Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 69



Trong điện, mọi người đều đang nhìn đám người Diệp Quân.

Họ đều không ngờ hai bên lại xảy ra xung đột!

Đương nhiên, bọn họ cũng không ngờ thực lực của Diệp Quân và Nạp Lan Ca ở Nam Châu này lại ghê gớm đến vậy!

Mọi người đều thấy bất ngờ!

Ở phía xa, sắc mặt Lục Kha cực kỳ khó coi, hắn ta nhìn chòng chọc Diệp Quân, tượng đất cũng biết nổi giận đấy!

Hắn ta không phí bất kỳ lời nào, tay phải bỗng mạnh mẽ chộp về phía trước, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng trở nên vặn vẹo, sau đó, một cánh tay chộp tới, nhưng lúc này Diệp Quân đã biến mất khỏi chỗ đó.

Đồng tử Lục Kha chợt rút lại, tay trái giơ lên cản trước ngực!

Bịch!

Cùng với một tiếng trầm đục vang lên, Lục Kha bay thẳng ra ngoài mười mấy trượng, sau đó đập mạnh xuống đất. Lúc hắn ta vừa định gượng dậy thì Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta rồi nhấc chân đạp lên ngực hắn ta.

Phụt!

Lục Kha phun ra một búng máu tươi, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi giết ta đi!"

Đám đông đều nhìn Diệp Quân.

Giết?

Đây là Lễ Viện chứ không phải là đài sinh tử, giết như vậy không hợp quy tắc!

"Diệp công tử!"

Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh!

Người đến chính là Lạc Chiêu Kỳ!

Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, cười nói: "Ngươi không thể phá hoại quy tắc được đâu!"

Giọng điệu rất ôn hoà nhưng lại mang theo khí thế không được làm trái.

Sau một thoáng im lặng, Diệp Quân nhìn Lục Kha trước mặt hỏi: "Ngươi vừa nói gì cơ?"

Lục Kha nhếch miệng cười: "Giết ta đi này!"

Diệp Quân bỗng nhấc chân giẫm lên yết hầu Lục Kha!

Rắc!

Lục Kha trợn tròn mắt, tắt thở.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi!

Không nể mặt chủ tịch học viên Lạc Chiêu Kỳ đến vậy sao?

Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi dần dần biến mất.

Diệp Quân quay người nhìn Lạc Chiêu Kỳ, khẽ hành lễ: "Lạc chủ tịch, tại hạ không hề có ý mạo phạm cô nương và thư viện, chỉ là... cô cũng thấy rồi đấy! Là gã bảo ta giết gã mà, đây là yêu cầu của gã, ta chỉ làm theo yêu cầu của gã mà thôi!"

Lục Kha: "..."

Mọi người trong đại điện đều ngây ra như phỗng.

Lạc Chiêu Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân, không lên tiếng.

Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng bình tĩnh!

Lạc Chiêu Kỳ bỗng đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ta cười bảo: "Diệp công tử, chuyện này cứ kết thúc vậy đi!"

Nói rồi cô ta phất tay áo, thi thể Lục Kha dưới đất lập tức tan thành tro bụi, điều khủng khiếp nhất là, mảnh thời không chỗ Lục Kha nằm kia cũng bị luồng sức mạnh này bóp nát, xuất hiện hẳn một hố đen thời không nho nhỏ ở đó.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người ở trong điện đều biến sắc!

Thực lực đáng sợ quá!

Mọi người nhìn Lạc Chiêu Kỳ trước mặt, trong lòng kinh hãi khôn nguôi!

Chủ tịch của thư viện Quan Huyên này không phải chỉ là một chiếc bình hoa!

Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ bằng thái độ bình thản!

Lạc Chiêu Kỳ nhìn quanh đám đông, cười nói: "Ăn chơi vui vẻ, nếu ai dám gây chuyện nữa, đừng trách ta không khách sáo!"

Nói rồi, cô ta nhìn bạn nhảy của Lục Kha đứng bên cạnh: "Từ bây giờ, trút bỏ tư cách tham gia tỷ võ của Huyền Thiên Tông, đồng thời, kỳ sau Huyền Thiên Tông cũng không được tham dự tỷ võ!"

Nghe vậy, sắc mặt cô gái bỗng trở nên trắng toát.

Đám đông ở đại điện thì tỏ vẻ cảm thông!

Lần này Huyền Thiên Tông toi đời rồi!

Lần này huỷ tư cách, kỳ sau cũng không cho tham gia, thế là toi hẳn rồi!

Lạc Chiêu Kỳ nói xong thì quay người rời đi!

Còn bốn người Diệp Quân cũng không còn hứng ở lại nữa, nên cũng quay về.

Trong nội điện, Lạc Chiêu Kỳ ngồi trên ghế, cô ta bưng chén trà trước mặt lên khẽ hớp một ngụm.

