quốc tế Sùng Chính đế cao giọng tuyên bố, lập túc có người nhảy lên đài tuyên bố quy tắc.

Dựa theo lệ thường, mười người của các quốc gia có hai cơhội rút thăm, vòng thứ nhất rút thăm quyết định cùng ai quyết đấu, đợthai rút thăm một trong hai người ra quyết định lựa chọn hạng mục. Đếncuối cùng quốc gia đạt số lần thắng nhiều nhất sẽ giành chiến thắng, nếu có hai nước có số lần thắng bằng nhau, hai bên sẽ phái ra một người thi đấu để phân thắng bại.

Cung nữ sớm đã mang thẻ thăm đi lên, BắcYến quốc bắt đầu, lại đến Tây Lăng quốc, sau đó là Nan Chiêu quốc, cuốicùng là chủ nhà Đông Tần quốc, mỗi một nước mười người lần lượt rút mộtthẻ, mỗi the đều được đánh số, có hai cái giống nhau, mà có cùng một sốthì chính là một tổ.

Đợi cho mọi người đều sở hữu thẻ bài, cung nữ liền lên đài công bố kết quả.

"Bắc Yến đại hoàng tử đối Đông Tần Ly Vương Triệu Cảnh Trạch."

Xôn xao một tiếng moij người đều ồ lên, hai Hoàng tử cùng một tổ, khôngbiết là trùng hợp hay là do vận khí, Bắc Yến đại hoàng tử thản nhiênnhìn qua Ly Vương, trong mắt xetj qua chút khinh thường, nơi này ngoạitrừ Thiên Địch hắn có chút kiêng kị những người khác hắn đều không đểtrong mắt, hắn thật muốn được cùng Thương Địch vào một tổ, bởi vì theolệ thường ở trên đài làm bị thương đối phương, hoặc giết đối phương cũng không cho phép bất luận kẻ nào can thiệp, trừ bỏ đối phương mất mạnghoặc chủ động nhận thua.

Trước nay Thương Địch chưa bao giờ nhậnthua, hắn không sợ bj mọi người khí dễ, luôn cắn răng kiên trì, về điểmnày chắc chắn hắn sẽ không chịu nói, như vậy hắn chỉ có thể trên đài màmất mạng, như vậy Thương Địch sẽ không còn là uy hiếp đối với hắn.

Lấy ngẫu nhiên một cái Triêu Cảnh Trạch quả nhiên là lãng phí.

Mà lúc này thân thể Triệu Cảnh Trạch đang run lên, hắn đối mặt là Bắc Yếnđại hoàng tử, đều đồng dạng là Hoàng tử nhưng trước mặt là Bắc Yến đạiHoàng tử hắn dĩ nhiên là không thể sánh bắng.

"Thần vương Đông Tần quốc Thương Địch đối Nam Chiêu thái tử Sở."

Tổ thứ hai tuyên bố, Thương Địch và thái tử Sở đều tự nhìn về phía đối phương, ánh mắt gặp nhau, gật đầu chào hỏi.

Bên cạnh Thương Địch, An Ninh khẽ nhíu mày, thái tử Sở mặt ngoài dịu dàng,nhưng nàng lại biết thực tế thái tử Sở không phải như thế, thủ toàn tànnhẫn đây là kiếp trước nàng nhận nhận được từ thái tử Sở, liễm liễm mi,An Ninh hướng Thương Địch bên cạnh nói:" Không cần bị hình tượng Sở mêhoặc, có đôi khi nhìn như ôn hòa như con cừu nhưng cũng là một đầu sóihung mãnh."

Nàng không nói nhiều, Thương Địch thông minh tự nhiên sẽ hiểu , Thương Địch nghe nàng nhắc nhở tự nhiên trong lòng trồi lênmột tia lo lắng, khóe miệng giơ lên một độ cong sán lạn, "Ngươi là quantâm ta sao? Hay là chỉ ám chỉ ta cái tin tức khác?"

Khi nói chuyện, tay dưới bàn hướng An Ninh va chạm vào tay nàng, trong mắt xẹt qua một chút bỡn cợt.

An Ninh giật mình, trừng mắt liếc hắn một cái, nàng khẳng định Thương Địch biết nàng là An Ninh, nhưng hắn lại ở phía sau đùa giỡn nàng, có chútkhông giống ngày thường Thần vương Thương Địch nghiêm túc, đạm bạc.

Chính lúc này, lại truyền đến thanh âm cung nữ tuyên bố:" Nhị công tử Đông Tần đối Trầm Hương của Nam Chiêu quốc."

An Ninh nghe được nhị công tử, lập tức phục hồi tinh thần, nhìn về khu vực của Nam Chiêu quốc, một nữ nhân đứng lên, An Ninh nhìn đến nàng tronglòng hiểu rõ, Trầm Hương? Nguyên lai người thuê sát thủ giết nàng kêuTrầm Hương a!

Oan gia ngõ hẻm nhưng thật ra hôm nay gặp gỡ như vậy chuyện ngày ấy cũng nên quên đi.