Phía đối diện, một ông lão ngồi cách cô ta không xa, đó chính là viện chủ Lễ Viện.

Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Lý viện chủ, là viện trưởng ra lệnh cho ông mời vị Diệp công tử này đến ạ?"

Lý viện chủ gật đầu: "Đúng vậy!"

Lạc Chiêu Kỳ khẽ cười, không nói gì.

Lý viện chủ hỏi: "Tiểu Kỳ, cô có nhìn ra được điểm gì bất phàm từ người này không?"

Sau một thoáng im lặng, Lạc Chiêu Kỳ nói: "Huynh ấy đã che giấu thực lực!"

Lý viện chủ trầm giọng hỏi: "Giấu đi mấy phần?"

Lạc Chiêu Kỳ đáp: "Ít nhất cũng phải sáu phần!"

Sáu phần!

Lý viện chủ trầm mặc.

Giết Lục Kha ở cảnh giới Ngự Không chỉ với bốn phần thực lực, phải công nhận rằng người này không đơn giản.

Nhưng lúc này, Lạc Chiêu Kỳ lại nói: "Nhưng dù hắn có giấu đi sáu phần thực lực thì cũng không đến mức khiến viện trưởng phải đối xử đặc biệt thế này! Thế nên ta cảm thấy có lẽ hắn đã giấu đi tám phần thực lực!"

Tám phần!

Lý viện chủ hơi nheo mắt, giết chết Lục Kha chỉ bằng hai phần thực lực, cái này không gọi là không đơn giản nữa rồi, phải là biến thái mới đúng!

Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Thật ra, so với hắn, ta càng chú ý đến người tên Tả Phu kia hơn!"

Lý viện chủ hơi ngạc nhiên: "Tả Phu?"

Lạc Chiêu Kỳ gật đầu: "Người này mới gọi là thật sự giấu tài!"

Lý viện chủ hỏi: "So với vị kia của Thanh Châu thì thế nào?"

Lạc Chiêu Kỳ trầm lặng một lúc rồi khẽ đáp: "Vị kia của Thanh Châu được xưng là yêu nghiệt thứ ba từ xưa đến nay!"

Lý viện chủ bất giác hỏi: "Hai vị trước đó là ai?"

Lạc Chiêu Kỳ bưng chén trà lên khẽ hớp một ngụm, mỉm cười trả lời: "Kiếm Chủ Nhân Gian, An Quốc Sĩ!"

Nghe vậy, Lý viện chủ sững sờ.

Lạc Chiêu Kỳ khẽ mỉm cười: "Phải nói rằng, sinh ra cùng thời với vị đó là một nỗi bi thương của thiên tài Thanh Châu lớp này".

Cô ta dừng lại một lát rồi lại nói: "Người bên Trung Thổ Thần Châu đã để mắt đến y rồi!"

Nghe thế, sắc mặt Lý viện chủ bỗng thay đổi: "Thật sao?"

Lạc Chiêu Kỳ gật đầu: "Lần này Trung Thổ Thần Châu còn đặc biệt phái người đến đón y, chỉ đợi y lấy được hạng nhất là đưa thẳng y đến Trung Thổ Thần Châu luôn".

Lý viện chủ trầm giọng nói: "Sao Trung Thổ Thần Châu lại vội vàng vậy?"

Lạc Chiêu Kỳ khẽ đáp: "Nghe nói có liên quan đến cuộc chiến tranh giành số mệnh kia, cụ thể thế nào thì ta không biết! Mà lần này, vị ở Thanh Châu kia chính là người mà bọn họ đã chọn sẵn!"

Lý viện chủ lắc đầu than: "Nếu thật là vậy thì kết quả của cuộc tỷ võ này đã được định từ sớm rồi!"

Lạc Chiêu Kỳ bình thản nói: "Kết quả Tiên Bảo Các tính toán ra là: Thanh Châu hạng nhất, Vân Châu hạng hai!"

Lý viện chủ hỏi: "Nam Châu thì sao?"

Lạc Chiêu Kỳ khẽ cười: "Qua chuyện ngày hôm nay, Nam Châu chắc có lẽ sẽ lọt vào tốp 10!"

Tốp 10!

Lý viện chủ gật đầu: "Thế cũng khá lắm rồi! Phải biết rằng bấy lâu nay Nam Châu luôn xếp chót!"

Nói đến đây, ông ấy bỗng dừng lại rồi nhìn Lạc Chiêu Kỳ: "Đánh giá Diệp Quân kia thế nào?"

Lạc Chiêu Kỳ im lặng một lát rồi trả lời: "Thiên phú không tệ, thông minh, nhưng hành động theo cảm tính quá, không biết nhẫn nhịn... khó làm chuyện lớn!"